Mục lục
[Dịch] Tiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Mông Thái bị mất đi cánh tay trái, toàn thân lại bị ngọn lửa bao phủ nhưng hắn vẫn không chịu thua. Hắn lớn tiếng thét lên một tiếng chói tai, dùng bàn tay phải còn lại kết một pháp ấn, chuẩn bị lần nữa thi triển ra pháp thuật đánh cược một lần cuối cùng. Giờ phút này, A Mông Thái đã quyết định, nếu như không thể sống sót, hắn cũng phải cùng Trương Văn Trọng đồng quy vu tận, kéo Trương Văn Trọng cùng xuống hoàng tuyền với mình!

Chính vào lúc này, Trương Văn Trọng bổ xuống một kiếm mạnh mẽ, chấn vỡ con dao trong tay tiểu quỷ. Kèm theo những mảnh dao găm vỡ vụn rơi lả tả xuống đất là một tiếng kêu thảm thiết làm cho người ta sởn cả gai ốc của tên tiểu quỷ, sau đó nó hóa thành một luồng khói xanh dần tiêu tan vào trong không khí.

Âm hồn tên tiểu quỷ này vốn là ẩn náu trong con dao găm, giờ đây lưỡi dao bị phá hủy thì dĩ nhiên là nó cũng không thể tồn tại trên thế giới này nữa.

Sau khi phá vỡ ‘tiểu quỷ ngự kiếm thuật’ của A Mông Thái, Trương Văn Trọng bước đến trước mặt A Mông Thái, giơ kiếm lên một nhát chém ngang đầu hắn.

A Mông Thái thấy vậy thì lấy làm kinh hãi, bằng vào cử chỉ này của Trương Văn Trọng đã chứng tỏ rằng đối phương biết rất rõ nhược điểm của hàng đầu sư ở đâu. Nếu một kiếm này của Trương Văn Trọng thật sự chém trúng đầu hắn thì dù hắn có luyện thành ‘Ti La Bình’ đi nữa thì cũng sẽ vĩnh viễn không có cơ hội trở mình!

Mắt thấy nhát kiếm đã sắp chém tới, A Mông Thái vội cúi thấp thân thể đang bị lửa bao phủ của hắn xuống tránh đi. Hắn vừa hạ người thấp xuống thì Tam Xích Kiếm trong tay Trương Văn Trọng đang chém ngang đột nhiên lại chuyển hướng bổ dọc xuống, mục tiêu như cũ vẫn là đầu của hắn.

Trong sự sợ hãi, A Mông Thái không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng ngửa phần thân trên ra sau để tránh cho phần đầu yếu hại của hắn không bị trúng phải nhát kiếm này của Trương Văn Trọng, bất quá như thế thì ngực và bụng hắn lại không thể nào tránh khỏi, lập tức chém trúng. A Mông Thái thân thể co quắp ngã xuống đất, máu tươi từ ngực, bụng hắn chảy ra lênh láng, nhìn là biết sẽ không sống nổi nữa, Thực Linh Độc Vụ kia cũng trong nháy mắt biến mất.

Nhưng Trương Văn Trọng biết rõ mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, đối với hàng đầu sư mà nói, khi nào đầu của hắn còn chưa hoàn toàn bị hủy diệt thì hắn vẫn còn có cơ hội sống lại!

Trương Văn Trọng tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra chuyện này, cho nên hắn tiếp tục bước thêm một bước, giơ kiếm đâm vào đầu A Mông Thái.

Cả người bị lửa bao phủ, ngực và bụng lại bị chém thương mà A Mông Thái vẫn chưa mất mạng, hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi đỏ thẫm, ngụm máu hóa thành hai đạo máu tươi, bay nhanh tạo tiếng rít bắn vào hai mắt của Trương Văn Trọng.

Trương Văn Trọng vội vàng nghiêng người né khỏi hai đạo máu tươi này, chém ra một kiếm nhẹ nhàng chặn lại.

A Mông Thái đang đợi chính là cơ hội này, trong miệng hắn bỗng nhiên phát ra một thanh âm bén nhọn làm người ta cảm thấy tê dại da đầu. Sau đó một đoàn huyết vụ chợt trào ra từ cổ hắn, đầu hắn đã tách rời khỏi thân, lấy tốc độ cực nhanh bay về ô cửa sổ đã bị Tam Túc Ô đánh vỡ, ý định trốn đi.

Đối với hàng đầu sư như hắn thì chỉ cần đầu không bị phá hủy, như vậy hắn sẽ không chết. Cho dù thân thể hắn không có, hắn vẫn có thể dựa vào bí pháp tu luyện thành ‘Ti La Bình’, mạnh mẽ cướp đoạt thân thể của người khác mà tiếp tục sống trên thế giới này với hình dạng của người đó.

Đầu A Mông Thái bay với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã bay ra khỏi cửa sổ. Tam Túc Ô đối với chuyện này không kịp chuẩn bị nên không thể ngăn lại đầu của A Mông Thái đang bay đi. Bất quá nó đã nhanh chóng phản ứng lại, lập tức vỗ cánh bay lên, đuổi theo đầu của A Mông Thái.

Trương Văn Trọng vừa tránh khỏi hai đạo máu tươi, thấy một cảnh này thì chân mày cau lại, ý niệm vừa động lập tức hai đạo âm dương hàn khí sắc nhọn xuất hiện, nháy mắt hiện ra hai bên đầu A Mông Thái, đâm vào hai bên huyệt Thái Dương của hắn. Tam Túc Ô đúng lúc này đã đuổi tới cửa sổ, vung đôi trảo sắc nhọn của nó chộp thẳng vào đầu A Mông Thái.

Đột nhiên một lưới tơ vàng óng xuất hiện, trong nháy mắt phủ lên đầu của A Mông Thái. Đôi móng của Tam Túc Ô nhất thời chụp lên mặt lưới, hỏa diễm và kim quang va chạm, tỏa ra một dòng ánh sáng mỹ lệ vô thanh.

"Là ai phá đám ta?" Trương Văn Trọng nhíu mày, trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, kiếm ý bỗng nhiên dâng cao, cư nhiên được thực thể hóa, hóa thành một con Ứng Long nhỏ toàn thân bao phủ bởi một ngọn lửa, quanh quẩn bên cạnh hắn, trừng lớn đôi long nhãn đỏ bừng của mình nhìn ra ngoài cửa sổ. Một khi thấy ở ngoài cửa sổ xuất hiện bất cứ biến cố nào bất lợi, thì Ứng Long hóa thân từ kiếm ý này sẽ lập tức lấy thế tấn công lăng lệ mà công kích địch nhân.

‘Thuần Dương Ứng Long Kiếm Ý’ này chính là năm đó Trương Văn Trọng học được từ Thuần Dương chân nhân Lã Động Tân, có lực công kích mạnh kinh người. Lúc này được thi triển ra thì lập tức cùng với Thái Dương Tinh Hỏa trên người Tam Túc Ô tương trợ lẫn nhau, làm cho nhiệt độ xung quanh địch nhân đột nhiên tăng cao, trong chốc lát nhiệt độ đang lạnh thấu xương đã biến thành nóng rực khó chịu, khiến cho trên người kẻ đó ngăn không được toát mồ hôi đầm đìa.

"A Di Đà Phật, không nên động thủ, ngàn vạn lần không nên động thủ, hòa thượng tôi hôm nay tới đây không phải là để cùng ngài đánh nhau." Một tiếng hô lên, một người mập mạp trọc đầu từ phía bên ngoài cửa sổ ló đầu vào, nhìn về phía Trương Văn Trọng trong phòng nhếch miệng cười một tiếng: "Trương thiếu tướng, hòa thượng tôi đây chỉ vừa mới bước vào nhà thôi, ngài ngàn vạn lần đừng nên động thủ nha. Tôi đây cũng không giống như tiểu hồ đồ Phong nha đầu kia, động một chút lại muốn cùng ngài tỷ thí a."

Lời nói chưa dứt thì hòa thượng mập mạp này đã từ cửa sổ bên ngoài đi vào. Theo đạo lí thì người mập mạp là những người rất sợ nóng, điều này thật đúng là có mấy phần đạo lý nha, kể từ khi tiến vào trong phòng, hắn liên tục không ngừng dùng tay áo tăng bào của hắn lau đi những giọt mồ hôi trên mặt. Hắn trộm liếc mắt nhìn Thuần Dương Ứng Long đang quanh quẩn bên cạnh Trương Văn Trọng, le lưỡi nói: "Trương thiếu tướng, có thể thu hồi kiếm ý của ngài lại được không? Nếu cứ tiếp tục như vậy… E rằng hòa thượng tôi sẽ chết vì nóng mất thôi."

Trong lúc nói những lời này, trong lòng vị hòa thượng béo này cũng đang chắc lưỡi hít hà không dứt. Hắn mặc dù từng gặp qua mấy vị kiếm tu đã tu luyện ra kiếm ý, trong đó có vài vị kiếm tu tu vi so với Trương Văn Trọng còn mạnh hơn mấy phần, nhưng mà uy áp từ kiếm ý của mấy vị kiếm tu đó thì xa xa còn không bằng với Thuần Dương Ứng Long Kiếm Ý của Trương Văn Trọng.

Hòa thượng béo trong lòng cảm khái thầm nói: "Người này nhìn sao cũng không giống như là kiếm tu mà sao lại có thể phóng xuất ra một đạo kiếm ý kinh thế hãi tục như vậy chứ? Tu vi hiện tại của hắn ta chỉ tầm Trúc Cơ Kỳ thôi mà đạo kiếm ý của hắn cũng đã cường hãn như thế rồi, vậy nếu như chờ hắn tu luyện đạt đến cảnh giới Kết Đan Kỳ trở lên thì uy lực của đạo kiếm ý này chẳng phải nói là đã biến thành kinh thiên động địa rồi hay sao?

Trong lúc hòa thượng béo đang trộm nhìn đánh giá Trương Văn Trọng một hồi thì Trương Văn Trọng cũng đồng thời khép hờ hai mắt đánh giá hòa thượng béo này. Trên cái đầu trọc bóng loáng của hắn ta có sáu vết xăm của hòa thượng, mặc một bộ tăng bào xám nhạt, tay trái cầm một chuỗi tràng hạt, tay phải cầm một cây gậy bằng gỗ màu đen.

Chớ nhìn thấy vẻ mặt hắn luôn vui tươi cười đùa mà chủ quan, kì thực tinh thần của hắn luôn trong trạng thái tập trung cao độ, tùy thời đều có thể thi triển ra Phật gia thần thông đối phó với đạo Thuần Dương Ứng Long Kiếm Ý này của Trương Văn Trọng.

Trương Văn Trọng cũng không thu hồi Thuần Dương Ứng Long Kiếm Ý vào trong cơ thể theo lời hòa thượng, mà giơ kiếm lên chỉ thẳng vào vị khách không mời mà tới này, trầm giọng dò hỏi: "Ngươi tu luyện thần thông Quảng Đại Bát Pháp Kim Võng? Như vậy có nghĩa ngươi là đệ tử của Tịnh Vân Tông Ngũ Đài Sơn đúng không? Ngươi chạy đến nơi này làm gì? Tại sao muốn dùng Kim Võng thu lấy đầu của hàng đầu sư A Mông Thái? Quan hệ giữa ngươi và hắn đến tột cùng là như thế nào? Còn nữa, tại sao ngươi lại biết được cấp bậc của ta?"

"Ngài… Làm sao ngài biết tôi tu luyện là thần thông Quảng Đại Bát Pháp Kim Võng?" Hòa thượng béo kinh ngạc, hai mắt mở to, nét mặt đầy vẻ không thể tin được nhìn Trương Văn Trọng.

Thấy Trương Văn Trọng không có ý định trả lời câu hỏi của mình, hòa thượng béo liền xoa đầu lúng túng cười nói, đàng hoàng trả lời: "Trương thiếu tướng, ngài là phó tổ trưởng đặc cần tổ cục cảnh vệ bộ tổng tham mưu, mà tôi lại là một thành viên trong đặc cần tổ, pháp danh là Bất Khả Thuyết, tôi đúng là xuất thân từ Tịnh Vân Tông Ngũ Đài Sơn. Lần này tôi tới thành phố Ung Thành chính là vì tên A Mông Thái này. Không ngờ tôi còn chưa kịp động thủ thì Trương thiếu tướng đã ra tay giết hắn trước rồi. Bất quá đầu của hắn thì không thể phá hủy được, ít nhất là ở nơi này thì chưa được, bởi vì tôi còn phải mang đầu của hắn trở về phục mệnh nữa. Nhưng Trương thiếu tướng cứ yên tâm đi, có Kim Võng bao bọc lấy, cho dù A Mông Thái có biến thành ‘Ti La Bình’ chăng nữa thì hắn cũng không thể thoát thân. Mặt khác, Trương thiếu tướng cũng không cần lo lắng tôi sẽ cướp mất công lao của ngài, tôi sẽ mang sự việc này từ đầu đến cuối báo cáo chính xác lại cho tổ trưởng."

Một khi đã mở miệng thì hòa thượng béo này cứ như một cái máy hát hoạt động không ngừng nghỉ, thao thao bất tuyệt không dứt. Thấy một màn này, Trương Văn Trọng rốt cuộc hiểu được tại sao hòa thượng béo này lại lấy pháp danh là Bất Khả Thuyết rồi, có vẻ như là lão hòa thượng mà đặt pháp danh cho hắn đã chịu khổ không ít vì hắn a.

Bất đắc dĩ, Trương Văn Trọng chỉ có thể mạnh mẽ cắt ngang lời hắn, chất vấn: "Được rồi, đừng nói nữa. Ngươi nói ngươi là người của đặc cần tổ cục cảnh vệ bộ tổng tham mưu phải không? Ngươi có cái gì để chứng minh?"

Hòa thượng béo Bất Khả Thuyết lập tức lấy từ trong ngực ra hai tờ chứng nhận đưa tới Trương Văn Trọng: "Đây là giấy chứng nhận sĩ quan được cục cảnh vệ bộ tổng tham mưu cấp, đây là chứng nhận hòa thượng được hiệp hội phật giáo cấp, hai tờ giấy chứng nhận này đều là vật tùy thân bên người tôi, bằng không muốn nghỉ trọ cũng là một vấn đề khó khăn. Nếu như ngài cảm thấy hai tờ giấy này vẫn không cách nào chứng minh được thân phận của tôi thì ngài có thể gọi điện tới Bạch thiếu gia hỏi một chút, ngài ấy có biết tôi."

Trương Văn Trọng đầu tiên là kiểm tra kỹ lưỡng hai tờ chứng nhận này, sau khi đã xác định là thật, hắn lại lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Quang Minh, sau khi nhận được sự khẳng định từ Bạch Quang Minh, lúc này hắn mới thu hồi lại Thuần Dương Ứng Long Kiếm Ý vào trong người, đồng thời cũng thu hồi Tam Xích Kiếm.

Trương Văn Trọng nói: "Đầu của A Mông Thái ngươi có thể mang đi, cũng không cần lo lắng hắn sẽ biến thành ‘Ti La Bình’. Vì ta đã phá nát bộ óc của hắn rồi. Ngoài ra công việc giải quyết tốt hậu quả ở nơi này cũng giao cho ngươi. Ngươi đã gia nhập đặc cần tổ, hẳn là có kinh nghiệm trong việc giải quyết tốt hậu quả có phải không?"

Hòa thượng béo đưa tay ra, thu lấy đầu của A Mông Thái đang bị kim võng bao trùm, nhỏ giọng thầm nói: "Tôi cũng chỉ vừa mới được sư phụ cho đến đặc cần tổ lịch lãm thôi à."

Ngay khi đó, đồng bọn của nam tử trẻ tuổi vừa mới sợ hãi tới mức chui xuống gầm bàn lúc này không biết lấy dũng khí từ đâu bỗng nhiên chui ra, tay cầm một cái hộp sắt màu đen bị rơi trên mặt đất, thanh âm run rẩy nói với Trương Văn Trọng và hòa thượng béo: "Đừng giết ta, ta còn chưa muốn chết, nếu các ngươi không chịu bỏ qua cho ta… Ta liền dùng vật này giết chết các ngươi, lời nói vừa rồi của A Mông Thái ta đã nghe thấy tất cả, ta biết, cái hộp sắt màu đen này chính là một vũ khí có uy lực bất phàm."

"Mau để cái hộp đó xuống."

"Thất Sát Phệ Hồn Hạp."

Trương Văn Trọng và hòa thượng béo sắc mặt nhất tề biến đổi, lớn giọng quát lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK