Mười giờ hai mươi lăm phút, máy bay đúng giờ đáp xuống, xe cứu thương của bệnh viện phụ sản Vân Thai thị đã đến, đưa hai vợ chồng cùng đứa trẻ mới sinh đến bệnh viện, bọn họ cần được tiếp thu trị liệu cùng điều dưỡng. Lúc rời đi, đôi vợ chồng ẵm đứa con, lại không quên hướng mọi người trên máy bay cúc cung thật sâu.
Triệu Tiểu Chiêu là hộ sĩ của Viện Chăm Sóc Sức Khỏe Bà Mẹ Và Trẻ Sơ Sinh tại Vân Thai Thị, cho nên nàng cũng muốn cùng bọn họ đến bệnh viện, đem mọi chuyện xảy ra trên máy bay cùng tình huống của hai mẹ con báo cho bác sĩ hiểu rõ, để bọn họ có thể đưa ra kế hoạch điều dưỡng hợp lý nhất. Trước khi đi, nàng nói với Trương Văn Trọng: “Bác sĩ Trương, lần này thực sự nhờ có anh. Nếu chỉ có một mình tôi, dù có thể giúp đỡ vị đại tỷ này sinh được đứa bé cũng sẽ làm tổn thương xương quai xanh thậm chí dây thần kinh trên cánh tay nó. Hiện tại tôi phải đi cùng họ bác sĩ Trương, tiểu thư nếu như các vị có rảnh rỗi, xin mời đến bệnh viện phụ sản Vân Thai thị thăm đứa bé này nhé.”
Trương Văn Trọng và Vưu Giai nhìn nhau cười, cùng gật đầu nói: “Được, có cơ hội chúng tôi nhất định sẽ đi.”
Triệu Tiểu Chiêu cười gật đầu, cùng người chồng đưa sản phụ cùng đứa trẻ xuống máy bay đưa họ đến bên xe cứu thương đỗ ngay cầu thang máy bay xe cứu thương lập tức chạy thẳng tới bệnh viện phụ sản. Sau khi bọn họ rời khỏi, hành khách trên máy bay cũng đều xuống máy bay rời đi. Nhưng những hành khách vốn không quen biết nhau trước đó, sau khi xuống máy bay cũng ghé vào cùng nhau tốp năm tốp ba, thương nghị làm sao có thời gian rảnh rỗi đến bệnh viện thăm đứa trẻ vừa may mắn được sinh ra an toàn.
Bởi vì đứa trẻ kia, những người vốn xa lạ chợt ghé vào cùng nhau, thậm chí vì vậy đã sinh ra tinh hữu nghị thật lạ lùng.
Khi Trương Văn Trọng và Vưu Giai đi ra sân bay Vân Thai thị, thời gian đã là mười một giờ đêm. Ban đêm gió lạnh thối mạnh, làm mọi người không hẹn cùng rụt cồ, buộc chặt quần áo, nhưng Trương Văn Trọng và Vưu Giai cũng không chút nào lưu ý sự lạnh giá này.
Trương Văn Trọng không sợ lạnh cũng là binh thường, Vưu Giai sở dĩ không sợ, là bởi vì sau khi nàng cùng Trương Văn Trọng thân mật gần gũi, cơ năng trong thân thể cũng được cải thiện cực lớn, còn có một luồng linh lực nhàn nhạt lưu chuyển trong cơ thể của nàng, cho nên nàng cũng không e ngại hàn ý giá lạnh đầu mùa đông. Ngoài ra, vừa rồi nàng còn tiếp nhận niệm lực cảm kích của hai vợ chồng nọ tuy rằng nàng không hay biết, nhưng thân thể nàng cũng nhờ vậy rơi vào trong trạng thái tốt nhất. Sự giá lạnh của đêm khuya đầu đông tuy rằng thật lạnh, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới nàng. Ngay khi Trương Văn Trọng kéo hành lý cùng Vưu Giai đi ra sân bay, một nam tử trung niên bước nhanh đến trước mặt bọn họ, cung kính nói: “Trương tiên sinh, Vưu tiểu thư, hai người đã tới, tôi ở đây chờ đã lâu rồi, mời lên xe tôi đưa hai vị đến huyện Ẩn Ngạc.”
“Anh là?” Vưu Giai nhìn hắn với ánh mắt cảnh giác cùng hoài nghi.
Người đàn ông trung niên cung kính đáp: ‘Tôi là thuộc hạ của một người bạn của Trương tiên sinh. Nghe lệnh của thủ trưởng, đến đây nghênh tiếp hai vị.”
Lúc này Trương Văn Trọng cũng nhận ra người này, hắn là người thuộc con cháu dòng chính của Trần gia. Tên Trần Nguyên Long, có tu vi địa cấp trung kỳ. Bên trong võ giả có thể xem là người mạnh chuẩn nhất lưu. Ngày trước Trần gia lão thái đến Ung Thành bày Hồng Môn Yến, hắn cũng từng đi theo bên người Trần gia lão thái.
Nghĩ đến, lần này mình và Vưu Giai về huyện Ẩn Ngạc, đã được Trần Nhàn báo tin cho lão thái Trần gia, cho nên bà ta liền phái con cháu Trần gia đến đón máy bay.
Trương Văn Trọng mỉm cười nói: “Anh là Trần Nguyên Long phải không? Không nghĩ tới anh đến đón chúng tôi, thật là có lòng.”
“Không nghĩ tới Trương tiên sinh vẫn còn nhớ rõ một nhân vật nhỏ như tôi, thực sự làm tôi rất sợ hãi.” Trần Nguyên Long không ngờ Trương Văn Trọng vẫn còn nhớ rõ hắn, không khỏi có chút kích động. Suốt ba phút hắn mới để tâm tinh kích động bình ồn trở lại, lập tức hướng Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai làm ra ý mời, cung kính nói: “Trương tiên sinh, Vưu tiêu thư, xe ở chỗ kia, mời đi theo tôi, tôi đưa hai vị về huyện Ân Ngạc.”
Trương Văn Trọng cười nói với Vưu Giai: “Người ta có một phen ý tốt, chúng ta cũng không thế phụ lòng. Đi thôi Giai Giai, chúng ta lên xe về huyện Ân Ngạc.”
“Em nghe anh.” Vưu Giai gật đầu cười khẽ đáp. Phong phạm như một người vợ hiền, làm Trần Nguyên Long chợt cảm thấy ước ao nhịn không được trong lòng thầm nói: “Tông chủ thật sự may mắn, không ngờ gặp được một người bạn gái vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng, nhìn Vưu tiểu thư, còn nghĩ tới mẫu long trong nhà minh, cùng đồng dạng là phụ nữ vì sao lại khác nhau lớn tới như vậy. Ai...không nghĩ nữa, càng nghĩ lại càng cảm thấy mình thật bi kịch.
Trần Nguyên Long đi nhanh vài bước, giúp Trương Văn Trọng và Vưu Giai mở cửa xe, cung kính mời hai người ngồi vào sau đó tự ngồi vào ghế lái, khởi động máy chạy thẳng về huyện Ẩn Ngạc.
Từ sân bay Vân Thai thị đến huyện Ẩn Ngạc, tuy rằng đi bằng đường cao tốc, nhưng khi đến huyện Ẩn Ngạc, cũng đã hơn một giờ sáng. Lần này quay về nhà, Trương Văn Trọng cũng không báo trước cho gia đình, nghĩ tới có lẽ lúc này họ đều đã ngủ say hắn cũng không muốn đã trễ như vậy còn đi quấy nhiễu người nhà, cho nên khi xe vào huyện Ân Ngạc, hắn lại nói với Trần Nguyên Long: “Đưa chúng tôi đến khách sạn gần nhà tôi đi. Giờ này đã quá muộn, tôi không muốn quấy nhiễu gia đinh tôi.”
“Được.”
Trần Nguyên Long gật đầu đáp, cho xe dừng bên ngoài một khách sạn, lại giúp Trương Văn Trọng làm xong thủ tục thuê phòng, trước khi chia tay, đưa số điện thoại của mình cho Trương Văn Trọng, lại thừa dịp Vưu Giai không để ý, nhỏ giọng nói với hắn: “Tông chủ, vô luận cần gì cứ phân phó cho tôi đi làm. Mặt khác, lão thái nhà tôi muốn bái kiến ngài, cũng không biết trong hai ngày tới ngài có thể gặp lão thái hay không?”
Trương Văn Trọng cũng không trả lời xác định, chỉ nói: “Nếu như có thời gian, tôi sẽ cho anh liên lạc bà ấy.”
“Tốt, như vậy tôi sẽ không quấy rối tông chủ cùng Vưu tiểu thư nữa, xin cáo từ.” Trần Nguyên Long cung kính cáo từ, sau đó chào Vưu Giai, sau khi làm xong lễ nghĩa chu toàn, lúc này mới xoay người rời đi.
Đợi khi Trần Nguyên Long rời đi Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai cũng lần lượt đi tắm rửa.
Tuy rằng Vưu Giai vẫn khỏe khoắn tinh thần, nhưng trên thực tế nàng cũng đã rất uể oải. Dù sao trên máy bay phải hỗ trợ đỡ đẻ, cũng đã tiêu hao phần lớn tinh lực của nàng, lúc này đã hơn một giờ sáng, cho nên tắm rửa xong lên giường nằm, nàng cũng đã rất nhanh ngủ thiếp đi.
Nhìn biểu tinh ngủ say hồn nhiên như trẻ thơ của Vưu Giai, khóe miệng Trương Văn Trọng hiện lên vẻ mỉm cười nhàn nhạt. Hắn nằm xuống bên cạnh nàng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài óng mượt cùng đôi mày mềm mại của nàng...
Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng, Trương Văn Trọng và Vưu Giai cũng đã đến ngoài cửa nhà họ Trương.
Ngay khi Trương Văn Trọng lấy chìa khóa định mở cửa, Vưu Giai đứng bên cạnh hắn gương mặt ửng đỏ nhẹ giọng nói: “Trọng ca, em có chút căng thẳng..
“Khẩn trương? Có gì khẩn trương chứ?” Trương Văn Trọng hơi sửng sốt, sau đó vừa cười vừa nói: “Trước kia em cũng đã tới nhà anh, đều đã gặp mặt người nhà của anh rồi mà? Sao lúc đó em không khẳn trương, hiện tại lại căng thẳng vậy?”
“Không giống nha.” Vưu Giai e thẹn nói: “Thời gian trước em chỉ đến nhà anh với thân phận người bạn bình thường. Nhưng hiện tại em lại lấy thân phận bạn gái đến thăm nhà anh. Hai thân phận khác nhau, tâm tính tự nhiên cũng không giống.”
“Con dâu có xấu xí thì cũng phải ra mắt cha mẹ chồng, huống chi em cũng không phải cô dâu xấu xí. Em còn là một cô gái đẹp lại dịu dàng, lại có gì phải sợ? Yên tâm đi, ông nội và cha anh, còn có chị anh nếu biết em là bạn gái của anh, không chừng cao hứng còn không kịp nữa đó.”
Ngay khi Trương Văn Trọng và Vưu Giai nói chuyện, từ trong nhà truyền ra thanh âm nghi hoặc: “Mới sáng sớm ai lại đứng ngoài cửa nói nhỏ như vậy?” Cũng không chờ Trương Văn Trọng mở miệng trả lời, thanh âm của dì Tiền lại truyền ra: “Yêu, không phải là tiểu Trương đó sao? Còn có Vưu tiếu thư cùng về nữa.” Có lẽ bà dùng mắt mèo trên cửa để quan sát người đứng bên ngoài nên thấy được Trương Văn Trọng và Vưu Giai.
Cửa nhà mở ra thật nhanh, dì Tiễn vẻ mặt tươi cười kéo Trương Văn Trọng và Vưu Giai vào nhà, thân thiết hỏi: “Hai người về khi nào? Sao đứng ngoài cửa lại không vào? A, được rồi, hai người ăn điểm tâm chưa? Để tôi đi làm.” Dứt lời bà cũng không chờ hai người trả lời, liền xoay người đi vào phòng bếp, bắt đầu lo bữa sáng. Cùng lúc đó bà cũng không quên lớn tiếng gọi Trương Trạch Thụy bọn họ. Thoáng chốc Trương Trạch Thụy cùng Vương Hân Di đã đi ra ồn ào: “Chỗ nào? Chỗ nào? Em trai đã về thật sao? Còn dẫn cả bạn gái về à?” Sau đó họ nhìn thấy cả hai đang đứng trong phòng khách, hơi sửng sốt, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Cười thật hài lòng cùng vui vẻ.