Sau khi được Vưu Lương dẫn dắt, Trương Văn Trọng một đường đi thẳng vào trong biệt thự. Lúc này ở trong đại sảnh của biệt thự, đã có không ít người, bọn họ tốp năm tốp ba tụ cùng một chổ cười cười nói nói, trên tay đều cầm rượu vang đỏ hoặc cốc đồ uống có chân dài. Đa số những người này đều không mời mà tới, ngoài mặt là muốn nhân cơ hội ninh nọt Vưu gia, nhưng trong lòng cũng chưa chắc không nghĩ đến muốn thông qua buổi yến hội sinh nhật hôm nay, nhận thức thêm vài người bằng hữu quyền thế khác. Mặc dù, đều là những người không được mời mà tới, nhưng họ cũng được xem là những danh nhân thành công. Quen biết được nhiều bằng hữu mới, đối với con đường phát triển sự nghiệp của họ mà nói, không thể nghi ngờ chính là trăm lợi mà không có một hại. Truyện Tiên Y
Lúc đó, khi bọn họ trong thấy Vưu Lương vẻ mặt tươi cười dẫn dắt Trương Văn Trọng đi vào trong đại sảnh, đều nhịn không được mà thấp giọng suy đoán thân phận của cái người trẻ tuổi mà quần áo bình thường này. Dù sao, có thể làm cho đại công tử Vưu gia tự mình đích thân nghênh đón, thật đúng là không có mấy người.
Ngay tại lúc trong lòng bọn họn đang suy đoán không thôi, Vưu Văn thu thập xong Lâm Nam cũng đã trở về trong đại sảnh. Mà chuyện đầu tiên hắn làm, chính là hướng Trương Văn Trọng cúi người nói lời xin lỗi. Một màn này, triệt để muốn làm cho tròng mắt của mọi người trong đại sảnh kinh hãi mà rơi xuống đất. Bởi vì ai cũng biết, Vưu Văn nhị công tử Vưu gia, là một người tâm cao khí ngạo. Thế mà bây giờ, hắn lại ngay chốn đông người này hướng về phía người trẻ tuổi quần áo bình thường kia mà cúi người xin lỗi.
Người thanh niên này đến tột cùng là có địa vị gì a?
Trong khoảng thời gian ngắn, cái nghi vấn này, đều hiển hiện tại trong đầu của tất cả mọi người trong đại sảnh.
“Có thể làm cho Vưu Lương tự mình nghênh đón, lại làm cho Vưu Văn cam tâm tình nguyện cúi người xin lỗi, người thanh niên này cuối cùng là thần thánh phương nào a?” (DG: Gần đúng rồi, hắn thực sự gần như đã là thần. Nhưng mà phi thăng hụt )
“A, các ngươi nói thử xem, hắn có phải người hầu thân tín của công tử gia nào đó đến từ kinh thành hay không ?”
“Sai. Nói không chính xác. Ngươi nhìn đi, hắn tuy mặc quần áo bình thường, nhưng giơ tay nhấc chân đều hàm ẩm một loại uy nghiêm khiếp người. Loại uy nghiêm này, chỉ có con cháu những quyền quý thế gia được bồi dưỡng nghiêm khắc mà có.”
“Đúng vậy, ta cũng cho rằng như vậy. Ta cũng từng có may mắn được gặp vài vị thế gia đến từ kinh thành, bọn họ ăn mặc, đối nhân xử thế đều rất là bình thường. Nhưng mà khí chất từ trên người bọn họ phát ra, lại làm cho người ta tự đáy lòng mà cảm thấy bị thuyết phục, cùng với khí chất của người thanh niên này là giống như đúc a.” Truyện Tiên Y Truyện Tiên Y
Trong khi mọi người ở đây đang không ngừng suy đoán, những người ở phía sau vừa mới ở trước cửa đại môn tận mắt nhìn thấy “Lâm Nam sự kiện” đã đi vào trong sảnh, lập tức dùng ngữ khí khoe khoang, đem chuyện tình mắt thấy vừa rồi nhất nhất nói ra. Ngắn ngủn trong nháy mắt, chuyện này truyền khắp cả đại sảnh, cơ hồ tất cả mọi người đều biết rằng, cái người trẻ tuổi quần áo bình thường này, chính là ân nhân cứu mạng của Vưu lão gia từ cùng Vưu Giai Giai, là ân nhân cứu mạng của cả Vưu gia a !
Rất nhiều người muốn cùng Vưu gia có một chút quan hệ, nhưng khổ nổi trước giờ vẫn không có biện pháp, bây giờ họ đều không hẹn trước mà cùng đem ánh mắt lia về phía Trương Văn Trọng như thấy con mồi.
Đối với suy đoán cùng ánh mắt nồng nhiệt của những người xung quanh, Trương Văn Trọng cùng Vưu gia hai huynh đệ đều không biết rõ tình hình. Mà coi như có biết đi nữa, bọn họ cũng chẳng quan tâm mà để trong lòng.
Nhìn xem Vưu Văn hướng Trương Văn Trọng xin lỗi, Vưu Lương hừ giọng một tiếng, lạnh giọng phân phó: “Vưu Văn, cái công ty giải trí kia của ngươi, xem ra cần phải bỏ chút khí lực mà chỉnh đốn lại nghe chưa ? Dứt khoát không để tồn tại cái loại người, mới hơi hơi có một chút danh tiếng, đã tưởng rằng ta đây là cao cao tại thượng. Nếu không nghe lời ta, cái công ty giải trí này của ngươi, sớm muộn gì cũng triệt để bị bọn chúng làm cho bại hoại.” Truyện Tiên Y
“Yên tâm đi đại ca, em biết rõ nên làm như thế nào rồi !” Vưu Văn liền trả lời.
Vừa lúc đó, Đàm Thanh cùng Vưu Tinh Tinh, cũng lần lượt xuất hiện trước mặt Trương Văn Trọng, cười chảo hỏi cùng hắn. Mà Vưu Lương cùng Vưu Văn, cũng có khách cần phải tiếp đãi, nên liền nhờ hai nữ nhân các nàng thay họ mà đón tiếp Trương Văn Trọng.
Làm cho Trương Văn Trọng ít nhiều có chút thật không ngờ chính là, cái tên Anh quốc Allan Smith kia, cư nhiên còn ở lại Trung Quốc. Hơn nữa, vẫn là theo sát sau lưng Vưu Tinh Tinh không muốn rời đi. Truyện Tiên Y
Chỉ chỉ Allan Smith, Trương Văn Trọng cười hướng Vưu Tinh Tinh nói ra: “Xem ra, hắn thật sự là quyến luyến quấn lấy ngươi a.”
“Ài, Trọng ca, anh đừng có chọc em nữa. Em rất nhanh sẽ bị hắn làm phiền chết đây.” Vưu Tinh Tinh vẻ mặt thống khổ nói, “Cái người này, nếu làm bạn bè bình thường thì còn được, nhưng mà nếu quan hệ nam nữ, vậy thì không cần nói thêm nữa. Em mặc dù không kỳ thị chủng tộc, nhưng bạn trai hoặc chồng của em, nhất định phải là người trong nước. Em không có hứng thú làm cái gì mà “tình yêu xuyên biên giới”, càng không có chút gì hứng thú sinh con lai.” Nói đến đây, nàng có chút dừng lại, ánh mắt xoay chuyển, cười tinh ranh, tự nhiên nói: “Từ đây về sau, nếu như em có tìm bạn trai hoặc là ông xã, có thể xuất sắc như Trọng ca người vậy, là em đã mãn nguyện rồi. À, Trọng ca, hay là, anh dứt khoát liền làm bạn trai của em đi nha.”
“Ách” Trương Văn Trọng xấu hổ cười gượng. Còn chưa kịp trả lời, Đàm Thanh bên cạnh đã lập tức nói: “Tinh nhi, ngươi nha đầu này, lại bắt đầu động lòng xuân rồi à? Thật đúng là cái gì cũng dám nói, không chút e lệ gì cả.”
Vưu Tinh Tinh cũng không khó chịu, cười phản bác nói: “Cái này có gì mà phải e lệ chứ? Trong nội tâm nghĩ cái gì, nên sớm dũng cảm mà biểu lộ ra a. Bằng không cứ giữ mãi trong lòng, sớm muộn gì cũng ôm hận mà thôi.”
Truyện Tiên Y
Đàm Thanh không có trả lời. Bởi vì những lời này của Vưu Tinh Tinh đã xúc động tiếng lòng nàng. Nhưng mà sau chốc lát do dự, nàng nhìn qua Trương Văn Trọng, nhưng vẫn mở miệng muốn nói rồi lại thôi. (DG: Nàng này cũng đã động lòng xuân )
Ở phía sau, Allan Smith nhanh chân chạy tới trước người Trương Văn Trọng.
Lúc mới đến Trung Quốc, Allan Smith còn bảo lưu lại nét kiêu ngạo đặc biệt của người Anh quốc. Cho rằng Trung Quốc các phương diện, nhất là y học đều vô cùng lạc hậu. Nhưng mà, sau khi trải qua một phen nguy hiểm sinh tử, hơn nữa tận mắt nhìn thấy thần kỳ y thuật của Trương Văn Trọng, cùng với y thuật uyên thâm của Nhạc Tử Mẫn, hiện tại hắn đã vứt bỏ hoàn toàn cách nhìn hẹp hòi trước kia. Thậm chí còn bắt đầu tiếp xúc học tập Trung y. Truyện Tiên Y
“Trung y truyền thừa mấy ngàn năm, quả nhiên là có chổ độc đáo riêng, càng nghiên cứu càng cảm thấy thần bí, bác đại tinh thâm. Sau khi được tiếp xúc học tập, ta phát hiện càng bị nó cuốn hút.”
“A, thượng đế a, Trung y quả thực là vô cùng vô tận, ta cho dù dốc tâm học tập cả đời, cũng chỉ học được bề mặt của cả một tảng băng ngầm. Có lẽ sau này, ta phải cho con cháu tiếp tục nghiên cứu Trung y.”
“Ta phải mãnh liệt đề nghị Viện y học hoàng gia mở chương trình học Trung y! Không có Trung y, chương trình học của Viện y học hoàng gia xem như là không trọn vẹn.”
Những lời này của Allan Smith, đều là nhận thức tâm tình của chính mình trong thời gian gần đây. Bởi vậy cũng có thể nhìn ra, sau khi chính thức tiếp xúc học tập Trung y, hắn một chút cũng không thể cưỡng lại niềm đam mê, hiện tại đã biến thành si mê cùng tín ngưỡng.
Lúc này, đứng trước mặt Trương Văn Trọng, Allan Smith biểu lộ tâm tình rất kích động, thật giống như là fan hâm mộ gặp được thần tượng của mình. Cái này không phải chỉ là niềm mang ơn tánh mạnh của hắn do Trương Văn Trọng cứu về, mà còn là y thuật vô cùng thần kỳ của Trương Văn Trọng, đã triệt để làm cho hắn sợ hãi mà than bị thuyết phục. Hắn dùng loại Hán ngữ không tự nhiên hướng về phía Trương Văn Trọng mà kính cẩn nói: “Trương tiên sinh, ngài khỏe không ?” Truyện Tiên Y
Trương Văn Trọng cười đáp: “Không nghĩ tới a, ngươi nói Hán ngữ cũng không tệ.”
“Hán ngữ của ta, mới học cũng không được khá lắm. Nói cũng rất không chuẩn, kính xin Trương tiên sinh thứ lỗi. Bất quá, ta từ nay về sau nhất định sẽ hăng hái học tập !” Allan Smith dùng loại Hán ngữ ngọng ngọng nghịu nghịu của mình nho nhã nói, làm cho người ta có chút buồn cười. “A, đúng rồi, Trương tiên sinh, y thuật thần kỳ của ngài, làm cho ta phi thường bội phục. Dưới ảnh hưởng của ngài, ta hiện tại đã bắt học tập Trung y.” Truyện Tiên Y
“Đây cũng là một chuyện tốt nha.” Trương Văn Trọng gật gật đầu một chút, hỏi: “Ngươi xem giáo trình tiếng Trung hay là giáo trình tiếng Anh? Thấy có hiểu được không?”
Allan Smith lúc này giống như một đệ tử nhỏ cung kính trả lời một vấn đề của lão sư đặt ra, thành thành thật thật hồi đáp: “Là giáo trình tiếng Trung, ta xin Vưu Tinh Tinh thay ta phiên dịch thành tiếng Anh, nhưng có rất nhiều chổ, cũng không biết phiên dịch đúng hay không, hay là do ngộ tính của ta không đủ, nên xem mãi mà không hiểu được, không rõ ràng nó muốn biểu đạt cái gì. Nhưng dù là vậy, ta cũng phát hiện ra được Trung y có nhiều chổ độc đáo riêng, đáng cho ta dùng thời gian để học tập và nghiên cứu.”
Vưu Tinh Tinh vừa nghe hắn nói những lời này, lập tức không cam tâm tình nguyện, chỉ vào mũi của hắn mà nói ra: “Ta giúp cho ngươi phiên dịch, đã là rất cho ngươi mặt mũi rồi, ngươi cư nhiên còn dám chê ta phiên dịch không chuẩn ? Hừ, ta cho ngươi biết, đây không phải là ta do phiên dịch không chuẩn, mà là do ngươi năng lực lãnh ngộ chưa đủ !”
Allan Smith căn bản không dám cùng nàng cải cọ, chỉ có thể vội vàng nhận lỗi cái sai của mình: “Phải, phải, phải. Là do năng lực lãnh ngộ của ta không đủ.”
Trương Văn Trọng cười nhẹ một tiếng, nói ra: “Kỳ thật, chuyện này cũng không thể trách khả năng phiên dịch của Vưu Tinh Tinh. Cũng không thể trách năng lực lãnh ngộ của ngươi. Muốn phiên dịch tốt giáo trình Trung y hoặc thuật ngữ chuyên môn y học, thật đúng không phải là một chuyện dễ dàng gì.” Nói đến đây, hắn có một chút dừng lại, sờ sờ cằm, lâm vào trầm tư: “Có lẽ ta nên phiên dịch một ít giáo trình Trung y trụ cột, như vậy cũng tốt, làm cho càng nhiều người nhận biết được Trung y, hứng thú nghiên cứu y học.”
Trong lúc hắn đang trầm tư, một hồi thanh âm Piano du dương dễ nghe, đột nhiên vang lên trong đại sảnh. Truyện Tiên Y
Trong tiếng đàn thánh thót du dương, Vưu Giai Giai thân mặc một bộ váy công chúa màu trắng, trên mặt nụ cười mê người điên đảo chúng sinh, ung dung thướt tha dọc theo thang lầu xoay tròn từ lầu hai chậm rãi đi xuống. Dưới ngọn đèn chiếu rọi, nàng giống như một vị cửu thiên tiên tử phiêu phiêu lãng lãng giáng xuống phàm trần.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người trong đại sảnh không hẹn mà cùng đình chỉ nói chuyện hoặc ngưng ngay động tác đang làm, đều ngẩng đầu nhìn lên. Trong nháy mắt này, ánh mắt của tất cả mọi người, đều hội tụ lại trên người nàng. Tuyệt thế mỹ nữ, không thể nghi ngờ, hôm nay nàng chính là tiêu điểm trong mọi tiêu điểm.
“Quá đẹp… Thật đúng là làm điên đảo chúng sinh a.”
“Trời ạ, Vưu Giai Giai hôm nay quả thực chính là tiên nữ hạ phàm a !”
“Ta..Ta không thở nổi nữa, nàng đẹp đến nỗi khiến cho ta hít thở không thông a !”
“Thật đáng giận, tại sao ta tuổi tác đã lớn? Tại sao ta đã kết hôn? Nếu như ta được trẻ lại mười hai mươi tuổi, ta dù có chết cũng da mặt dày mà truy cầu nàng a !”
Tất cả mọi người, bất kể nam nữ, đều bị nét xinh đẹp của Vưu Giai Giai thời khắc này làm cho rung động sâu sắc.
Thậm chí ngay cả tên đầu gỗ như Trương Văn Trọng, cũng không tự chủ mà nhẹ nhàng ngâm nga bài Lạc Thần Phú của Tào Thực, dùng để miêu tả nét đẹp lưu danh thiên cổ của nữ thần sông Lạc:
Phiên nhược kinh hồng,
Uyển nhược du long.
Vinh diệu thu cúc,
Hoa mậu xuân tùng.
Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt,
Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết.
[Trích Lạc Thần Phú – Tào Thực] [1]
Dịch thơ:
Nhẹ tựa chim hồng,
Uyển chuyển như rồng.
Rực rỡ thu cúc,
Tươi rạng xuân tùng.
Phảng phất như mây che bóng nguyệt,
Phiêu diêu như gió bay làn tuyết.
[Trích Bài phú về nữ thần sông Lạc – Tào Thực]
Dịch văn:
Thần thái nàng khinh doanh nhu mỹ tựa như chỉ cần động nhẹ cũng khiến nàng phiên phiên bay lên như hồng nhạn, thân hình nàng kiện mỹ nhu khúc như du long đằng không hỷ hí; Dung nhan sáng lạng giống hoa cúc mùa thu nở rộ, nét thanh xuân phồn thịnh như thanh tùng mùa xuân xanh tươi; Bước đi như có như không tựa mây thưa nhè nhẹ bao quanh minh nguyệt, hình tượng phiêu đãng bất định như gió thổi làm tuyết hoa cuốn lên.
---------------------------------------
[1] Lạc Thần Phú – Tào Thực: Đây là một bài phú miêu tả nét đẹp của nữ thần sông Lạc, do Tào Thực một nhà thơ nổi bật nhất trong số văn nhân thời Kiến An, Trung Quốc sáng tác. Truyện kể lại: năm thứ ba Hoàng Sơ, Tào Thực đến kinh sư triều bái thiên tử, lúc trở về đi qua Lạc Thủy. Theo truyền thuyết, tên của vị thần linh ở Lạc Thủy này là Phục Phi, nguyên là tiểu nữ của Phục Hy Đế (tức Thái Hạo) lúc chơi đùa ở Lạc Thủy bị chết đuối, sau khi chết được phong làm thần của Lạc Thủy. Vì thế nên câu chuyện viên tướng của Sở Vương là Tống Ngọc ngộ kiến thần nữ được viết thành “Thần Nữ Phú”, Tào Thực cũng đem chuyện của chính mình đã trải qua mà viết lại thành bài phú này.