Sau khi béo hòa thượng rời đi, Trương Văn Trọng lại khởi động máy xe, đi thẳng về đại học Ung Thành. Mà trên đường đi, trong lòng hắn vẫn một mực suy nghĩ về lai lịch và mục đích của bạch y nữ nhân thần bí kia. Chỉ tiếc càng nghĩ lại càng không có manh mối, không có thu hoạch.
Đưa xe vào bãi đỗ xe của đại học Ung Thành, Trương Văn Trọng chậm rãi đi về phòng y tế. Dọc theo đường đi, hắn vừa mim cười gật đầu chào các học sinh đi ngang, vừa suy tư trong lòng: “Xem ra, chỉ phải đợi người của Đặc cần tổ thành công bắt giữ bạch y nữ nhân thần bí kia, mói có khả năng biết được lai lịch và mục đích của cô ta. Đương nhiên, nếu như ta có thể sớm phá giải bức tàng bảo đồ, nói không chừng cũng có thể sớm hiểu được lai lịch và mục đích của cô ta. Nhưng đáng tiếc chính là, đối vói bức tàng bảo đồ, cho tói bây giờ ta vẫn không có đầu mối.”
“Lão sư, thầy đã đến rồi.” Thanh âm Tô Hiểu Hồng vang lên, cắt đứt sự suy tư của Trương Văn Trọng. Nguyên lai bất tri bất giác, hắn đã đi đến phòng làm việc của mình bên trong phòng y tế.
“Sớm vậy tiểu muội.” Trương Văn Trọng gật đầu, chào hỏi nàng, ngồi xuống ghế. Tuy rằng sáng nay hắn còn một buổi giảng bài công khai, nhưng thòi gian vẫn còn sớm, cho nên hắn mở notebook, chuẩn bị lợi dụng thòi gian tìm tòi thẩm tra bản địa đồ trên inte một chút.
Nhưng lúc này Tô Hiểu Hồng tiến đến sau lưng hắn, vẻ mặt hoi đắc ý cùng tranh công, cười hì hì nói: “Lão sư, em có tin tức tốt muốn nói cho thầy.”
“Tin tức tốt?” Trương Văn Trọng ngẳng đầu lên nhìn nàng, hỏi: “Tin tức tốt gi?”
Tô Hiểu Hồng hì hì cười, cũng không vội vã nói cho Trương Văn Trọng, mà tiếp nhật con chuột vi tính trong tay Trương Văn Trọng, mở ra trang internet xem lướt qua, sau đó đưa vào một chuỗi từ khóa, một bức địa đồ liền hiện ra trước mặt Trương Văn Trọng, Trương Văn Trọng đầu tiên không hiểu hành động của Tô Hiểu Hồng, nhưng khi hắn nhìn thấy rõ bản địa đồ, hai mắt sáng ngòi, “di” một tiếng, hắn bắt đầu tỉ mỉ xem xét bản địa đồ.
Tô Hiểu Hồng đắc ý nở nụ cười, tranh công nói: “Thế nào lão sư, bản địa đồ có phải rất giống bức tàng bảo đồ của thầy không? Hắc hắc, em thông minh chưa? Hiểu được cách đối chiếu kiểm tra phạm vi, mở rộng ra tói toàn cầu. Sau một phen khổ cực, thật để cho em tìm ra bản địa đồ giống y đúc bức tàng bảo đồ của thầy.”
“Không sai, đích thật là giống nhau như đúc.” Trương Văn Trọng gật đầu, sau đó lại ngẳng đầu nhìn Tô Hiểu Hồng, hòi: “Tiểu muội, địa đồ này ở chỗ nào?”
“Thành phố cổ Aden tại Yemen.” Tô Hiểu Hồng hồi đáp.
“Yemen? Chính là quốc gia trong khối Ả Rập?” Trương Văn Trọng không khỏi nhíu mày, nói thầm: “Kỳ quái, thực sự là kỳ quái, bức tàng bào đồ vì sao lại chỉ bán đảo Ả Rập? Còn thượng cổ ác yêu Cửu Anh, sau khi biến thành tro tàn còn biến thành đồ án, cũng chỉ tói địa phương này. Lẽ nào cũng có liên quan tói cố thành Aden sao? Thế nhưng không thể nha. Cửu Anh là yêu quái sinh trưởng tại Thần Châu chúng ta, thế nào lại có quan hệ tói bán đảo Ả Rập?”
Nhìn thấy vẻ mặt chần chờ cùng không giải thích được của Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng hiếu kỳ nói: “Lão sư, lẽ nào thầy không biết, gần đây trên inte đang lưu truyền một sự kiện về “Tinh Tế Môn của Vịnh Ả Rập hay sao?”
“Tinh Tế Môn của Vịnh Ả Rập? Đó là gì? Có quan hệ tói tàng bảo đồ và Cửu Anh hay sao?”
“Có liên quan tói tàng bảo đồ và Cửu Anh hay không em không biết, nhưng chuyện này vô cùng huyền bí.” Tô Hiểu Hồng nhanh miệng giải thích: “Tình huống cụ thể của chuyện này, em cũng không rõ ràng lắm, trên inte cũng nghe xôn xao, thật thật giả giả, cũng không biết chuyện nào nên tin, chuyện nào không nên tin. Bất quá những tin tức đang truyền lưu trên inte, nói là ở gần cổ thành Aden dưới đáy biển Vịnh Ả Rập, có một Tinh Tế Môn. Tinh Tế Môn này là thông đạo liên tiếp vói một vị diện ở một vũ trụ khác. Người trên địa cầu chúng ta, có thể đi từ đây qua một không gian khác, mà người ở không gian khác cũng có thể đi qua thông đạo này tói địa cầu!”
“Ác? Còn có chuyện như vậy?” Vùng lông mày Trương Văn Trọng nhướng lên, suy đoán: “Vốn Cửu Anh chỉ tồn tại bên trong luyện ngục Tu La Giói, đột nhiên lại xuất hiện tại nhân gian. Lẽ nào nói, có liên hệ tói Tinh Tế Môn giấu dưới đáy biển Vịnh Ả Rập sao?”
Tô Hiểu Hồng nói: “Có lẽ có, có thể không có. Thậm chí chuyện Tinh Tế Môn, cũng không biết là thật hay giả. Dù sao tin tức trên inte, có nhiều bịa đặt, thật thật giả giả, muốn phân biệt rõ thật đúng là không dễ dàng. Ai, lão sư, nếu không thầy hỏi người của Đặc cần tổ một chút, có lẽ tin tức bọn họ biết sẽ nhiều hơn chúng ta?”
“Tiểu muội, đúng là cô nhắc nhở tôi.”
Trương Văn Trọng gật đầu đáp, lấy ra điện thoại gọi cho béo hòa thượng, nhưng làm hắn kinh ngạc chính là điện thoại béo hòa thượng đã khóa máy. Roi vào đường cùng, hắn đành gọi cho Tam Si, lần này điện thoại lại chuyển được.
Thanh âm của Tam Si truyền ra từ bên trong điện thoại: “Trương tổ phó, có gì phân phó tôi đi làm sao?”
Trương Văn Trọng hỏi: “Vì sao điện thoại của hòa thượng gọi không được?”
Tam Si hồi đáp: “Hắn không có nói cho anh sao? Điện thoại của hắn đã bị roi hỏng khi đuổi bắt nữ nhân thần bí. vốn hắn muốn cho Đặc cần tổ chi trả cho hắn, đáng tiếc tổ trường không chịu phê chuẩn. Vì vậy hiện tại hắn còn đang rầu rĩ không vui. Thế nào, Trương tổ phó tìm hắn có việc sao? Nếu không tôi giúp anh đi một chuyến, bảo hắn qua tìm anh?”
“Chuyện này hỏi ông cũng thế.” Trương Văn Trọng nói: “Tam Si đạo trường, chuyện Tinh Tể Môn tại Vịnh Ả Rập, ông biết không?”
“Trương tổ phó, anh...anh hỏi chuyện này làm gi?” Tam Si hoi sửng sốt, mói vừa nói, giọng hắn có chút không thích họp.
Từ giọng nói của Tam Si, Trương Văn Trọng liền nhạy cảm phán đoán ra, hắn hơn phân nửa biết được tin tức của việc này. Vì vậy Trương Văn Trọng nói: “Nói như vậy, chuyện Tinh Tế Môn này là sự thật?”
Sau thoáng chần chờ, Tam Si mới hồi đáp: “Trương tổ phó, tuy rằng anh chỉ treo một chức tổ phó danh dự trong Đặc cần tổ, thế nhưng vói thực lực cùng cống hiến của anh từng làm ra, chuyện này cũng có thể nói cho anh nghe. Không sai, ở Vịnh Ả Rập, chúng ta đích thật đã phát hiện một từ trường năng lượng dị thường. Bất quá năng lượng từ trường này rốt cục có phải Tinh Tế Môn hay không, chúng ta tạm thòi còn chưa thể khăng định. Trước đây cũng từng có thành viên Đặc cần tổ chúng ta phụng lệnh đi đến Vịnh Ả Rập điều tra tình huống dưới đáy biển. Thế nhưng cho tói bây giờ còn chưa thấy họ trở về. Cho nên chúng ta cũng chưa thé xác định, năng lượng từ trường này liên hệ tói không gian vị diện nào.”
Nói xong, Tam Si lại hiếu kỳ dò hỏi: “Trương tổ phó, sao anh lại đột nhiên có hứng thú đối vói chuyện này?”
Trương Văn Trọng cũng không trả lời vấn đề của hắn, mà hỏi ngược lại: “Còn nhớ rõ lúc chúng ta ở hiện trường hỏa hoạn từng gặp phải con Cửu Anh kia không?”
“Đương nhiên nhớ kỹ.” Tam Si hồi đáp, hắn làm sao có thể quên, suýt chút con Cửu Anh đã giết chết cả năm người bọn họ bên trong biển lửa. Kinh lịch mạo hiểm như vậy, chỉ sợ cả đòi cũng không ai quên được.
Trương Văn Trọng nói: “Tôi hoài nghi, con Cửu Anh đó cho dù không phải đi ra từ Tinh Tế Môn tại Vịnh Ả Rập, thì cũng hơn phân nửa có liên quan!”
“Cái...cái gì?” Tam Si thất thanh kinh hô lên: “Trương tổ phó, tin tức này có xác thực không? Con Cửu Anh kia đích thật là từ Tinh Tế Môn của Vịnh À Rập đi ra sao? Đây chẳng phải nói rõ, vị diện không gian nối liền vói Tinh Tế Môn bên kia, không ngờ là Hỗn Độn Tu La Giói từng phong ấn thượng cổ yêu ma sao? Thật quá đáng sợ đi thôi? Nếu thực sự là như vậy, chẳng phải sẽ còn có thượng cổ yêu ma từ bên trong Tinh Tế Môn chạy ra sao?
Trương Văn Trọng nói: “Tôi cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, dù sao tôi đối vói tình huống dưới đáy biển Vịnh À Rập cũng không hiểu biết nhiều. Mặt khác tôi còn có một hoài nghi...”
Tam Si vội vã giục nói: “Còn có một hoài nghi? Là cái gì? Nói mau, Trương tổ phó, anh nói mau!”
Hoài nghi thứ nhất của Trương Văn Trọng vừa rồi cũng làm hắn hoảng sợ toát một thân mồ hôi lạnh. Hiện tại hắn không khỏi suy đoán, Trương Văn Trọng muốn nói sự hoài nghi thứ hai lại kinh thế hãi tục như thể nào?
Trương Văn Trọng nói: “Tôi hoài nghi, bạch y nữ nhân thần bí kia, đã từng đi qua Tinh Tế Môn, tiến nhập vào Hỗn Độn Tu La Giói, con Cửu Anh chính do cô ta đưa ra!”
“Cái.. .cái gì?” Hai tin tức liên tiếp chấn động làm Tam Si trợn mắt líu lưỡi, hồi lâu hắn mói lắp bắp nói: “Không được, không được, tôi phải đem mấy tin tức này báo cáo gấp cho tổ trưởng mói được. Trương tổ phó, anh còn có việc không? Nếu như không có gì tôi phải gác điện thoại.”
“Không còn việc gi.” Trương Văn Trọng nói: “Nhưng tôi hi vọng khi các vị điều tra có kết quả, nhớ báo cho tôi biết.”
“Đó là nhất định.” Tam Si nhanh miệng đáp ứng. Ngay khi Trương Văn Trọng vừa cắt điện thoại, Tô Hiểu Hồng liền thò đầu qua, vẻ mặt hưng phấn nói: “Lão sư, thầy hỏi thể nào? Sự kiện Tinh Tể Môn của Vịnh Ả Rập, là thật sao?”
“Là thật.” Trương Văn Trọng gật đầu đáp.
Tô Hiểu Hồng hưng phấn ồn ào: “Em đã biết chuyện này quả nhiên là thật! Tốt, thật tốt quá.”
Nhìn phản ứng của Tô Hiểu Hồng, Trương Văn Trọng đột nhiên hồi phục lại, nhanh miệng căn dặn: “Tiểu muội, chuyện này tạm thời không được nói ra ngoài.”
Tô Hiểu Hồng gật đầu nói: “Phải bảo mật phải không? Em hiểu được. Yên tâm đi lão sư, em tuyệt đối sẽ không đem chuyện này tuyên truyền ra ngoài đâu. Dù em có đem chuyện này truyền trên inte, cũng chưa chắc có người tin tưởng. Hiện tại trên inte, những tin tức liên quan tói Tinh Tế Môn tại Vịnh À Rập, có một xấp dầy. Em cũng không phải đại nhân vật gì, nói ra có mấy ai tin?”
“Cô đó.” Trương Văn Trọng lắc đầu bật cười, cầm chén trà Tô Hiểu Hồng pha sẵn, từ đó lâm vào trầm tư.