"Thải Ny, dừng tay!" Trương Văn Trọng thấy thế, vội vàng ngậm một ngụm chân nguyên trong miệng, nương theo tiếng quát chói tai cùng nhau phát ra.
Tâm thần của Thải Ny quả nhiên bị kinh sợ, chuôi thái đao trong tay cũng dừng ngay giữa không trung, nàng mở to đôi mắt đỏ rực màu máu căm tức nhìn Trương Văn Trọng, thanh âm nói chuyện với hắn cũng trở nên âm lãnh: "Trương ca ca, vì sao anh muốn ngăn cản em giết con tiện nhân này? Lẽ nào anh cũng muốn phản bội em sao?"
Lý Triêu Dương vốn đang chuẩn bị nhảy vào hành lang bắn gục Thải Ny, thấy thế vội vàng ngừng lại, đồng thời đúng lúc phất tay, bảo tất cả cảnh sát đều lui trở về thang lầu, không nên lộ diện kinh động Thải Ny thần kinh đang thất thường.
Trương Văn Trọng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thải Ny, ánh mắt phi thưởng nhu hoà, hắn ôn nhu nói: "Không, Thải Ny, em sai rồi, anh cũng không phải muốn phản bội em, anh đang giúp em thôi."
"Anh đang giúp em...?" Vẻ mặt Thải Ny nghi hoặc.
Vẻ mặt Trương Văn Trọng thành khẩn, dùng Chúc Do Thuật từ từ hướng dẫn: "Phải, anh đang giúp em. Em nhìn kỹ đi, hiện tại nữ sinh bị em bắt cóc này, cũng không phải là Hiểu Lỵ đã phản bội em, đoạt đi bạn trai của em. Nàng là bạn cùng phòng của em, là chị em tốt của em, là người khi em sinh bệnh đã chiếu cố thật tốt cho em..."
Dưới Chúc Do Thuật của Trương Văn Trọng ảnh hưởng, Thải Ny lại lần thứ hai khôi phục bình tĩnh, đồng thời tinh thần của nàng cũng có chút chuyển biến tốt. Khi nàng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn kỹ vị nữ sinh đang bị kèm trong tay mình, thần tình nhất thời đại biến.
"Cô...cô không phải Hiếu Lỵ, là Dung tỷ." Thải Ny cuối cùng cũng đã nhớ ra thân phận của nữ sinh bị bắt cóc.
"Không sai, tôi là Dung tỷ của cô, tôi cũng không phải là Hiếu Lỵ." Nữ sinh bị kèm phảng phất như nhìn thấy được hi vọng, vội vã cầu xin: "Thải Ny, van cầu cô, tha cho tôi đi."
"Tôi muốn giết rõ ràng là tiện nhân Hiếu Lỵ, thế nào hiện tại lại biến thành Dung tỷ? Đây là có chuyện gì? Chuyện gì xảy ra? Hiếu Lỵ đâu? Hiếu Lỵ tiện nhân chạy đi đâu rồi?" Vẻ mặt Thải Ny hoang mang, tay phải cầm thái đao không khỏi xuôi xuống phía dưới, tay trái kẹp cổ Dung tỷ cũng vô ý thức buông lỏng ra.
Dung tỷ nắm chặt cơ hội này, liền đẩy Thải Ny ra, thét lên chói tai òa khóc chạy về hướng Trương Văn Trọng.
Cử động này của Dung tỷ quá mức kịch liệt, lần thứ hai kích thích thần kinh của Thải Ny, nàng kêu lên chói tai: "Cô chạy đi đâu? Lẽ nào cô cũng muốn phản bội tôi sao? Không! Không được! Tuyệt đối không được! Tôi không cho bất luận kẻ nào phản bội tôi!" Nàng đột nhiên vung lên thái đao bên tay phải, muốn chém xuống người Dung tỷ đang cắm đầu chạy tới chỗ Trương Văn Trọng.
Lý Triều Dương lập tức bước ra hành lang, giơ súng nhắm ngay Thải Ny, ngay khi hắn chuẩn bị bóp cò súng, Trương Văn Trọng cũng đột nhiên nghiêng người bước qua một bước, không chi đem Dung tỷ bảo hộ ngay phía sau, đồng thời cũng vừa lúc chặn ngang tầm bắn của Lý Triều Dương.
"Mẹ kiếp, người này rốt cục đang làm cái quỷ gì?" Lý Triều Dương cau mày, sải bước xông lên phía trước.
Ngay lúc này, thái đao trong tay phải Thải Ny đã gào thét hướng về Dung tỷ.
"A!"
"Cẩn thận a!"
"Mau tránh ra! Nhanh lên một chút tránh ra!"
Mọi người vây xem dưới lầu, vừa nhìn thấy Dung tỷ thành công chạy thoát ra khỏi sự kiềm chế của Thải Ny, đều đã chuẩn bị nhảy nhót hoan hô. Thế nhưng bọn họ không ngờ, tình huống nguyên bản đang rất tốt, đột nhiên lại nổi lên biến hóa, nhất thời vang lên một mảnh tiếng kinh hô và tiếng thét chói tai.
Tay trái Trương Văn Trọng vung lên, đẩy mạnh Dung tỷ tới chỗ Lý Triều Dương, tay phải lại đón lấy thái đao của Thải Ny, dùng thế tay không bắt đao, dùng ngón cái, ngón giữa và ngón trỏ, vững vàng bắt được thái đao Thải Ny chém tới.
Một màn nàv làm những người đang vây xem dưới lầu, nhất thời thở dài một hơi. Nhất là những người nhận thức Trương Văn Trọng, càng không ngừng vỗ ngực. Một màn vạn phần mạo hiếm vừa rồi, làm trái tim bọn họ thiếu chút nữa muốn nhảy luôn ra ngoài.
Lý Triều Dương trước tiên ôm lấy Dung tỷ, đồng thời giao nàng cho cảnh sát bên cạnh, để những cảnh sát nhanh chóng chuyển nàng tới địa phương an toàn, để nhân viên y tế đang chờ đợi triển khai chăm sóc cùng cứu trị. Mà chính hắn vẫn chuẩn bị tiếp tục tiến về phía trước, định chế phục Thải Ny.
Thế nhưng ngay lúc này, tình huống lại nổi lên biến hóa lần nữa.
Ngay lúc ném ra thái đao, Thải Ny đột nhiên bò lên trên lan can sân thượng, mở rộng cánh tay, làm như muốn nhảy xuống dưới lầu.
Mọi người đang vây xem dưới lầu vừa mới thở dài một hơi, nhất thời lại sợ hãi kinh hô lên. Trong thời gian ngắn ngủi, trái tim bọn họ đã thừa nhận quá nhiều kích thích cường liệt. Giống như vừa ngồi trò chơi xe vượt núi, trái tim không ngừng phập phồng lên xuống. Nhờ trái tim bọn họ xem như khoẻ mạnh, bằng không với kích thích kịch liệt như vậy, rất có khả năng sẽ bị đột phát bệnh tim.
"Thải Ny, đừng làm chuyện điên rồ." Trương Văn Trọng vội vàng kêu lên, đồng thời đưa tay phải ra sau lưng, hướng Lý Triều Dương cùng Đàm Thanh, ý bảo bọn họ lui ra sau, đừng tiến tới quá gần.
"Tôi muốn gặp Trương Thao." Thải Ny đang đứng ngay mép sân thượng quay đầu nói. Trương Thao ở trong miệng nàng, chính là nam nhân đã phản bội nàng mà thông đồng với người bạn gái tốt nhất của nàng.
Lúc Thải Ny nói những lời này dùng thanh âm rất lớn, không chỉ có Trương Văn Trọng và những cảnh sát trên hành lang nghe được, dù là những người vây xem dưới lầu cũng đều nghe thấy được.
Ngay lúc này, trong đám người đang vây xem, đột nhiên rối loạn. Một nam sinh tướng tá có chút suất khí, liều mạng muốn đẩy người bên cạnh ra, hướng bên ngoài đoàn người chạy đi. Mà người bên cạnh hắn lại muốn túm hắn lại, đẩy hắn tới dưới lầu ký túc xá nữ sinh.
"Đừng chạy! Là nam nhân thì đứng lại!"
"Thải Ny đang gọi ngươi đấy, ngươi qua khuyên nhủ cô ấy đi."
"Chuyện này do ngươi dựng lên, ngươi nên đứng ra gánh chịu!"
Người chung quanh vừa túm hắn, vừa nhìn hắn la hét.
Nguyên lai nam sinh này chính là Trương Thao đã phản bội Thải Ny.
Thải Ny đang đứng trên sân thượng, lúc này cũng đã nhìn thấy Trương Thao lẫn trong đám người, nàng vội vã kêu lên: "Trương Thao..."
"Nữ nhân này là người điên, cô ta sống hay chết cũng không quan hệ gì tới tôi. Những hỗn đãn các ngươi đừng ngăn tôi, tôi còn phải vội vàng trở về thu rau đây!"
Nghe Thải Ny gọi tên mình, sắc mặt Trương Thao trong nháy mắt biến thành tro nguội, hắn liều mạng đấy những người đang túm hắn ra, rất nhanh bỏ chạy không thấy hình bóng.
"Tính mạng của tôi, ở trong mắt hắn, không ngờ còn không trọng yếu bằng trò game nông trại online..." Lúc này ý thức của Thải Ny tựa hồ đã khôi phục chút bình thường, nhìn bóng lưng tuyệt tình của Trương Thao, nàng lộ vẻ sầu thảm cười, vừa định nhảy xuống dưới lầu.
"Đừng xung động, Thải Ny, ngàn vạn lần đừng xung động." Trương Văn Trọng vội vã quát lớn kêu ngưng lại: "Thải Ny, em cùng đã nhìn thấy rồi đó một nam nhân giống như Trương Thao, có cái gì đáng cho em thích? Hiện tại, không phải hắn vứt bỏ em, mà là em quẳng hắn. Hãy nghe anh nói, Thải Ny, một nữ sinh xinh đẹp lại xuất sắc như em, nhất định có thể tìm được nam nhân rất tốt với em hơn hắn. Nếu như lúc này em lựa chọn phí hoài bản thân mình, chăng phải là quá đáng tiếc sao? Hơn nữa em làm như vậy, chính là làm thỏa mãn ý nguyện của Trương Thao. Em phải sống, nhưng còn sống thật hạnh phúc..."
Thải Ny lộ vẻ sầu thảm cười, lắc đầu nói: "Không ai thích em nữa, em không chi thương tổn bạn học, còn thương tổn chị em tốt. Hiện tại em đã trở thành tội phạm. Chỉ có chết mới có thể tẩy rửa tội nghiệt của em."
"Ai nói không ai thích em? Anh thích em!" Ngay lúc này, trong đám người đang vây xem dưới lầu, đột nhiên chui ra một nam sinh có khuôn mặt rạng rở như ánh mặt trời, hắn chạy vọt qua khỏi vòng rào cảnh sát. cố sức quơ hai tay, cao giọng hô: "Anh thích em! Thải Ny! Anh không có lừa em, anh thực sự thích em! Kỳ thực từ ngày vào học đầu tiên nhìn thấy em, anh đã vô cùng thích em rồi..."
Trương Văn Trọng thừa cơ nói: "Em nghe thấy không, Thải Ny, không phải là không có ai thích em đâu."
Thải Ny đưa mắt nhìn nam sinh đang quơ hai tay kêu to dưới lầu, trên mặt nối lên tia e thẹn đõ ửng. Thế nhưng rất nhanh nàng lại lắc đầu, thần tình buồn bã nói: "Nhưng dù sao em cũng đã thương tổn bạn học và chị em tốt, em phải chết để chuộc tội..."
"Không sai, Thải Ny, bạn thật sự thương tổn chúng tôi, bạn thật sự phải nên chuộc tội." Dung tỷ đang tiếp thu trị liệu của nhân viên y tế, còn chưa được đưa tới bệnh viện, đột nhiên giãy khỏi tay nhân viên y tế, đi nhanh ra hành lang, hướng Thải Ny hỏi: "Thế nhưng chúng tôi không cho phép bạn chết để chuộc tội, chúng tôi muốn bạn sống, dùng cả một đời này hướng chúng tôi chuộc tội!"
Trương Văn Trọng vội và nói theo Dung tỷ, khuyên: "Thải Ny, em nghe thấy không? Ngoại trừ Trương Thao ra, không ai muốn em chết. Em hẳn phải sống, sống thật tốt, ngàn vạn lần đừng làm hắn thỏa mãn ý đồ."
Thải Ny cúi đầu trầm ngâm.
Mọi người đều ngừng lại hô hấp, rất sợ sẽ quấy nhiễu tới Thải Ny.
Hai phút thời gian bình thường luôn rất ngắn, thế nhưng hiện tại lại dài dằng dặc.
Rốt cục, Thải Ny ngấng đầu lên, lộ ra dáng tươi cười sáng lạn.
"Mọi người nói không sai, em không nên chết, em nên sống thật tốt. Cám ơn anh, Trương ca ca, cảm ơn chị, Dung tỷ, về phần anh..." Thải Ny cúi đầu nhìn nam sinh dưới lầu, lộ ra dáng tươi cưởi ngượng ngùng: "Em quyết định, cho anh một cơ hội..."
"Woa! Thật tốt quá! Thật tốt quá!" Nam sinh ở dưới lầu, cố sức quơ hai tay, kích động vạn phần, giống như chiến sĩ vừa chiến thắng trở về.
"Nhanh xuống dưới đây đi, Thải Ny, em trên sàn thượng, thật là quá nguy hiểm." Dung tỷ lo lắng nói.
"Được." Thải Ny gật đầu, xoay người, chuẩn bị nhảy vào hành lang.
Nhưng ngay phía sau, dưới chân nàng đột nhiên bị trượt, cả người lập tức ngã ngửa về phía sau, rơi xuống lầu.
"Không....!"
Biến cố thình lình xảy ra, làm mọi người không thể dự liệu, tất cả đều không nhịn được hét lên.
Chuyện này. Lẽ nào thật sự phải dùng bi kịch để kết thúc sao?