Biểu hiện của Tô Hiểu Mai cực kì xuất sắc, làm người ta khó tin rằng đây mới chỉ là lần đầu cô thực chiến. Sau khi bắn bảy viên linh khí đạn đã được thi triển băng sương đạo thuật lên trúng vào bảy pho tượng, làm cho bọn chúng hướng sự chú ý sang mình, cô bắt đầu dẫn ba Thạch Tượng Quỷ và bốn Thanh Đồng Khôi Lỗi này chạy lòng vòng trong đại sảnh viện bảo tàng Anh này. Không chỉ thế, khẩu Desert Eagle trong tay cũng bắn ra những viên linh khí đạn thiên biến vạn hóa, khi thì là băng sương đạn, khi thì là linh hỏa chân quyết đạn, có khi lại là lôi điện đạn, các loại màu sắc huyễn lệ liên tục biến đổi trên người Thạch Tượng Quỷ và Thanh Đồng Khôi Lỗi, so với pháo bông được bắn hàng năm còn đẹp hơn gấp trăm lần.
Mặc dù lần đầu được thực chiến, mặc dù vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, thế nhưng nội tâm Tô Hiểu Mai từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, không giống với những tân binh mới lần đầu chiến đấu, một hơi thở xài hết nguyên khí trong người, cô hiểu rất rõ mình vừa mới bước vào cánh cửa tu chân, nguyên khí vẫn còn rất ít, không có tư cách lãng phí, cho nên mỗi viên linh khí đạn bắn ra đều đã trải qua một sự tính toán tỉ mỉ. Mỗi lần đều là đợi đến khi hiệu quả của đạo thuật trên người Thạch Tượng Quỷ và Thanh Đồng Khôi Lỗi gần như tiêu hết, cô mới bắn một viên đạn mới. Đồng thời, cô cũng thường xuyên thiết kế một ít bẫy rập đem ba Thạch Tượng Quỷ và bốn Thanh Đồng Khôi Lỗi này hành hạ, thậm chí trong lúc đó còn có một Thạch Tượng Quỷ bởi vì không chịu nổi nhiệt độ một hồi nóng một hồi lạnh mà vỡ toang thành những mảnh nhỏ. Dù rất nhanh chúng có thể tổ hợp lại, thế nhưng cũng đủ để thấy được Tô Hiểu Mai lần đầu thực chiến là vô cùng xuất sắc, thiên phú của cô về phương diện nãy cũng thật là cao.
Bất quá, thân là đương sự, Tô Hiểu Mai lại cảm thấy không hài lòng đối với biểu hiện của mình, trong lòng thầm thì: "Muốn đem lý luận áp dụng vào thực tiễn, thật sự không phải là chuyện dễ dàng. Tuy mình có thể nói là tinh thông rất nhiều lý luận, thế nhưng lúc này bước vào thực chiến lại là phạm lỗi liên tục. Ài, khuyết điểm then chốt của mình vẫn là thiếu kinh nghiệm thực tế. Xem ra sau này phải gia tăng rèn luyện ở phương diện này mới được. Nếu mà mình có được một con linh thú da dày thịt béo thì tốt rồi, có nó ở phía trước thay mình chịu trận, mình có thể đứng yên một chỗ mà thoải mái nghỉ ngơi rồi, mà biểu hiện so với hiện tại cũng sẽ tốt hơn nhiều."
Xem ra Tô Hiểu Mai thật sự đem chuyện này coi như là một trò chơi rồi!
Ngay lúc Tô Hiểu Mai bắn ra viên linh khí đạn đầu tiên hấp dẫn sự chú ý của Thạch Tượng Quỷ và Thanh Đồng Khôi Lỗi thì Trương Văn Trọng cũng đã nhảy tới tầng hai nhà triển lãm ở phía trước bên trái rồi. Hắn vung nắm tay đấm về phía cửa kính dày cộp ở trước mặt mình.
“Phanh!”
Nắm tay hắn nện lên cửa kính cũng không phát ra âm thanh quá lớn, vẻn vẹn chỉ là một tiếng vang trầm thấp, sau đó truyền ra một tràng âm thanh 'ca ca' giòn tan. Ngay sau đó từng vết nứt bắt đầu từ nắm tay hắn xuất hiện, rất nhanh lan ra khắp bốn phương tám hướng. Một giây sau, tấm cửa kính dày cộp như vậy cứ thế mà theo những vết nứt vỡ ra, rơi lả tả đầy trên đất. Trương Văn Trọng nhân cơ hội này liền nhảy vào bên trong.
Trương Văn Trọng hai chân vừa giẫm lên những mảnh thủy tinh vụn vỡ trên sàn nhà của tầng lầu thì mặt trên bức tranh thật lớn kia dần hiện lên một tia sáng chói mắt, nhưng ngay sau đó lập tức hóa thành ba mũi tên ánh sáng tạo thành một tam giác bắn nhanh về phía Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng không tránh né, tay trái bắt thành một pháp ấn, trong miệng niệm nhanh một câu chú ngữ, cuối cùng quát lên: "Sắc!".
Chỉ một thoáng, một tấm gương xuất hiện chắn trước người hắn, ba đạo mũi tên ánh sáng kia bắn vào mặt gương, lập tức bị khúc xạ nhanh chóng bắn ngược trở lại mặt trên của bức tranh lớn kia.
"Độc!" Tức khắc một ngọn lửa hừng hực xuất hiện, trong nháy mắt thiêu rụi cả bức tranh. Nhưng Trương Văn Trọng cũng không vì thế mà lơ là, thế công còn chưa kết thúc, hai chân trên mặt đất nhún một cái, cả người như một viên đạn được bắn ra khỏi nòng súng, bắn nhanh về phía bức tranh đang cháy hừng hực kia. Đồng thời, tay phải từ bên hông rút ra một thanh tam xích kiếm.
Chẳng qua chỉ cầm thanh tam xích kiếm trong tay mà không xuất kiếm, nhưng có một cỗ kiếm ý mạnh mẽ làm cho người khác cảm thấy áp lực từ trong cơ thể Trương Văn Trọng điên cuồng bộc phát ra. Giờ phút này, cả người Trương Văn Trọng bỗng nhiên như hóa thành một thanh bảo kiếm sắc bén hiếm thấy, tỏa ra kiếm ý cuồn cuộn, phảng phất muốn đem cả thiên địa chém vỡ!
Luồng kiếm ý khủng bố vô hình kia vừa đạt tới đỉnh cao, tay phải Trương Văn Trọng cầm lấy thanh tam xích kiếm đâm thẳng vào bức tranh nọ. Tuy một kiếm này tốc độ không nhanh, cũng không có thi triển chiêu thức gì đẹp mắt, thế nhưng lại mang theo kiếm ý khủng bố đâm về phía bức tranh.
Một tiếng rít chói tai kèm theo kình phong sắc bén, luồng kiếm ý khủng bố vô hình này giống như là một con giao long hung ác dữ tợn đang gào thét hướng về phía bức tranh, muốn đem bức tranh mà thôn phệ lấy.
Cỗ kiếm ý khủng bố trong nháy máy đánh vào bức tranh đang cháy hừng hực thì ở ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một âm thanh ù ù. Bức tranh trong nháy mắt hóa thành bụi phấn, cùng lúc đó bức tường nơi mà bức tranh kia được treo lên phát ra một tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, kết quả cũng giống như bức tranh kia, đều hóa thành bụi phấn.
Sau khi tu vi đã đạt tới Dưỡng Khí cảnh đệ nhất tầng Khí Thôn Sơn Hà, cơ thể Trương Văn Trọng phát ra khí thế cường đại giống như là núi cao sông sâu, giơ tay nhấc chân cũng tỏa ra một loại khí phách, làm cho người khác không tự chủ được mà sinh ra sợ hãi.
Sau khi dùng một kiếm đem bức tranh và bức tường hóa thành bụi phấn, Trương Văn Trọng cũng không thu hồi tam xích kiếm, cũng không thu liễm kiếm ý ngạo thiên phát ra trên người mình mà quay đầu nhìn về phía bên phải, nheo mắt nhìn về một góc tối.
Trong góc tối, xuất hiện một bóng người, cư nhiên chính là nữ tu sĩ xinh đẹp được họa trên bức tranh kia. Không chỉ là dung mạo mà ngay cả cách ăn mặc trên người cùng với nữ tu sĩ trong tranh đều giống nhau như đúc, hơn nữa trên trán của cô ta còn xuất hiện một vài sợi tóc bị cháy. Một màn này thật là kì quái, giống như nàng thật sự là vừa mới thoát ra từ bức tranh.
"Kiếm pháp thật đáng sợ, ngươi rốt cuộc là ai? Chạy đến bảo tàng Anh làm cái gì?" Vị nữ tu sĩ có vẻ hơi chật vật này tuy tức giận Trương Văn Trọng, nhưng thanh âm lại giống như là vàng nha thật ngọt ngào êm tai.
Trương Văn Trọng điềm nhiên cười đáp: "Ta là ai quan trọng sao? Gwen Nawelle nữ sĩ, ý đồ của ta ngươi hẳn là đã rõ ràng rồi, hà tất còn phải hỏi làm gì?"
"Ngươi sao lại biết tên của ta?" Hắc y nữ sĩ đôi mắt hiện lên một tia thần sắc kinh ngạc.
Trương Văn Trọng đáp: "Ngươi lẽ nào còn không biết sao? Ngay tại phía dưới bức tranh kia đã ghi một dòng chữ "Thê Tử Hoàng Đế Arthur: Gwen Nawelle Vương Hậu". Bất quá ta thật là không nghĩ tới vị nữ tu sĩ Gwen Nawelle được đồn đại là đã chết già trong tu đạo viện kia không ngờ là vẫn còn sống. Ta rất ngạc nhiên ngươi đến tột cùng là làm như thế nào, lẽ nào nói ngươi không phải là một nữ tu sĩ mà là một nữ vu? Hơn nữa còn là một nữ vu tu luyện một đạo thuật bị Tây Phương Giáo coi là tà thuật "Vong linh thuật pháp"?"
"Cũng giống như ngươi vừa nói, ta là nữ tu sĩ hay là một nữ vu đối với ngươi mà nói rất quan trọng hay sao? Gwen Nawelle lạnh lùng vừa cười nhạt vừa nói "Tuy rằng kiếm pháp của ngươi so với những tiểu tử trước đây tự tiện xông vào bảo tàng Anh có vẻ lợi hại hơn nhiều, nhưng vận mệnh cuối cùng của ngươi cũng chỉ có thể trở thành một trong những chiến lợi phẩm trong bộ sưu tập của ta mà thôi. Đến khi nào đem ngươi chế thành xác ướp hoặc Thanh Đồng Khôi Lỗi ta sẽ làm cho diện mạo của ngươi nhìn đẹp mắt một chút, bởi vì nhìn gương mặt hiện tại của ngươi ta cảm thấy thật là ghê tởm!”
Gwen Nawelle lấy cây thánh giá đang đeo trước ngực ra, đặt ở trước mặt, miệng niệm nhanh một câu chú ngữ khó hiểu, đột nhiên cất tiếng hô lớn: "Hãy sống dậy đi, hỡi dũng sĩ của ta!"
Một làn sương mù dày đặc tức thì theo cây thánh giá màu đen trong tay Gwen Nawelle ào ạt tập trung lại, rất nhanh hình thành nên một hình ảnh giống như là một bức tượng đá cẩm thạch, đứng sừng sững bên cạnh cô ta.
Pho tượng bằng đá cẩm thạch này có dáng vẻ tựa hồ như là một kỵ sỹ vậy. Nó mặc giáp, tay phải đỡ kiếm, tay trái cầm thương, ưỡn ngực ngạo nghễ đứng thẳng, bên trong đôi mắt tràn đầy sự tự tin cùng cao ngạo, tư thế vô cùng oai hùng. Phía trên bệ đá cẩm thạch ở phía dưới có khắc một câu tiếng Anh: "Đệ nhất kỵ sĩ bàn tròn, Lancelot".
Trương Văn Trọng không vội động thủ, chỉ cười lạnh: " Gwen Nawelle và Lancelot? Không nghĩ tới lời đồn quả nhiên là sự thật, hai người các ngươi thật đúng là ở cùng với nhau." Hắn đây là muốn thu hút toàn bộ dị năng giả đang tiềm phục trong bảo tàng Anh ra diệt trừ một lần, như vậy mới có thể thuận lợi đem Trung Hoa văn vật mang đi.
"Nguyện vì người mà chiến đấu, nữ hoàng của ta". Một thanh âm trầm muộn từ bức tượng đá cẩm thạch phát ra. Ngay sau đó, một đạo thanh âm thanh thúy vang lên, vô số những phiến đá cùng với mẩu đá vụn từ bức tượng rơi xuống, sau đó một người còn sống mặc bộ áo giáp kim chúc từ trong bức tượng bước ra, quỳ gối trước mặt Gwen Na Weier.
Gwen Nawelle giơ tay phải lên, chỉ về phía Trương Văn Trọng đang đứng ở xa tựa hồ như đang xem trò vui, sau đó nói với vị kỵ sĩ đang quỳ gối trước mặt: "Lancelot, dũng sĩ của ta, hãy đi giết hắn cho ta".
"Tuân lệnh, xin nguyện ý vì người mà cống hiến sức lực, Gwen Nawelle tôn kính!" Lancelot trầm giọng đáp. Ngay sau đó hắn đứng lên, mang vào giáp bảo vệ đầu rồi xoay người lại nhìn trừng trừng Trương Văn Trọng. Sau đó hắn mạnh mẽ gầm lên một tiếng giống như một con hổ đang đói mồi, hai chân trên đất đạp mạnh, cơ hồ làm cho cả nhà triển lãm bị rung chuyển theo. Hai tay của hắn nắm chặt cây trường thương, như một cơn lốc xoáy hướng về phía Trương Văn Trọng. Bởi vì bị ma sát một cách nhanh chóng cho nên mặt trên của cây trường thương toát ra một ngọn lửa đang hừng hực cháy.
"Hãy đỡ Hỏa Thương Đột Thứ của ta". Lancelot lớn tiếng quát.