Mười mấy tên lưu manh đập phá tiệm cơm của Uông bá lúc này đang ngồi trong một phòng karaoke uống rượu. Tuy rằng ánh sáng trong phòng rất âm u nhưng cũng không làm giảm đi sự nhiệt tình của bọn chúng. Mà âm nhạc kim loại nặng đinh tai nhức óc dĩ nhiên cũng không át được tiếng la ó chửi bậy cùng thanh âm quơ tay múa chân của bọn chúng.
Ngày hôm nay bọn chúng không chỉ đập phá tiệm cơm của Uông bá đồng thời còn cướp mấy trăm nguyên từ trên người Uông bá. Cầm số tiền này, bọn chúng tự nhiên là đi kiếm nơi giải trí. Trong lúc chờ đợi tiệc tùng, bọn chúng lại tới đây chơi nhạc. Đương nhiên không chỉ vì uống rượu và đi hát karaoke, chỉ là tên được bọn chúng phái đi mua thức ăn đến giờ này còn chưa thấy về.
Một tên lưu manh đã bị lên cơn nghiện thuốc, có chút khôg kiềm chế được xao động trong lòng, nhìn tên lưu manh xăm hình hắc xà trên tay nói: “Xà ca, tên tiểu tử Nhị béo thế nào còn chưa về? Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi? Hay tôi ra ngoài nhìn xem thế nào?”
Nhị béo mà tên này nhắc tới chính là tên cùng ăn thịt dê với dưa hấu nên bị đau bụng tiêu chảy.
“Gấp cái gì? Lẽ nào ngươi còn sợ Nhị béo ôm tiền bỏ trốn?” Xà ca cười mắng vài câu, cầm chai bia nói: “Uống bia, sau khi Nhị béo mua thức ăn về, khẳng định sẽ không thiếu thuốc của ngươi! Ai, được rồi, các ngươi gọi đào (gái) chưa? Thế nào còn chưa tới?”
Có tên lưu manh trả lời: “Đào đang trên đường tới, chắc sắp tới rồi.”
Ngay lúc này, cửa phòng mở ra, một người tiêu sái bước vào, trở tay đêm cửa đóng lại. Vì hắn đưa lưng về phía ánh đèn cho nên người bên trong không thấy rõ được mặt hắn, đều tưởng rằng đồng bạn mà bọn chúng phái đi mua thức ăn quay lại.
Tên lưu manh đang bị vật thuốc vội vàng đứng lên, thanh âm rền rĩ nói: “Nhị béo, sao giờ này mày mới về? Hàng đâu? Nhanh đem ra đi, lão tử sắp không chịu được rồi!” Thanh âm bên trong phòng quá ầm ĩ, nếu như không kêu to lên người khác căn bản không nghe được hắn nói.
Ngay lúc này, toàn bộ ánh đền bên trong phòng đột nhiên sáng bừng lên.
Đám lưu manh đã quen với ánh sáng âm u, nên bị ánh đèn đột ngột sáng lên làm cho hoảng sợ, bọn chúng vô thức nheo mắt lại, đồng thời chửi ầm ĩ. Đợi khi hai mắt thích ứng với ánh sáng, bọn chúng mới kinh ngạc phát hiện người đi vào phòng không chỉ có Nhị béo, mà bên cạnh Nhị béo còn có một thanh niên vóc dáng gầy yếu.
Những tên lưu manh khác có thể không nhận ra người này. Nhưng Xà ca và thủ hạ của hắn vẫn còn ký ức mới mẻ đối với thanh niên kia. Ngay tại mấy ngày trước người này đã phá hỏng chuyện tốt của bọn chúng, làm cho bọn chúng bị mất hết mặt mũi – Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng quét mắt nhìn đám lưu manh bên trong phòng, đạm mạc cười nói: “Ui chao, đều ở chỗ này vừa uống vừa hát sao, các ngươi chơi đùa vui vẻ nhỉ!”
Ngay khi vừa phát hiện Trương Văn Trọng, Xà ca liền nhìn ba tên thủ hạ nháy mắt, bốn người phân ra cầm theo vỏ bia trong tay. Lúc này, nghe được lời châm chọc khiêu khích của Trương Văn Trọng, Xà ca lập tức gào lên: “Chơi hắn!”
Đột nhiên hắn cầm chai bia trong tay ném về phía Trương Văn Trọng, ba tên thủ hạ của hắn cũng bắt chước làm theo, hầu nhu cùng lúc cầm vỏ chai bia ném về phía Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng không tránh không né, chỉ kéo Nhị béo ra, bốn chai bia hoàn toàn ném trúng người Nhị béo, làm hắn đau đớn kêu loạn, những mảnh thuỷ tinh vỡ cắt từng vết thương khắp cơ thể hắn.
“Người này tới đập phá, đánh chết mẹ nó!” Xà ca vừa ném chai bia ra, lại từ trên bàn chụp lấy chai khác, cùng ba tên thủ hạ nhằm phía Trương Văn Trọng ném tới. Mà khi nghe được hắn nói xong, bảy tên lưu manh còn lại cuối cùng đã kịp phản ứng, cùng lúc chửi ầm lên, hoặc là chụp chai bia trên bàn hoặc tay không đánh về phía Trương Văn Trọng.
Theo đám lưu manh xem ra, Trương Văn Trọng chỉ đơn thân độc mã mà bên phía bọn chúng ngoại trừ phế vật Nhị béo ra vẫn còn mười một người. Nếu không đánh cho Trương Văn Trọng thừa sống thiếu chết mới là lạ.
Đáng tiếc là sự tình thực tế lại không nằm trong dự tính của đám lưu manh.
Chưa tới mười phút, bên trong phòng chỉ còn lại một mình Trương Văn Trọng đứng vững. Đám người kia, toàn bộ đều đã ngồi phệt trên mặt đất. Trương Văn Trọng hạ thủ rất có chừng mực, những người này tuy rằng đều tê liệt ngã sóng soài nhưng trên người bọn chúng cũng không nhìn ra nửa điểm dấu vết, thậm chí vết bầm tím cũng không có.
Trong toàn bộ quá trình chiến đấu, cũng không có ai xông vào trong phòng. Bởi vì âm thanh tiếng nhạc trong phòng quá mức vang dội, làm cho người bên ngoài rất khó nghe được bên trong xảy ra chuyện gì. Mặt khác cũng bởi vì Đàm Thanh canh giữ ngoài cửa, bất luận người nào muốn đi vào phòng đều bị nàng dùng lý do ‘cảnh sát đang chấp hành công vụ’ ngăn cản.
“Hiện tại chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau rồi.” Trương Văn Trọng tắt nhạc, nguyên căn phòng vốn ồn ào náo nhiệt, trong nháy mắt liền yên tĩnh xuống: “Tôi nghĩ các cậu hẳn là biết vì sao tôi tìm đến các cậu phải không? Kỳ thực yêu cầu của tôi rất đơn giản: Một, các cậu đi gặp Uông bá xin lỗi, khẩn cầu bác ấy tha thứ. Hai, bồi thường tiền thuốc men cho Uông bá, tìn dinh dưỡng cùng tất cả tổn thất. Ba, từ nay về sau không được làm những chuyện hoành hành ngang ngược nữa.”
Mười hai tên lưu manh không thèm trả lời.
Trương Văn Trọng đạm nhiên cười, tay trái cầm lấy một chai bia còn nguyên vẹn, tay phải nhẹ nhàng bổ xuống, trực tiếp chém ngang cổ chai bia. Ngay lập tức từ bên trong chai bia phun bọt xủi, vương vãi đầy tay hắn.
“Tôi nghĩ, tôi phải nói rõ một việc. Cũng không phải tôi cùng các cậu thương lượng, mà là đang lệnh cho các cậu. Đương nhiên các cậu có thể không cần nghe theo. Chỉ cần các cậu có thể chịu được Sinh Tử Phù phát tác, loại khổ sở cầu sống không được, cầu chết không xong!” Trong lúc nói chuyện, Trương Văn Trọng đã khởi động chân nguyên của mình, đem chai bia đang sủi bọt trong tay hắn nhưng kết trở thành băng, sau đó hắn khoát tay, những mảnh băng bắn vào trong huyệt vị của mười hai tên lưu manh.
Một loại cảm giác ngứa ngáy đau nhức đột nhiên xuất hiện trên người của mười hai tên lưu manh, nhất thời làm cho bọn chúng cảm nhận được tư vị ‘cầu sống không được, cầu chết không xong’ mà Trương Văn Trọng vừa nói. Bọn chúng vô thúc muốn há miệng kêu lên đau đớn, nhưng chờ khi bọn hắn há miệng mới phát hiện căn bản mình không thể phát ra âm thanh. Nguyên lai, ngay khi Trương Văn Trọng phóng xuất Sinh Tử Phù, đã dùng chân nguyên tạm thời che lại miệng của bọn chúng, để cho bọn chúng không thể hét lớn lên.
Sinh Tử Phù trong lời của Trương Văn Trọng nguyên lý cũng giống như trong truyện Lục Mạch Thần Kiếm (Ta nghĩ là Thiên Long Bát bộ chứ nhỉ) của Kim Dung, nhưng nếu nói về uy lực lại không đến nỗi biến thái như trong tiểu thuyết.
Loại Sinh Tử Phù này của Trương Văn Trọng chính là đưa chân nguyên vào trong cơ thể, bám lên kinh mạch của người ta. Nếu như người này là một người tu chân hoặc là một cao thủ võ thuật tự nhiên có thể dùng chân nguyên hoặc nội lực xua ta đi tia chân nguyên kia. Mà dù là người thường, sau khi trúng phải Sinh Tử Phù cũng sẽ không đến nỗi như trong truyện của Kim Dung, khó chịu đến chết đi sống lại. Loại cảm giác vừa đau lại vừa ngứa ngáy này, mỗi lần chỉ có thể duy trì ba phút, mà mỗi tháng chỉ phát tác một lần. Coi như không có giải dược, ba tháng sau cũng sẽ tự động lành. Bởi vì tia chân nguyên bám vào trong kinh mạch kia sau ba tháng tự nhiên sẽ tiêu tán.
Tuy rằng Trương Văn Trọng biết như vậy nhưng đám lưu manh này lại không biết, bọn chúng cho rằng Trương Văn Trọng thi triển Sinh Tử Phù cũng kinh khủng như trong truyện của Kim Dung hay trong ti vi miêu tả.
Trong tích tắc, một loại tâm tình thống khổ tuyệt vọng bao trùm lên trên người của mười hai tên lưu manh này.