Khi nghe thấy hai tiếng kêu thê lương truyền ra, Đàm Thanh sắc mặt liền trở nên âm trầm, bởi kinh nghiệm phong phú đã nói cho nàng biết, hai thanh âm thảm thiết này chính là do người sắp chết phát ra.
Có người sắp chết ư?
Tin tức này nhất thời khiến cho Đàm Thanh trầm ngâm nhíu mày. Nàng đúng là đã quên luôn lời dặn dò lúc trước của Trương Văn Trọng. Bất thình lình rút khẩu súng lục, đeo bên hông ra, muốn phóng vào trong tòa nhà bảo tàng, đem kẻ sát nhân kia áp giải ra bên ngoài.
Tuy rằng Đàm Thanh hành động rất nhanh, nhưng Trương Văn Trọng vẫn còn nhanh hơn nàng.
Ngay khi Đàm Thanh định di chuyển cước bộ, thì Trương Văn Trọng đã vươn tay kéo nàng trở về: “Cô không muốn sống nữa sao? Kẻ lẩn trốn ở trong nhà bảo tàng, cũng không phải cô và người của cô có thể đối phó nổi đâu.”
Lúc này Đàm Thanh mới nhớ tới cuộc nói chuyện vừa rồi cùng Trương Văn Trong. Cho nên đành không cam lòng bỏ qua ý niệm xông vào bắt hung thủ. Nàng liếc mắt nhìn vào trong nhà bảo tàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trương ca, chuyện tình truy bắt hung thủ, đành phải nhờ các anh vậy. Nhất định không được để cho hung thủ chạy thoát đâu đó.”
Trương Văn Trọng híp mắt, nhìn tòa nhà bảo tàng, ở trong mắt người tu chân đã biến thành quỷ ảnh trùng trùng điệp điệp, oan hồn nơi nơi này. Thần tình nghiêm túc nói: “Yên tâm, cho dù cô không nhờ vả. Chúng tôi tuyệt đối cũng không thể để cho nó chạy thoát.”
Đàm Thanh biết, Trương Văn Trọng là hạng người nhất ngôn cửu đỉnh. Từ ngày mình nhận thức hắn, chưa bao giờ hắn làm cho mình phải thất vọng cả.
Cho nên, sau khi nghe Trương Văn Trọng hồi đáp. Đàm Thanh không tự chủ được thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Tốt lắm, tôi sẽ giao chuyện này cho các anh. Còn cảnh sát chúng tôi sẽ đi hiệp trợ bên phía quân đội duy trì trật tự xung quanh nơi này.”
Nói xong nàng triệu tập toàn bộ cảnh sát tới, phân phó công tác cho mọi người đi hiệp trợ bên phía quân đội duy trì tình huống an ninh ở nơi đây. Theo sau, nàng lại cầm một bản thiết kế kiến trúc của tòa nhà, mang đến giao cho Trương Văn Trọng: “Tôi nghĩ, hai bản thiết kế này, hẳn là sẽ hữu dụng cho hành động của Trương ca. Cẩn thận một chút nhé, ngàn vạn lần đừng bị thương, nếu không Giai Giai tỷ sẽ rất buồn đó.”
“Tôi cũng sẽ lo lắng, nếu anh bị thương...” Đàm Thanh ngập ngừng một chút, bất quá những lời này nàng cũng không nói ra khỏi miệng, mà âm thầm nói ở trong lòng mình.
“Cám ơn.” Lúc này toàn bộ tâm tư của Trương Văn Trọng đều đặt trên chuyện tình tru sát Lệ Yểm, cũng không có nhìn ra nét nhu tình ở sâu trong đôi mắt Đàm Thanh. Tiếp nhận hai bản thiết kế xong, liền đem chúng nó trải dài ra trên mặt đất.
Đàm Thanh khẽ thở dài một hơi, nhưng cũng không nói nhiều, xoay người bước nhanh về đội ngũ cảnh sát. Dẫn thủ hạ của mình ra bên cạnh vòng cảnh giới.
Có mấy tay cảnh sát đứng gần bên cạnh Đàm Thanh cùng Trương Văn Trọng. Lúc này cũng nghe được hai người nói chuyện, kiềm chế không nổi lòng tò mò, liền nghi hoặc hỏi: “Đàm đội trưởng, chúng ta chính là hình cảnh, công việc của chúng ta chính là phá án, như thế nào phải đi duy trì trật tự an ninh chứ?”
Đàm Thanh trừng mắt nhìn người hỏi câu này, vươn ngón tay lên chỉ về phía đám binh lính đang ngăn cản vòng vây của dân chúng, nói: “Chúng ta là hình cảnh, còn những người kia là quân chính quy mà vẫn phải đi duy trì trật tự, như thế nào chúng ta không thể đi đây?”
Lại có thêm một cảnh sát nữa tò mò hỏi: “Ài, Đàm đội trưởng, vừa rồi tôi nghe Trương tiên sinh nói cái gì mà Thiên Cấp võ giả? Vậy chẳng lẽ hai tên cướp chúng ta muốn bắt chính là Thiên Cấp võ giả sao?”
Đầu tiên, Đàm Thanh ngoảnh mặt nhìn đám người Trương Văn Trọng một cái, lúc này mới giải thích: “Các anh nghĩ thân thủ của tôi có lợi hại không?”
“Chuyện này cần gì phải hỏi? Đàm đội trưởng chính là quán quân tán thủ của tỉnh Thiên Nam chúng ta cơ mà!”
Đàm Thanh thần tình khổ não: “Các anh nghĩ tôi lợi hại vậy sao? Nhưng thân thủ của tôi mới chỉ được coi như là Nhân Cấp võ giả mà thôi. Sự chênh lệnh với Thiên Cấp võ giả có thể nói là một trời một vực. Các anh còn nhớ năm ngoái chúng ta xuất động rất nhiều Võ Cảnh, để bắt Tiêu Hà, Trương Lượng cùng Hàn Tân không? Ba tên này là tội phạm truy nã toàn quốc, khiến cho cảnh sát khắp nơi đều phải đau đầu không thôi. Nhưng thực lực của bọn chúng, mới chỉ là Địa Cấp võ giả thôi, các anh nói xem, Thiên Cấp võ giả đỉnh kỳ, sẽ đáng sợ tới cỡ nào đây?”
“Hô..hô...” Đám cảnh sát nhất tề hít một ngụm lãnh khí, trên mặt đều mang theo biểu tình khiếp sợ, lo lắng hỏi: “Thiên Cấp võ giả lợi hại như vậy, chẳng lẽ mấy người Trương tiên sinh có khả năng bắt được sao? Nhưng tôi thấy những người đi theo Trương tiên sinh, mặc dù nhân số đông tới mấy trăm, nhưng không phải là quân nhân cũng chẳng phải là cảnh sát...Nhìn thử xem, thậm chí còn có rất nhiều đạo sĩ, hòa thượng và ni cô...Một tổ hợp như vậy, chẳng lẽ có thể thành công sao?”
Đàm Thanh bình tĩnh nói: “Các anh chớ coi thường những người này. Nếu tôi đoán không sai, thì bọn họ đều là cao thủ võ đạo mà Trương ca mời đến trợ oai.”
“Trương ca, anh ngàn vạn lần phải cẩn thận nhé!” Đàm Thanh lần thứ hai ngoảnh mặt liếc nhìn Trương Văn Trọng, ở trong lòng âm thầm cầu nguyện. Theo sau, xoay người lại, dẫn đám cảnh sát rời đi: “Tốt lắm, chúng ta phải giữ vững tinh thần, hiệp trợ quân đội đem nhân dân quần chúng, giải tán khỏi nơi này ngoài 1km, để tránh xuất hiện những tình huống ngộ thương!”
Nhóm cảnh sát cũng nâng cao tinh thần, đồng thanh hô: “Tuân lệnh.”
Lập tức cùng Đàm Thanh đi làm công tác duy trì an ninh.
Cùng lúc này, ở một bên, Trương Văn Trọng, Béo hòa thượng, Tam Si và người đứng đầu các tông phái, thì đang vây quanh hai bản thiết kế, tự phân chia nhiệm vụ cho mình.
Bởi Trương Văn Trọng xuất ra tiền thưởng kếch xù. Cho nên hành động bao vây tiễu trừ Lệ Yểm lần này, các tông phái đều biểu hiện vô cùng tích cực, sôi nổi xin đi xung phong trảm tướng giặc.
Trương Văn Trọng dùng ngón tay chỉ một vòng trên bản thiết kế tòa nhà bảo tàng, nói: “Béo hòa thượng, Tam Si, Đặc Cần tổ các ngươi không cần tiến vào bên trong nhà bảo tàng, hãy ở bên ngoài chờ đợi, một khi xuất hiện tình huống đặc thù, lập tức Thông Tấn Phù báo cho chúng ta biết. Ngoài nhóm Đặc Cần Tổ ra, nhân mã của Pháp Hoa Tông, Nam Minh Phái, Thất Tuyệt Môn cùng Thái Hư Kỳ Môn, cũng ở lại bên ngoài chờ lệnh đi.”
Vừa nghe Trương Văn Trọng nói như thế, người dẫn đầu của Pháp Hoa Tông, Nam Minh Phái, Thất Tuyệt Môn cùng Thái Hư Kỳ Môn đều nóng nảy, ra sức chen tới trước mặt Trương Văn Trọng, thần tình cùng khổ nói: “Trương tiên sinh, lần này tông phái chúng ta đều xuất cao thủ tới, so với những tông phái khác cũng chẳng yếu hơn bao nhiêu. Vì sao chúng ta phải ở lại bên ngoài nhà bảo tàng chứ? Chúng ta cũng muốn đi vào hiệp trợ Trương tiên sinh tru sát Lệ Yểm ah!”
Trương Văn Trọng tự nhiên biết, mình ra quyết định như thế này, hiển nhiên sẽ khiến cho những tông phái đó rất bất mãn. Nhưng xuất phát từ đại cục, hắn nhất định phải lưu lại một số người canh giữ ở bốn phía xung quanh bảo tàng, để tránh tình huống Lệ Yểm cùng Cửu Ma, thừa dịp hỗn loạn mà trốn thoát.
Giờ phút này, nghe những tông phái kia mở miệng oán trách, thì Trương Văn Trọng tự nhiên là biết, trong lòng bọn hắn đang có tính toán gì, nên cũng chẳng thèm lãng phí thời gian, đi thẳng vào vấn đề nói: “Yên tâm, tuy các ngươi không theo ta truy sát Lệ Yểm, nhưng chỉ cần các ngươi bảo vệ được bốn phía xung quanh nhà bảo tàng, không cho Lệ Yểm cùng Cửu Ma đào thoát. Khi luận công ban thưởng, tự nhiên sẽ không thiếu phần của các ngươi.”
Nghe được câu nói này, người đứng đầu của bốn tông phái đều vui mừng ra mặt.
Trương Văn Trọng cẩn thận dặn dò thêm: “Nếu như Lệ Yểm và Cửu Ma thật sự muốn phá vây đào thoát, dựa vào bốn phái cùng Đặc Cần tổ là không thể chống đỡ nổi. Ta cũng không mong muốn các ngươi hy sinh vô nghĩa. Bất quá, nếu Lệ Yểm và Cửu Ma muốn phá vây, các ngươi trước tiên phải dùng Thông Tấn Phù báo cho chúng ta biết. Nhóm người chúng ta sẽ lập tức chạy ra tiếp ứng!”
Người của Pháp Hoa Tông, Nam Minh Phái, Thất Tuyệt Môn cùng Thái Hư Kỳ Môn cũng biết, chỉ dựa vào thực lực của bốn phái bên này, muốn tru diệt Lệ Yểm và Cửu Ma, căn bản chính là người si nói mộng. Nhưng nghe Trương Văn Trọng an bài như thế, thì cũng yên tâm, bọn hắn liền gật đầu đáp ứng không có một chút do dự nào.
Sau khi an bài tình huống ở bên ngoài xong. Trương Văn Trọng lập tức đứng lên, dẫn đầu nhóm người tiến nhập vào bên trong nhà bảo tàng.
Tiếp đó, mấy trăm tu chân giả cũng gắt gao bám sát theo sau Trương Văn Trọng...