Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh âm này cũng không lớn, hơn nữa nghe vào tai còn hơi giống như đang càu nhàu, nhưng vì trong lâu đang cực kỳ an tĩnh, mỗi người đều nhìn chăm chú vào Hàn Nghệ và Thôi Tập Nhận, cho nên có vẻ vô cùng chói tai, hơn nữa rơi vào tai một vài ai đó, thì lại giống như sấm sét giữa trời quang vậy.

Thì ra là thế!

Trịnh Thiện Hành, Nguyên Liệt Hổ đều đồng thanh nói.

"Xem ra đã không cần các ngươi nữa." Vương Huyền Đạo thu từng đồng tiền một trên hàng rào vào trong tay áo.

Chỉ thấy trong đám người ở lầu hai đột nhiên có một ông lão đứng dậy, ước chừng khoảng 60 tuổi, tóc đã bạc trắng rất nhiều, nhưng vẫn phong thần tuấn lãng, hai mắt sáng ngời hữu thần, đầu đội khăn lụa mềm, để ba chòm râu quanh miệng, người mặc áo dài đỏ sậm, thân thể hơi béo, còn ngáp một cái nữa.

Nhưng đám thái tử đảng kia nhìn thấy ông lão này, đều không khỏi chấn động, sửng sốt hết nửa ngày, mới phản ứng lại, rồi đồng loạt đứng dậy thi lễ.

"Chất nhi (vãn bối) tham kiến Quốc Cữu Công."

Người này chính là người đứng đầu Lăng Yên Các, cậu của hoàng đế Lý Trị, đương triều đệ nhất nhân, nhân vật đầu lĩnh của tập đoàn Quan Lũng - Trưởng Tôn Vô Kỵ.

Đám con cháu thứ tộc có hơn phân nửa không nhận biết Trưởng Tôn Vô Kỵ, nghe thấy đám thái tử đảng này hô to, thì mới phản ứng lại, bèn khẩn trương đứng dậy thi lễ.

"Được rồi, được rồi, lão hủ chỉ là muốn tới đây xem kịch thôi."

Trưởng Tôn Vô Kỵ khoát tay, đột nhiên nhìn xung quanh một chút, hỏi với vẻ mặt hiếu kỳ: "Nhưng vì sao đợi cả nửa ngày rồi, mà vẫn chưa bắt đầu vậy?"

Đám Thái tử đảng kia ngơ ngác nhìn nhau, đồng thời hướng ánh mắt về phía trước đài.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn theo ánh mắt của bọn họ, rồi cười ha ha bảo: "Hóa ra Tập Nhận cũng tới a!"

"Thôi Tập Nhận tham kiến Quốc Cữu Công."

Thôi Tập Nhận cúi người thi lễ, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Hàn Nghệ.

Con cá này đủ lớn đó.

Trong mắt Hàn Nghệ mang ý cười, là một loại cười đắc ý, bởi vì sự xuất hiện của Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là trước đó hắn đã dự tính rồi. Trong lòng rất có cảm giác thành tựu, nhưng biểu hiện trên mặt laị vô cùng sợ hãi: "Thảo dân Hàn Nghệ không biết Quốc Cữu Công đại giá quang lâm, nếu có chỗ nào chậm trễ, thì xin Quốc Cữu Công thứ tội cho."

"Hàn Nghệ?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ híp híp mắt, vuốt râu cười, cất bước đi xuống dưới lầu, người ở hai bên lập tức tránh ra.

Đi xuống dưới lầu, Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức đi đến trước mặt Hàn Nghệ và Thôi Tập Nhận, bên cạnh ông ta còn đi theo một tên mập mạp trắng trẻo, nhưng tuổi không lớn lắm, đoán chừng khoảng 20 tuổi, kẻ này chắp tay chào hỏi với Thôi Tập Nhận: "Thôi huynh, đã lâu không gặp."

Thôi Tập Nhận khẽ gật đầu.

Hàn Nghệ vụng trộm liếc mắt đánh giá mập mạp này. Thầm nghĩ, chẳng lẽ y chính là một trong số Trường An Thất Tử, Trưởng Tôn Diên.

Nếu đúng là vậy, thì Trường An Thất Tử hắn đã thấy sáu người rồi, chỉ còn duy nhất Lư Sư Quái của Lư gia là chưa gặp qua thôi, cũng rất ít nghe thấy người ta nhắc tới.

Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc nhìn Hàn Nghệ một cái, hỏi: "Ngươi chính là Hàn Nghệ sao?"

Hàn Nghệ chắp tay nói: "Bẩm Quốc Cữu Công, tiểu tử đúng là Hàn Nghệ."

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười cười gật đầu, lại hỏi: "Nghe nói vở kịch này do ngươi nghĩ ra?"

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Đúng vậy."

Trưởng Tôn Vô Kỵ hiếu kỳ hỏi tiếp: "Thế vì sao còn chưa bắt đầu?"

Hàn Nghệ nhìn về phía Thôi Tập Nhận, ý là đến ngươi nói chuyện rồi đấy.

Thôi Tập Nhận chắp tay nói: "Kính xin Quốc Cữu Công thứ lỗi. Đây đều là do vãn bối nên mới chậm trễ chưa bắt đầu diễn."

Trưởng Tôn Vô Kỵ ồ một tiếng: "Là có chuyện gì vậy?"

Lão cáo già này, Thôi Tập Nhận thầm mắng một câu, nói: "Hồi bẩm Quốc Cữu Công, chuyện là như vầy, hai hôm nay vãn bối đi trên đường, thường hay nghe người ta chửi mắng Thôi gia, trong lòng vô cùng buồn bực, vì thế mới tiến tới hỏi thăm, lúc này mới biết được hóa ra là do gần đây Phượng Phi Lâu cho ra một vở kịch tên là 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》, bởi vì trong vở kịch này có một kẻ xấu cũng họ Thôi, vì vậy quần chúng sau khi xem xong, liền cảm thấy vô cùng phẫn nộ đối với tên người xấu họ Thôi này. Cho nên khi nói đến vở kịch này, thì hay mở miệng tức giận chửi mắng."

"Còn có chuyện như vậy sao?"

Vẻ mặt của Trưởng Tôn Vô Kỵ rất kinh ngạc, hỏi Hàn Nghệ: "Hàn Nghệ, những gì Tập Nhận nói là sự thật sao?"

Hàn Nghệ thấp thỏm lo âu nói: "Thảo dân đáng chết, thảo...thảo dân thật sự không có suy xét đến điểm này, kính xin Thôi công tử thứ tội, thứ tội."

Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi liếc mắt nhìn Thôi Tập Nhận.

Thôi Tập Nhận cười nhạt một tiếng, nói: "Đâu có, đâu có, Hàn tiểu ca nói quá lời rồi."

Nói xong y lại cất cao giọng nói: "Kỳ thật đây chỉ là một chuyện nhỏ, không ảnh hưởng tới toàn cục, Thôi gia ta, từ gia chủ cho tới hạ nhân, đều là hạng người quang minh lỗi lạc, cũng không sợ người khác nói gì, khác hẳn một trời một vực với họ Thôi trong vở kịch kia. Chẳng qua ta là con cháu của Thôi gia mà lại thường xuyên nghe được có người mắng chửi Thôi gia, tuy biết là không có liên quan gì tới ta, nhưng trong lòng khó tránh khỏi buồn bực, vì vậy ta mới đến đây tìm Hàn tiểu ca thương lượng một chút, xem có phương pháp gì để giải quyết chuyện này không."

Trong mắt Trưởng Tôn Vô Kỵ hiện lên một chút tán thưởng.

Lời này nói rất dễ nghe, nếu Thôi Tập Nhận cố tình gây sự, vậy ngược lại sẽ làm cho người ta cảm thấy Thôi gia các ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ, khí lượng hẹp hòi, thậm chí còn có tật giật mình. Nhưng Hiện giờ Thôi Tập Nhận vừa nói như vậy, thì người khác ngược lại sẽ cảm thấy, người Thôi gia thật là độ lượng, quang minh lỗi lạc, đi thẳng ngồi cũng ngồi thẳng, không sợ người khác vu tội, không hổ là đương kim đệ nhất sĩ tộc.

Hơn nữa Thôi Tập Nhận còn đặc biệt cường điệu hắn tới nơi này chỉ là ý cá nhân hắn, mà không phải là cả gia tộc, rõ ràng chính là giữ lại một đường sống cho mình.

Lời này vừa nói ra, thì mọi người cũng đều thấu hiểu cả.

Trong lòng Hàn Nghệ cũng minh bạch, thầm nghĩ rằng, cũng tốt, nếu ngươi cũng giống như Dương Mông Hạo, thì vở kịch này cũng quá không thú vị rồi.

"Uhm. Nói có lý." Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, tựa như có ám chỉ nói: "Dù sao thì miệng lưỡi người đời rất đáng sợ nha! Vậy không biết Tập Nhận tính làm sao bây giờ?"

Thôi Tập Nhận chắp tay nói: "Vãn bối nhất thời cũng không có biện pháp nào tốt, vừa lúc có Quốc Cữu Công ở đây, vãn bối cả gan mời Quốc Cữu Công nghĩ giúp vãn bối một kế sách vẹn toàn."

Tiểu tử này! Trưởng Tôn Vô Kỵ thầm cười trong lòng, khoát tay một cái: "Vở kịch này lão phu còn chưa có xem qua, muốn ra chủ ý cũng hơi khó, nếu xử lý không tốt, thì đám thúc thúc bá bá của ngươi sẽ lại đến oán ta, đây đều là chuyện của tiểu bối các ngươi, chính các ngươi tự xử lý đi."

Hàn Nghệ hơi có vẻ hoảng loạn nói: "Nếu không...nếu không để ta sửa lại, ta... ta sửa lại thành họ Vương được không?"

"Hàn tiểu ca, ngươi chớ có khinh người quá đáng!"

Trên lầu có một người đột nhiên nói.

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, người nói đúng là Vương Huyền Đạo.

Vương Huyền Đạo trực tiếp nhìn chằm chằm vào Hàn Nghệ, trong lòng thầm mắng, thằng nhóc này quá khốn nạn, rõ ràng là cố tình trả thù ta mà.

"Á? Xin lỗi, xin lỗi, Vương công tử, thật sự là có lỗi quá." Hàn Nghệ gấp đến độ dùng tay gãi đầu: "Nếu không thì họ Dương được không?"

"Hàn Nghệ, ngươi không thể làm như vậy nha!"

Lại có một người bất mãn kêu lên.

Mọi người nhìn theo tiếng nói, người nói đúng là Dương Mông Hạo.

Nguyên Liệt Hổ lập tức nói: "Tiểu Mông, làm thế nào mà tiểu tử ngươi ngồi đằng trước ta được vậy."

"Biểu ca?"

Dương Mông Hạo kinh hãi kêu một tiếng, rồi lại vội vàng ngồi xuống.

"Vậy...vậy...vậy nếu không thì đổi họ...họ Trịnh được không?"

Trịnh Thiện Hành lập tức nói: "Cũng không được."

Hàn Nghệ liên tiếp nói vài dòng họ. Kết quả là đám con ông cháu cha này đều phản đối. Hàn Nghệ gấp đến mức sắp khóc rồi, bèn nói: "Nếu như vậy, vậy...ta đây không diễn nữa là được rồi chứ gì."

Nguyên Liệt Hổ hét lên: "Như vậy càng không được, ta đã xếp hàng đến tận trưa đấy, ngươi không thể không diễn được, cho dù ngươi khinh thường Nguyên Liệt Hổ ta, nhưng mà Quốc Cữu Công cũng đợi nửa ngày rồi đấy, hừ, Quốc Cữu Công cũng không phải là người ngươi có thể đắc tội được đâu."

Trưởng Tôn Vô Kỵ quay đầu thản nhiên liếc nhìn Nguyên Liệt Hổ một cái.

Nguyên Liệt Hổ giương mắt nhìn lên trên, hai tay gãi đầu.

Thật sự là không có cách nào với tiểu tử này. Trưởng Tôn Vô Kỵ bất đắc dĩ thở dài.

Hàn Nghệ vẻ mặt đưa đám, lau nước mắt nói: "Diễn cũng sai, mà không diễn cũng sai, vậy phải làm sao mới tốt đây!"

Thôi Tập Nhận đều nhìn thấy trong mắt, âm thầm cả kinh, thằng nhãi này làm sao muốn khóc là khóc được hay vậy.

Bởi vì y biết rõ Hàn Nghệ đang giả bộ, nhưng nước mắt lại là thật, điều này y tự nghĩ chính mình cũng làm không được.

Nói giỡn. Lão tử ban đầu cũng là dựa vào nó để kiếm ăn đấy. Trong lòng Hàn Nghệ có chút đắc ý nho nhỏ.

Cử động này của hắn là để cho khán giả xem đấy, hắn nhất định phải đặt mình ở vị trí kẻ bị hại. Không thể để cho Thôi Tập Nhận chiếm hết sự đồng tình được.

Người xem vừa nhìn thấy, quả nhiên nảy sinh sự thông cảm với Hàn Nghệ, hắn chỉ là một nông phu nho nhỏ, sao có thể suy xét được nhiều như vậy, không khéo ngay cả sĩ tộc là gì cũng không biết. Việc này thật sự là làm khó hắn rồi.

Cục diện một lần nữa vô cùng giằng co, giống như bất luận Hàn Nghệ làm gì cũng sai vậy.

Mà Trưởng Tôn Vô Kỵ tựa hồ đã nhập định, rũ mi trầm mặc không nói.

Thôi Tập Nhận đột nhiên nhướng mày nói: "Hay làm thế này đi, Hàn tiểu ca, ngươi chỉ cần không đề cập tới dòng họ là được rồi."

Trưởng Tôn Vô Kỵ trợn to hai mắt, liên tục khen: "Hay! Hay! Cách này rất tốt!"

Trong lòng Hàn Nghệ và Thôi Tập Nhận đồng thời nghĩ, như vậy chỉ sợ là hợp với tâm ý của lão nhất rồi.

Bởi vì vở kịch này của Hàn Nghệ là nhằm vào đám sĩ tộc Sơn Đông coi trọng hôn nhân dòng dõi, nếu như điểm danh Thôi thị, vậy nghĩa là đang chĩa thẳng mũi dùi vào một dòng họ, nhưng nếu không đề cập tới dòng họ, thì chính là nhằm vào tất cả, dù sao thì ở phương diện này, sĩ tộc Sơn Đông đều là một đức hạnh cả.

Trưởng Tôn Vô Kỵ đương nhiên là hi vọng như vậy, bởi vì đối thủ của ông ta không đơn giản chỉ là Thôi gia, mà là cả đám sĩ tộc Sơn Đông, nên ngươi nhất định phải lôi hết cả đám này xuống nước.

Mà Thôi Tập Nhận nói như vậy, đơn giản là vì biết chính mình không phải là đối thủ của Trưởng Tôn Vô Kỵ, cần phải phát động toàn bộ sĩ tộc Sơn Đông đến đối kháng tập đoàn Quan Lũng của Trưởng Tôn Vô Kỵ, cho nên ngươi đừng có nhằm vào một nhà ta, ngươi dứt khoát nã pháo tất cả đi.

Oa! Chơi lớn vậy à, ha ha, ta thích! Dù sao thì lão tử chỉ có một cái mạng cùi này, không có gì để lỗ.

Hàn Nghệ cảm kích tột đỉnh, liên tục chắp tay nói: "Thôi công tử tài trí hơn người, Hàn Nghệ thật sự là ... vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích a!"

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Tốt lắm, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, tất cả mọi người đều đang chờ đấy, nếu việc này đã giải quyết xong, thì cũng nhanh bắt đầu đi, lão hủ thật vất vả mới rút ra được chút thời gian, đến để xem vở kịch này thế nào."

"Dạ dạ dạ."

Nói xong, Hàn Nghệ lại khó xử nói: "Quốc Cữu Công, hôm nay chỉ sợ là không diễn được."

Trưởng Tôn Vô Kỵ hiếu kỳ hỏi: "Đây là vì sao?"

Hàn Nghệ nói: "Chuyện này đều do ta không suy xét chu toàn, lúc trước khi chúng ta luyện tập, trong lời đối thoại đều có chữ 'Thôi' này, cái này cái này nhất thời chưa sửa lại được, kính xin Quốc Cữu Công cho ta thời gian một ngày, ta sẽ cho bọn họ luyện tập lại lần nữa."

Trong lòng hắn xuất hiện một tia cười lạnh, nói đùa gì vậy, lão tử không chửi ngươi một lần nữa ngay trước mặt ngươi, thì làm sao xả được cục tức trong lòng.

"Như vậy à!"

Trong mắt Trưởng Tôn Vô Kỵ hiện lên một chút tán thưởng, nhưng rất nhanh, chỉ chợt lóe qua mà thôi, sau đó vẻ mặt lại trở nên phi thường khó xử, lão này quả thật là diễn viên gạo cội mà.

Hảo tiểu tử, ngươi đủ tàn nhẫn! Trong lòng Thôi Tập Nhận sao có thể không rõ được, nhưng lúc nãy y lỡ nói độ lượng như vậy rồi, hơn nữa mắng thì cũng đã bị mắng, còn soi mói điểm này nữa sao, hơn nữa Quốc Cữu Công cũng đứng bên cạnh chờ rồi. Vì thế y phải cười nói: "Không sao, không sao cả, Thôi gia ta có mấy trăm năm nội tình, nếu ngay cả một trận mưa gió nho nhỏ này mà cũng không chịu nổi, thì cũng quá khinh thường Thôi gia ta đi."

Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe được lời này thì nhịn không được cau mày, lão hận nhất chính là đám sĩ tộc này hơi tí thì lại lấy mấy trăm năm nội tình ra, đồng thời, đây cũng là chỗ Lý Thế Dân ghét bọn họ nhất, bởi vì triều Đường mới dựng nước được bao nhiêu năm đâu, một trăm năm cũng chưa đến, các ngươi hơi tí là mấy trăm năm rồi hơn một ngàn năm, nghe có vẻ đã không coi mình là con dân Đại Đường rồi.

Thôi Tập Nhận đương nhiên rõ ràng điểm này, y chính là cố ý chọc giận Trưởng Tôn Vô Kỵ đấy, Thôi gia chúng ta cũng không sợ lão đâu.

Hàn Nghệ đương nhiên hiểu được, trong lòng mừng thầm, ngoài miệng lại cảm kích nói: "Đa tạ Thôi công tử thông cảm, vậy... ta ngay bây giờ sẽ vào hậu trường bảo bọn họ chuẩn bị."

Thôi Tập Nhận nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ.

"Như thế rất tốt, như thế rất tốt."

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười gật gật đầu, bởi vì đây là một cái gai trong lòng ông ta, cho nên khi nghe người ta nói đến thì có chút khó chịu, nhưng dù sao ông ta cũng đã làm tể tướng vài chục năm rồi, còn chưa đến mức tức giận với đám tiểu bối như Thôi Tập Nhận, ông ta nói với Hàn Nghệ: "Ngươi mau đi đi."

Trưởng Tôn Diên đột nhiên nói: "Thôi huynh, huynh đệ chúng ta đã nhiều ngày không gặp rồi, nếu không thì cùng nhau ngồi xem vở kịch này đi."

Thôi Tập Nhận bình thản cười nói: "Chỉ sợ quấy rầy đến Quốc Cữu Công thôi."

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha ha nói: "Lão hủ vừa lúc cũng có mấy vấn đề về học thuật, muốn thảo luận với ngươi một chút."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
santiclub
21 Tháng tư, 2023 13:07
Những thằng như chú chắc vừa qua nước ngoài đã đếch biết làm cái gì để sống rồi, chứ đừng nói tự dưng xuyên không vào một thời đại khác. Coi truyện main bá quá riết quen rồi, nên đòi hỏi cái gì main cũng phải biết, làm cái gì cũng dễ như ăn cám, bước ra đời đấm nhau bương chải đi rồi thấy đời nó đếch như truyện đâu.
Hieu Le
12 Tháng tư, 2023 17:20
Tình huống những chương đầu gượng ép thế, N9 có khả năng lừa đảo hàng triệu USD mà ứng biến trước tình huống xa lạ như vô trí vậy! Không đặt vấn đề hiểu rõ tình cảnh của bản thân lên trước mà cứ gào lên, ngay cả kỹ năng đọc biểu cảm của người khác cũng bị vứt! Lừa đảo này có đồng đội mang bay à?!
AutoRetart
09 Tháng tư, 2023 16:22
main khá độc đáo đấy chứ, tính hơi dị dị nguyên tắc, nhưng mà cơ bản là khôn vãi lúa, về sau nó còn chơi thương trường và lập ngân hàng nữa kìa, ko phải tác giả nào cũng viết dc về chiến tranh tiền tệ như tác giả này đâu.
zinzan
07 Tháng tư, 2023 11:27
Mới tu đến 150 chap. Cơ bản mà nói thì cũng là truyện hay. Ngoài từ ngoài bày mưu tính kế lừa gạt thì tự ngược hoặc trên con đường tự ngược. Chỗ này khá là hàng trí cho nvc là người bày mưu chuyên nghiệp lừa đảo. Nếu tác làm nhân vật phụ có đất diễn hơn tí thì oki, chứ nguyên dàn Dương gia thấy hàng trí quá, đọc cứ thấy nvc là hơn hẳn cổ nhân ấy, người thời nào có cách giải quyết thời ấy, cứ áp tiêu chuẩn hiện đại vào thì khá là ... Thôi thì dù sao truyện kết cấu oki hơn nhiều nhiều cùng thời và ăn liền bay giờ rồi. Bản dịch hay
Lycanrockk
04 Tháng tư, 2023 13:23
1 năm rồi quay lại dc thêm 50c, ko đã them tí nào
HaiTôm
01 Tháng tư, 2023 19:35
mé main sợ vợ vãi
basic123
29 Tháng ba, 2023 11:48
Bố cục truyện khá rộng nhưng không ngợp, dẫn dắt cũng khá hay
AFCsocola
29 Tháng ba, 2023 11:45
ông này dịch siêu thật, đọc mướt ghê
DodoPizza
19 Tháng ba, 2023 16:49
đó gọi là nhiễm cv đó, hồi trước ta còn phải bỏ cả triệu ra mua full bộ này để đọc, không biết sao dạo này lão chủ thớt tuồn ra ít chương cho ae đọc đó.
Hieu Le
18 Tháng ba, 2023 23:24
đọc cv quen giờ đọc dịch thấy ngượng ngượng sao á :))
DellQuen
09 Tháng ba, 2023 13:18
hay hay, có cái để cày mấy ngày tới rồi
highq456
09 Tháng ba, 2023 11:46
Lâu lắm rồi mới tìm được một bộ đỉnh vl, có điều ngắn qua chưa bỏ thèm
thayboi001
26 Tháng hai, 2023 10:55
Dịch nhảm vcc
Hieu Le
10 Tháng một, 2023 16:49
Hay hay
Thanh Son
15 Tháng mười hai, 2022 13:36
Hi
Hoàng Minh
06 Tháng mười hai, 2022 12:24
ngoài sáng trong tối gì cũng toàn phe boss, lý trị, chiêu nghi, vô kỵ, thế này không lên chức nhanh sao được
Hoàng Minh
04 Tháng mười hai, 2022 17:49
truyện ra chậm nhỉ
Hieu Le
18 Tháng mười một, 2022 01:14
t cũng thấy đọc cv hay hơn dịch, cv nhiều khi dễ hiểu với sát nghĩa hơn nữa
Le Van Phap
14 Tháng tám, 2022 20:40
Táo bón giai đoạn cuối, chắc phải thông đít mới thêm chưong đc
Lê Thương
13 Tháng tám, 2022 17:03
ok
Twed
01 Tháng tám, 2022 12:09
đang hay. cảm ơn các bạn đã dịch.
khanhdeptrai95
25 Tháng bảy, 2022 13:13
Truyện hay, hôm bữa đói quá qua convert đọc mà nuốt ko trôi :( Bị thích thể loại yy main chính hơn ng như này, mà sau Cực phẩm gia đinh thì chả thấy có bộ nào mà đọc nữa :(
MLXG2017
20 Tháng bảy, 2022 09:50
Chấm câu lung ta lung tung, không biết dùng chấm phẩy với chấm than à!?
Hieu Le
06 Tháng bảy, 2022 23:37
Đọc mấy chương thấy cũng được nên e kiếm bản cvt đọc đây, chứ bản dịch nuốt không trôi. Góp ý một chút với dịch giả là nên tham khảo thêm tiểu thuyết truyền thống để xem cách người ta sử dụng ngữ pháp, nhất là mấy bộ dịch từ nước ngoài ý. Không chỉ ngữ pháp mà còn nhiều cái nữa, chứ thế này thì bác để bản dịch nghĩa có khi còn hay hơn dịch.
Mạnh Mạnh
02 Tháng bảy, 2022 01:00
²⁶⁴ sao mà Như đàn bà thế tự để chui lại cho người ta nắm.nhiều chỗ đọc ức chế quá
BÌNH LUẬN FACEBOOK