Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần tiên? Yêu quái?

Đáp án tốt nhất tuyệt đối là Chí Tôn Bảo(*), nhưng Hàn Nghệ cũng không hồ đồ, biết đây là cổ đại, nếu hắn nói mình là Chí Tôn Bảo ...thì sẽ là Trần Thạc Chân kế tiếp rồi.

(*Chí Tôn Bảo là một nhân vật trong phim Đại Thoại Tây Du, là hậu nhân của Tôn Ngộ Không, do Châu Tinh Trì đóng, về sau Chí Tôn Bảo phát hiện mình thật ra là hóa thân của Tôn Ngộ Không chân chính, mọi người xem thêm phim nếu muốn biết chi tiết nhé*)

Bất quá nói trở lại, Hàn Nghệ cũng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, bởi vì bản thân hắn cũng cảm thấy không thể tin nổi, nếu như hắn nói thật, chính mình là người cầu nguyện, sau đó ông trời liền cho một khối thiên thạch rớt xuống, thỏa mãn nguyện vọng của hắn, lời này nói ra, chính hắn cũng không tin a!

Nhưng kế tiếp Dương Phi Tuyết và Hùng Đệ lại ném ra hai câu hỏi càng thêm bén nhọn.

"Tiểu Tôn Bảo là thần tiên sao?"

"Tiểu Tôn Bảo là yêu quái sao?"

" ...!"

Chẳng nhẽ ta vô duyên với chữ "Người" như vậy sao, sao cứ phải là thần tiên với yêu quái. Hàn Nghệ đột nhiên một tay ôm đầu: "Ai ui! Ai ui! Ai ui!"

Tiểu Dã vội vàng tiến đến đỡ lấy Hàn Nghệ, ân cần nhìn hắn.

"Hàn Nghệ, ngươi làm sao vậy?" Dương Phi Tuyết tiến lên một bước, quan tâm hỏi.

"Hàn đại ca, có phải huynh dùng phép quá độ không?"

"Tiểu Béo, đệ thật là thông minh."

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Không sai, ta đúng là dùng phép quá độ, giờ ta cần nghỉ ngơi một chút, không, nghỉ ngơi thật lâu, các ngươi nhất định không được quấy rầy ta, nếu không ta sẽ tẩu hỏa nhập ma đấy, Tiểu Dã, mau đỡ ta trở về phòng."

"Dạ."

Tiểu Dã vội vàng đỡ Hàn Nghệ đi vào phòng.

Cuối cùng cũng thoát khỏi hai con quỷ tò mò kia. Hàn Nghệ nhẹ nhàng thở ra, đúng lúc bị Tiểu Dã trông thấy, tiểu gia hỏa này cười thầm, nhưng không có vạch trần Hàn Nghệ, nó tuy đã mở miệng nói chuyện, nhưng thật ra cũng không phải là kẻ lắm miệng.

Tiểu Dã đỡ Hàn Nghệ trở lại trong phòng, sau đó bèn rời khỏi.

Hàn Nghệ nằm ở trên giường, nghĩ đến chuyện xảy ra vào hôm nay, cười đến lắc đầu mãi. Nghĩ đi nghĩ lại, dần dần đã ngủ say.

Phải biết rằng ba ngày qua, hắn chỉ nghỉ ngơi được một lát, cho dù là người sắt cũng chịu không nổi.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Hàn Nghệ chậm rãi mở mắt ra. Giấc ngủ này thật sảng khoái, giống như cả đời này đều chưa được ngủ đã như vậy, cả người thoải mái.

"Ngươi tỉnh rồi."

"Aaa!"

Vừa mới mở mắt lại nghe thấy tiếng người bên giường, làm hắn sợ đến hét to một tiếng.

Lại nghe tiếng cười khúc khích: "Hàn tiên nhân cũng biết sợ sao?"

Hàn Nghệ đã nghe ra đấy là giọng của Tiêu Vân, dụi mắt, chỉ thấy Tiêu Vân ngồi cạnh giường, liền lấy chăn che mình: "Cô…cô muốn làm gì?"

Tiêu Vân ngẩn ngơ: "Ta muốn làm gì á?"

Hàn Nghệ đã hoàn toàn bị dọa tỉnh, kinh hoảng nói: "Tại sao cô lại ở trong phòng ta?"

Tiêu Vân từ tốn nói: "À, ta đến để xem ngươi tỉnh chưa, ngươi đâu cần phải hoảng hốt như vậy?"

Hàn Nghệ kích động nói: "Ta hoảng hốt? Nếu như ta đêm hôm khuya khoắt ngồi cạnh giường cô, cô sẽ như thế nào?"

Tiêu Vân lắc đầu nói: "Ngươi không có can đảm đó."

"Ặc…Ta không phải không can đảm, ta chỉ là…chỉ là có tố dưỡng cơ bản thôi, ai như cô, cả gan nhìn trộm ta ngủ, thật là…Chẳng lẽ trinh tiết của đàn ông không phải trinh tiết hay sao, đúng là quá đáng." Hàn Nghệ chỉ cảm thấy vô cùng uất ức.

"Ai nhìn trộm ngươi ngủ?"

Tiêu Vân trợn mắt, mô phỏng giọng điệu của hắn nói: "Chả biết có gì đáng xem, nếu như ta thích nhìn trộm cái loại như ngươi ngủ, thì quá dễ dàng, trực tiếp đi đến chuồng heo là được rồi."

Hàn Nghệ sửng sốt chút, liền đáp: "A. Cô mắng ta là heo?"

"Ta không hề nói vậy."

Tiêu Vân mấp máy môi lại nói: "Nhưng mà cũng giống lắm đấy, ngáy ngủ lại còn chảy nước miếng, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

"Vậy…vậy sao?"

Hàn Nghệ vô thức sờ mép miệng, không phát hiện có dịch thể bất minh, bèn biết mình đã bị lừa, không khỏi trừng mắt nhìn Tiêu Vân: "Cô đừng có chuyển đề tài, cô còn chưa nói tại sao cô lại ở trong phòng ta?"

Tiêu Vân đáp: "Ngươi thật không biết lòng tốt của người ta, ta thấy ngươi ngủ lâu như vậy bèn qua đây xem sao."

Hàn Nghệ hỏi: "Ta đã ngủ lâu lắm sao?"

"Trời cũng sắp sáng rồi, ngươi nói thử xem?"

Hàn Nghệ mơ hồ nhớ rằng lúc mình ngủ là trời tờ mờ sáng, bây giờ đã trời sáng hẳn, vậy hắn đã ngủ hẳn một ngày, chớp chớp mắt: "Không ngờ ta ngủ lâu như vậy."

Nói rồi, hắn lại hỏi: "Đúng rồi, bây giờ tình hình bên ngoài ra sao?"

Tiêu Vân thoáng suy nghĩ rồi nhìn qua Hàn nghệ nói: "Hàn Nghệ, chẳng phải ngươi nói ngươi không thích làm quan sao?"

Hàn Nghệ sửng sờ, gật đầu một cái.

Tiêu Vân lại nói: "Vậy tại sao ngươi lại quan tâm chuyện vốn là người làm quan mới cần quan tâm?"

Hàn Nghệ tức giận nói: "Ta chỉ quan tâm những thứ ta cho rằng cần phải quan tâm, làm những chuyện mà ta muốn làm, chỉ đơn giản vậy thôi."

Tiêu Vân ngẩng đầu suy nghĩ, rồi nói: "Chiều hôm nay nhị công tử đến tìm ngươi, nhưng ta cho Tiểu Béo nói với y rằng ngươi còn đang ngủ, hôm khác hãy đến."

Hôm khác? Hàn Nghệ nói: "Người ta là Nhị công tử nhà họ Dương, cô nói như vậy, chẳng lẽ không sợ chọc giận y sao?"

Tiêu Vân đáp: "Ta đây không quản chuyện này, ngươi là chồng ta, ta theo lý phải phụ trách cho thân thể ngươi. Cũng như ngươi nói, đó là làm chuyện nên làm, chỉ đơn giản vậy thôi."

Hàn Nghệ liếc nhìn Tiêu Vân, hai tay gối lên đầu, không nói tiếng nào.

Trong phòng một hồi trầm mặc.

Tiêu Vân đột nhiên hô: "Hàn Nghệ."

"Hửm?"

"Nay phản quân đã lui, chúng ta về nhà đi."

Chúng ta về nhà á! Trong lòng Hàn Nghệ đột nhiên nhảy dựng, ngoài miệng lại cười nói: "Sao cơ? Ở nơi này không tốt sao, hoàn cảnh tốt, phòng ở lớn, bàn ghế đầy đủ hết, hơn nữa còn không cần nấu cơm giặt giũ, ta cảm thấy nơi này rất thích hợp với cô nha!"

Tiêu Vân hừ nhẹ một tiếng, nói: "Thế thì sao, nơi ở có tốt đến đâu cũng là của người khác, dù sao cũng không tốt bằng nhà mình, ta ở nơi này không quen chút nào. Hàn Nghệ, hôm nay chúng ta hãy về nhà đi, nhà mới chúng ta vừa xây xong, ta còn chưa ở qua."

Hàn Nghệ thấy Tiêu Vân vẻ mặt cầu khẩn, kỳ thật hắn cũng không muốn ở nơi này, vì thế nói: "Được rồi, được rồi, nhưng ta còn phải đi Dương phủ một chuyến, hỏi rõ ràng tình huống trước rồi nói sau."

Tiêu Vân vui sướng gật gật đầu: "Ta đi thu dọn hành lý ngay."

Hàn Nghệ xuống giường, tắm nước nóng xong, bữa sáng cũng chuẩn bị xong, hai tiểu tử Hùng Đệ, Tiểu Dã kia cũng đã thức dậy.

"Hi hi, Hàn đại ca."

Hùng Đệ mỗi tay cầm một bánh bao nhân thịt lớn đã bị gặm mất một nửa. Nhìn sang Hàn Nghệ, mập mờ trừng mắt nhìn.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên. Hàn Nghệ nhìn Hùng Đệ nói: "Ta nói này Tiểu Béo, có phải đệ có chuyện gì muốn nói với ta hay không?"

Hùng Đệ gật đầu mãnh liệt.

Hàn Nghệ nói: "Vậy đệ hãy nói đi, đừng cứ nháy mắt với ta, ta không thích nam nhân nhìn chằm chằm ta, đặc biệt trong miệng còn ngậm đồ ăn."

Thầm nghĩ, Tiểu Béo càng ngày càng tà ác rồi, hôm qua nhìn chằm chằm mông ta, hôm nay lại không ngừng phóng điện với ta, chẳng lẽ bị Thẩm Tiếu dạy hư rồi.

Hùng Đệ nghe vậy, vội vàng đem thức ăn trong miệng nuốt vào, lại ha hả nói: "Hàn đại ca, đệ cầu huynh một chuyện được không."

"Chuyện gì?"

"Huynh có thể dạy đệ một chút tiên pháp không, đệ...đệ không cần học tiên pháp lợi hại, đệ chỉ là muốn giống Tiểu Dã. Gầy một chút, chạy nhanh một chút, nhảy được cao một chút, ừm...tốt nhất tửu lượng cũng tốt chút, như vậy, đệ sẽ không lần nào cũng đều liên lụy huynh và Tiểu Dã rồi, còn có thể cùng mọi người chè chén."

Như thế mà còn không gọi là tiên pháp lợi hại, ngươi có biết hay không, cho đến thế kỷ 21 cũng có vô số nữ nhân vì thế mà u sầu. Thậm chí còn tuyệt thực giảm béo, Tiểu Béo, đệ thật sự là làm khó ta nha.

" ...!"

Hàn Nghệ đối diện với khuôn mặt hồn nhiên đơn thuần của Hùng Đệ, chỉ có thể lựa chọn chạy trối chết.

Nhưng vừa ra khỏi cửa, Hàn Nghệ bị một cỗ khói đặc xông chết khiếp.

"Oa con mẹ nó! Là ai phóng hỏa trong này, khụ khụ khụ …"

"Tiểu Tôn Bảo ra rồi kìa."

"Bảo Tôn đại tiên ra rồi kìa."

Oa! Đây là tình huống gì vậy?

Hàn Nghệ xuyên qua sương khói dày đặc, chỉ thấy trước mặt người đông nghìn nghịt. Mỗi người tay cầm một nén hương, vái lạy trước mặt hắn.

"Bọn họ đang làm gì đó?"

Hàn Nghệ hỏi một tên hộ vệ bên cạnh.

"Hàn công tử…không, tiểu Tôn Bảo đại tiên, bọn họ là tín đồ của người."

Hộ vệ này cung kính nói, chỉ sợ nói chuyện với Dương Tư Nột gã cũng không cung kính như vậy.

"Tín đồ?"

Hàn Nghệ cả kinh.

"Tôn Bảo đại tiên."

Chỉ nghe thấy một tiếng kêu la kích động. Một vị phụ nhân xông đến trước mặt Hàn Nghệ, bịch một tiếng, quỳ trên mặt đất, mặt đầy nước mắt nói: "Tôn Bảo đại tiên, van xin ngài hãy cứu chồng ta, cầu xin ngài hãy cứu chồng ta."

Hàn Nghệ vô thức nói: "Chồng ngươi như thế nào?"

"Chồng của ta bệnh liệt giường đã đã nhiều năm rồi, van cầu đại tiên hãy cứu hắn đi."

"Việc này ngươi nên đi tìm lang trung đi, sao lại tới tìm ta."

"Ngài là đại tiên mà."

"Ặc…!"

"Tôn Bảo tiên nhân."

Chỉ thấy lại có một lão già quỳ gối trước mặt Hàn Nghệ, nước mắt rơi đầy mặt nói: "Tôn Bảo tiên nhân, tiểu lão nhân vẫn luôn giữ khuôn phép, không biết ông trời vì sao lại trừng phạt tiểu lão nhân như vậy."

"Đại thúc, ngươi lại thế nào vậy?"

"Ta cùng bà nương kia lập gia đình ba mươi năm, nhưng bụng bà nương kia vẫn không có động tĩnh, kính xin Tôn Bảo tiên nhân ban cho một đứa con, tiểu lão nhân, tiểu lão nhân xin khấu đầu lạy ngài."

Hàn Nghệ buồn bực nói: "Cầu con thì ngươi tìm Quan Âm đi! Ngươi tìm ta làm gì?"

"Tiểu lão nhân sao có thể chưa đi, nhưng Quan Âm Bồ Tát ngài ấy không để ý tiểu lão nhân."

Nếu bà ấy để ý ngươi, vậy ta cũng qua cầu khấn rồi. Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: "Đại thúc, ngươi đây cũng có tuổi rồi, nhìn rộng một chút, ta đây quả thật lực bất tòng tâm."

"Tiểu Tôn Bảo đại tiên."

Lại nghe được một tiếng kêu la tràn đầy tình cảm mãnh liệt.

"Ngừng ngừng ngừng!"

Hàn Nghệ khẩn trương xua tay, cắt lời người này, lại nhìn sang đám dân chúng nói: "Các vị, các vị, ta không là thần tiên gì cả, ta chỉ là một người bình thường mà thôi. Khụ khụ khụ, các vị, đừng như vậy, ta sắp bị các ngươi hun chết rồi. Được rồi, được rồi, nói với các ngươi cũng như không, ta có việc đi trước, các ngươi muốn làm thế nào thì lầm thế ấy đi."

Nói xong hắn liền đi đến bên người một hộ vệ nói: "Nhanh đi chuẩn bị ngựa xe, ta có chuyện gấp tới Dương phủ."

Hộ vệ kia kinh ngạc nói: "Ngựa… xe ngựa?"

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Ngươi kinh ngạc như vậy làm gì, cái này có cái gì không ổn sao?"

Hộ vệ kia ngẩn ra, nói: "À, không ...không phải, tiểu nhân tưởng là tiên nhân thì không cần xe ngựa."

Hàn Nghệ hoang mang nói: "Lời này là sao?"

Hộ vệ kia đáp: "Đại tiên đều là bay ở trên trời ạ."

"Ặc! Bay trên trời là điểu nhân. Ok?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
AutoRetart
09 Tháng tư, 2023 16:22
main khá độc đáo đấy chứ, tính hơi dị dị nguyên tắc, nhưng mà cơ bản là khôn vãi lúa, về sau nó còn chơi thương trường và lập ngân hàng nữa kìa, ko phải tác giả nào cũng viết dc về chiến tranh tiền tệ như tác giả này đâu.
zinzan
07 Tháng tư, 2023 11:27
Mới tu đến 150 chap. Cơ bản mà nói thì cũng là truyện hay. Ngoài từ ngoài bày mưu tính kế lừa gạt thì tự ngược hoặc trên con đường tự ngược. Chỗ này khá là hàng trí cho nvc là người bày mưu chuyên nghiệp lừa đảo. Nếu tác làm nhân vật phụ có đất diễn hơn tí thì oki, chứ nguyên dàn Dương gia thấy hàng trí quá, đọc cứ thấy nvc là hơn hẳn cổ nhân ấy, người thời nào có cách giải quyết thời ấy, cứ áp tiêu chuẩn hiện đại vào thì khá là ... Thôi thì dù sao truyện kết cấu oki hơn nhiều nhiều cùng thời và ăn liền bay giờ rồi. Bản dịch hay
Lycanrockk
04 Tháng tư, 2023 13:23
1 năm rồi quay lại dc thêm 50c, ko đã them tí nào
HaiTôm
01 Tháng tư, 2023 19:35
mé main sợ vợ vãi
basic123
29 Tháng ba, 2023 11:48
Bố cục truyện khá rộng nhưng không ngợp, dẫn dắt cũng khá hay
AFCsocola
29 Tháng ba, 2023 11:45
ông này dịch siêu thật, đọc mướt ghê
DodoPizza
19 Tháng ba, 2023 16:49
đó gọi là nhiễm cv đó, hồi trước ta còn phải bỏ cả triệu ra mua full bộ này để đọc, không biết sao dạo này lão chủ thớt tuồn ra ít chương cho ae đọc đó.
Hieu Le
18 Tháng ba, 2023 23:24
đọc cv quen giờ đọc dịch thấy ngượng ngượng sao á :))
DellQuen
09 Tháng ba, 2023 13:18
hay hay, có cái để cày mấy ngày tới rồi
highq456
09 Tháng ba, 2023 11:46
Lâu lắm rồi mới tìm được một bộ đỉnh vl, có điều ngắn qua chưa bỏ thèm
thayboi001
26 Tháng hai, 2023 10:55
Dịch nhảm vcc
Hieu Le
10 Tháng một, 2023 16:49
Hay hay
Thanh Son
15 Tháng mười hai, 2022 13:36
Hi
Hoàng Minh
06 Tháng mười hai, 2022 12:24
ngoài sáng trong tối gì cũng toàn phe boss, lý trị, chiêu nghi, vô kỵ, thế này không lên chức nhanh sao được
Hoàng Minh
04 Tháng mười hai, 2022 17:49
truyện ra chậm nhỉ
Hieu Le
18 Tháng mười một, 2022 01:14
t cũng thấy đọc cv hay hơn dịch, cv nhiều khi dễ hiểu với sát nghĩa hơn nữa
Le Van Phap
14 Tháng tám, 2022 20:40
Táo bón giai đoạn cuối, chắc phải thông đít mới thêm chưong đc
Lê Thương
13 Tháng tám, 2022 17:03
ok
Twed
01 Tháng tám, 2022 12:09
đang hay. cảm ơn các bạn đã dịch.
khanhdeptrai95
25 Tháng bảy, 2022 13:13
Truyện hay, hôm bữa đói quá qua convert đọc mà nuốt ko trôi :( Bị thích thể loại yy main chính hơn ng như này, mà sau Cực phẩm gia đinh thì chả thấy có bộ nào mà đọc nữa :(
MLXG2017
20 Tháng bảy, 2022 09:50
Chấm câu lung ta lung tung, không biết dùng chấm phẩy với chấm than à!?
Hieu Le
06 Tháng bảy, 2022 23:37
Đọc mấy chương thấy cũng được nên e kiếm bản cvt đọc đây, chứ bản dịch nuốt không trôi. Góp ý một chút với dịch giả là nên tham khảo thêm tiểu thuyết truyền thống để xem cách người ta sử dụng ngữ pháp, nhất là mấy bộ dịch từ nước ngoài ý. Không chỉ ngữ pháp mà còn nhiều cái nữa, chứ thế này thì bác để bản dịch nghĩa có khi còn hay hơn dịch.
Mạnh Mạnh
02 Tháng bảy, 2022 01:00
²⁶⁴ sao mà Như đàn bà thế tự để chui lại cho người ta nắm.nhiều chỗ đọc ức chế quá
Ngọc Trường
17 Tháng sáu, 2022 13:26
truyện hay ủng hộ dịch tiếp nha
truesword
13 Tháng sáu, 2022 14:23
mãi mới thấy lên 1c, chờ mòn cả răng luôn á
BÌNH LUẬN FACEBOOK