Đừng nói là Hàn Nghệ, mọi người trong phòng đều giật mình rồi.
Lưu Nga hoảng hốt, luống cuống nói: "Bị người bắt đi rồi? Bị...Bị người nào bắt đi?"
Đông Hạo nói: "Cái này ta cũng không rõ lắm, hôm nay ta âm thầm đến thăm bọn họ, nhưng khi ta đến nhà Hồ đại thẩm, phát hiện Hồ đại thẩm ngồi khóc ở trước cửa, ta biết nhất định đã có chuyện, vì thế vội vàng chạy tới hỏi, Hồ đại thẩm nói hồi nãy có một đám cường đạo đến bắt Tâm Nương đi rồi."
Lưu Nga nóng nảy giậm chân, nói: "Có phải ngươi bị người khác theo dõi rồi không?"
Tiểu Dã lắc đầu nói: "Chuyện đó không có khả năng, mỗi lần Đông Hạo thúc đi, Hàn đại ca đều sẽ bảo ta âm thầm đi theo sau, chính là sợ thúc ấy bị người khác theo dõi."
Đông Hạo nói: "Hơn nữa ta không đi thăm giờ giấc cố định, lại còn cải trang nữa, tuyệt đối không thể bị người khác theo dõi."
Hàn Nghệ nheo mắt nói: "Nói cách khác có thể đã sớm bị đối phương phát hiện rồi."
Đông Hạo nói: "Nhưng ta đều làm theo lời ân công nói, chia năm người bọn họ ra giấu ở nơi vô cùng bí mật, trước giờ vẫn đều bình an vô sự."
Tiểu Dã đứng lên nói: "Hàn đại ca, đệ đi tìm giúp huynh."
Hàn Nghệ nói: "Không cần, trời đất bao la, đệ đi đâu mà tìm."
Lưu Nga liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Hàn tiểu ca, thật không phải muốn nói gì ngươi, lúc đó ta đã khuyên ngươi đừng giữ bọn họ lại, ngươi cứ không nghe, giờ thì tốt rồi, hỏng đại sự rồi."
Lúc đầu, Lưu Nga đã đề nghị Hàn Nghệ đưa năm ca kỹ đó rời khỏi Trường An, để tránh đêm dài lắm mộng. Đối với chuyện này, Hàn Nghệ đã cho Đông Hạo đích thân hỏi ý bọn họ, năm ca kỹ đó tuy không nói rõ, nhưng cũng không quá nguyện ý. Bởi vì bọn họ lẻ loi hiu quạnh, đến khả năng tự vệ cũng không có, đi đến nơi khác, rất có khả năng sẽ lại rơi vào hố lửa, đó không phải là tốn công vô ích rồi sao. Đương nhiên bọn họ muốn ở lại Phượng Phi Lâu, không lý nào ta mạo hiểm giả ngây giả dại, cuối cùng lại tiện nghi cho các ca kỹ khác.
Trong lòng Hàn Nghệ hiểu, cũng không đành lòng đưa bọn họ đi, cho nên cũng không bắt bọn họ đi, dự định qua một đoạn thời gian sẽ tìm một lý do đưa bọn họ về.
Hơn nữa, Hàn Nghệ cũng hết sức tự tin, bởi vì ở hậu thế hắn thường xuyên phải trốn chạy, bản lĩnh trốn chạy này không ai lợi hại hơn hắn. Hắn âm thầm sắp xếp năm ca kỹ đó vào năm hộ gia đình ở biên cảnh Trường An, đều là những nơi hết sức hẻo lánh, hơn nữa trong nhà chỉ có một đại thẩm, chuyên môn chăm lo bữa ăn hàng ngày cho bọn họ, nhưng điều bất trắc lại thường phát sinh ở lĩnh vực mà ngươi tự tin nhất.
"Bây giờ nói những chuyện này đã vô ích rồi, chúng ta nên nghĩ xem phải ứng phó ra sao." Hàn Nghệ nói xong, lại quay sang nói với Đông Hạo: "Vậy Hồ đại thẩm nhận ra ngươi không?"
Đông Hạo lắc đầu nói: "Ta đã ăn mặc cải trang, hơn nữa còn đội nón tre, Hồ đại thẩm đó nhất định không nhận ra ta."
Hàn Nghệ gật gật đầu.
Lưu Nga hỏi: "Hàn tiểu ca, có phải ngươi có biện pháp rồi không?"
Hàn Nghệ liếc mắt nhìn bọn họ, nói: "Các người cũng không cần quá lo lắng, chúng ta và năm người bọn họ đều chỉ là thỏa thuận bằng miệng, chứ không có chứng cứ thực tế có thể chỉ ra chúng ta. Chúng ta có lý do phản bác tất cả chuyện này. Ngoài ra, trước đó ta và Trưởng Tôn công tử đã thông qua, vấn đề chắc sẽ không lớn. Hiện tại, ngược lại ta lo lắng là Tâm Nương đã gặp gì bất trắc, nếu cô ấy có bất kỳ bất trắc gì, vậy thì chính là ta làm hại cô ấy rồi."
Hùng Đệ vừa nghe, lập tức cảm thấy rất là khó chịu, kỳ thật nó căn bản chưa từng gặp Tâm Nương, chỉ là tâm địa nó lương thiện, phàm là nghe được tin tức thế này đều sẽ hết sức khó chịu, mím môi nói: "Hàn đại ca, huynh có thể cứu được Tâm Nương tỷ tỷ không?"
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Nhất định được. Đúng rồi, chuyện này tạm thời đừng cho bọn Mộng Nhi biết, để tránh lo lắng, biết chưa?"
Đám người Tang Mộc đều gật đầu.
Đông Hạo nói: "Ân công, có cần chuyển chỗ bốn người còn lại không?"
Hàn Nghệ nói: "Không cần, đối phương chỉ bắt Tâm Nương, chứng tỏ bọn họ căn bản không biết chỗ ở chỗ bốn người còn lại, nếu bây giờ chúng ta phái người đi thăm dò, không cẩn thận là trúng kế của đối phương."
Lưu Nga vốn muốn khuyên Hàn Nghệ không cần miễn cưỡng, để tránh dẫn lửa thiêu thân, ở thời điểm thích hợp, cần phải bỏ xe giữ tướng, nhưng thấy Hàn Nghệ nói như vậy, lời đến bên miệng, lại nuốt trở về.
Hàn Nghệ nói: "Các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, để ta suy nghĩ thêm đã. Yên tâm, chuyện này căn bản chẳng là gì so với lúc chúng ta khó khăn nhất."
Bọn Lưu Nga liếc mắt nhìn nhau, lần lượt đứng dậy đi về phòng, vốn dĩ đây tuyệt đối là một ngày đáng ăn mừng, nhưng ai cũng không ngờ tới lại xảy ra chuyện này.
Chờ bọn họ đi rồi, sắc mặt của Hàn Nghệ dần dần trở nên ngưng trọng. Thật ra lúc nãy hắn giả vờ thoải mái để bọn Lưu Nga yên tâm, chứ thật ra trong lòng hắn hiểu, chuyện này nhất định không đơn giản, nhất định là nhằm vào hắn.
Vấn đề là hắn hoàn toàn không biết gì đối với chuyện này, bởi vì chỉ dựa vào Tâm Nương thì khó định tội của hắn. Dù sao hiện giờ hẻm Bắc phát triển tốt hơn trước đây nhiều, mọi người càng thích hẻm Bắc hiện tại hơn, dưới có bách tính ủng hộ, trên có Trưởng Tôn Vô Kỵ, mấu chốt là đối phương cũng không có chứng cứ thực chất có thể định tội hắn.
Nhưng nói trở lại, đối phương rất có thể sớm đã phát hiện tung tích của Tâm Nương rồi, sớm không ra tay, muộn không ra tay, cứ phải ra tay ngay lúc này. Điều này có nghĩa đối phương có thể lợi dụng Tâm Nương để đối phó hắn.
Điều này khiến Hàn Nghệ có chút nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Còn về phần đối phương là ai, chuyện đó thì không khó đoán, không phải Tào Tú, thì là Thôi Tập Nhận.
Nếu là Tào Tú, ngược lại Hàn Nghệ vẫn còn yên tâm, nhưng nếu là Thôi Tập Nhận, vậy có khả năng phiền toái lớn rồi.
Hắn ngồi một mình trong sảnh, gần nửa canh giờ trôi qua, vẫn không sao hiểu rõ, hắn khẽ thở dài, biện pháp duy nhất hiện giờ chỉ có đợi đối phương xuất chiêu, chỉ có đối phương xuất chiêu rồi, hắn mới có thể ứng đối.
Nhưng có một điểm có thể khẳng định, vô hình trung hắn đã rơi vào thế bị động.
Chuyện Tâm Nương bị bắt dường như bao trùm một tầng khói mù lên Phượng Phi Lâu.
Tuy nhiên, trước khi đối phương ra tay, cuộc sống vẫn phải tiếp tục như cũ, Hàn Nghệ cũng không phải kẻ nhát gan, tuyệt đối sẽ không bị người khác hù dọa. Ngược lại trong lòng hắn còn ẩn ẩn có chút chờ mong, hắn hết sức hưởng thụ cuộc sống yên bình, nhưng hắn cũng khát vọng cuộc sống kích thích, cho nên vừa mới sáng tinh mơ, hắn đã kéo Tiểu Dã, Hoa Tử, Tiểu Béo đi chạy bộ như mọi ngày.
Nhưng còn Lưu Nga, cả đêm không ngủ ngon giấc, sắc mặt có chút khó coi, Mộng Nhi còn tưởng là Lưu Nga bị bệnh.
Tám ngày liên tiếp không xem 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》, người mê kịch đã không còn kiên nhẫn để đợi nữa, hôm nay từ sớm đã đến rồi. Bởi vì gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, có rất nhiều điều có thể nói, mọi người đứng ở hẻm Bắc, tụ tập cùng hảo hữu, đàm luận những chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Giờ Tỵ hai khắc, sắp đến chính ngọ rồi, người ở hẻm Bắc càng lúc càng đông, quán trà cũng sớm đã đầy khách rồi.
"Liệt Hổ, Lư huynh sao không đến? Không phải hắn cũng rất có hứng thú với kịch nói này sao?"
Trịnh Thiện Hành hỏi Nguyên Liệt Hổ ở bên cạnh.
Nguyên Liệt Hổ ôm đầu nói: "Tiểu tử đó mấy ngày gần đây vẫn luôn rối rắm có nên về nhà một chuyến hay không, rồi có nên dẫn Liên Nhi và sư muội hắn cùng về hay không. Ta thấy mà còn sốt ruột thay cho hắn, ta chưa từng thấy ai về nhà mà còn rối rắm như vậy, mãi đến hôm qua mới quyết định hôm nay sẽ về thử."
Trịnh Thiện Hành nói: "Sẽ đưa bọn Liên Nhi cùng về sao?"
Nguyên Liệt Hổ lắc đầu nói: "Hình như lần này không đưa đi, tính tình Lư thúc thúc ngươi cũng biết, nếu như dẫn đi, nói không chừng sẽ không thể cữu vãn được."
Trịnh Thiện Hành thở dài nói: "Đáng tiếc chuyện này chúng ta không giúp được."
Vương Huyền Đạo nói: "Hình như Trưởng Tôn và Tập Nhận đều không đến."
Nguyên Liệt Hổ nói: "Thằng ranh Trưởng Tôn đó ta không biết, nhưng trước đó ta đã tìm Tập Nhận, huynh ấy nói có chút việc phải đợi lát nữa mới đến."
Lời vừa mới dứt, đã nghe bên ngoài có người nói: "Tập Nhận, huynh đến rồi."
"Thôi huynh, đã lâu không gặp."
"Thôi huynh."
Nguyên Liệt Hổ vội vàng gào lên: "Thôi huynh, Thôi huynh, chúng ta ở quán trà nè."
Nhưng Thôi Tập Nhận cũng không trả lời y.
Vương Huyền Đạo nhướn mày, đứng dậy đi ra phía ngoài.
Trịnh Thiện Hành và Nguyên Liệt Hổ thoáng nhìn nhau một cái, cũng đứng dậy ra ngoài theo.
Đi ra ngoài quán trà, vừa hay nhìn thấy Thôi Tập Nhận đi về phía trước.
Nguyên Liệt Hổ đang muốn lên tiếng gọi Thôi Tập Nhận lại, thì lại bị Trịnh Thiện Hành ngăn cản. Nguyên Liệt Hổ kinh ngạc nhìn Trịnh Thiện Hành, thì Trịnh Thiện Hành khẽ hất đầu về phía trước, Nguyên Liệt Hổ quay đầu nhìn, chỉ thấy Thôi Tập Nhận đi thẳng lên trên cầu thang, đứng ở trước cửa, mặt hướng về mọi người, cười nói: "Thật là xin lỗi, hôm nay Phượng Phi Lâu không mở cửa."
Lời vừa nói ra, lập tức dẫn đến một trận xôn xao.
Ba người Trịnh Thiện Hành cũng ngơ ngác nhìn nhau, trong ánh mắt ẩn ẩn lộ ra một tia lo lắng.
"Tập Nhận, ngươi nói vậy là ý gì, Phượng Phi Lâu này cũng đâu phải là của nhà ngươi." Vi Quý đứng ở hàng đầu dò hỏi.
Thôi Tập Nhận cười nói: "Vi huynh, thật là xin lỗi, ta và Hàn Nghệ có chút chuyện riêng muốn nói."
Mọi người vừa nghe, lúc này mới nhớ ra Hàn Nghệ và Thôi Tập Nhận vẫn còn có một mối ân oán, toàn trường dần dần yên tĩnh lại, mọi người quay trái quay phải nhìn nhau.
Thôi Tập Nhận chắp tay thi lễ, nói: "Khiến mọi người mất công đến một chuyến, tại hạ thật sự vô cùng áy náy, xin lỗi."
Vi Phương cười nói: "Không sao, không sao, nếu Thôi huynh đã có chuyện riêng cần giải quyết, chúng ta có thể hiểu, kịch này ngày nào mà không thể xem, cũng không phải chỉ có mỗi hôm nay, đại ca, chúng ta về thôi."
Thôi Tập Nhận nói: "Đa tạ, đa tạ."
Có thể thấy được Thôi Tập Nhận này vẫn là người rất có danh vọng, nếu đây là Hàn Nghệ, phỏng chừng sẽ bị người ta đánh chết, còn y nói một câu, mọi người lại lần lượt rời đi.
Thôi Tập Nhận xoay người đi, hướng về hạ nhân đứng trước cửa nói: "Mở cửa."
Hạ nhân kia vẻ mặt sợ hãi nhìn Thôi Tập Nhận.
Thôi Tập Nhận nói: "Mở cửa."
"Vâng."
Bọn họ cũng không dám chọc vào Thôi Tập Nhận, liền mở cửa ra.
Trịnh Thiện Hành và Nguyên Liệt Hổ đưa mắt nhìn nhau, ba người bước nhanh tới.
"Thôi huynh, xin dừng bước."
Trịnh Thiện Hành vội gọi Thôi Tập Nhận lại.
Thôi Tập Nhận nhìn lại, nói: "Không phải là các ngươi muốn giúp Hàn Nghệ chứ?"
Nguyên Liệt Hổ bất mãn nói: "Huynh nói cái gì vậy, chúng ta là huynh đệ nhiều năm như vậy, muốn giúp cũng là giúp huynh."
Thôi Tập Nhận cười nói: "Vậy cũng không cần, đối phó với Hàn Nghệ, đâu cần chúng ta phải liên thủ."
Trịnh Thiện Hành khổ tâm khuyên nhủ: "Nhưng mà Thôi huynh, đây chẳng qua là chuyện nhỏ thôi, Hàn Nghệ cũng tuyệt đối không phải kẻ gian ác, làm người phải biết khoan dung độ lượng."
Thôi Tập Nhận thản nhiên nói: "Cho dù ta đồng ý, các thúc thúc ta cũng sẽ không đồng ý."
Trịnh Thiện Hành vừa nghe, quả thật không biết nên nói thế nào cho tốt, không khỏi nhìn về phía Vương Huyền Đạo, nhưng Vương Huyền Đạo lại cụp mắt nhìn vào con rùa nhỏ trong tay, dường như không có dự định mở miệng.
Thôi Tập Nhận cũng không nhiều lời, xoay người đi vào trong.
Trịnh Thiện Hành phát ra một tiếng ảo não, sau đó bước nhanh theo, trước khi vào cửa, lại nói với hạ nhân trông cửa: "Đóng cửa lại, bất cứ ai cũng không được vào."
Đợi sau khi ba người bọn họ vào trong, hạ nhân kia do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đóng cửa lại.
Hậu viện Phượng Phi Lâu.
Hàn Nghệ từ trong phòng đi ra, duỗi thẳng lưng, nhìn ngó chung quanh, phát hiện trong viện không có người nào, nghĩ thầm, kỳ quái, trước đó còn nghe bọn thấy Tiểu Béo đang nói chuyện, sao ta mới chợp mắt đã không thấy rồi, vừa hay thấy Đỗ Tổ Hoa gãi đầu đi tới, nói: "Hoa Tử, bọn Tiểu Béo đâu?"
Đỗ Tổ Hoa cúi đầu xuống, nói: "Tiểu Béo và Tiểu Dã đến rừng cây phía sau bắt chim rồi."
Hàn Nghệ gật gật đầu, lại hiếu kỳ nói: "Vậy sao đệ không đi."
Đỗ Tổ Hoa rất là ủy khuất nói: "Bọn họ không chịu dẫn đệ đi."
Nói xong hốc mắt đỏ lên.
Hàn Nghệ "A" một tiếng, nói: "Sao có thể?"
Đỗ Tổ Hoa rất ủy khuất, nói: "Bọn họ nói nhiều người dễ dọa chim bay mất, bảo đệ ở đây chờ."
Hàn Nghệ "Ồ" một tiếng, nghĩ thầm, đây không giống tác phong của Tiểu Béo nha, chẳng lẽ hai đứa nó chơi gay sao? Phi phi phi, Hàn Nghệ, ngươi đúng là càng ngày càng tà ác rồi.
Đúng lúc này, Trà Ngũ đột nhiên chạy vội chạy vàng đến, hét lên: "Tiểu Nghệ ca, việc lớn không hay rồi, việc lớn không hay, tên... tên Thôi Tập Nhận kia tìm đến cửa rồi."
"Thôi Tập Nhận?"
Người kinh hô không phải Hàn Nghệ, mà là Lưu Nga. Chỉ thấy Lưu Nga bước nhanh ra, lo lắng lắp bắp nói: "Ngươi nói cái gì, Thôi Tập Nhận tìm tới tận cửa rồi?"
Trà Ngũ gật đầu nói: "Còn có Trịnh công tử, Vương công tử, Nguyên công tử, tên Thôi Tập Nhận nói hôm nay chúng ta không diễn, bảo khách xếp hàng ở bên ngoài đi về, hơn nữa, còn điểm mặt muốn gặp Tiểu Nghệ ca."
Lưu Nga toàn thân khẽ run, nhìn Hàn Nghệ nói: "Hàn tiểu ca, ngươi xem có phải là. . ."
Đến nhanh thật, như vậy cũng tốt, miễn cho lão tử nghi thần nghi quỷ, Hàn Nghệ nói: "Tỷ đợi ở đây, ta đi xem thử, không cần lo lắng, không sao đâu, thằng Thôi Tập Nhận đó không dọa chết người được."
Nói xong hắn liền đi ra ngoài, nhưng đi được hai bước, hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với Đỗ Tổ Hoa: "Hoa Tử, bây giờ đệ lập tức đi tìm Tiểu Béo và Tiểu Dã về."
Đỗ Tổ Hoa sửng sốt, ngay sau đó gật gật đầu, chạy như bay ra sau hẻm.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
31 Tháng mười hai, 2021 01:32
Truyện đọc đến giờ khá hay. Bản dịch chất lượng
30 Tháng mười hai, 2021 14:52
hết chương ròi , thuốc đâu -.-
27 Tháng mười hai, 2021 01:47
Truyện có mấy pha cười vch. Thằng Dương Mông Hạo xem kịch nói cười ngất luôn =))))))))
25 Tháng mười hai, 2021 21:54
mấy chương đầu chỉ làm nền thôi, đọc đến khúc kiếm đc tiền là bắt đầu cuốn.
25 Tháng mười hai, 2021 10:42
ko có ý gì nhé. mỗi người thích một kiểu thôi nên mới hỏi
24 Tháng mười hai, 2021 21:20
ủa đọc mấy chương đầu thấy văn phong có vẻ đầu đường có chợ. chỉ muốn hỏi văn phong này là xuyên suốt truyện hay chỉ đôi khi thôi vậy?
24 Tháng mười hai, 2021 12:13
Mới lên chương đấy. Nhưng mà vì truyện dịch nên ta làm lâu lắm, vài ba ngày mới lên 1 chương.
23 Tháng mười hai, 2021 22:26
Truyện k ra nữa hả mn ơi
16 Tháng mười hai, 2021 13:22
Cũng hay mà ít chương quá, đọc 3 ngày hết mất rồi
14 Tháng mười hai, 2021 12:49
Thề, bộ này mà dịch full thì soán ngôi mấy bộ lịch sử trên top chắc luôn, ai chưa đọc thì đọc đi, bảo đảm hay
14 Tháng mười hai, 2021 12:43
Mấy thằng ở dưới không biết đã đọc được mấy chương mà chê như đúng rồi, bộ này cũng phải ăn đứt 90% truyện lịch sử trên ttv rồi mà còn chê cái gì không biết.
11 Tháng mười hai, 2021 00:31
Thank mấy bạn tặng đề cử nhé, truyện mới post dc 1 tháng mà ko ngờ dc đề cử rồi.
10 Tháng mười hai, 2021 00:04
Mà chỉ là cao thủ ăn trộm cũng khuấy đảo cả thiên hạ á. Thà buff cho 1 cái thân phận hoành tráng 1 tí. Cứ làm như cổ nhân ngu lắm
10 Tháng mười hai, 2021 00:03
Nghe giới thiệu giống giống bộ truyện gì ý nhỉ
09 Tháng mười hai, 2021 18:01
nữ đánh mma cơ bắp hơi bị nhiều nạc nhoé, xin đạo hữu đừng lấy lộn ví dụ
08 Tháng mười hai, 2021 22:29
Bản dịch đọc ko quen lắm, vẫn là conver dễ đọc
06 Tháng mười hai, 2021 21:53
Cứ mê mấy bộ lịch sử pha chút ngôn tình thế này, chứ giờ đọc mấy bộ ngựa giống riết thấy nản quá.
01 Tháng mười hai, 2021 17:14
đúng là đọc khác hẳn mấy bộ mì ăn liền bây giờ
01 Tháng mười hai, 2021 14:46
Truyện nhân sinh thế này giờ hiếm thật, ngồi đọc nghiền ngẫm đã ghê.
30 Tháng mười một, 2021 23:16
mấy bộ cũ cũ thế này khắc họa tính cách main chặt chẽ với thú vị hơn hẳn so với truyện mới
29 Tháng mười một, 2021 20:48
Không có lịch cụ thể bạn ơi, tùy hứng thôi, hiện tại thì tầm 2 chương/tuần
29 Tháng mười một, 2021 15:40
Có lịch ra chương ko mọi người, chờ mòn con mắt
26 Tháng mười một, 2021 12:52
300 chương này tốn hơn năm trời đó, truyện dịch mà có phải cv đâu, bạn thông cảm cho mình đi =))
25 Tháng mười một, 2021 23:39
Hay, mà ra chương hơi lâu
20 Tháng mười một, 2021 13:06
Mới đọc mấy chương đã thấy tấu hài rồi
BÌNH LUẬN FACEBOOK