Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả những gì hôm nay, đều là do Hàn Nghệ đã sớm chuẩn bị tốt, bao gồm cả màn chọc giận Chử Toại Lương vừa rồi.

Tất cả những gì hắn làm, xác thực một nửa là để tạo phúc cho bách tính, chuyện này có lẽ liên quan đến tuổi thơ của hắn, hắn hi vọng tất cả mọi người đều có thể hạnh phúc, ít nhất cũng không gặp cảnh ngộ bất hạnh như hắn. Nếu hắn có năng lực làm được, vậy cớ gì hắn không đi làm, chính như hắn nói, hắn mà muốn kiếm tiền, vậy thì rất đơn giản.

Một nửa khác, chính là hi vọng có thể thượng vị. Một người muốn thượng vị, nhất định phải thể hiện ra tài năng của mình, ngươi không thể mỗi ngày nằm ở nhà xem ti vi, sau đó lại oán giận mình có tài mà không gặp thời. Cho dù ngươi có bản lĩnh lớn hơn nữa, oán giận của ngươi cũng chỉ khiến mọi người chê cười mà thôi. Trước tiên ngươi phải thể hiện được năng lực của chính mình, rồi người ta mới có thể để mắt đến ngươi, xa không nói làm gì, danh thần Mã Chu sở dĩ có thể một bước vượt Long Môn, không phải là vì Lý Thế Dân nằm mơ thấy gã, mà là vì trước mặt ông ta, gã đã viết một bài thơ vô cùng đặc sắc cho Lý Thế Dân.

Đáng tiếc Hàn Nghệ không phải là Mã Chu, hắn không có địa vị, cũng không phải là người bụng đầy kinh luân, thậm chí có thể nói là một chút tài học cũng không có. Đương nhiên tài học này chính là chỉ học vấn đương đại, ngươi muốn hắn tham gia khoa khảo, vậy quả thật là đại nạn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì tuyệt đối là điểm 0. Nếu hắn mà đấu mấy thứ này với người cổ đại, thì đúng là tự mình tìm đau khổ, Hàn Nghệ vẫn tự hiểu lấy mình nha.

Kỳ thật làm một dân chúng bình thường cũng không tệ lắm, nhưng hắn đã hiểu được hoàn cảnh ở nơi này, dân chúng cũng không thích hợp với nghề nghiệp của hắn, bởi vì quá yếu, nên không có bất cứ sự bảo đảm về quyền lợi nào. Bất luận mưa sa hay bão táp gì đó, cũng có thể khiến cho hồn bay phách lạc.

Nếu chỉ một mình hắn, vậy cũng không sao cả, xem như tiêu sái phóng khoáng một hồi đi, chết là coi như xong. Mấu chốt là hiện tại có rất nhiều người đi theo hắn, hắn nhất định phải có năng lực bảo hộ bọn họ. Lần tranh chấp ban đầu ở Dương Châu với Tần Vũ, cùng với sau đó Tiêu Vân rời đi, đã thôi thúc hắn làm vậy.

Nhưng đây cũng là xã hội nhìn xuất thân cao thấp. Hắn chỉ có thể làm một màn ra mắt tốt, hắn biết rõ ưu thế của mình là ở chỗ nào, chính là một ít lý luận và phát minh tiên tiến ở đời sau. Nhưng cổ đại lại không coi trọng phát minh, cày Hùng Phi sau khi xuất hiện, thì triều đình vẫn không có bất kỳ biểu hiện nào. Như vậy những thứ còn lại cũng chỉ là một ít lý luận giúp dân giàu nước mạnh.

Máy dệt vải chỉ là lời dẫn, đủ loại phản ứng dây chuyền sau đó nó mang đến, mới là pháp bảo chiến thắng của hắn. Hắn đã sớm sưu tập những tư liệu này, chuẩn bị kỹ càng, chính là hi vọng có thể khiến Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương nhìn thấy tài năng của mình.

Đây là một bài diễn thuyết vô cùng xuất sắc.

Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương cũng không nhìn ra rằng 'Tiền lụa song hành' là không thể duy trì lâu dài, cũng không thấy rằng 'Tiền lụa song hành' tồn tại thiếu hụt rất lớn. Nhất là cuối cùng, Hàn Nghệ chỉ ra rằng dân số của Đại Đường quá ít, còn không bằng cả Tùy triều. Nếu như ngươi muốn vượt qua triều Tùy, vậy thì ngươi nhất định phải bỏ công phu ở mặt công cụ.

Tùy triều thật ra là một triều đại vô cùng biến thái, từng có một thời cực thịnh, quốc lực mạnh mẽ chưa từng có, có điểm giống với Tần triều, mạnh tới rối tinh rối mù. Nhưng chết cũng rất nhanh, thật đúng với câu nói kia - 'Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi'. (Cây cao hơn trong rừng sẽ bị gió vùi dập)

Mục tiêu của Đường triều đương nhiên là phải vượt qua Tùy triều, nếu so với Hán triều, thì còn cách quá xa, hiện muốn so cũng không được. Nhưng Tùy triều thì ở trước mắt, vừa mới qua không lâu, dân chúng đều nhìn thấy.

Nhưng sự chênh lệch về nhân khẩu là thứ rất khó để đuổi kịp trong chốc lát, chỉ có thể dựa vào công cụ.

Bất kể là Trưởng Tôn Vô Kỵ hay là Chử Toại Lương đều vô cùng tán thành lời này của Hàn Nghệ, cũng có nghĩa thừa nhận ưu thế của Hàn Nghệ.

Tiếp đó Hàn Nghệ dẫn Chử Toại Lương và Trưởng Tôn Vô Kỵ đến xưởng gỗ, thật ra máy dệt vải Tinh Tinh này còn có một ưu điểm rất lớn nữa, chính là sản xuất nhanh. Bởi vì chọn dùng là phương thức sản xuất dây chuyền, vừa quy phạm, lại vừa vô cùng nhanh chóng. Bởi vì công nhân không cần phải nghĩ gì cả, cầm vào trong tay, dùng thước ước lượng, lại thao tác thêm vài cái, là có thể giao cho người tiếp theo, không giống như những máy dệt vải cũ, tùy tiện bổ mấy bó củi, lớn nhỏ không đồng đều, cũng tạo thành những thước vải không đồng đều.

Chử Toại Lương xem trong chốc lát, hai mắt không khỏi phát sáng, kinh ngạc nói: "Hàn Nghệ, biện pháp...biện pháp này cũng do ngươi nghĩ ra sao?

Hàn Nghệ nói: "Bẩm Hữu Phó Xạ, đúng là do tiểu dân nghĩ ra."

Chử Toại Lương thấy Hàn Nghệ năm nay vẫn chưa đến 20, hơn nữa còn xuất thân từ nông phu, hoàn toàn không tương xứng với sự già dặn và kinh nghiệm như thế, trong lòng cũng buồn bực, nói: "Ngươi đúng là xuất thân từ nông phu sao?"

Hàn Nghệ ngượng ngùng cười, không đáp lại.

Chử Toại Lương nghi hoặc nói: "Ngươi cười cái gì?"

Hàn Nghệ khẽ gật đầu nói: "Tiểu tử cho rằng đây là lời tán thưởng rất cao của Phó Xạ đối với tiểu dân, bởi vì tiểu dân biết, năm đó nhất định cũng có rất nhiều người hỏi Hàn Tín như vậy."

Chử Toại Lương sửng sốt, lập tức cười mắng: "Khẩu khí của tiểu tử ngươi đúng là không nhỏ, dám tự so mình với Hàn Tín."

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Tiểu dân và Hàn Tín cũng chỉ khác nhau có một chữ."

Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt, không nghĩ tới Hàn Nghệ sẽ nói như vậy, một chút ý khiêm tốn cũng không có, thật đúng là cho mấy tấm vải, đã muốn mở phường nhuộm rồi, tức giận nói: "Khác nhau một chữ này, cũng có thể là cách biệt một trời."

Hàn Nghệ không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói: "Nhớ ngày đó trước khi Hàn Tín được trọng dụng, thì xém chút sống không nổi nữa. Tiểu tử xuất thân giống ông ta, nhưng ở tuổi này đã nuôi hơn trăm người, quả thật có thể gọi là cách biệt một trời."

Oa! Khẩu khí này thật đúng là lớn không biên giới nha.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, thì cũng rất có lý. Hàn Tín lúc ban đầu cũng rất nghèo túng, không biết cày ruộng, cũng không biết buôn bán, lưu lạc muôn nơi, không khác gì tên ăn mày. Bà lão bên đường thương hại ông ta mới cho ông ta một chén cơm ăn, nếu dựa vào tuổi tác để so sánh thì quả thật không bằng Hàn Nghệ. Nhưng vấn đề sau khi Hàn Tín được trọng dụng, lập tức một bước lên trời. Từ cổ chí kim, người được gọi là "Người anh kiệt", chỉ có một mình Hàn Tín, Hán Cao Tổ Lưu Bang cũng phải sợ ông ta, có thể tưởng tượng ra ông ta lợi hại đến cỡ nào.

Có thế thấy ý tứ của Hàn Nghệ vô cùng rõ ràng, Hàn Tín trâu chó, là vì ông ta được trọng dụng, ta hiện tại đành phải ẩn cư nơi đây, chỉ là vì ta không được trọng dụng. Ta ở độ tuổi này đã lợi hại hơn ông ta như vậy, ngươi dựa vào cái gì nói sau khi ta được trọng dụng lại không bằng ông ta?

Đây là cái gọi Mao Toại tự đề cử mình.

Chử Toại Lương sao có thể không hiểu, tuy rằng khẩu khí của Hàn Nghệ rất lớn, nhưng thật sự không cách nào phản bác, thầm nghĩ, tiểu tử này thật có chút thú vị, quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ cọp nha. Ông ta nhìn Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Ngươi muốn làm quan sao?"

Hàn Nghệ không lên tiếng.

Chử Toại Lương cho là hắn xấu hổ không nói ra, hơi trầm ngâm, nói: "Được rồi, ngươi đã tự so mình với Hàn Tín, ta nếu như không cho ngươi cơ hội, thì ngươi sẽ không thể chứng minh được mình lợi hại hơn Hàn Tín cỡ nào, sẽ mắng lão phu là không có mắt nhìn ngọc."

Nói xong ông ta bỗng nhiên nói với Trưởng Tôn Vô Kỵ: "Phụ Cơ huynh, sao không để tiểu tử này đến Công Bộ làm một cái chủ sự nhỉ?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ thoáng gật đầu, nói: "Vậy cứ làm theo ông nói đi."

Lão đương nhiên minh bạch hàm ý trong việc an bài của Chử Toại Lương, không có chuyện Hàn Nghệ nói hắn lợi hại hơn so với Hàn Tín, thì sẽ cho hắn chức vị, thế cũng quá qua loa rồi. Chủ yếu vẫn là phương thức làm việc dùng dây chuyền sản xuất, quả thật có thể nâng cao hiệu suất rất nhiều, nhưng đây cũng là do Hàn Nghệ làm ra, hắn nhất định hiểu rõ nhất, vì vậy Chử Toại Lương mới an bài Hàn Nghệ vào Công Bộ.

Chử Toại Lương lại nói với Hàn Nghệ: "Tiểu tử ngươi còn không mau tạ ơn Quốc Cữu Công."

Chủ sự? Có chức quan như vậy sao? Sao lão tử chưa nghe bao giờ? Phỏng chừng là một chân chạy vặt rồi. Ta đã so mình với Hàn Tín, mà ông ta còn cho ta một chức chân chạy vặt, nhà ông mở tiệm thuốc lắc sao? Hàn Nghệ chắp tay nói: "Tiểu tử tạ ơn Quốc Cữu Công, nhưng tiểu tử tuổi còn nhỏ, năng lực mặc dù không có trở ngại gì, nhưng kinh nghiệm không đủ, khó có thể đảm đương chức vị quan trọng như vậy."

Trong lời nói mang theo ý châm chọc, chức vụ quan trọng như thế, còn không phải chỉ là một chân chạy vặt sao, nói trắng ra chính là ngại chức quan nhỏ.

Chử Toại Lương sửng sốt, một màn Mao Toại tự đề cử mình cũng là ngươi. Hiện tại cho ngươi chức quan, ngươi lại nói như vậy. Không phải ngươi lừa gạt lão phu đấy chứ, nói: "Tiểu tử ngươi chẳng lẽ là ngại chức quan nhỏ?"

Chủ sự này đúng là một chức quan, chẳng qua là chức quan thấp nhất trong lục bộ, tòng cửu phẩm. Nhưng dù nói thế nào, địa vị vẫn cao hơn nhiều so với một tên mở thanh lâu, quả thật chính là cách biệt một trời một vực, địa vị xã hội được đề cao rất lớn.

Nếu lão tử đồng ý chịu thiệt thòi, thì đã làm quan ở Dương Châu rồi, ngươi tốt xấu gì cũng là quan lớn ta đã từng nghe danh, chủ sự gì á, mấy thứ đó có gì hot? Hàn Nghệ chắp tay thi lễ nói: "Tiểu tử không dám, thật sự là tiểu tử tuổi còn nhỏ, những người ở đó chưa chắc đã phục ta, thật sự khó có thể đảm nhiệm."

Chử Toại Lương coi như phục tiểu tử này rồi, sống đã mấy chục năm nhưng ông ta còn chưa gặp người nào không biết xấu hổ như vậy, châm chọc nói: "Như thế xem ra, không phải Thượng thư thì ngươi không làm?" (Thượng thư là chức quan nhị phẩm, đứng đầu một bộ trong lục bộ thời xưa)

Hàn Nghệ trầm mặc không nói, thầm nghĩ, nếu thế còn được.

Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ mỉm cười, nói: "Ngươi nói có lý, đúng là chúng ta suy xét không kỹ. Ngươi mới có chừng ấy tuổi, đích xác khó có thể phục chúng, vậy để một thời gian nữa rồi nói sau."

Lời này chính là tự cho mình một bậc thang xuống đài, bọn họ chắc chắn sẽ không để Hàn Nghệ làm Thượng thư, chủ sự đã xem như là đặc biệt trúng tuyển. Ngươi nếu đã không muốn, vậy thì dừng thôi. Nhưng đường đường là tể tướng, hơn nữa còn là hai người tự mình mở miệng mời chào, vậy mà vẫn bị từ chối, đây là việc xấu hổ đến cỡ nào, chỉ có thể tự cho mình một bậc thang xuống đài.

Hàn Nghệ vội vàng hành lễ nói: "Đa tạ Quốc Cữu Công đã thông cảm."

Chử Toại Lương hoàn toàn hết chỗ nói rồi, cầm bản vẽ máy dệt vải rồi đi, thật sự quá xấu hổ, cũng không để Hàn Nghệ tiễn, ngươi vẫn cứ ngồi đây chơi đi.

Về việc có cho phép Hàn Nghệ bán máy dệt vải hay không, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không nói rõ, nhưng cũng không phủ định, chỉ là lập lờ nước đôi.

Lúc quay trở lại xe ngựa, Chử Toại Lương không nhịn được nữa, nói: "Tiểu tử này thật sự là quá càn rỡ, vậy mà lại ngại chức quan nhỏ, thực sự coi mình là Hàn Tín rồi, buồn cười, thật sự là buồn cười."

Lão vốn cho rằng để Hàn Nghệ làm chủ sự, Hàn Nghệ nhất định sẽ cảm kích ôm bắp đùi ông ta, khóc lóc chảy nước mắt, nào biết rằng Hàn Nghệ căn bản chướng mắt, quả thật là vả vào mặt mà.

Trưởng Tôn Vô Kỵ ngược lại không kích động như vậy, chỉ thản nhiên cười nói: "Kỳ thật việc này chúng ta cũng không suy xét chu đáo. Hàn Nghệ xuất thân ti tiện, hiện giờ lại là thương gia mở một cái thanh lâu, khó trèo lên được nơi thanh nhã, nếu đặc cách nâng địa vị hắn lên, chắc chắn sẽ dẫn tới lời đàm tiếu. Một ngày nào đó nếu như có người mượn lý do này, để chiêu mộ một số người có tâm địa bất chính vào triều làm quan, thì chúng ta phải làm thế nào cho phải? Chuyện này vẫn phải thận trọng suy xét thêm."

"Ông nói cũng đúng."

Chử Toại Lương gật đầu, nhưng lại nói: "Nhưng tiểu tử này đúng là có chút bản lĩnh, ăn nói khéo léo, kiến thức bất phàm, những thứ hắn nói, mặc dù không phải là đúng hết, nhưng quả thật rất có giá trị tham khảo, còn có phương thức sản xuất dây chuyền kia nữa, cũng rất đáng để tham khảo. Hắn cũng có thể xem là một nhân tài có thể bồi dưỡng, chỉ là tiểu tử này quá khốn nạn, hơn nữa còn rất giảo hoạt."

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: "Hắn mới nhiêu đó tuổi, nếu thật sự có bản lĩnh, thì cho dù không dựa vào chúng ta, hắn vẫn có thể vào triều làm quan, cứ đợi xem đi."

Chử Toại Lương ừm một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, nói: "Phụ Cơ huynh, ta nghe nói bệ hạ rất yêu quý công chúa mà Võ Chiêu Nghi mới sinh, hôm qua bệ hạ vào triều mới được một nửa, lại đột nhiên rời đi, hóa ra là vì tiểu công chúa thân thể không khỏe, nếu việc này kéo dài, sợ sẽ sinh họa nha."

Trưởng Tôn Vô Kỵ rũ mắt trầm ngâm không nói, nhưng lão vẫn không khỏi lộ ra vẻ lo lắng giữa hai hàng lông mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 16:30
Nói chung ngoài mấy chi tiết đó ra thì truyện này nhiều đoạn đọc cũng hay lắm. Cảm ơn bác cvt.^^
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 14:34
Đừng nói phụ nữ giỏi võ vật lộn kém. Xem phụ nữ đánh mma đi, thanh niên hổ báo cậy khoẻ nó đập cho sấp mồm chứ ở đó.
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 14:31
Võ thời này nó diễn tả như vậy là biết dũng có điểm độc đáo. Một mình trần thác chân đánh cả đám người chứ đâu phải 1 vs 2,3. Nếu diễn tả sơ sơ thì không nói, đằng này tác tả TTC mạnh hơn main quá nhiều mà bị nó dìm cho gần chết là vô lý.
mafia777
11 Tháng mười một, 2021 11:46
Đã vật lộn với gái bao giờ chưa pa (nếu đã có vợ), nếu không xài đến võ mà chỉ dùng đến sức, ta tự tin ta còn khỏe hơn mấy đứa đai đen đấy (mặc dù ta ko biết võ), nhất là ở gái ở hạng cân thấp hơn ta. Thằng main này nó cũng 1m75 đấy chứ có bé đâu, xuống nước chỉ còn xài sức vật nhau thì ta thấy đoạn đó tả ok mà, tác cũng đã cố tình kéo tình huống xuống nước, chứ trên bờ thằng main làm gì có cửa thắng.
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 10:34
Cái đoạn main với trần thác chân đánh dưới nước vô lý. Có thể ban đầu tập kích bất ngờ thì main thắng thế hơn trần thác chân, nhưng sau đó là trần thác chân lấy lại thế mà ko dìm đc main, trong khi giỏi võ công với bơi lội cũng tương đương main mà main thể xác này chỉ là thằng yếu ken thôi.
mafia777
11 Tháng mười một, 2021 09:41
Nhiều vợ đấy, nhưng vợ nào thì cũng đội vợ lên đầu, trường sinh bất tử
Le Minh Hoang
11 Tháng mười một, 2021 00:55
Bộ này 1 vợ, hay là nhiều vợ vậy mọi người
mafia777
07 Tháng mười một, 2021 23:22
Ta biết gu mấy lão mà, nên đã để lại kha khá Hán Việt rồi đấy, chứ mà thuần Việt hết có khi đủ chất lượng xuất bản luôn rồi.
Lê Hoàng Hà
07 Tháng mười một, 2021 17:43
Dịch giả làm khá ổn. Còn mình đọc vẫn chưa thấy quen, chắc do đọc cv nhiều quá, kiểu khổ quen rồi sướng không chịu được :))))
vokhongamda
06 Tháng mười một, 2021 11:49
Móa, đã 5 năm rồi mới đọc được một bộ Lịch sử cực phẩm như vậy, hoàn toàn vượt trội các bộ hiện nay.
Thanh Son
02 Tháng mười một, 2021 19:00
Truyện tiềm năng quá, dịch giả làm hay tỉ mỷ, hóng chap nào.
voanhsattku
27 Tháng mười, 2021 17:42
có rãnh cvt bộ Đoạt Đích, lịch sử luôn. tui cảm thấy oke
mafia777
25 Tháng mười, 2021 18:14
đang cố đây bạn ơi, chắc 5 năm nữa full á =))
voanhsattku
25 Tháng mười, 2021 17:25
cố lên bạn có còn hơn 1k8 chap nua full rồi
mafia777
22 Tháng mười, 2021 19:04
Mới dọn nhà qua đây post, mong mọi người ủng hộ
BÌNH LUẬN FACEBOOK