Phải biết rằng ban đầu là Hàn Nghệ chủ động tìm tới để hợp tác với Nguyên Mẫu Đơn, để nàng chuyển Nữ Sĩ các vào hẻm bắc, tăng sức hấp dẫn cho 'Ngày phụ nữ'. Vậy thì ưu đãi cho nàng, hiển nhiên là tốt hơn nhiều so với các cửa hàng khác. Hơn nữa Hàn Nghệ còn muốn để Nữ sĩ các là kiến trúc tượng trưng cho hẻm bắc, thế nên mặt bằng câp cho cũng là chỗ lớn nhất, còn các thiết kế hay gì đó, đều là độc nhất vô nhị.
Bởi vì Nữ Sĩ các không chỉ đơn giản chỉ là Nữ Sĩ các, ở trên lầu còn có một số cửa tiệm. Ví dụ như tiệm trái cây, tiệm hoa đều ở trên đó. Ngoài đó ra, phía sau Nữ Sĩ các còn có một cửa hàng mặt tiền, cũng là cửa hàng mặt tiền duy nhất mà hẻm bắc chưa dùng. Lúc đầu cũng có người tới hỏi Hàn Nghệ, tại sao không cho thuê cửa tiệm này. Nhưng việc này thật ra không liên quan gì với Hàn Nghệ, bởi vì cửa tiệm này thuộc về Nữ Sĩ các.
Sở dĩ Nguyên Mẫu Đơn vẫn chưa động vào, đó là vì nàng vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng, cửa tiệm này nên dùng để kinh doanh cái gì. Hiện giờ hẻm bắc tấc đất tấc vàng, nàng không hề muốn lãng phí bất cứ cửa hàng mặt tiền nào.
Như vậy không cần nghĩ cũng biết, Tiêu Vô Y chắc chắn là biết cái cửa hàng không dùng đến này. Lúc trước khi các cửa hàng trong hẻm bắc đã cho thuê hết trong một ngày, thì tin tức đã truyền đi ồn ào huyên náo, nàng không thể nào không biết. Nàng đương nhiên sẽ không không có việc gì làm liền chạy đến làm khó Hàn Nghệ, như vậy hành động lần này của nàng rõ ràng là muốn mượn Hàn Nghệ để ép Nguyên Mẫu Đơn cho nàng thuê cửa hàng kia. Ai cũng không thể hy vọng xa vời nàng sẽ đi cầu cạnh Nguyên Mẫu Đơn.
Trong lòng Tiêu Vô Y mừng thầm, ngoài miệng lại cực kỳ dối trá nói: "Mẫu Đơn tỷ, ta làm sao không biết xấu hổ nhận như vậy."
Nguyên Mẫu Đơn thật sự không biết quan hệ giữa nàng và Hàn Nghệ. Nếu như biết thì làm sao còn có chuyện để ý tới nàng, nói: "Muội học được cách khách khí từ khi nào vậy?"
Tiêu Vô Y cười hì hì nói: "Đây không phải là học từ Mẫu Đơn tỷ sao?" Sau đó lập tức nói: "Vậy tiểu muội đa tạ ý tốt của Mẫu Đơn tỷ rồi. À, thời gian không còn sớm nữa, tiểu muội xin cáo từ trước. Ngày mai tiểu muội đích thân đến nhà hỏi thăm, đến lúc đó chúng ta lại bàn cụ thể thêm."
Nói xong nàng vội vàng chạy đi, bởi vì Hàn Nghệ đã bắn ra ánh mắt giết người rồi.
Bà nương này đúng là coi trời bằng vung rồi. Lần sau gặp mặt, nhất định phải dạy dỗ cho nàng một trận. Lời tuy nói thế, nhưng kỳ thật Hàn Nghệ chẳng có cách gì với Tiêu Vô Y, bà nương này chuyên môn làm những chuyện khác bình thường.
Kỳ thật Nguyên Mẫu Đơn không nói, Hàn Nghệ cũng quên mất sự tồn tại của cửa hàng này rồi. Dù sao thì cái này cũng không thuộc quản lý của hắn. Bây giờ mới nhớ tới, thầm nghĩ, bà nương này đúng là gian xảo, dám lợi dụng ta, đúng là quả thực cũng có chút đầu óc kinh doanh nha. Nhưng hắn cho rằng làm như vậy là quá vô sỉ, dù sao bọn họ cũng là phu thê, thế này không phải hợp lại để hố Nguyên Mẫu Đơn sao, như vậy cũng không quá phúc hậu rồi, thế là nói: "Mẫu Đơn nương tử, sao cô lại đồng ý với nàng ta?"
Nguyên Mẫu Đơn khẽ thở dài nói: "Nếu không đồng ý với muội ấy, e là hẻm bắc sẽ không còn được an bình nữa."
Cô bị lừa rồi, cô cho rằng nàng ta dám hạ độc thủ với phu quân của mình sao? Ặc, hình như quả thực là đã từng hạ độc cước qua. Hàn Nghệ quả thực có chỗ khó nói, tức giận tới không nói lên lời.
Dương Phi Tuyết nói: "Nhưng ta thấy Vô Y tỷ là người khá tốt a."
Nguyên Mẫu Đơn cười khổ một tiếng nói: "Đó là bởi vì muội không chưa hiểu sâu nàng ấy. Nàng ấy từ nhỏ đã không nói đạo lý, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào. Muội có nhớ lúc trước ta có nói với muội, trong sĩ tộc, từng có một nữ tử phá vỡ việc liên hôn của sĩ tộc."
Dương Phi Tuyết trừng mắt nhìn, nói: "Tỷ nói chính là Vô Y tỷ?"
Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu.
Dương Phi Tuyết kích động nói: "Tỷ ấy làm sao làm được?"
Đổ mồ hôi! Phi Tuyết muội tử à, thật sự không phải là ta xem thường muội. Nhưng những chiêu số đó của nàng ta, muội không học được đâu. Hàn Nghệ thầm lẩm bẩm, ít nhất thì không có nữ nhân nào dám đem shit đặt nên đầu nam nhân, nhưng Tiêu Vô Y từng làm qua chuyện này rồi.
Quả nhiên, Nguyên Mẫu Đơn liếc nhìn nàng một cái, nói: "Cái này muội đừng có học theo nàng ấy, muội không thể làm giống nàng ấy được."
Dương Phi Tuyết cắn môi. Nàng tuy thiện lương, nhưng cũng không phải là một nữ nhân an phận thủ thường. Nàng thật sự rất sùng bái Tiêu Vô Y, có thể độc lai độc vãn, tiêu sái tự tại, hơn nữa không chịu bất kỳ câu thúc nào. Lại nghĩ tới chính mình, đến việc ra ngoài một lần cũng khó, không khỏi lại phiền muộn vạn phần, ngơ ngẩn không nói gì.
Hàn Nghệ nhìn Dương Phi Tuyết cũng thầm đau đầu, nhưng hắn thật sự không có cách nào. Con cháu nhà bình thường còn không cách cách nào làm chủ việc hôn nhân bản thân, huống chi là loại cao môn đại trạch như Dương gia, lại quay sang Nguyên Mẫu Đơn nói: "Mẫu Đơn nương tử, kỳ thực cô không cần phải làm vậy, tuy rằng..."
"Cần thiết."
Nguyên Mẫu Đơn cắt lời Hàn Nghệ.
"Hả?" Hàn Nghệ hai mắt lồi ra, kinh ngạc nhìn Nguyên Mẫu Đơn.
Nguyên Mẫu Đơn thở dài thườn thượt, nói: "Ta và Vô Y tuy tính cách không hợp, nhưng dù sao cũng đã kết nghĩa kim lan. Hiện giờ muội ấy có thể an tâm kinh doanh như vậy, cũng đã tốt hơn nhiều so với việc ra ngoài làm xằng lằm bậy. Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, lúc trước ta vẫn không động tới cửa hàng này, là bởi vì ta không biết sử dụng nó vào đâu. Ta vốn muốn mở một cửa hàng đường mía, nhưng cửa hàng đường mía lại không quá tương xứng với Nữ sĩ các. Mà đàn lại là vật tao nhã, rất được nữ nhân yêu thích. Nếu như ở bên cạnh Nữ Sĩ các có một tiệm đàn, vậy thì cũng có thể xem là viên mãn rồi. Ngoài ra, nếu loại đàn mới mà Vô Y sáng tạo ra có thể được mọi người chào đón, thì cũng sẽ làm rạng rỡ cho Nữ Sĩ các không ít."
Hóa ra là nàng suy nghĩ toàn diện như vậy. Hàn Nghệ khẽ gật đầu, trong lòng không khỏi áy náy, nói: "Lỡ như nàng ta lừa gạt cô thì sao?"
Nguyên Mẫu Đơn cười nói: "Vậy thì ta sẽ có thể cười vào mặt muội ấy, cũng để cho muội ấy biết, kinh doanh không phải đơn giản như nàng ấy tưởng tượng."
"A."
Hàn Nghệ, Dương Phi Tuyết đều kinh ngạc. Bọn họ đều không ngờ tới, một Nguyên Mẫu Đơn vẫn luôn bình tĩnh như vậy, vậy mà lại có một mặt ấu trĩ như thế.
Nhưng về tình về lý về lợi, Nguyên Mẫu Đơn đều nói có lý có cứ. Hàn Nghệ cũng không biết nói gì thêm, đành nói: "Vậy tùy cô, dù sao thì chuyện này ta cũng sẽ không xen vào."
Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu, dường như cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, chuyện bệ hạ tới đây, là do ngươi truyền ra à?"
Hắc! Hiệu suất làm việc của Lưu tỷ đúng là ok đó. Hàn Nghệ ngây thơ lắc đầu, nói: "Đương nhiên không phải. Sao vậy? Việc này đã truyền ra sao? Có khi nào mang lại phiền toái cho ta không? Nếu mà như vậy, ta phải đi giải thích rõ ràng với bệ hạ mới được."
Nguyên Mẫu Đơn bình thản nói: "Xem như ta chưa hỏi qua." Trong lòng lại lẩm bẩm. Sao Vô Y vừa đi, đầu óc tên này lại trở nên tỉnh táo vậy.
Hàn Nghệ lại mang vẻ mặt ngây thơ gật đầu.
Dù sao người biết hoàng thượng tới nơi này cũng không chỉ một mình hắn. Không có chứng cứ, cô cứ tới mà cắn ta đi.
Ba người nói chuyện một lúc, Nguyên Mẫu Đơn, Dương Phi Tuyết chuẩn bị cáo từ.
Hàn Nghệ như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Các người đợi chút."
Nói xong hắn liền chạy vào phòng, qua một lát, chỉ thấy hắn mang theo hai chiếc hộp gỗ tinh xảo ra, nói với hai người họ: "Tất cả tôn nghiêm của 'Người bạn của chị em phụ nữ', ta đều để hết trong hai chiếc hộp này."
Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói: "Có ý gì?"
Dương Phi Tuyết cười hì hì nói: "Mẫu Đơn tỷ, chẳng lẽ tỷ quên rồi. Lúc trước Hàn Nghệ có nói sẽ giúp chúng ta chuẩn bị một kiểu váy mới."
Nguyên Mẫu Đơn bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hàn Nghệ đặt trước mặt mỗi người một hộp gỗ nói: "Dương cô nương và ta đều là từ Dương Châu tới., hiển nhiên là không cần khách sáo rồi, còn Mẫu Đơn nương tử, cô vốn có phần, đều là cửa hàng nhà mình cả, nên phải như vậy."
Bọn họ còn chưa mở miệng. Hàn Nghệ đã chặn hết những lời khách sáo của bọn họ.
Nguyên Mẫu Đơn, Dương Phi Tuyết cũng không định khách khí với Hàn Nghệ. Bởi vì bọn họ cũng không tin là Hàn Nghệ chỉ dựa vào mắt, mà đã có thể nhìn ra bọn họ mặc váy cỡ bao nhiêu. Thế là nhận lấy, nói một câu cảm ơn với Hàn Nghệ, sau đó rời đi.
Hôm sau.
Hôm qua Hàn Nghệ đã hạ quyết tâm, hôm nay cho dù là có mưa đá cũng phải tới Hoa Nguyệt Lâu một chuyến. Bằng không hắn thực sự sợ Cố Khuynh Thành sẽ nổi bão. Không phải chỉ là chuyển chỗ làm việc thôi sao, cứ kéo dài mấy tháng. Dù sao thì người ta cũng là bán diện khuynh thành a!
Buổi sáng, Hàn Nghệ liền một mình đến hẻm trung.
"Các người nhìn xem, đó không phải là Hàn tiểu ca của Phượng Phi Lâu sao?"
"Đúng rồi."
"Hàn tiểu ca, có muốn qua đây ngồi một chút không?"
"Hàn tiểu ca, lại đây uống chén rượu đi."
So với lần đầu tiên tới, lần này Hàn Nghệ vừa bước vào hẻm trung đã làm cho đám ca kỹ không ngừng chèo kéo, mị nhãn không ngừng quăng ra.
Thế này nếu mà đi vào hết trong phòng, Hàn Nghệ tuyệt đối có năng lực chăm sóc toàn bộ, dù sao cũng là tay chơi già đời. Nhưng vấn đề hiện giờ là đang ở trên phố, còn cô nương người ta thì đang ở trong nhà, khiến cho hắn có chút xấu hổ. Lòng nghĩ, hẻm trung này thật là tiến bộ mà, không biết có đoạt hết nam nhân ở hẻm bắc chúng ta không nữa. Thế nên bọn họ mới lẳng lơ tới mức này chứ.
Ngẫm kỹ lại thì cũng hiểu được, hiện giờ hẻm Bắc đã nổi tiếng, mà Phương Phi Lâu thì càng không ai không biết. Trước đây các ca kỹ còn ti tiện hơn bọn họ, hiện giờ đã trở thành ngôi sao lớn rồi. Một ví dụ rõ ràng nhất chính là Tứ Mộng, trước đây Tứ Mộng tuổi nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ có thể đến Phương Phi Lâu đánh đàn, đệm nhạc cho đám ca kỹ nổi tiếng gì đó. Nhưng hiện giờ thì Mộng Nhi và Mộng Đình đã đâu còn như xưa, mấy hôm trước còn biểu diễn cho hoàng đế xem nữa. Các tài tử và các công tử đến cửa cầu kiến nhiều không kể, người ta còn không muốn gặp, như vậy là cao quý đến nhường nào a, e rằng không lâu nữa sẽ được xếp cùng hàng với tứ đại hoa khôi.
Người hướng về chỗ cao, nước chảy về chỗ thấp. Các ca kỹ ở hẻm trung đều muốn tới hẻm bắc, trong lòng bọn họ nghĩ Tứ Mộng mà cũng có thể nổi danh, thì chúng ta còn giỏi hơn bọn họ, chỉ cần đến hẻm bắc, sẽ nhất phi trung trùng thiên hóa thành phượng hoàng là không thành vấn đề.
Mà Hàn Nghệ lại là người đứng đầu Phượng Phi Lâu, người sáng tạo ra kịch nói, không dễ dàng gì tới hẻm trung một chuyến, như vậy thì phải ra sức vỗ mông ngựa nha.
Đúng là khổ muốn chết mà!
Hàn Nghệ thầm kêu khổ, trước kia lúc ta còn độc thân, các người không thèm để ý tới ta. Hiện giờ ta là người đã có vợ, các người lại như vậy. Đây không phải là cố ý chơi ta sao, ta mới không thèm để ý tới các người nè, vội vàng tiến về phía Hoa Nguyệt Lâu.
"Ôi, đúng là khách quý nha. Ngọn gió nào hôm nay đưa Hàn tiểu ca tới chỗ chúng ta vậy."
Hàn Nghệ vừa tới trước cửa Hoa Nguyệt Lâu, thì vừa lúc gặp Tào Tú đang bước nhanh ra, đoán chừng là đã nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài nên đi ra.
Hàn Nghệ chắp tay cười nói: "Ta đây không phải là thấy đã lâu chưa tới thăm hỏi Tào tỷ sao, nên hôm nay đặc biệt tới thăm."
Thăm hỏi? Ai mà mặt dày tới mức tay không đến thăm hỏi người khác vậy. Tào Tú dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Nghệ một cái, nếu như Hàn Nghệ không tới, hiện giờ nàng ta đã nhất thống Bình Khang Lý rồi. Nhưng hiện giờ thì đừng nói là nhất thống Bình Khang Lý, có thể giữ được một mẫu đất này của mình là tốt rồi, nhưng ngoài miệng vẫn cười nói: "Hàn tiểu ca kinh doanh bận bịu như vậy, làm sao còn nhớ tới tỷ tỷ ta. Ta thấy những lời này của Hàn tiểu ca là cố ý nói cho ta vui rồi."
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Những lời này của Tào tỷ khách khí rồi. Nếu như không phải bận kinh doanh, thì ta đã sớm tới đây rồi."
"Tuy biết những lời này của Hàn tiểu ca là giả, nhưng ta nghe cũng vui vẻ. Nào mời, vào bên trong ngồi."
Tào Tú nói rồi mời Hàn Nghệ đi vào trong lâu. Bởi vì hiện là buổi sáng, cho nên trong lâu cũng không thấy khách nhân nào. Đương nhiên, cũng có khả năng là còn đang ở trong phòng kín.
Nhưng thật ra cũng có vài tiểu nương tử ngồi trên hành lang nói chuyện phiếm, khi nhìn thấy Hàn Nghệ thì đều lộ vẻ kinh ngạc. Có điều có Tào Tú ở bên cạnh, bọn họ cũng không dám lộ liễu quăng mị nhãn, chỉ là Hàn Nghệ vẫn có thể cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của bọn họ. Nếu như lúc này mà có thể tán gái, Hàn Nghệ cảm thấy mình nhất định sẽ tán đâu đổ đó.
Hàn Nghệ vừa tới thanh lâu, cái tâm lãng tử lại bùng lên rồi, vẻ mặt mỉm cười, chủ động vẫy tay với các tiểu nương tử kia, mắt thì nhìn mỹ nữ, nhưng ngoài miệng thì vẫn rất khách sáo nói với Tào Tú: "Tào tỷ, gần đây kinh doanh có tốt không?"
Tào Tú thản nhiên nói: "Thật ra nhờ phúc của hẻm bắc các người, sinh ý hẻm trung của chúng ta cũng tốt lên không ít."
Những lời này cũng không phải là nói xạo. Trước đây người đến hẻm bắc chỉ là để đi tìm ca kỹ, không có mục đích nào khác, quần thể khách hàng hết sức đơn điệu. Nhưng hiện giờ khác rồi, hiện giờ bên cạnh có thêm một cái chợ, đưa tới đây rất nhiều người. Những người này tới đây kiểu gì cũng có vài người tiện đường ghé hẻm trung chơi, dù sao cũng chỉ ngay bên cạnh. Cái này giống với hậu thế, đám đàn ông đi công tác ở Quảng Châu, thế nào cũng phải đi Đông Hoan chơi một chuyến.
Vì vậy, sự thịnh vượng của hẻm bắc, không những không làm cho hẻm trung và hẻm nam tổn thất, mà ngược lại còn mang đến sự thịnh vượng chung. Trừ thời điểm diễn kịch nói ra, những lúc khác việc kinh doanh đều khá tốt.
Hàn Nghệ đương nhiên là biết rõ, nếu không hắn đã không hỏi như vậy, cười ha hả nói: "Thật không dám giấu, ta thường hay nói với đám mưu toan phá hỏng quan hệ giữa hẻm trung và hẻm bắc chúng ta rằng, quan hệ giữa hẻm bắc và hẻm trung là cốt nhục tương liên, không thể tách rời, không thể chia ly. Bởi vì việc kinh doanh của chúng ta không hề xung đột, hơn nữa còn hỗ trợ lẫn nhau, sao có thể sinh ra mâu thuẫn."
Lời này tuy không sai, nhưng Tào Tú nào phải là người cam chịu đứng sau kẻ khác. Trước đây ở địa bàn Yên Hoa tam hẻm này, có ai không không biết Tào Tú là đại tỷ, nhưng hiện giờ đã khác, hiện giờ trong mắt mọi người, hẻm trung chỉ là một trong những đặc sắc khác của hẻm bắc. Hẻm bắc đã dần dần trở thành bá chủ của Bình Khang Lý. Vì thế nói hai bên là cùng có lợi thì không sai, nhưng có sự khác biệt rất lớn.
Tào Tú cười mà không đáp.
Hàn Nghệ thấy hết trong mắt, thầm nghĩ, dã tâm của mụ này đúng là không nhỏ a. Nhưng ngươi ngàn vạn đừng gây chuyện với ta, bằng không ta sẽ đào hết ca kỹ của nhà ngươi đi.
Tào Tú mời Hàn Nghệ vào phòng riêng ở tầng ba, rót cho Hàn Nghệ một chén trà nóng, sau đó ngồi đối diện Hàn Nghệ, cười nói: "Hàn tiểu ca trăm công bề bộn như vậy, tới đây không chỉ là để thăm ta phải không?"
Hàn Nghệ cười nói: "Nếu Tào tỷ đã sảng khoái như vậy, thì ta cũng không giấu diếm nữa. Thật ra hôm nay ta tới cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là đến đón một người."
"Đến đón một người?"
Tào Tú kinh ngạc nói: "Ai?"
Hàn Nghệ cười nói: "Cố Khuynh Thành"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
11 Tháng mười một, 2021 16:30
Nói chung ngoài mấy chi tiết đó ra thì truyện này nhiều đoạn đọc cũng hay lắm. Cảm ơn bác cvt.^^
11 Tháng mười một, 2021 14:34
Đừng nói phụ nữ giỏi võ vật lộn kém. Xem phụ nữ đánh mma đi, thanh niên hổ báo cậy khoẻ nó đập cho sấp mồm chứ ở đó.
11 Tháng mười một, 2021 14:31
Võ thời này nó diễn tả như vậy là biết dũng có điểm độc đáo. Một mình trần thác chân đánh cả đám người chứ đâu phải 1 vs 2,3. Nếu diễn tả sơ sơ thì không nói, đằng này tác tả TTC mạnh hơn main quá nhiều mà bị nó dìm cho gần chết là vô lý.
11 Tháng mười một, 2021 11:46
Đã vật lộn với gái bao giờ chưa pa (nếu đã có vợ), nếu không xài đến võ mà chỉ dùng đến sức, ta tự tin ta còn khỏe hơn mấy đứa đai đen đấy (mặc dù ta ko biết võ), nhất là ở gái ở hạng cân thấp hơn ta.
Thằng main này nó cũng 1m75 đấy chứ có bé đâu, xuống nước chỉ còn xài sức vật nhau thì ta thấy đoạn đó tả ok mà, tác cũng đã cố tình kéo tình huống xuống nước, chứ trên bờ thằng main làm gì có cửa thắng.
11 Tháng mười một, 2021 10:34
Cái đoạn main với trần thác chân đánh dưới nước vô lý. Có thể ban đầu tập kích bất ngờ thì main thắng thế hơn trần thác chân, nhưng sau đó là trần thác chân lấy lại thế mà ko dìm đc main, trong khi giỏi võ công với bơi lội cũng tương đương main mà main thể xác này chỉ là thằng yếu ken thôi.
11 Tháng mười một, 2021 09:41
Nhiều vợ đấy, nhưng vợ nào thì cũng đội vợ lên đầu, trường sinh bất tử
11 Tháng mười một, 2021 00:55
Bộ này 1 vợ, hay là nhiều vợ vậy mọi người
07 Tháng mười một, 2021 23:22
Ta biết gu mấy lão mà, nên đã để lại kha khá Hán Việt rồi đấy, chứ mà thuần Việt hết có khi đủ chất lượng xuất bản luôn rồi.
07 Tháng mười một, 2021 17:43
Dịch giả làm khá ổn. Còn mình đọc vẫn chưa thấy quen, chắc do đọc cv nhiều quá, kiểu khổ quen rồi sướng không chịu được :))))
06 Tháng mười một, 2021 11:49
Móa, đã 5 năm rồi mới đọc được một bộ Lịch sử cực phẩm như vậy, hoàn toàn vượt trội các bộ hiện nay.
02 Tháng mười một, 2021 19:00
Truyện tiềm năng quá, dịch giả làm hay tỉ mỷ, hóng chap nào.
27 Tháng mười, 2021 17:42
có rãnh cvt bộ Đoạt Đích, lịch sử luôn. tui cảm thấy oke
25 Tháng mười, 2021 18:14
đang cố đây bạn ơi, chắc 5 năm nữa full á =))
25 Tháng mười, 2021 17:25
cố lên bạn có còn hơn 1k8 chap nua full rồi
22 Tháng mười, 2021 19:04
Mới dọn nhà qua đây post, mong mọi người ủng hộ
BÌNH LUẬN FACEBOOK