“Đúng vậy ! Cửa hàng trưng bày bán sản phẩm độc quyền này chính là do ta mở.” Trần Uyển Dung lành lạnh nhìn Hoàng Nguyệt, đầy ngập trào phúng nói: “Hoàng nha đầu, không phải ngươi muốn kêu ta ra để tính sổ sao? Hồi nãy nghe giọng điệu ngươi muốn phá nát đi cái cửa hàng này của ta mà, không phải sao? Tốt, ngươi bây giờ có thể động thủ. Đến đây đi. Nhanh lên!” Truyện Tiên Y Truyện Tiên Y
Nếu như ông chủ của cửa hàng này là một người khác, nói không chừng Hoàng Nguyệt cũng đã sớm nổi điên mà phá nát cái cửa hàng. Nhưng vấn đề là, hiện tại ông chủ đứng trước mặt ả không phải là một người khác, mà là Trần Uyển Dung.
Hoàng Nguyệt có cơ hội nhận biết được Trần Uyển Dung cũng có không có gì là kỳ quái. Ả ta chủ yếu dựa hơi vào người cha đầu cơ trục lợi, bất chấp thủ đoạn để làm giàu của mình. Những năm gần đây, cha của ả chú trọng đầu tư vào ngành ăn uống. Đối với Vưu thị tập đoàn mang tính quốc tế, tập đoàn đa quốc gia lớn như vậy hắn không thể nào nịnh bợ được. Bất quá hắn cũng dựa hơi được vào Hồng Sâm tập đoàn, dần dần bắt đầu cũng ăn nên làm ra nổi lên trong ngành ăn uống của mình. Mà Hoàng Nguyệt, những ngày lễ tết, đều bị cha của ả mang theo đi bái phỏng vợ chồng Triệu Trắc Nghiên, Trần Uyển Dung. Thậm chí, cha của ả cũng đã không ít lần không ngừng cảm khái, tại sao Triệu gia chỉ có duy nhất một người con gái? Nếu như Triệu Lâm Di là con trai, như vậy hắn có thể gả Hoàng Nguyệt vào làm con dâu Triệu gia. Kể từ đó, hai nhà có thể coi như là chân chính cột chung vào một chiến thuyền. Mặc dù đối với loại ý nghĩ này của phụ thân mình ả rất là khinh thường, nhưng là Hoàng Nguyệt lại vì vậy mà biết được, Triệu gia bất kể là tài lực hay thế lực xã hội đều rất mạnh hơn so với nhà mình.
Hoàng Nguyệt này tuy là một người thiểu não ngu ngốc, nhưng cũng là một người am hiểu mánh khóe trong cuộc sống.Mặc dù những bổn sự gian xảo khác ả không được kế thừa di truyền từ cha mình, nhưng cái loại “thượng đội hạ đạp” bổn sự, lại chẳng hiểu sao di truyền đủ mười phần. Truyện Tiên Y
Sau khi trải qua hết kinh ngạc, ả lập tức thay đổi khuôn mặt vênh váo bằng muột bộ dạng nịnh nọt dối trá, chỉ hận mình tại sao không có một cái đuôi để mà nghoe ngoẩy nghoe ngoẩy. “Dạ, Trần a dì, ngài xem, cho dù ta có ăn gan hùm mật gấu cũng không hề dám đến phá sản nghiệp của dì a. Nếu ta sớm biết cửa hàng này là của dì mở, ta nhất định mỗi ngày đều đến ủng hộ a.”
Trần Uyển Dung cười lạnh nói: “Không cần. Ta không thèm chút ít tiền lẻ của ngươi. Huống chi, nhân viên của ta hồi nãy đã sớm nói qua, từ bây giờ cửa hàng này của ta không chào đón ngươi. À, đúng rồi, ta quên nói nữa, hiện tại không chỉ cửa hàng của ta không chào đón ngươi, mà tất cả mọi cửa tiệm trên con đường Hà Tây dành riêng cho người đi bộ này, thậm chí cả cái nhà vệ sinh công cộng trong kia, mới vừa rồi cũng đã đạt thành nhất trí xếp ngươi vào sổ đen khách hàng cự tuyệt tiếp đãi. Chúc mừng ngươi. Ngươi là người thứ nhất. Mà chỉ sợ cũng là người duy nhất trở thành khách hàng đen từ chối tiếp đãi của cả con đường Hà Tây dành riêng cho người đi bộ này.”
“Hả? Cái gì ?” Hoàng Nguyệt nghe vậy thật chấn động muốn té xỉu tại chổ. Đối với loại người như ả hứng thú yêu thích nhất chính là “khoe của”. Người mà không cho ả đi dạo cửa hàng bán hàng hiệu độc quyền, không cho ả mua quần áo, giày dép, trang sức hàng hiệu, quả thực so với giết chết ả còn cảm thấy vô cùng khó chịu hơn. Nếu như lời nói này xuất phát từ một người khác không phải Trần Uyển Dung, ả nhất định sớm đã nổi điên đánh người. Nhưng mà hiện tại, ả chỉ có thể đem một bụng đầy phẫn hận nén lại trong lòng. Lôi kéo cái tên bạn trai ái nam ái nữ Hàn Quốc của mình xoay người muốn rời đi.
Nếu như Hoàng Nguyệt cứ thành thành thật thật như vậy mà rời đi, có lẽ chuyện tình hôm nay sẽ xem như là quá khứ trôi qua. Nhưng mà với tính cách xéo xắc của mình, ả nhất định sẽ không cam lòng mà thành thật rời đi như vậy.
Tại trước khi đi khỏi, Hoàng Nguyệt nhịn không được thấp giọng nói một câu đầy vẻ khiêu khích châm chọc bực tức: “Không phải chỉ là một cửa hàng bán hàng độc quyền thôi sao ? Lão nương từ này về sau đếch thèm mua đồ luôn ! Không phải chỉ các cửa hàng trên đường Hà Tây không tiếp đãi ta thôi sao? Cả Ung Thành cũng không phải chỉ có một con đường Hà Tây này là buôn bán dành riêng cho người đi bộ. Cho dù bà thật sự lợi hại, có thể làm cho tất cả các cửa hiệu bán sản phẩm độc quyền trong Ung Thành từ chối tiếp đãi ta, lão nương đây có thể đi sang thành thị khác mà ! Ta không tin, mụ còn có khả năng có thể làm cho tất cả cửa hiệu bán hàng hiệu độc quyền trong cả nước cũng từ chối tiếp đón ta. Cho dù ngươi thật sự có năng lực như lớn như vậy, lão nương ta liền tự mình mở một nhà hàng hiệu giữ độc quyền bán hàng. Ngươi có ngon làm khó dễ ta được nữa sao ?” Truyện Tiên Y
Tuy Hoàng Nguyệt nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị Trần Uyển Dung nghe thấy được. Lông mày của nàng nhíu chặt lại, lúc này hừ lạnh nói: “Đứng lại !”
Hoàng Nguyệt dừng bước, xoay người lại hỏi: “Sao vậy, Trần a dì ? Người còn có chuyện gì sao ?” Chỉ trong một thời gian ngắn, trên mặt ả lại khôi phục khuôn mặt dối trá nịnh nọt.
Nhưng mà, trả lời ả, chính là một cái tát thẳng tay thật vang dội. (DG: A a a. Sướng ….^^)
Từ lúc đột nhiên giơ tay lên, đến lúc cái tát nặng nè rơi xuống, Trần Uyển Dung động tác này có thể nói là nước trải mây trôi, hành vân lưu thủy, huy sái tự nhiên. Hoàng Nguyệt ngay cả là cố tính muốn tránh, nhưng cũng né tránh không kịp. Truyện Tiên Y
“Ngươi…Ngươi đánh ta ?!” Hoàng Nguyệt vuốt cái gò má đau nhức hiện rõ nguyên bàn tay, hai mắt mở to, trừng mắt nhìn không thể tin vào Trần Uyển Dung. “Từ nhỏ đến lớn, ngay cả ba mẹ ta đều không có đánh qua ta, bà là một người ngoài mà lại đánh ta ?!”
Trần Uyển Dung hừ lạnh nói: “Cái tát vừa rồi là ta thay cha ngươi dạy dỗ đứa con mất dạy như ngươi. Nếu để cho hắn biết rõ, ngươi dám dùng thái độ cùng lời nói như vậy đối với ta, chắc chắn sẽ đánh gãy hai chân của ngươi. Ngươi nếu cứ vênh váo cái thói mất dạy như vậy, sớm muộn gì cũng gây ra họa sát thân. Hy vọng hôm nay ta tát ngươi một cái có thể làm cảnh tỉnh ngươi. Nếu không ngày sau, Hoàng gia tất sẽ có ngày bị diệt vào trong tay của ngươi thôi.”
“Bà…Bà…” Hoàng Nguyệt đầu tiên là muốn chỉ thẳng vào mặt Trần Uyển Dung mà chửi mắng. Nhưng là ả vừa mới mở miệng, đã bị Trần Uyển Dung trừng mắt dùng khí thế mà trấn áp rồi. Cho nên ả cà lăm chữ “Bà” cả buổi cũng không phát ra được một tiếng nào. Ả chỉ có thể đem câu muốn nói kế tiếp nuốt lại vào trong bụng. Lại dùng hết sức nép thật chặt vào bên người tên bạn trai Hàn Quốc, làm nũng nói: “Kiệt ca, anh xem, người đàn bà hung ác kia đánh em sưng cả mặt luôn rồi nè ! Kiệt ca, anh không phải cao thủ Đài Quyền Đạo (Tae Kwon Do) đai đen sao? Mau lên thay em giáo huấn bà ta đi ! Ít nhất phải đem cái tát này trả lại gấp đôi a!”
Ả quả thật nói cũng đúng, cái gò má vô cùng mịn màng của ả giờ đây đã sưng đỏ nữa cả khuôn mặt. Sưng như cái đầu heo. Nhưng mà, làm cho Hoàng Nguyệt tuyệt đối không ngờ chính là, bạn trai ả cũng không để ý đến lời của ả vừa nói. Mà là trừng lớn hai mắt như mắt trâu, nhìn thẳng qua Trương Văn Trọng với ánh mắt kinh hãi, phảng phất như thấy ác quỷ hiện hình. Không chỉ như thế, nắm chặt lấy cánh tay của hắn, Hoàng Nguyệt rõ ràng còn cảm giác được thân thể của hắn đang run rẫy mãnh liệt. Truyện Tiên Y
Cái quỷ gì đang xảy ra vậy ?
Hoàng Nguyệt đối với việc này rất là kinh ngạc. Lúc ả đang chuẩn bị hỏi thăm bạn trai mình chuyện gì đang xảy ra, thi từ trên người của Phác Thông Kiệt đột nhiên vang lên một chuỗi âm thanh “lặp cập…lặp cập….” thanh thúy.
Đây là âm thanh gì ?
Hoàng Nguyệt theo hướng âm thanh nhìn lại, mới khiếp sợ phát hiện, cái chuỗi âm thanh “lặp cập…lặp cập….” thanh thúy trên là do hai hàm răng Phác Thông Kiệt điếng hồn liên tục va vào nhau sinh ra.
Hoàng Nguyệt cực độ khiếp sợ, há to miệng. Nhìn nhìn Phác Thông Kiệt, lại nhìn Trương Văn Trọng . Tại sâu trong nội tâm của ả không ngừng hoảng sợ hò hét hỏi: “Cái quỷ gì vậy ?! Không thể nào ?! Tại sao Phác Thông Kiệt thực lực đai đen Đài Quyền Đạo lại run rẫy hoảng sợ trước một tên Giáo Y nhỏ nhỏ, tướng mạo tầm thường như vậy ?Ai có thể nói cho ta biết, đến tột cùng đang có chuyện quỷ gì xảy ra hay không !!?”
Tuy Hoàng Nguyệt nhìn không ra hiện tại trên người Trương Văn Trọng có chổ đặc thù gì. Nhưng Phác Thông Kiệt có tu vi đai đen Đài Quyền Đạo lại có thể cảm nhận được rõ ràng giờ phút này trên người Trương Văn Trọng đang tản mác một cổ khí thế chấn nhiếp kinh người. Truyện Tiên Y Truyện Tiên Y
Kỳ thật, tại lúc Trần Uyển Dung đưa tay co lại tát Hoàng Nguyệt vừa rồi, Phác Thông Kiệt liền định giúp Hoàng Nguyệt lấy lại danh dự. Nhưng mà tâm niệm hắn vừa động, còn chưa kịp có hành động. Một cổ khí thế ngập trời từ trên người Trương Văn Trọng phóng ra, gắt gao đặt tại trên người hắn. Cổ khí thế vô hình bành trướng này, ép hắn đến hô hấp không thông, ý chí chiến đấu toàn bộ tiêu tán.
Hiện tại, Trương Văn Trọng khiến cho hắn có cảm giác chính là một tòa núi cao nguy nga sừng sững không cách nào vượt qua chỉ có thể ngưỡng mộ ngắm nhìn. Nếu như có thể, hắn thật sự rất muốn xoay người chạy trốn. Nhưng hiện tại, hai chân hắn như nhũn cả ra, ngay cả dũng khí bỏ chạy cũng không có.
“Kiệt ca, anh làm sao vậy ?” Hoàng Nguyệt vẻ mặt ân cần dò hỏi. Truyện Tiên Y
Phác Thông Kiệt căn bản không để ý đến lời của ả, chỉ dùng ánh mắt kính sợ, run rẫy nhìn Trương Văn Trọng .
“Hừ” Vừa lúc đó, Trương Văn Trọng đột nhiên hừ lạnh một tiếng. Truyện Tiên Y
Phác Thông Kiệt hai chân mềm nhũn như con chi chi, kém một chút đã không chịu được bành trướng khí thế từ trên người Trương Văn Trọng phát ra mà ngã ngồi xuống đất.
Trong ánh mắt của Trương Văn Trọng hiện lên một tia khinh thường, khẽ nói: “Cút xéo !”
Phác Thông Kiệt giống như nhận được thánh chỉ, thoáng vùng thoát ra khỏi tay Hoàng Nguyệt, xoay người cắm cổ cắm đầu mà chạy.
Hoàng Nguyệt lập tức trợn tròn như mắt trâu: “Kiệt ca, anh làm sao lại chạy bỏ em lại một mình ?”. Ả gọi to nhưng hắn vẫn mảy may không hề quay đầu lại. Ả xoay người lại nhìn Trương Văn Trọng , Tô Hiểu Hồng , Trần Uyển Dung ba người, rồi lập tức hét lớn một tiếng “A…” như thấy quỷ giữa ban ngày, xong phóng chạy theo sau lưng Phác Thông Kiệt.
Lúc khi hai người bọn họ mới đẩy ra cửa thủy tinh của cửa hàng, chuẩn bị phóng ra ngoài, Trương Văn Trọng đột nhiên mở miệng nhắc nhở: “Chú ý dưới chân, có vỏ chuối”
“Quỷ mới tin ngươi !” Hoàng Nguyệt cùng Phác Thông Kiệt mặc dù không có mở miệng trả lời, nhưng mà bọn họ không hẹn mà cùng trong lòng nghĩ như vậy. Đương nhiên, bọn họ không hề tin tưởng một chút lời Trương Văn Trọng nói.
Nhưng tại lúc bọn họ vừa mới phóng ra khỏi cửa hàng, hai người không hẹn mà cùng cảm thấy dưới chân trơn trợt. Sau đó, trong tiếng hét chói tai kinh hoàng của cả hai, hai người phóng đến trước như tên lửa chúi đầu vào một thùng đầy rác rưỡi tanh hôi trên mặt đất gần đó, làm cho thức ăn đồ bỏ đi rơi lả tả trên mặt đất, đồng thời tỏa ra một mùi tanh tưởi, tởm lợn khiến mọi người phát buồn nôn.
Trong khoảng thời gian ngắn cắm đầu vào trong đống rác, Hoàng Nguyệt cùng Phác Thông Kiệt, tâm tư muốn chết cũng đều đã có.