Sau khi nghe xong điện thoại, Trương Văn Trọng thở hắt ra một hơi đưa tay lên gãi gãi đầu : “Cái này thật sự là đau đầu đây.”
Nếu như là chuyện trị bệnh cứu người hoặc là luyện đan luyện khí, đối với Trương Văn Trọng mà nói, quả thực chính là việc dễ như trở bàn tay. Nhưng hiện tại vấn đề hắn đối mặt không phải là những việc như vậy, mà là lựa chọn một món quà sinh nhật cho một nữ hài tử. Đối với một người không hề hiểu phong tình, “đầu gỗ siêu cấp ngu ngốc” Trương Văn Trọng mà nói, việc này là một việc vô cùng khó khăn, đủ để làm cho hắn đau đầu chóng mặt.
Thẳng cho đến khi trở về phòng, nhìn thấy Tô Hiểu Hồng bận rộn, Trương Văn Trọng mới chợt đưa tay lên vỗ vỗ trán, như hiểu ra việc gì mà lẩm bẩm: “Tại sao ta lại quên mất người này a ? Tuy ta không biết Vưu Giai Giai thích quà gì, nhưng không phải là Tô Hiểu Hồng sẽ biết sao ? Dù sao nàng và Vưu Giai Giai cũng là nữ nhân mà a.” (DG: Thật muốn xách cây phang thằng này 1 cái quá. >.