Trong tiếng cười điên cuồng của hắn, một đạo long ngâm thanh thúy đột nhiên từ trong phiến đá vụn hỏa diễm truyền ra, cắt đứt tiếng cười điên cuồng của hắn. Đạo long ngâm ẩn chứa năng lượng cực kỳ cường đại, thậm chí chấn rung cả tòa Phong sơn. Trong khoáng thời gian ngắn, du khách leo núi đều vô cùng sợ hãi, còn tường đang xảy ra động đất.
Một con thanh long dài tới mấy chục thước xuất hiện, há mồm đem phiến hỏa diễm đá vụn đang bao phủ Trương Văn Trọng nuốt vào trong miệng rồng cực lớn, trong ánh mắt khiếp sợ khó tin của Viễn Đằng Khuê, một ngụm phun về phía hắn và Cửu Bảo Giai Nhân. Cùng lúc đó, Trương Văn Trọng không chút tổn thương, dùng uy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh về phía hắn. Bàn Long Ngọc Xích lóe ra linh khí màu lục giống như một thanh bảo kiếm tuyệt thế bộc lộ tài năng, phóng xuất ra một đạo kiếm khí sắc bén dâng trào, đâm thẳng về phía hắn.
Viễn Đằng Khuê vừa xuất ra thế tiến công thanh thế làm người sợ hãi, thế nhưng sự phản kích của Trương Văn Trọng lại càng thêm cường thế hơn so với hắn!
Nhìn thấy tình cảnh này, Viễn Đằng Khuê không khỏi thất thanh kinh hô lên: “Điều này sao có thể? Tiểu tử này không phải chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ hay sao? Vì sao có thế phóng xuất ra toàn bộ uy lực của tiên khí này?” Hắn biết rõ Hỏa Điệp Loạn Vũ của mình uy lực đáng sợ cỡ nào, cho nên trong lòng kinh hãi, liền nhanh tay quơ Huyền Mộc Chiết Phiến trong tay, thi triển ra một đạo Âm Dương Kim Cương Tường, thành công ngăn chặn phiến đá vụn hỏa diễm đang vồ đến.
Lúc này, không đợi Viễn Đằng Khuê kịp thở dốc, Bàn Long Ngọc Xích lại phóng xuất ra đạo kiếm khí dâng trào sắc bén, ngay lúc này, xuyên phá Âm Dương Kim Cương Tường, đâm thẳng vào mi tâm của hắn.
“Chết tiệt!” Viễn Đằng Khuê kinh hoảng thất thố cũng không quan tâm gì đến dáng vẻ, nhanh lăn qua một bên, hiểm hiểm tránh thoát đạo kiếm khí sắc bén kia. Thế nhưng phiến đá vụn hỏa diễm cũng theo kiếm khí xuyên qua Âm Dương Kim Cương Tường vỡ tan, đổ ập lên người hắn cùng Cửu Bảo Giai Nhân.
Kiện linh khí tứ phẩm trên người Viễn Đằng Khuê vào lúc này phát huy ra công hiệu, hóa thành một tu la mặt xanh nanh vàng tay cầm cương xoa hộ vệ ngay bên cạnh hắn, lại quơ cương xoa trong tay, thay hắn đỡ lấy phiến đá vụn hỏa diễm ập tới. Nhưng đệ tử hắn Cửu Bào Giai Nhân lại không có vận khí tốt như vậy, nhất thời liền bị hỏa diễm đá vụn bắn trúng, quần áo và tóc tai đều thiêu đốt lên trong nháy mắt, chỉ có thể nằm lăn lông lốc trên mặt đất, lại phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết làm kẻ khác dựng đứng tóc gáy.
Thẳng đến lúc này Viễn Đằng Khuê mới biết, tu vi của Trương Ván Trọng càng cao hơn so với hắn tưởng tượng, cũng càng khó đối phó hơn so với sự tưởng tượng của hắn! Nếu như không khởi lên toàn bộ tinh thần, chỉ sợ không những không cướp được kiện tiên khí trong tay Trương Văn Trọng, thậm chí còn có khả năng đem cả cái mạng nhỏ của mình nhét vào nơi dị quốc tha hương!
Phải xuất ra toàn bộ lực lượng mới xong!
Viễn Đằng Khuê nổi giận gầm lên một tiếng, quơ Huyền Mộc Chiếc Phiến trong tay, dùng trạng thái như không muốn sống liều mạng thúc đẩy linh lực trong cơ thể, phóng xuất ra một Âm Dương Thuật vô cùng cao minh, chen chúc oanh về hướng Trương Văn Trọng. Cùng lúc đó, tu la do tứ phẩm linh khí cùng Âm Dương Thuật biến thành, quơ cương xoa nhằm phía Trương Văn Trọng, để có thể cuốn chặt lấy hắn, để hắn không cách dễ dàng tiến đến gần Viễn Đằng Khuê.
Phương thức tác chiến như vậy Viễn Đằng Khuê am hiểu nhất, hắn đã từng dựa vào công kích như vậy đánh bại không ít người tu chân, dị năng giả và yêu ma quỷ quái, trong đó thậm chí có rất nhiều người có thực lực cao hơn hắn. Hắn tin tưởng, kết quả lần này cũng sẽ không ngoại lệ!
Đối diện vói tu la mặt xanh đang phóng về phía minh, Trương Văn Trọng không tránh không né, chỉ dùng Bàn Long Ngọc Xích đâm về phía nó.
Nhìn thấy tình cảnh này, Viễn Đằng Khuê nhất thời cười nhạt lên: “Tên ngu xuẩn, không ngờ muốn cùng Thanh Diện Tu La của ta đánh thẳng! Hừ, Thanh Diện Tu La của ta, do Âm Dương Sát tạo ra, dễ đánh thẳng như vậy sao.”
Kiếm ý sắc bén từ trong thân thể Trương Văn Trọng phóng ra, truyền qua Bàn Long Ngọc Xích, hóa thành vài con tiểu thanh long dữ tợn rít gào đánh về phía Thanh Diện Tu La, trong nháy mắt đã giết chết nó.
Sau khi giết chết Thanh Diện Tu La, vài đạo kiếm ý hóa thành thanh long dữ tợn cũng không giám hướng đi, đánh về phía Viễn Đẳng Khuê.
Viễn Đằng Khuê quá sợ hãi, kinh hô: “Điều này sao có thể? Thanh Diện Tu La của ta, dù là người tu chân Hóa Thần kỳ cũng phải phí một phen công phu mói có khả năng diệt trừ. Thế nhưng hắn chỉ dùng một chiêu liền giết chết? Đây là thật sao? Ta không phải đang nằm mơ chứ? A, ta đã biết, là uy lực của tiên khí! Ta nhất định phải đoạt kiện tiên khí này từ trong tay hắn!” Hắn liền nhanh chóng đem kiện bảo khí cửu phẩm đi ra, có thể đề thăng tốc độ Lưu Kim Phi Toa của hắn trên diện rộng, làm thân thể hắn hóa thành một đạo tàn ảnh, thành công thoát khỏi mấy đạo kiếm ý kia.
Nương theo tốc độ tăng cường của Lưu Kim Phi Toa, Viễn Đằng Khuê bắt đầu xoay vòng quanh Trương Văn Trọng, liên tục thả ra Âm Dương Thuật không ngừng.
Sau khi đỡ được ba đợt Âm Dương Thuật, Trương Văn Trọng liền hiểu được mục đích của Viễn Đằng Khuê, cười nhạt: “Nguyên lai ngươi muốn dây dưa với ta.
Trương Văn Trọng đoán không sai, bởi vì trong tay hắn có Bàn Long Ngọc Xích. Viễn Đằng Khuê đã không dám cùng hắn cứng đối cứng. Sau khi điều chỉnh xong phương án tác chiến, Viễn Đằng Khuê liền sử dụng chiến thuật tiêu hao này. Theo hắn xem ra, tuy rằng Trương Văn Trọng có thể thả ra toàn bộ uy lực của Bàn Long Ngọc Xích, nhưng tuyệt đối không có khả năng kéo dài, bởi vì sử dụng pháp bảo cũng phải tiêu hao linh lực, huống chi là một kiện tiên khí? Theo hắn xem ra, linh lực trong cơ thể Trương Văn Trọng, nhiều lắm chì có thể chống đỡ thêm được vài phút.
“Chỉ cần qua được vài phút, ta có thể giết hắn, cướp đi kiện tiên khí!” Viễn Đằng Khuê đối với chiến thuật lúc này của minh, mười phần tin tường.
Trương Văn Trọng vốn muốn dùng Âm Dương Pháp Kính điều khiển ánh mặt trời để ràng buộc, hạn chế hành động của Viễn Đằng Khuê, thế nhưng nghĩ lại liền bỏ đi ý niệm này trong đầu, cười lạnh nói: “Muốn chơi trò tiêu hao chiến phải không? Được, vậy ta cùng ngươi chơi!” Sở dĩ hắn có quyết định như vậy, cũng không phài do nhàn rỗi, mà muốn đợi lúc linh lực của Viễn Đằng Khuê tiêu hao trên diện rộng, thân thể bị suy yếu, sẽ đối với hắn thi triển Chúc Do Thuật, để cấp cho tên này một sự vui mừng thật lớn!
Thời gian mười phút chớp mắt trôi qua, thân pháp tránh né của Viễn Đằng Khuê cũng bắt đầu chậm lại. Dù sao thả ra Âm Dương Thuật với cường độ cao như vậy, đồng dạng cũng làm linh lực của hắn tiêu hao cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng theo hắn xem ra, khả năng tiêu hao linh lực của Trương Văn Trọng phải nhiều hơn hắn không ít.
Vừa nghĩ đến việc mình rất nhanh có thể đoạt được kiện tiên khí, Viễn Đằng Khuê liền nhịn không được đắc ý nói: “Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi cũng dai dẳng lắm, linh lực đã hao tổn nhiều như vậy, không ngờ còn có thể cường chống không ngã. Nhưng đừng cho là ta nhìn không ra, lúc này ngươi đã như nỏ mạnh hết đà. Chỉ cần ta thêm chút sức, là có thể đem ngươi tươi sống mệt chết rồi...”
Trương Văn Trọng cười lạnh nói: “Ngươi chẳng phải cũng nỏ mạnh hết đà?”
“Ta và ngươi khác nhau, bởi vì ta đã sớm có chuẩn bị!” Viễn Đằng Khuê tùy ý nói, sờ tay vào ngực lấy ra một bình sứ, đổ ra vài viên đan dược bỏ vào trong miệng.
Mặc dù cách khá xa, nhưng Trương Ván Trọng cũng nhận ra mấy viên đan dược kia, nói: “Ngưng Khí Hoàn? Ngươi từ chỗ nào có được?”
Viễn Đằng Khuê nói: “Không nghĩ tới, ngươi cũng biết được nhiều lắm. Không sai, ta dùng chính là Ngưng Khí Hoàn. Đây là do Âm Dương Đạo chúng ta dùng một phen công phu thật lớn, mới mua được loại đan dược thượng phẩm này. Với thân phận của ta tại Âm Dương Sư, cũng chi được bảy viên mà thôi. Bất quá so với tiên khí, bảy viên Ngưng Khí Hoàn cũng không tính là gì!”
“Thì ra là thế...” Trương Văn Trọng gật đầu, đột nhiên hỏi: “Như vậy, ngươi còn muốn có thêm Ngưng Khí Hoàn không?”
“Cái gi?” Viễn Đằng Khuê ngạc nhiên sửng sốt, không rõ ý tứ lời hắn nói.
Trương Văn Trọng móc ra một bĩnh sử, đổ ra vài viên đan dược, vừa biểu diễn vừa nói: “Ngưng Khí Hoàn, Như Ý Đan, Huyền Diệu Đan, Thập Toàn Hoàn, Bát Bảo Đan và Càn Khôn Đan cái gì cần có ta đều có, hơn nữa muốn có bao nhiêu có bấy nhiêu. Thế nào, muốn không? Muốn thì ngươi cứ nói...”
Viễn Đằng Khuê suýt chút trợn trừng lọt luôn đôi mắt ra ngoài, nghẹn họng nhìn trân trối nói: “Những.., đan dược này.., đều là đan dược cực phẩm có tiền cũng không mua được! Ngươi.. , ngươi lấy được từ nơi nào? Lại còn nhiều như vậy?”
“Không lấy sao? Vậy thì ta cất lại.” Nói xong Trương Ván Trọng đều thu vào: “Nếu như ta nói những đan dược này đều do chính ta luyện chế ra, ngươi tin không?”
“Ngươi.. , ngươi luyện chế?” Viễn Đằng Khuê vô cùng sợ hãi, thúc đẩy linh lực còn dư lại trong cơ thể xoay người bỏ chạy. Mặc kệ đan dược có phải do Trương Văn Trọng luyện chế hay không, trong tay hắn có nhiều đan dược cực phẩm như thế, hắn có so đấu tiêu hao chiến cũng so không nổi. Phải nhanh bỏ chạy, sau đó quay về Âm Dương Đạo điều thêm viện binh thì mới ổn.
Về phần Cửu Bảo Giai Nhân nằm trên mặt đất hấp hối, đã bị hắn vô tình từ bỏ.
“Muốn chạy? Chậm rồi!” Trương Văn Trọng cười lạnh nói, tay trái giương lên. Âm Dương Pháp Kính nhất thời từ trong tay bay lên giữa không trung, dưới ánh mặt tròi của Âm Dương Pháp Kính bó buộc, hóa thành một sợi dây ánh sáng quấn lên người Viễn Đằng Khuê.
Nếu như ở lúc bĩnh thường, sợi dây ánh sáng chỉ có thể làm chậm tốc độ của hắn, nhung hiện tại linh lực hắn đang hao tốn nặng, lập tức bị sợi dây ánh sáng trói thật chặt, “phác thông” một tiếng liền té ngã trên mặt đất.
Trương Văn Trọng thả người nhảy lên, trong nháy mắt liền xuất hiện ngay trước người hắn. Không đợi hắn kịp phản ứng, lập tức thi triển Chúc Do Thuật. Viễn Đằng Khuê bị hao tổn linh lực nghiêm trọng, không hề có lực chống cự, trong nháy mắt đã bị Chúc Do Thuật thôi miên.
“Phá hủy Tĩnh Quốc Thần Xã!”
Trương Văn Trọng ở trong tiềm thức của Viễn Đằng Khuê chôn xuống ý niệm như vậy, một khi hắn về tới Nhật Bàn, gặp được Tĩnh Quốc Thần Xã, ý niệm này sẽ phát tác, làm hắn áp dụng hành động phá hư đối với Tĩnh Quốc Thần Xã.