Ở rất nhiều nơi, người ta đều tôn sùng chủ nghĩa anh hùng. Bởi vì ai cũng sẽ có lúc gặp khó khăn cả. Vào những lúc đó, người ta thường hi vọng có một vị anh hùng đứng ra giúp đỡ bọn họ.
Cho dù là ở thiên môn cần sự hợp tác đoàn đội chặt chẽ nhất, thì cũng không thiếu chủ nghĩa anh hùng.
Nhưng chỉ có một nơi, tuyệt đối không dung nạp một chút chủ nghĩa anh hùng nào, đó là chính trị.
Nhìn chung trong lịch sử, cho dù là thiên cổ nhất đế Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế văn thao võ lược, hay là Thiên Khả Hãn Lý Thế Dân được người người trong thiên hạ kính ngưỡng, thì nhìn bề ngoài, bọn họ đều trông giống như một anh hùng, thậm chí là siêu anh hùng. Nhưng thật ra để bọn họ có được thành tích kiêu hãnh như vậy, thì công lao của bọn họ chỉ là một phần nhỏ, còn có rất nhiều người âm thầm đứng sau giúp đỡ bọn họ.
Trong chính trị, không có chủ nghĩa anh hùng, cái có chỉ là đồng minh.
Hàn Nghệ sao lại không hiểu đạo lý này chứ. Cho dù hắn có lợi hại tới đâu, có nhiều tri thức tương lai tới cỡ nào, nhưng nếu chỉ có một mình hắn, thì vẫn không thể thay đổi được triều đình hiện tại. Vì thế hắn mới kết làm đồng minh với bọn Trịnh Thiện Hành.
Chuyện này nhìn như có chút đột ngột, nhưng kỳ thật thì không. Bọn họ vẫn luôn quan sát lẫn nhau. Hàn Nghệ cũng rất kính nể phẩm hạnh của bọn họ. Mà những gì Hàn Nghệ đã làm, bọn họ cũng đều quan sát trong mắt.
Vì thế nên tuy bọn họ kết thành đồng minh khá đột ngột, nhưng cũng là hợp tình hợp lý.
Thế nhưng nghi kỵ luôn là kẻ thù của thành công. Sau này thế nào, đó là chuyện của sau này. Ở thời khắc này, bọn họ đều dành cho nhau sự tín nhiệm. Bởi vì bọn họ đều hiểu một đạo lý, đây là một con đường không lối về. Nếu như không thể tín nhiệm lẫn nhau, vậy thì đừng nên kết minh nữa, bằng không sẽ hết sức nguy hiểm. Vì vậy bọn họ cũng không giấu diếm suy nghĩ trong lòng, nói rất thoải mái, những lời này còn đáng tin hơn so với những lời thề thốt trước quỷ thần.
Đối với Hàn Nghệ mà nói, đây là một canh bạc.
Bởi vì trước đây bọn họ vẫn luôn dò xét lẫn nhau, mãi đến hôm nay bọn họ mới mở lòng với Hàn Nghệ. Hơn nữa bọn họ hiện giờ đều là quan viên của Ngự Sử Đài, thế này mà không uống vài chén, thì quá không ok rồi.
Bọn họ ăn một bữa cơm ở tiệm thuốc của Lư Sư Quái, nhưng cũng không uống nhiều rượu lắm. Bởi vì Lư Sư Quái và Vương Huyền Đạo không thích uống rượu, nhất là Lư Sư Quái. Năng lực kiềm chế của gã rất mạnh. Chỗ gã bất cứ lúc nào cũng có thể có bệnh nhân tới khám bệnh, thế nên gã không hề uống rượu. Còn Vương Huyền Đạo thì thích giữ cho đầu óc tỉnh táo, nên cũng không uống rượu. Chỉ có hai người Hàn Nghệ và Trịnh Thiện Hành là đối ẩm mấy chén.
Ở trong bữa tiệc, bọn họ lại nói cho Hàn Nghệ nghe một ít chuyện cũ. Đại thể là Lý Trị làm thế nào để ngồi lên ngai vàng, và chuyện mấy vị ca ca của Võ Mị Nương.
Loại giao lưu này làm cho Hàn Nghệ cảm thấy giống với những đêm trước khi làm nhiệm vụ ở kiếp trước. Hắn không ngừng thu thập tất cả tin tức liên quan tới nhiệm vụ từ bên ngoài, rồi đem những tin tức nhìn như bình thường này xâu chuỗi lại. Đây chính là thiên phú độc hữu của hắn.
Bọn họ nói rất thoải mái. Kỳ thực không riêng gì Hàn Nghệ, Lư Sư Quái, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo đều có tư tưởng đi trước thời đại. Điều này có thể là vì bọn họ xuất thân quý tộc. Tư tưởng của bọn họ không hề bị xã hội phong kiến trói buộc, bởi vì trưởng bối của bọn họ cũng không coi hoàng đế ra gì. Vì thế những thứ bọn họ quan tâm tới rất khác biệt ở thời đại này, thậm chí là đại nghịch bất đạo. Tại sao Trường An thất tử có thể trở thành bạn tốt của nhau, chính là vì bọn họ đều có tư tưởng không giống người thường. Hàn Nghệ tuy không xuất thân quý tộc, nhưng hắn là người có tư tưởng của hàng nghìn năm sau. Chính điểm này đã đưa bọn họ trở thành bằng hữu với nhau. Rượu gặp tri kỷ cạn ngàn chén, bốn người nói chuyện với nhau rất vui, bất tri bất giác đã tới hoàng hôn.
Bọn họ lần lượt cáo từ Lư Sư Quái, sau đó từng người rời đi.
"Hàn tiểu ca."
Hàn Nghệ vừa bước ra khỏi tiệm thuốc, thì Trịnh Thiện Hành bỗng nhiên đuổi theo.
Hàn Nghệ nghi hoặc nhìn hắn.
Trịnh Thiện Hành hết sức thẳng thắn nói: "Thiếu chút nữa quên mất, có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp."
Hàn Nghệ hiếu kỳ hỏi: "Chuyện gì?"
"Vừa đi vừa nói chuyện."
"Mời."
Hai người bước đi trên con đường nhỏ phía sau hẻm Bắc dưới ánh nắng chiều thu nhẹ nhàng. Bởi vì thời gian không còn sớm nữa, kịch nói cũng đã kết thúc rồi, vì thế trên đường rất ít người. Con đường nhỏ này thì càng không thấy bóng một ai, bởi vì chợ Đào Bảo cũng đã đóng cửa rồi.
Trịnh Thiện Hành cười nói: "Chắc hẳn ngươi biết Độc Cô Vô Nguyệt?"
"Ta nghĩ gương mặt đó rất khó để người ta quên."
Hàn Nghệ lại bổ sung một câu, nói: "Nhất là nam nhân."
Trịnh Thiện Hành cười ha hả, lập tức lại nghiêm mặt nói: "Là như vậy, ta muốn nhờ ngươi giúp Độc Cô Vô Nguyệt."
Hàn Nghệ nói: "Hắn thiếu tiền à?"
Trịnh Thiện Hành ngơ ngẩn nói: "Sao ngươi lại hỏi như vậy?"
Hàn Nghệ cười khổ nói: "Bởi vì đây là thứ duy nhất ta có thể giúp hắn."
Trịnh Thiện Hành ngẩn người, mỉm cười một tiếng, nói: "Kỳ thật ngoài thứ này ra, còn có thứ khác ngươi có thể giúp được."
Hàn Nghệ hoang mang nói: "Tỉ như?"
"Tỉ như tình yêu."
"Tình yêu?"
Hàn Nghệ đại khái đã đoán được chuyện gì rồi, nói: "Ta hình như chỉ nói là ta là 'Người bạn của chị em phụ nữ'."
Trịnh Thiện Hành nói: "Tình yêu không phải là chuyện giữa nam và nữ sao?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ngươi hiểu lầm ý ta rồi, ý ta là, giữa nam và nam cũng có thể có tình yêu. Nếu như tìm ta để giải quyết chuyện tình yêu giữa nam và nam, thì ta đây đành bất lực."
Trịnh Thiện Hành sửng sốt, chưng hửng hồi lâu.
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Đùa đấy, nói đi, có chuyện gì?"
Trịnh Thiện Hành tức giận trừng mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, kể đại khái đầu đuôi câu chuyện cho Hàn Nghệ.
Thật ra chuyện giữa Độc Cô Vô Nguyệt và Thôi Hồng Lăng, Hàn Nghệ đã nghe Tiêu Vô Y nói qua. Mà thứ mà Trịnh Thiện Hành hi vọng Hàn Nghệ có thể giúp đỡ, chính là muốn Hàn Nghệ sử dụng tâm lý học để đi giúp Độc Cô Vô Nguyệt cởi bỏ cái vấn đề khó khăn này.
Hàn Nghệ cười nói: "Ngươi muốn ta giúp Thôi Tập Nhận?"
Trịnh Thiện Hành hơi trầm mặc một lúc, nói: "Hàn tiểu ca, ngươi không phải là người nhỏ mọn như vậy chứ. Trương Minh đối với ngươi như vậy, ngươi cũng có thể cười trừ mà."
Hàn Nghệ nói: "Ở một số chuyện, ta hết sức nhỏ mọn, đặc biệt là chuyện liên quan tới Tiểu Béo và Tiểu Dã."
Trịnh Thiện Hành không phải một người thích làm khó người khác, nói: "Thật sự không được sao?"
"Việc này căn bản là không thể."
Hàn Nghệ nói xong, cười nói: "Nhưng ta là người sau khi uống rượu sẽ trở nên vô cùng sảng khoái. Ta nghĩ ta đã biết vì sao lúc nãy ngươi mời ta uống rượu rồi."
"Sớm biết vậy ta đã mời ngươi thêm mấy chén."
Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói: "Nói như vậy là ngươi đồng ý rồi?"
Hàn Nghệ nói: "Việc này Thôi Tập Nhận có biết không?"
Trịnh Thiện Hành gật đầu.
Hàn Nghệ nói: "Hắn cũng đồng ý sao?"
Trịnh Thiện Hành nói: "Chẳng lẽ ngươi lại sợ hắn?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Đây không phải vấn đề sợ hay không sợ, mà là ta cảm thấy việc này cần phải được người ta đồng ý trước, chính là hi vọng đương sự tự nguyện, chứ không phải bị ép buộc."
Trịnh Thiện Hành cười gật đầu nói: "Đây là đương nhiên."
Hàn Nghệ nói: "Vậy ngươi bảo Độc Cô Vô Nguyệt tự mình tới tìm ta."
"Nhất ngôn cửu đỉnh."
"Nhất ngôn cửu đỉnh."
"Được rồi, vậy ta cáo từ trước."
"Đi thong thả."
Trịnh Thiện Hành vừa mới xoay người đi, bỗng nhiên lại quay lại, nói: "Hàn tiểu ca, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?"
Hàn Nghệ không đáp liền mà hỏi ngược lại: "Ta có quyền không trả lời không?"
"Ách, đó là đương nhiên, ta chỉ hỏi vậy thôi."
"Vậy ngươi cứ hỏi đi."
"Ngươi trung với ai?"
Hàn Nghệ sửng sốt, sau đó lại trầm ngâm, qua hết nửa ngày, hắn mới nói: "Ta nghĩ là chính ta."
Trịnh Thiện Hành ngẩn người, cười nói: "Cảm ơn ngươi đã trả lời."
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Này này, có phải là ngươi cũng nên nói đáp án của ngươi cho ta?"
Trịnh Thiện Hành thở dài: "Thật không dám giấu diếm, đối với vấn đề này, ta vẫn luôn cực kỳ hoang mang, bất quá hiện giờ có vẻ đã có đáp án rồi." Nói rồi gã chắp tay nói: "Cáo từ."
"Đi thong thả."
Chào từ biệt Trịnh Thiện Hành xong, Hàn Nghệ đi về hướng Phượng Phi Lâu. Kỳ thật việc hắn đồng ý trợ giúp Độc Cô Vô Nguyệt và Thôi Hồng Lăng, nguyên nhân chỉ có một, đó là vì Tiêu Vô Y. Chứ thật ra hắn cũng không muốn xen vào mấy chuyện này lắm, dù sao thì chuyện tình cảm có ai nắm chắc được đâu.
Nhưng đang đi, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình đẹp trai hẳn ra, quay đầu nhìn lại, thì thấy một đại mỹ nhân đừng ở lầu các bên đường nhìn hắn. Ta đã nói rồi mà, tự dưng thấy mình đẹp trai, hóa ra là có mỹ nữ đang nhìn, thế là quay người bước về phía lầu các đó.
Nữ Sĩ Các sớm đã trang hoàng xong rồi, so với Nữ Sĩ Các trước đây thì đoan trang hơn, khí thế hơn, cũng đẳng cấp hơn. Bàn tròn gỗ lim, bàn vuông, ván gỗ, ghế dựa. Thoạt nhìn có vẻ sắp xếp không theo quy luật, nhưng nhìn kỹ thì lại có một cảm giác rất nghệ thuật. Những bức rèm vải ngăn tòa lâu thành những gian nhỏ. Ngoài ra trên tường không chỉ có những bức bích họa, mà còn có một số trang trí đặc biệt. Tỉ như một trái cầu bằng trúc tròn tròn. Trái cầu này nữ nhân Đường triều hết sức quen thuộc. Đây chính là trái cầu mà bọn họ hay chơi đá cầu. Ngoài ra còn có máy dệt vải, bàn chơi đàn. Dĩ nhiên, không thể thiếu những nơi bày biện hoa tươi. Hết thảy những thứ nơi này đều tràn ngập hơi thở của nữ nhân.
Hàn Nghệ đi lên lầu hai, nhìn Nguyên Mẫu Đơn đang đứng trước cửa sổ, cười ha hả nói: "Đa tạ Mẫu Đơn nương tử đã giúp ta tự tin hơn."
Mày phượng của Nguyên Mẫu Đơn khẽ nhíu, kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ dương dương đắc ý nói: "Ta đã lâu rồi không được mỹ nữ chú ý tới ở khoảng cách ngoài 10 mét."
Nguyên Mẫu Đơn ngẩn người, nói: "Ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi."
Hàn Nghệ vội hỏi: "Cô đừng có mà ngụy biện, lúc nãy rõ ràng là cô nhìn ta."
"Ta là nhìn bộ quan phục trên người ngươi."
"!"
Hàn Nghệ cúi đầu nhìn, lại nói: "Ta cần phải nói với cô một câu, nhiều khi lời nói dối là cực kỳ tổn thương người khác."
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Xem ra ngươi cũng biết ngươi đã tạo ra bao nhiêu nghiệt."
Hàn Nghệ nói: "Cái này cô đừng có nói bậy, ta chưa bao giờ nói dối."
Nguyên Mẫu Đơn cười nói: "Ta cũng chưa bao giờ đưa ngọc bội cho ngươi."
"Ta nói cô đưa ngọc bội cho ta lúc nào?"
Hàn Nghệ cười ha hả, đi tới nói: "Trang hoàng như vầy cô hài lòng chứ?"
Nguyên Mẫu Đơn nhìn hắn một cái, nhấp môi cười nói: "Cũng không tệ lắm, ta rất hài lòng, nhìn qua có một loại cảm giác..."
Hàn Nghệ đặt mông ngồi xuống, nói: "Cảm giác tự do."
Nguyên Mẫu Đơn trầm ngâm một lát, nói: "Có thể nói như vậy."
Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Đúng rồi, sao cô lại ở đây? Ngày phụ nữ còn lâu mà."
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ở hẻm bắc này ta không chỉ có Nữ Sĩ Các, mà còn có tiệm trái cây, tiệm hoa ở đây. Ta thuận đường ghé qua đây xem thôi."
"Cũng đúng, thiếu chút nữa ta quên mất."
Hàn Nghệ lại cười ha hả nói: "Ta nói cô cũng thật là, Nguyên gia các cô làm ăn lớn như vậy, theo lý mà nói, mỗi ngày cô đều rất bận. Nhưng sao ta thấy cô dường như đặc biệt quan tâm tới Nữ Sĩ Các này, thường xuyên tối đây. Nữ Sĩ Các thật sự quan trọng với cô như vậy sao?"
Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, nói: "Nguyên gia ta tuy làm ăn lớn, nhưng người quản sự cũng nhiều. Hơn nữa những mối mua bán đã làm ăn lâu như vậy rồi, cũng không cần phải tới xem thường xuyên."
Hàn Nghệ như cười như không nói: "Ta thấy không chỉ có vậy."
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ý ngươi là gì?"
Hàn Nghệ nói: "Tuy nhất mạch nhà cô đều từ chối vào triều làm quan, ta cũng không phủ nhận năng lực nhà cô. Nhưng nếu không có sự che chở của chính trị, ta thấy việc kinh doanh của Nguyên gia cũng không thể lớn như vậy. Tuy các mạch khác của Nguyên gia các cô có không ít người vào triều làm quan, nhưng chỉ dựa vào những thứ này cũng không đủ, dù sao thì Nguyên gia cũng làm ăn quá lớn. Vậy liệu có cách nào để vừa có thể không dính tới triều chính, vừa có thể được thể chế chính trị che chở không? Đáp án chính là ở chỗ nữ nhân.
Nữ Sĩ Các chính là nơi Nguyên gia các cô và nữ nhân của các đại gia tộc giao lưu tình cảm. Cô có thể dựa vào Nữ Sĩ Các để xây dựng mạng lưới quan hệ khổng lồ. Tuy bình thường nữ nhân đều không màng tới chính sự, nhưng chẳng ai dám bỏ qua năng lực của bọn họ cả, nhất là khi bọn họ tập trung lại với nhau. Ta nói không sai chứ?"
Nguyên Mẫu Đơn trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên khẽ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, nói: "Không phải ngươi cũng vậy sao?"
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Đây là sự ăn ý của những người thông minh."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
07 Tháng hai, 2022 23:56
Comeback sau Tết đây!!!!
01 Tháng hai, 2022 17:55
đọc 1 lèo xuyên tết sướng vãi
29 Tháng một, 2022 20:51
Được thấy có Lĩnh Nam gì đó thì phải
27 Tháng một, 2022 21:54
Mấy bạn đọc truyện của mình thấy chỗ nào còn lỗi chính tả thì báo mình nha, lỗi nhỏ cũng dc, dấu sắc nhầm thành dầu huyền cũng được.
27 Tháng một, 2022 15:07
truyện hay vậy sao giờ mình mới thấy nhỉ
23 Tháng một, 2022 12:01
đánh dấu
22 Tháng một, 2022 12:20
Dịch giả đúng chuẩn là hồi sinh cả bộ này luốn ấy, bộ này cũng phải ra 5 năm rồi, cũng có cv full, nhưng chả mấy ai đọc cả. Giờ đọc bản dịch này mới biết truyện hay như vậy
22 Tháng một, 2022 06:40
bộ này convert full r hơn 2k1c
ae nào đói thì đọc tạm bởi cv đọc khá ổn
22 Tháng một, 2022 04:46
Lịch sử ơi.
22 Tháng một, 2022 02:48
đường chuyên là truyện gì thế
22 Tháng một, 2022 02:47
đọc sơ khá hay với 7 chương đầunể nhất là bạn dịch tốt quá... mình vào đọc cũng là nhờ đoạn tóm tắt của bạn.
16 Tháng một, 2022 17:25
tác này viết vừa hài vừa tình cảm, không viết ngôn tình hơi phí
15 Tháng một, 2022 17:03
Tối sẽ có nha
15 Tháng một, 2022 14:53
Sao mãi chưa có chương nhỉ
13 Tháng một, 2022 13:32
đỉnh thật sự, dù chưa biết về sau tác viết thế nào, nhưng đọc tới chương hiện tại đã đủ để gọi nó là siêu phẩm rồi
10 Tháng một, 2022 19:57
nope, m không muốn spoil chứ về sau hạ trí người thời xưa kinh :v
10 Tháng một, 2022 17:14
về sau càng hay
10 Tháng một, 2022 13:02
bộ này đoạn đầu đọc còn được về sau thì...
09 Tháng một, 2022 16:00
Khéo còn hay hơn Đường Chuyên, tiếc là còn ít chương quá
08 Tháng một, 2022 11:54
lên chương lâu vậy đạo hữu ơi
04 Tháng một, 2022 13:44
Lên là lên!
03 Tháng một, 2022 11:11
Cầu chương mới!!!
01 Tháng một, 2022 12:47
đói thuốc sắp chết roài, bạo chương đi thớt
01 Tháng một, 2022 12:25
Happy new year mọi người!
01 Tháng một, 2022 00:06
cổ nhân không ngu nhưng bạn ngu. Ăn trộm đâu ra, người ta là lừa đảo chuyên nghiệp
BÌNH LUẬN FACEBOOK