Trương Văn Trọng đứng trên giảng đài miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt giảng giải Âm dương và Ngũ hành học thuyết.
Trong số những người đang nghe giảng ở đây, có không ít sinh viên cũng học chuyên ngành về trung y, bọn họ cũng từng học qua hai trụ cột lý luận học thuyết Âm dương và Ngũ hành này, nhưng trước khi được nghe Trương Văn Trọng giảng giải thì trong mắt bọn họ Âm dương học thuyết và Ngũ hành học thuyết quả thực chính là những đại danh từ cao thâm khó hiểu. Mặc dù những kiến thức lý thuyết của hai môn này bọn họ đều đã thuộc nằm lòng nhưng lại không thật sự hiểu được sâu sắc, thuần túy chỉ là học vẹt mà thôi. Còn về những giáo sư giảng hai môn học thuyết này thì phần lớn đều chỉ giảng giải máy móc, không khí lớp học lúc nào cũng trầm trầm, thế cho nên có không ít sinh viên vượt qua được hai môn này nhưng phần lớn đều là ngủ ở trên lớp, như vậy thì làm sao mà có thể chân chính học được thứ gì chứ.
Mà giờ đây, Trương Văn Trọng đứng trên bục giảng cũng không như những giáo sư giảng một cách nhàm chán, đem hai môn học thuyết thâm ảo này biến thành khô khan phức tạp, mà dùng lời lẽ sâu sắc, nội dung dễ hiểu, dẫn chứng phong phú đem hai môn này giảng giải cho thấu triệt, khiến chúng biến thành môn học rất dễ dàng và vì thế mọi sinh viên đều có thể hiểu được. Đồng thời, trong quá trình giảng bài, hắn còn xen kẽ rất nhiều câu chuyện lịch sử thú vị có liên quan, như thế kết hợp với kiến thức lý thuyết thâm sâu của môn học làm cho bài giảng trở nên rất lôi cuốn, làm cho các sinh viên đều cảm thấy hứng thú. Vô luận là sinh viên đang nghe giảng trong giảng đường hay trong khuôn viên trường đều thỉnh thoảng hưởng ứng bài giảng bằng một tràng vỗ tay cùng với một trận cười vang.
Những lão sư và giáo sư viện y học đại học Ung Thành đều kính nể Trương Văn Trọng từ đáy lòng, đồng thời nhịn không được cảm khái:
"Có thể đem kiến thức lý thuyết khô khan, khó hiểu giảng giải không hề vấp váp mà còn vô cùng thú vị như vậy có lẽ chỉ có Trương giáo sư mới có thể làm được? Phương thức giảng giải như thế không những phải có một sự nghiên cứu sâu sắc đối với hai học thuyết này mà còn phải biết rõ như lòng bàn tay những câu chuyện lịch sử các triều đại có liên quan đến học thuyết mới được. Kiến thức sâu rộng bác đại tinh thâm như vậy cũng không phải ai cũng có, Trương giáo sư tuổi vẫn còn trẻ mà đã đạt thành tựu như vậy thật sự là không thể tưởng tượng!"
"Ta cũng từng giảng qua hai môn học này nhưng bài giảng của ta phải nói là khô khan nhàm chán, không chỉ các sinh viên nghe ở dưới cảm thấy mơ màng buồn ngủ mà thậm chí ngay cả ta cũng cảm thấy mình giống như là đang hát ru con vậy, thật là kém xa so với bài giảng sống động của Trương giáo sư."
"Chúng ta nếu như có thể giảng được như một phần như Trương giáo sư thì tốt rồi. Ta không cần yêu cầu xa vời là bài giảng sẽ sống động như vậy mà chỉ cần không làm cho sinh viên cảm thấy buồn ngủ, để chúng có thể nghe hiểu được chúng ta đến tột cùng đang nói cái gì, như vậy đã là hết sức không tệ rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy, bữa nay được nghe giảng quả thật là một cơ hội tốt ngàn năm một thuở à!"
Nghe những vị giáo sư này bàn luận xôn xao, Ngô Thủ Chí hài lòng gật đầu, phản ứng này của bọn họ thật đúng với mong đợi của ông. Bởi vì ông biết nếu muốn nâng cao trình độ dạy học ngành trung y, muốn thật sự trọng chấn trung y thì dựa vào ông và Trương Văn Trọng vài người ít ỏi là xa xa không đủ.
Chỉ có thể làm cho những giảng sư và giáo sư cảm thấy hứng thú, muốn đến học tập phương pháp giảng bài sao cho không bị khô khan nhàm chán, làm cho những sinh viên từ cảm giác chán ghét những giờ lên lớp có thể biến thành rất thích lên lớp mới được. Bởi vì sự hứng thú vĩnh viễn là một yếu tố rất quan trọng để thành công.
Khoảng mười một giờ thì bài giảng của Trương Văn Trọng chấm dứt, mặc dù thời gian hắn giảng bài cũng không dài nhưng những người tới nghe giảng, vô luận là sinh viên hay giảng sư giáo sư đều cảm thấy trong ba giờ học này bọn họ đều học được rất nhiều kiến thức. Lúc trước bọn họ đối với hai học thuyết này cảm thấy cực kì khó hiểu thì bây giờ đều đã hiểu ra được, thậm chí còn có phần cảm thấy thích thú.
“Hôm nay, Âm dương học thuyết và Ngũ hành học thuyết chỉ nói tới đây thôi. Có câu nói rất hay chính là "Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tùy vào nhân." Cho nên tôi hi vọng những bạn sinh viên hôm nay tới đây nghe giảng sau này đều có thể tự mình nghiên cứu sâu hơn về hai học thuyết này, cùng với "Tinh khí học thuyết" mà tôi đã từng giảng qua. Bởi vì những học thuyết này toàn bộ đều là lý thuyết cơ bản của đông y, là nền móng xây dựng nên đông y, chỉ có thể hiểu được thấu triệt nó thì các bạn sau này mới có thể đi xa hơn trên con đường y học!" Dứt lời, Trương Văn Trọng nhẹ nhàng phủi những vết phấn dính trên tay, mặt mỉm cười nhìn tất cả những sinh viên: "Bắt đầu từ bây giờ sẽ là thời gian đưa ra câu hỏi. Các bạn sinh viên nếu như có vấn đề gì hoặc là chỗ nào còn nghi hoặc thì lúc này có thể nói ra, tôi sẽ tận lực giải đáp cho các bạn. Ngoài ra, những bạn ở bên ngoài giảng đường thì có thể đem câu hỏi của các bạn viết lên mảnh giấy rồi truyền lên cho người phía trước truyền vào. Được rồi, bây giờ mọi người có thể đưa ra câu hỏi rồi?"
"Em, em muốn hỏi..."
"Trương giáo sư, em có một vấn đề muốn hỏi thầy!"
"Em cũng có một vấn đề."
Vừa nghe Trương Văn Trọng nói đã đến giờ giải đáp các thắc mắc nghi hoặc thì cả sân trường và giảng đường nhất thời rối loạn cả lên. Những sinh viên trong phòng đều là vội vã đứng lên, ào ào đem những nghi vấn từ lâu trong lòng nói ra, hy vọng Trương Văn Trọng có thể giúp họ giải đáp những khúc mắc này. Còn lại những sinh viên ở bên ngoài sân trường không thể vào giảng đường thì chỉ có thể tranh thủ viết câu hỏi lên giấy, sau đó xé xuống, nhờ những người phía trước truyền vào giảng đường giúp hắn. Vì thế nên cảnh tượng bên ngoài này so với bên trong giảng đường thì còn ồn ào náo nhiệt hơn nhiều. Trong sân trường bây giờ chỉ có thanh âm xé giấy "Rẹt rẹt" không ngừng vang lên.
Một màn như vậy làm cho Trương Văn Trọng có phần không chuẩn bị kịp.
Mọi người đều tranh nhau mà hỏi khiến cho Trương Văn Trọng cơ bản là không nghe rõ được câu hỏi của bọn họ rốt cuộc là muốn hỏi cái gì, cho nên không thể nào trả lời được. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể giơ lên hai tay ra hiệu, đồng thời vận một ít chân nguyên vào trong miệng hô lớn: "Yên lặng một chút! Tất cả mọi người hãy yên lặng một chút!"
Mọi người đang nháo nhào cả lên rất nhanh ngậm miệng lại. Không khí trong giảng đường nhất thời khôi phục trở về sự an tĩnh lúc trước, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Văn Trọng, chờ đợi lời hắn nói.
Trương Văn Trọng mỉm cười: "Các bạn đồng thời hỏi ồn ào như ong vỡ tổ như thế thì tôi căn bản là nghe không rõ các bạn hỏi cái gì, bởi vậy càng không thể trả lời vấn đề của các bạn. Tôi thấy mọi người phần lớn đều mang giấy bút, hay là như vậy, các bạn cũng viết vấn đề muốn hỏi lên giấy sau đó giao cho Tô Hiểu Mai, rồi cô ấy sẽ nói lại cho tôi biết, khi đó tôi sẽ giải đáp lại cho mọi người."
Đề nghị này của Trương Văn Trọng dĩ nhiên là đều được mọi người hưởng ứng, bọn họ vội vàng đem vấn đề của mình viết lên trên giấy, truyền nhau đưa tới tay Tô Hiểu Mai. Bên cạnh đó cũng có nhiều người không nhận ra được Tô Hiểu Mai, không nhịn được nhỏ giọng dò hỏi: "Cô gái tên là Tô Hiểu Mai này rốt cuộc là ai vậy? Làm sao tớ cảm thấy quan hệ giữa cô ấy và Trương giáo sư có vẻ rất tốt vậy?"
Có người biết chuyện thì cười nói: "Không phải đâu, cậu thật sự không biết đến Tô Hiểu Mai sao? Cô ấy chính là người duy nhất lọt được vào mắt của Trương giáo sư, đệ tử duy nhất được giáo sư thu nhận. Đoạn thời gian Trương giáo sư được mời sang Anh chữa bệnh cho nữ hoàng Elizabeth thì cô ấy được đi theo đảm đương vai trò phụ tá nha. Cậu nên trở về xem lại một chút tin tức liên quan đi, cô ấy là người mà luôn đứng bên cạnh giáo sư đó. Mà tớ bảo cậu này, đừng có nhìn thấy cô ấy còn trẻ như vậy mà xem thường, thật ra thì y thuật của cô ấy đã rất là tài giỏi, nghe nói là so sánh với nhiều vị bác sĩ chuyên gia còn cao siêu hơn!"
"Không phải chứ, thật lợi hại như vậy?" Người vừa bị cười chê cũng không cảm thấy tức giận mà chẳng qua là đang kinh ngạc há to miệng.
Người kia nói tiếp: "Dĩ nhiên là lợi hại, cậu còn không nhìn xem lão sư của cô ấy là ai a? Nếu như tớ được giống như cô ấy, mỗi thời khắc đều được lắng nghe lời dạy bảo của Trương giáo sư thì y thuật của tớ cũng sẽ tài giỏi như vậy rồi? Nghe nói sắp tới Trương giáo sư chuẩn bị thu nhận một nhóm đệ tử, nếu như tớ có thể được giáo sư chọn thì thật là tốt."
"Bằng vào cậu mà cũng muốn được Trương giáo sư thu làm đệ tử? Hãy quên đi, theo tớ thấy nếu là tớ thì còn có chút hy vọng."
Trong khi các sinh viên cắm cúi vùi đầu viết thắc mắc của mình lên giấy truyền cho Tô Hiểu Mai thì Kim Sang Jin và mấy vị giáo sư Hàn y đại học cũng hoàn toàn quên mất mục đích bọn họ đến nơi này, cuống quít hỏi mượn bút giấy từ những sinh viên bên cạnh, rồi đem khúc mắc y học vây khốn mình đã lâu viết lên giấy. Bởi vì bọn họ đều có thể nói tiếng trung lưu loát cho nên những sinh viên chung quanh cũng không phát giác ra thân phận của họ, nếu không dành cho bọn họ không phải là bút giấy mà là quả đấm rồi.
Mắt thấy biểu hiện của những giáo sư Hàn y đại học này càng ngày càng thái quá, Kao quản gia mập mạp rốt cuộc không nhịn được, đưa tay túm lấy bọn hắn, thấp giọng quát: "Những tên ngu ngốc các ngươi, các ngươi rốt cuộc còn nhớ mục đích cuối cùng của các ngươi là gì không? Các ngươi có tin là ta sẽ lập tức đem biểu hiện của các ngươi báo cho Park Gong Won thiếu gia biết không?"
Nghe được uy hiếp của Kao quản gia, những vị giáo sư này bao gồm cả Kim Sang Jin lúc này mới hoàn hồn khôi phục lại ý thức, sực nhớ bọn họ không phải tới nghe giảng bài mà là tới phá rối. Nhớ lại thái độ vừa rồi của mình đối với Kao quản gia, những giáo sư này không khỏi cảm thấy lo lắng, có câu nói "Diêm Vương tốt thấy tiểu quỷ khó dây dưa", vạn nhất vị Kao quản gia này trước mặt Park Gong Won thiếu gia thêm mắm thêm muối nói xấu bọn họ thì bọn họ chỉ có thể xong đời rồi.
Mấy vị giáo sư trong lòng thấp thỏm không yên, vội vàng khép nép nói xin lỗi với Kao quản gia.
Kao quản gia hừ hừ một tiếng, phân phó nói: "Được rồi, đừng có xin lỗi ta. Bài giảng thì các ngươi cũng đã nghe hết, hãy nhanh tìm sai lầm của hắn đi, nhất định phải làm cho hắn trước mặt nhiều người như vậy bị mất hết mặt mũi !"
"Tìm ra sai sót?" Mấy vị giáo sư Hàn y đại học đều không hẹn mà cùng ngây ngẩn cả người, nín lặng một hồi mới cùng Kim Sang Jin nói ra một lời thật: "Bài giảng của hắn thật sự rất tốt, không thể kiếm ra sai sót nào cả."