Không chỉ Tô Hiểu Hồng cảm thấy khó tin, mà ngay cả Trương Văn Trọng cũng không nghĩ ra. Bởi vì tảng đá này trông thật sự rất binh thường. Vô luận xem như thế nào, cũng đều không thế đánh giá nó là “dị bảo.”
Nhưng nếu nó không phải là dị bảo, thì tại sao Minh Xà trong lúc bỏ chạy, vẫn một mực không chịu buông nó ra đây?
Vốn Trương Văn Trọng tính toán triệu hồi Minh Xà ra hỏi thăm nguồn gốc, nhưng vừa nghĩ tới nó chưa am hiểu ngôn ngữ nhân loại, muốn giải thích cụ thể là không thể nào, cuối cùng đành bỏ qua ý niệm này. Hắn chậm rãi áp hai bàn tay lên trên mặt tảng đá, phóng xuất linh lực ra, chuẩn bị thăm dò tinh huống bên trong tảng đá.
Có thể, tảng đá thoạt nhìn bề ngoài không mấy bắt mắt này, bên trong lại ẩn chứa cái bí mật gì khác thì sao?
Ngay khi Trương Văn Trọng vừa truyền linh lực tiến vào trong tảng đá. Tức thì một cỗ linh khí tinh thuần ở giữa trung tâm tảng đá, liền hút chặt lấy đạo linh lực của hắn.
Linh khí từ trung tâm tảng đá phóng xuất ra tựa hồ như phi thường hòa dịu, chẳng những không có địch ý đối với linh lực của Trương Văn Trọng, ngược lại còn bồ sung, để cảm giác mệt mỏi của hắn nháy mắt tiêu thất đi ít nhiều, tinh thần đột khởi phấn chấn rung lên.
“ủa?” Trương Văn Trọng không khỏi nhíu mày, trên mặt hắn tràn ngập biểu tinh kinh ngạc. Tinh huống như vậy, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ từng gặp qua.
Tô Hiểu Hồng đứng bên cạnh, vội vàng dò hỏi: “Lão sư, có chuyện gì không?”
Trương Văn Trọng thu hồi hai tay nhẹ giọng đáp: “Tảng đá này chỉ sợ đúng là một văn kiện dị bảo!”
Dứt lời, hắn cũng không thèm quản biểu tình mê mang của Tô Hiểu Hồng, mà xoay người đi nhặt lại thanh Tam Xích kiếm.
Bất quá, sau khi nhặt Tam Xích Kiếm lên, Trương Văn Trọng lại chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Bởi vì, dưới máu huyết yêu hỏa của Minh Xà thiêu đốt, đầu mũi kiếm sớm đã bị tan chảy rồi! Chỉ còn lại đoạn chuôi, thoạt nhìn cũng là tổn hại không chịu nổi, hiển nhiên không thể nào dùng nó được nữa.
“Thật đáng tiếc.” Trương Văn Trọng không khỏi thở dài: “Hi vọng bên trong tảng đá này có chứa dị bảo. Nếu không, lần này ta buôn bán lỗ vốn mất rồi.”
Sau khi ném Tam Xích Kiếm hỏng xuống, Trương Văn Trọng móc ra một viên Linh Khí Hoàn cùng một viên Đại Đạo Như Ý Đan nuốt vào trong miệng. Ngồi xuống điều tức hấp thu linh lực hao tổn xong, mới đứng dậy vươn tay phải ra, tạo thành một đạo kiếm quyết, đầu ngón tay chỉ thẳng tới hướng tảng đá ở trước mặt, nhíu mày há miệng quát: “Phá.”
Một đạo kiếm ý cuồn cuộn, bỗng chốc theo trong nội thể hắn tuôn trào ra. Trôi nổi ở trước người hắn, ngưng tụ thành kiếm quang, lấy xu thế bài sơn đảo hải, chém một đường bá đạo thẳng xuống tảng đá.
“Oanh” một tiếng nổ lớn vang lên.
Tảng đá liền bị kiếm quang của Trương Văn Trọng chém tan thành nhiều mảnh vụn, nhất thời bụi đá tung bay khắp bốn phía xung quanh, che mất tầm nhìn của hai người. Thế nhưng, cùng lúc đó lại có một đạo quang mang xanh biếc, từ bên trong đám bụi đá phóng xuất ra, ánh sáng rực rỡ thôi xán, khiến cho Trương Văn Trọng cùng Tô Hiểu Hồng hoa mắt không thôi.
“Cái này là....” Đợi sau khi lớp bụi đá tiêu tán, Tô Hiểu Hồng mới nhìn thấy nơi đạo lục quang kia phát ra, đó chính là một khối phỉ thúy cỡ đầu nắm tay, bị khảm chặt giữa trung tâm tảng đá.
Nhìn thấy khối ngọc xanh biếc, Tô Hiểu Hồng kinh ngạc há hốc mồm, hồi lâu sau mới phun ra hai chữ: “Phỉ thúy.”
Mặc dù nàng không am hiểu dị bảo lắm, nhưng từ dị tượng khối phỉ thúy này phóng xuất ra, nàng vẫn có thế đoán được, đây tuyệt không đơn giản là một khối phỉ thúy binh thường!
“Phỉ thúy ư?” Lúc này Trương Văn Trọng đã thu hồi kiếm ý, khom lưng nhặt miếng phỉ thúy lên, cầm trong tay lăn qua lộn lại đánh giá. Hắn có thể cảm giác được, một đạo linh khí sung mãn tinh thuần đang tản mát ra từ trong khối phỉ thúy này, cũng tự động tuôn vào cơ thể của hắn, tẩm bổ linh lực hao tồn cho hắn.
Trương Văn Trọng nhíu mày trầm ngâm, đột nhiên hắn nhớ tới một loại tài liệu đã từng nghe nói qua, nhưng lại chưa hề gặp qua bao giờ, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu xong, hắn mới nói: “Đây không phải là khối phỉ thúy binh thường, mà là Phỉ Thúy Hồn. Phải rồi, chính nó, cái loại hình thái, khuynh hướng cảm xúc, linh khí dồi dào này, quả nhiên cùng tài liệu Phỉ Thúy Hồn ờ trong truyền thuyết giống nhau như đúc! Hơn nữa, mức độ tinh thuần của linh khí ẩn chứa trong nó, xét về phẩm chất, chỉ sợ là đã ngòai Thiên cấp lục phẩm! Đây quả nhiên là một kiện Thiên cấp lục phẩm linh tài.”
“Thiên cấp....Thiên cấp lục phẩm linh tài?” Tô Hiểu Hồng khiếp sợ nói. Nàng có chút điểm không dám tin vào lỗ tai minh, liền vội vàng dò hỏi: “Lão sư, thầy không nhìn lầm đó chứ? Khối phỉ thúy này, thật sự là Thiên cấp lục phẩm linh tài sao?”
Bời vì quá mức kích động, cho nên trong ngữ khí của nàng có điểm run rẩy.
Trước khi bổ tảng đá ra, không một ai có thể tưởng tượng, ở trong tảng đá thoạt nhìn vô cùng bình thường này, không ngờ là đang cất giấu một kiện Thiên cấp lục phẩm linh tài?
Thấy Tô Hiểu Hồng nghi hoặc, Trương Văn Trọng không khỏi bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn giải thích nhiều lời, mà còn hỏi ngược lại: “Cô nghĩ, tôi sẽ nhìn lầm sao?”
Tô Hiểu Hồng đang rơi vào trong cơn khiếp sợ, tự nhiên là không biết minh đang hỏi Trương Văn Trọng cái gì, ngòai miệng không ngừng than thở nói: “Thiên cấp lục phẩm linh tài! Lão thiên ah! DỊ bảo trên núi này không ngờ là một kiện Thiên cấp lục phẩm linh tài, khó trách nó có thể biến một con rắn bình thường trở thành yêu thú Minh Xà.”
Thiên cấp ngũ phẩm linh tài Lão Quân Đằng, đã khiến Trương Văn Trọng thành công tấn giai lên Nguyên Anh kỳ, làm cho cả thần châu khiếp sợ. Vậy nên, Thiên cấp lục phẩm linh tài Phỉ Thúy Hồn, có thể biến một con rắn bĩnh thường trở thành thượng cố yêu thú Minh Xà, tự nhiên cũng không phải chuyện tình gì cổ quái.
Trương Văn Trọng cũng không ngờ, ở trên núi này sẽ tìm ra Phỉ Thúy Hồn, đây chính là một văn kiện tài liệu dùng để luyện khí phi thường tốt! Huống chi, phẩm chất của khối phỉ thúy còn đạt tói Thiên cấp lục phẩm! Rốt cuộc, lần này Trương Văn Trọng đã có thể luyện chế riêng ra một kiện pháp bảo cho minh sử dụng rồi!
“Nếu ngọn núi này có thể thai nghén ra Thiên cấp lục phẩm linh tài Phỉ Thúy Hồn, vậy cũng đã chứng minh tính chất của đất đai, thậm chí là linh khí ẩn chứa trong núi, tương đối tốt. Rất thích hợp để xây dựng cơ sở nuôi trồng cây thuốc.”
Trương Văn Trọng khẽ thở dài cảm thán một tiếng, theo sau đem khối phỉ thúy thu vào trong Càn Khôn Hồ, tính toán quay về Ung Thành sẽ dùng nó để luyện khí.
“Chúc mừng lão sư!” Lúc này, rốt cuộc Tô Hiểu Hồng đã thanh tỉnh lại từ trong trạng thái khiếp sợ, nàng vội vàng hướng Trương Văn Trọng cung chúc.
Trương Ván Trọng thỏa mãn gật đầu cười nói: “Tiểu muội, chúng ta quay về thôn Long Hóa đi. Rời khỏi thôn trang đã lâu như vậy, chì sợ nhóm nghiên cứu sinh cùng thôn dân... cũng bắt đầu lo lắng cho chúng ta rồi.”
“Dạ.” Tô Hiểu Hồng gật đầu ưng thuận. Tiếp đó theo sát ở phía sau hắn, men theo sương núi quay trở về thôn Long Hóa.
Khi Trương Ván Trọng và Tô Hiểu Hồng quay trở lại thôn, thì vài tia nắng sớm mai cũng đã ló dạng ở phía cuối chân trời. Đám nghiên cứu sinh cùng thôn dân Long Hóa, tự nhiên là tò mò xông tới dò hỏi đêm qua Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đi đâu mà lâu như vậy. Trước khi trở về, hai người đã thương lượng qua, vậy nên cũng không khiến cho bà con sinh lòng hoài nghi.
Đợi sau khi bầu trời sáng hẳn, thì đoàn xe của Võ Cành bộ đội chạy tới cứu viện cũng đã tới gần thôn Long Hóa rồi. Bời vì đường núi gập ghềnh khó đi, cho nên giờ khắc này bọn hắn mới đuổi tói kịp.
Trong đoàn xe hộ tống, còn có Vưu Giai! Ngày hôm qua nàng nhận được điện thoại thông tri, nghe thấy tin tức thôn Long Hóa đã xảy ra một trận lở tuyết nghiêm trọng, nàng liền bò dậy khỏi giường, không quản đường núi ban đêm hiểm trờ khó đi, hệ số nguy hiểm tăng cao, vẫn khăng khăng lái xe chạy tới thôn Long Hóa. Bất quá không ngờ, trên nửa đường lại gặp Võ Cảnh bộ đội cũng chạy tới thôn Long Hóa cứu viện, vì thế liền nhập vào đoàn xe.
Sau khi trông thấy Trương Văn Trọng hoàn hảo không tổn hao gì đứng trước mặt mình, thần tình mĩm cười. Thì nỗi lòng đang buộc chặt của Vưu Giai cũng được buông lõng xuống, thở phào nói một câu: “Trọng ca, anh không bị sao là tốt rồi.” Dứt lòi, cả người nàng vẹo đi, té nhào vào trong lòng Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng nhẹ nhàng ôm lấy Vưu Giai, tìm một nơi yên lặng tránh gió ngồi xuống. Cứ như vậy ôm Vưu Giai vào trong ngực, ôn nhu mát xa hai huyệt Thái Dương cho nàng.
Tô Hiểu Hồng đứng từ xa trông thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác hâm mộ, thầm nghĩ: “Chẳng biết, nếu mình té xỉu, sư phụ có đối xử ôn nhu như vậy với mình không?”