Tối nay, nhất định sẽ khiến nhiều người không thể yên tâm đi ngủ, cũng nhất định làm nhiều người cả đời khó quên.
Cảnh linh khí trên quần đảo Anh quốc giảm mạnh một cách quỷ dị, kéo dài suốt ba canh giờ, mới ngưng lại.
Khi cảnh tượng quỷ dị này dừng lại, tất cả những kỳ nhân dị sĩ có thể cảm ứng với thiên địa linh khí trong đại lục châu Âu, đều không kiềm chế được mà thở mạnh ra. Bởi vì bọn họ đều đang vừa sợ hãi, vừa lo lắng, nếu như tình hình linh khí giảm mạnh này duy trì lâu dài, đến khi toàn bộ linh khí trên quần đảo Anh quốc mất hết, liệu có lan sang đại lục châu Âu không? Đến khi linh khí của đại lục châu Âu cũng bị thu hết, vậy có phải sẽ đến lượt toàn bộ địa cầu? Nếu đúng như vậy, đối với người thường mà nói thì có lẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng đối với kỳ nhân dị sĩ như bọn họ mà nói thì lại là tai ương vô cùng.
Trong lúc kỳ nhân dị sĩ trong đại lục châu Âu thở dài một hơi, cũng khiếp sợ phát hiện, linh khí dào dạt ở quần đảo Anh quốc, chỉ trong ba canh giờ ngắn ngủi, đã giảm xuống chỉ còn một nửa!
Mặc dù linh khí trên thế giới lúc này đã trở nên phi thường mỏng manh, nhưng một nửa linh khí của cả quần đảo Anh quốc, vẫn đủ khiến nhiều người líu lưỡi.
Nhiều kỳ nhân dị sĩ trên đại lục châu Âu cũng hiếu kỳ, suy đoán xem đến tột cùng là ai, dùng cách gì, có thể trong một đêm, hấp thu một nửa linh khí của quần đảo Anh quốc.
Bất quá, mặc dù có khiếp sợ, mặc dù cũng hiếu kỳ, mặc dù rất hâm mộ, nhưng những kỳ nhân dị sĩ chính thức đi tới quần đảo Anh quốc để tìm hiểu lại không nhiều. Bởi vì linh khí mỏng manh trên thế giới hiện giờ, làm cho tu luyện trở nên vô cùng khó khăn, cũng khiến kỳ nhân dị sĩ này trở nên vô cùng cẩn thận. Trong mắt bọn họ, người có thể trong một đêm hấp thu một nửa linh khí trên quần đảo Anh quốc, mặc kệ hắn dùng biện pháp gì, tu vi khẳng định cũng cường hãn đến một tình trạng đáng sợ. Chạy đi trêu chọc một kẻ như vậy, có khác gì muốn đi tìm cái chết?
Người ta có thể trong một đêm, cắn nuốt một nửa linh khí của quần đảo Anh quốc, nói không chừng, cũng có thể giơ tay nhấc chân phóng ra linh khí lớn như London hay là cung Buckingham. Linh khí mạnh mẽ như vậy, không phải tùy tiện ai cũng có thể chịu được! Không có thực lực thì đừng đi làm vật tế sống, đại bộ phận kỳ nhân dị sĩ của châu Âu, cũng rất ăn ý lựa chọn thái độ coi như không thấy gì.
Đương nhiên, vẫn có một vài gia tộc và tổ chức có nội tình thâm hậu, ý vào bản thân người đông thế mạnh, phái tinh anh dưới trướng đến Anh điều tra nguyên nhân sự việc, mà các thế lực bản thổ của Anh, cũng triển khai điều tra trên nhiều phương diện. Bất quá, tạm thời còn chưa ai hướng sự hoài nghi đến cung Buckingham, cũng chưa ai hướng hoài nghi vào Trương Văn Trọng.
Trong cung Buckingham, Trương Văn Trọng cả người đầy mồ hôi nằm dài trên mặt đất, nặng nề hít thở. Mồ hôi trên người hắn, theo thân người làm ướt đẫm tấm thảm lông dê xa hoa bên dưới. Ngay cả như thế, nhưng trên mặt hắn, lại không nhìn thấy chút uể oải nào. Nhất là ánh mắt của hắn bắn ra, lại càng cực kỳ sắc bén, thậm chí làm người ta có cảm giác như thực chất.
Lúc này, tu vi của Trương Văn Trọng bất ngờ đã đột phá Luyện Thể cảnh, bước vào Dưỡng Khí cảnh. Tu vi hiện tại của hắn, đang ở Dưỡng Khí cảnh đệ nhất tầng - Khí Thôn Sơn Hà - cũng tương đương với tu vi của một tu chân giả Kết Đan hậu kỳ.
Không chỉ có tu vi của Trương Văn Trọng tăng lên, ngay cả tu vi của Tam Túc Ô cũng có tiến triển nhảy vọt. Trước đó, nó chỉ đạt mức nhị phẩm linh cầm, nhưng hiện giờ, nó đã bước vào ngũ phẩm. Ánh mắt của nó, cũng vì vậy mà chuyển thành màu vàng kim.
Xung quanh Trương Văn Trọng, các pháp bảo Phong Lôi Hỏa Thạch Phiên, Tam Xích kiếm, Desert Eargle và pháp bảo phòng ngự hình đồng hồ đeo tay vứt la liệt. Ngoài ra, Hỗn Độn Lô cũng biến lại hình dạng bình thường đứng bên trái Trương Văn Trọng. Từng làn khói xanh nhẹ nhàng lưu động, từ trong Hỗn Độn Lô lan tỏa ra.
So với trước đó, uy lực và phẩm bậc của những pháp bảo này, cũng đều tăng lên một mức độ. Dù sao tu vi hiện tại của Trương Văn Trọng có hạn, muốn tự mình hấp thu một nửa linh khí của cả quần đảo Anh, căn bản là không có khả năng. Nếu như miễn cưỡng hấp thu, mười phần chắc chín là sẽ như quả bóng bị bơm căng quá, nổ một cái 'bụp'.
Trương Văn Trọng tự nhiên không hy vọng xảy ra chuyện như vậy, cho nên hắn dẫn một bộ phận linh khí rèn luyện mấy món pháp bảo này, làm phẩm bậc của chúng đề thăng. Ngoài ra, hắn còn đem một bộ phận linh khí dư thừa, toàn bộ đẩy vào trong Hỗn Độn Lô, làm Hỗn Độn Lô được linh khí dư thừa dưỡng dục, đã đạt đến nhất phẩm linh khí Hỗn Độn Lô, đồng thời đem phần linh khí còn lại tinh luyện. Bấm tay tính toán cũng đã đến thời gian khai lô rồi.
'Oanh' một tiếng nho nhỏ từ Hỗn Độn Lô vang lên, nắp lô tự động mở ra. Trong phút chốc, một mùi thơm tràn ngập từ trong Hỗn Độn Lô phát ra.
Trương Văn Trọng từ mắt đất đứng dậy, đi tới bên cạnh Hỗn Độn Lô, nhìn vào trong đó. Trong lò, có gần trăm viên đan dược màu trắng sữa. Những đan dược này, chính là sản phẩm sau khi ngưng luyện linh khí.
Sau khi kiểm tra một lượt, đánh giá kỹ phẩm bậc và uy lực của Linh Khí hoàn trong lô, Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười nhẹ, thở dài lẩm bẩm: "Thực sự không ngờ. Thu hoạch trong lần đi Anh này, đúng là không nhỏ." Khoát tay một cái, hắn đã thu toàn bộ pháp bảo la liệt trên mặt đất, và Linh Khí hoàn trong lô lại.
Sau đó, Trương Văn Trọng đưa tay phải lên, nhìn chăm chú vào Merlin chi giới.
Nếu như nói lúc đầu, Trương Văn Trọng còn kinh ngạc, chiếc nhẫn bạc này chỉ có cấp bậc nhị phẩm linh khí, tại sao lại hội tụ được nhiều linh khí như vậy. Nhưng trong sát na trước khi linh khí hội tụ chấm dứt, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ nguyên nhân.
Bởi vì lúc đó, một thanh âm già nua, dùng tiếng trung cổ, tiếng latin cổ, tiếng Hy Lạp cổ và tiếng Anh cổ, thay nhau nói bên tai hắn: "Vô luận là ai đã kích hoạt giới chỉ này, xin thay ta đến Quảng Hán quận thuộc Đại Hán đế quốc ở phương đông xa xôi. Nơi đó, là cố hương của ân sư ta, xin thay ra tới nơi đó một chuyến, thắp một nén hương. Để báo đáp, ta sẽ giúp ngươi đề thăng tu vi trên diện rộng."
Nhìn Merlin chi giới trên tay, Trương Văn Trọng lắc đầu, lẩm bẩm: "Merlin ơi Merlin. May mà người kích hoạt giới chỉ này là ta. Nếu đổi lại là người khác, chỉ cần chưa đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ, chỉ cần không mang theo pháp bảo hộ thân, chỉ sợ đều đã bị ngươi vận dụng bí pháp binh âm dương gia trong pháp bảo hội tụ mênh mông kinh khí đến khiến tự bào rồi. Cách làm của ngươi, quả thực cũng có thể so với một tiểu thiên kiếp đó."
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo mới, lại thay toàn bộ đồ đạc trong phòng, Trương Văn Trọng mới đẩy cửa bước ra.
Lúc này, bầu trời đã có những tia sáng đầu tiên.
Tôn Nguy và Tô Hiểu Mai, lúc này còn đang ngủ trong phòng, mà Cốc Vũ phóng viên theo Trương Văn Trọng từ Trung Quốc sang Anh, cũng không ở trong cung Buckingham, mà ở một nhà trọ gần đó. Dù sao tất cả chi tiêu đều do Ung Thành nhật báo chi trả. Vị chủ biên của Ung Thành nhật báo, còn gọi điện cho Cốc Vũ cam đoan, chỉ cần cô có thể theo sát Trương Văn Trọng, có thể mỗi ngày đưa tin về, như vậy khi cô về nước, vị trí phó chủ biên sẽ là của cô.
Cốc Vũ thế nào cũng không ngờ, mấy hôm trước, cô còn vì một vị trí phóng viên chính thức mà khổ não không thôi, thế mà giờ, vị trí phó chủ biên, lại nghiễm nhiên thành vật trong túi. Không chỉ thế, còn mấy tòa soạn rất có ảnh hưởng trong cả nước, cũng đàm phán với cô, dùng đãi ngộ rất tốt mời cô gia nhập. Cốc Vũ rất rõ ràng, cô có thể trở thành như vậy, đều là vì Trương Văn Trọng. Vì cảm kích với Trương Văn Trọng, tin tức của cô cũng đưa về đầy đủ, không như nhiều phóng viên, vì hiệu quả đưa tin mà bớt đầu bớt đuôi.
Ra khỏi phòng, Trương Văn Trọng vận động cơ thể. Mặc dù cả đêm không ngủ, nhưng vì hấp thu đại lượng linh khí, nên hắn không cảm thấy uể oải, ngược lại còn càm thấy tràn đầy sức sống. Ngay lúc này, ánh mắt sắc bén đã hoàn toàn ảm đạm lại. Hắn đã khôi phục lại bộ dạng bình thường trước đây.
Vừa vận động thân thể, Trương Văn Trọng vừa đi về phía phòng của nữ hoàng Elizabeth đệ nhị, muốn xem xem tình hình của bà thế nào. Song khi hắn đi vào phòng, lại kinh ngạc phát hiện, hai nam tử khoác hồng sắc giáo bào, đang đứng kiểm tra bên giường nữ hoàng Elizabeth, kiểm tra thân thể bà.
Thấy Trương Văn Trọng đi tới, hai người này quay người nhìn hắn, không hẹn mà cùng nhíu mày. Trong đó một nam tử đeo kính, lại quay sang Charles vương tử ở bên cạnh dò hỏi: "Vương tử điện hạ, người này, là đại phu ngài mời từ Trung Quốc sang?" Charles vương tử gật đầu đáp: "Đúng vậy, Richard giáo chủ."
"Tôi cũng biết một vài thầy thuốc đông y (đại phu), cũng từng đọc qua về loại y thuật này." Nam tử không đeo kính chậm rãi mở miệng nói: "Không thể phủ nhận, về mặt chữa bệnh đông y đích xác là có hiệu quả, nhưng muốn trị bệnh này cho nữ hoàng…" Nói đến đây, hắn im lặng, lắc đầu cười lạnh. Mặc dù không tiếp tục nói, nhưng ý tứ của hắn đã thể hiện rõ ràng.
Trương Văn Trọng nhàn nhạt cười, nói: "Đông y có thể chữa được bệnh này của nữ hoàng bệ hạ hay không, không phải là ngài có thể định đoạt, mà là sự thực định đoạt!" Hắn cất bước tới trước mặt hai người, chắp tay nói: "Còn chưa thỉnh giáo, hai vị là?"
"Thánh công hội giáo chủ Richard."
"Thánh công hội giáo chủ Tyson."
Hai trung niên nam tử thân mặc hồng sắc giáo bào phân biệt trả lời, đồng thời bọn họ dùng ánh mắt sắc bén đánh giá kỹ Trương Văn Trọng.