Trên sân bay quốc tế Heathrow London, Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Mai cùng với Tôn Nguy ba người đang đứng ở cửa khoang hạng nhất chuẩn bị vào cửa soát vé. Charles vương tử cùng với vài vị quan viên cao cấp của chính phủ Anh đang đứng bên khu đưa tiễn để tiễn ba người bọn họ về nước.
Charles vương tử vẻ mặt mất mát nói với Trương Văn Trọng: "Trương tiên sinh, Ngài vừa mới đến Anh quốc hôm trước, hôm nay đã rời đi, sao phải gấp gáp như vậy chứ? Hay là ngài hãy ở lại thêm vài ngày, để tạo cơ hội cho tôi có thể thể hiện sự hiếu khách của một chủ nhà, đưa ngài đi du lịch Anh quốc một vòng?"
"Hảo ý của ngài tôi xin nhận lấy, bất quá lần này không được rồi, hay là sau này có cơ hội rồi hãy nói." Trương Văn Trọng cười nói: "Được rồi, Charles tiên sinh, các vị tiễn đến đây là được rồi, chúng tôi phải lên máy bay rồi, tạm biệt, nếu sau này có cơ hội, hoan nghênh các ngài tới Trung Quốc du ngoạn."
Thấy Trương Văn Trọng ý đã quyết, Charles vương tử cũng không nhiều lời khuyên bảo nữa, chỉ có thể bắt tay hắn nói: "Được rồi, Trương tiên sinh, hẹn gặp lại. Hy vọng khi nào có thời gian, ngài hãy đến Anh chơi, đến lúc đó là một chủ nhà, tôi nhất định sẽ tiếp đón ngài một cách chu đáo, để cho ngài có thể thưởng thức hết những mỹ cảnh mỹ lệ của Anh quốc."
Mấy vị quan lớn của chính phủ Anh cũng tiến đến bắt tay với Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Mai và Tôn Nguy chào tạm biệt họ.
Sau một phen nói lời chia tay, Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Mai cùng với Tôn Nguy đi vào lối lên máy bay.
Charles vương tử và mấy vị quan viên cao cấp của chính phủ Anh cũng không vội vã rời đi mà vẫn đứng ở cửa sổ trên lầu nhìn theo Trương Văn Trọng ba người lên máy bay. Đến khi được tận mắt nhìn thấy máy bay cất cánh, bọn họ lúc này mới xoay người ly khai.
Nhưng Charles vương tử cùng với mấy vị quan lớn của chính phủ Anh vừa mới đi khỏi thì Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Mai cùng với Tôn Nguy ba người lại xuất hiện một lần nữa ở cửa ra của phi trường quốc tế Heathrow London, nhìn những chiếc ô tô đã đi xa, nhếch miệng mỉm cười.
Giờ phút này, vô luận là Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Mai hay là Tôn Nguy cũng đều có vẻ bề ngoài hoàn toàn khác hẳn trước kia. Bọn họ không chỉ thay đổi trang phục trên người, đồng thời còn dịch dung, đã không phải là người Châu Á tóc đen mắt đen nữa, mà là mang theo đặc điểm tóc vàng mắt xanh mũi cao của người Âu Mĩ.
Tôn Nguy, lúc này đã dịch dung thành người châu Âu, đưa mắt nhìn sang bên cạnh, thấy Trương Văn Trọng vô luận là tướng mạo hay là ngôn hàm cử chỉ đều không khác gì một vị thân sĩ Anh quốc thì tự đáy lòng không khỏi kính phục nói: "Trương ca, thật là không ngờ anh cư nhiên còn am hiểu thuật dịch dung nữa đó. Nhưng mà chuyện chúng ta ba người không có lên máy bay sợ rằng rất nhanh sẽ bị phát hiện thôi. Chiếc máy bay kia không phải của chúng ta mà là của công ty hàng không Anh quốc, nhân viên trên đó toàn bộ đều là người Anh, nói không chừng là có cả người chính phủ Anh cử tới giám sát chúng ta nữa. Việc chúng ta đột nhiên biến mất chỉ sợ sẽ truyền đến tai vương thất và chính phủ Anh thôi, lúc đó chẳng phải là chúng ta giấu đầu lòi đuôi rồi hay sao?"
Trương Văn Trọng thản nhiên cười đáp: "Chuyện này cậu không cần lo lắng, lúc chúng ta đi vào lối lên máy bay ta đã thi triển Chúc Do Thuật thôi miên tất cả bọn họ. Trong tiềm thức của bọn họ cho rằng ba người chúng ta đều là đang ở trên máy bay rồi."
Tôn Nguy kinh ngạc há to miệng, không dám tin tưởng nói: "Hiệu quả thôi miên của Chúc Do Thuật thật lợi hại như vậy? Hơn trăm người cứ thế mà dễ dàng bị thôi miên rồi?"
Tô Hiểu Mai trên mặt đeo một cái kính mát phổ biến ở Anh quốc, đối với hoài nghi của hắn thật là bất mãn, hừ lạnh một tiếng nói: "Như thế nào, không tin lời nói của lão sư? Vậy anh có muốn thử một chút uy lực của Chúc Do Thuật hay không? Tuy rằng em thi triển Chúc Do Thuật uy lực còn thua xa lão sư, nhưng vẫn có thể thôi miên anh. Có muốn em dùng Chúc Do Thuật cho anh được cảm nhận một lần khoái cảm song phi khắc cốt ghi tâm hay không?"
Tôn Nguy hai mắt tỏa sáng, hưng phấn nói: "Để anh thể hội một lần khoái cảm song phi khắc cốt ghi tâm? Có được như vậy thật không?"
"Đương nhiên là được rồi." Tô Hiểu Mai hắc hắc cười xấu xa, nói: "Anh là muốn song phi Phượng tỷ cùng với Tiểu Nguyệt Nguyệt, hay là muốn song phi với Xuân ca và Tằng ca? Kỳ thực em cảm thấy Phượng tỷ cũng không đến nỗi tệ lắm, hay là để Phượng tỷ thay thế cho một người trong bọn họ, để cho được cân bằng, như thế được không?"
"Ách" Tôn Nguy vốn đang cực kỳ hưng phấn, vừa nghe nói song phi với những cô gái trong truyền thuyết kia thì nhất thời sắc mặt đại biến, thay đổi liên tục, xua tay nói rằng: "Không được, không được, em nói những... tổ hợp song phi này khẩu vị quá nặng rồi, anh đây vẫn còn là một tiểu xử nam ngây thơ à, anh ăn không tiêu đâu."
"Thật là không biết thưởng thức". Tô Hiểu Mai lầm bầm nói.
Trương Văn Trọng cười khổ lắc đầu nói: "Được rồi. Hai người các ngươi đừng náo loạn nữa. Tôn Nguy, kêu người của cậu qua đây đón chúng ta đi."
"Dạ". Tôn Nguy gật đầu đáp, lấy điện thoại từ trong túi quần ra, bấm một số điện thoại, nhỏ giọng phân phó vài câu. Một lát sau một chiếc taxi dừng lại trước mặt ba người. Tài xế chính là Cao ca, người tóc vàng đã đưa Trương Văn Trọng đến viện bảo tàng Anh lần trước.
Cao ca một bên lái xe, một bên thông qua gương chiếu hậu phía trên liếc nhìn Trương Văn Trọng cùng với Tô Hiểu Mai đang ngồi ở băng sau, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu liếc mắt Tôn Nguy ngồi ở ghế phó lái xe, cuối cùng mang theo vạn phần cảm khái, than thở: "Thuật dịch dung của các ngài thật là kỳ diệu, đến tôi cũng không nhìn ra được bất cứ sơ hở nào".
Tôn Nguy cười hắc hắc, hỏi: "Cao ca, mọi việc đã chuẩn bị xong cả chưa?"
"Toàn bộ đã chuẩn bị sắp xếp xong cả rồi." Cao ca trả lời, sau đó lại nhíu mày: "Ngô, chết tiệt, giờ này Luân Đôn lại có mưa nhỏ, thật sự là không thể dự đoán được thời tiết biến đổi như thế nào nữa!" Trương Văn Trọng ở phía sau đột nhiên mở miệng nói: "Lúc này sương mù chưa nhiều, lát nữa đợi khi một hai giờ sương mù sẽ dày đặc đến mức đưa năm ngón tay ra cũng không thấy, các cậu tốt nhất là sớm đi chuẩn bị đi. Ngoài ra, đến nửa đêm có thể sẽ có sấm sét."
Ngữ khí của Trương Văn Trọng vô cùng chắc chắn, Tôn Nguy cùng với Cao ca đều rất kinh ngạc, đồng thanh hỏi: "Làm sao anh biết?"
Trương Văn Trọng điềm nhiên cười đáp: "Ta bấm tay mà đoán ra."
Xe taxi cũng không chạy thẳng đến trước cửa viện bảo tàng mà dừng ở một quán bar gần với viện bảo tàng. Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Mai cùng với Tôn Nguy ba người xuống xe, bước vào quán bar.
Lúc này sương mù quả nhiên dày đặc đến nỗi không thấy cả năm ngón tay giống như là lời mà Trương Văn Trọng đã nói. May mắn bây giờ là đêm khuya, đường phố hầu như không có xe cộ cũng như là người đi đường, bằng không thời tiết như thế này không biết là sẽ gây ra bao nhiêu vụ tai nạn xe cộ nữa. Trong sương mù dày đặc, ở cửa quảng trường xuất hiện hai bóng dáng của Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai. Phía sau bọn họ chính là Tôn Nguy và Cao ca.
"Các cậu ở đây chờ điện thoại của ta." Trương Văn Trọng hướng về phía Tôn Nguy giơ giơ lên điện thoại di động, không phải cái Charles vương tử đã tặng cho mà là một cái điện thoại màu đen, nhìn không biết là thuộc hãng nào. Sau đó hắn xoay người, sải bước đi về phía viện bảo tàng, Tô Hiểu Mai cũng tức thì đi theo phía sau hắn.
Nhìn hai người trong nháy mắt biến mất trong sương mù dày đặc, Cao ca khẽ cau mày, có chút lo lắng hỏi: "Tôn thiếu, chỉ có hai người bọn họ hành động thôi sao? Liệu có thể thành công không?"
"Cao ca, anh cứ yên tâm, Trương ca nhất định có thể làm được. Nói thật là tôi cũng không nghĩ ra trên thế giới này có chuyện gì mà Trương ca không làm được nữa!" Tôn Nguy tin tưởng mười phần đáp, hắn đối với Trương Văn Trọng có một lòng tin cùng với một sự sùng bái mù quáng.
"Hy vọng là bọn họ thành công". Trái ngược với Tôn Nguy, Cao ca đối với Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai lại không có mấy phần tin tưởng.
Tôn Nguy cười cười, cũng không nói gì nữa. Hai người xoay người, biến mất trong sương mù dày đặc.
Trương Văn Trọng dẫn Tô Hiểu Mai nghênh ngang đi tới trước cánh cửa của viện bảo tàng.
Trương Văn Trọng vỗ vỗ lên tam túc ô đang đậu trên vai hắn, phân phó: "Tam túc ô, nhiệm vụ của ngươi là bay lên không trung quan sát bốn phía cho ta, nếu như phát hiện có người nào tới gần lập tức nói cho ta biết."
“Dạ”.Tam túc ô đáp, vỗ cánh bay lên trời, thay Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai giám sát tình hình bốn phía. Tuy rằng lúc này trong không khí dày đặc sương mù, đến cả năm ngón tay cũng không thấy, thế nhưng đối với cặp mắt còn nhạy cảm hơn cả chim ưng của tam túc ô mà nói thì không hề ảnh hưởng gì cả.
Sau khi an bài xong tam túc ô, Trương Văn Trọng lấy ra khẩu Desert Eagle đưa cho Tô Hiểu Mai.
"Ý, phía trên cây súng này sao lại có linh khí dao động?" Nhận lấy khẩu Desert Eagle, Tô Hiểu Mai vẻ mặt kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô được tiếp xúc với pháp bảo.
Trương Văn Trọng nói rằng: "Cây súng này là một kiện pháp khí, uy lực coi như không tệ, từ giờ trở đi nó thuộc quyền sở hữu của em. Phương pháp sử dụng rất đơn giản, chỉ cần đem nguyên khí trong cơ thể em quán nhập vào trong đó là có thể bắn ra linh khí đạn. Những viên linh khí đạn này có tác dụng tự động định vị, chỉ cần trong lòng em suy nghĩ đến mục tiêu, chúng nó sẽ tự động truy tung đến mục tiêu đó. Cho nên dù kỹ năng bắn súng của em có không tốt đi chăng nữa thì cũng có thể phát huy ra tiềm năng của một tay súng thiện xạ bách phát bách trúng."
Tô Hiểu Mai lật qua lật lại khẩu súng, ngắm nghía thật kỹ, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.
Trương Văn Trọng khẽ nheo mắt, nhìn qua cửa sắt bên trong viện bảo tàng, làn sương mù dày đặc căn bản là không che được ánh mắt của hắn, hắn trầm giọng nói: "Tiểu Muội, lát nữa vào bên trong viện bảo tàng sẽ không thể tránh khỏi một hồi tranh đấu, em tốt nhất là hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt!"
Tô Hiểu Mai trịnh trọng gật đầu: "Yên tâm đi lão sư, em tuyệt đối sẽ không để cho thầy thất vọng!"
Trương Văn Trọng khẽ gật đầu, sau đó đặt tay phải lên trên cánh cửa sắt của viện bảo tàng. Một luồng tử sắc hỏa diễm rực rỡ đột nhiên xuất hiện trên tay hắn.
Thượng phẩm đạo thuật Ngũ Viêm Chân Hỏa Quyết!
Trương Văn Trọng huy động tử sắc hỏa diễm trên tay phải của hắn lên cánh cửa viện bảo tàng, tạo ra một lỗ hổng vừa đủ để hắn và Tô Hiểu Mai chui qua. Mặc dù hai bên cửa sắt đều có đặt camera theo dõi, thế nhưng trong tình huống sương mù dày đặc như thế này cùng với ảnh hưởng do đạo pháp của Trương Văn Trọng thì camera căn bản không thể thu được một màn này. Cùng lúc đó, toàn bộ bảo an của viện bảo tàng cũng lâm vào trạng thái ngủ say. Bởi vì trong làn sương mù dày đặc ẩn chứa một mùi thơm nhàn nhạt, mùi thơm này đối với người da trắng mà nói có tác dụng thôi miên cực kì mãnh liệt.
Vừa đi vào viện bảo tàng Anh, cả người Trương Văn Trọng đột nhiên căng thẳng, khí thế toàn thân bộc phát ra, giống như là một con mãnh hổ đang chuẩn bị chiến đấu vậy. Nhận thấy được điều này, Tô Hiểu Mai trong lòng không những không khẩn trương, trái lại còn có chút hưng phấn và chờ mong. Cô nắm chặt khẩu Desert Eagle trong tay, bám sát phía sau Trương Văn Trọng, hướng về phía căn phòng cất giấu Trung Hoa văn vật bước tới.