"Đương nhiên là thật, làm một tước sĩ, thành thật là lời răn của tôi." Tước sĩ Eric hơi nhíu mày, hiển nhiên là đối với câu nói của Trần Khải có chút bất mãn .
"Không phải, không phải, tôi cũng không phải đang nghi ngờ sự thành thật của ngài,chỉ là...ách..." Trần Khải muốn giải thích, nhưng phát hiện vốn liếng tiếng Anh của mình rất khó đem được ý tứ mình muốn nói biểu đạt ra rõ ràng. Trong lòng căng thẳng khẩn trương nên vốn tiếng Anh cũng đột nhiên biến thành như nói lắp.
Những người đi ngang qua xung quanh, đều hiếu kỳ đánh giá hắn và tước sĩ Eric. Tuy rằng hắn cũng không có nghe thấy những người này đến tột cùng đang nói gì, thế nhưng hắn vô ý thức cho răng những người này đang chê cười hãn.
Lúc này đây, ta rốt cục bị mất hết mặt mũi, đều do tên giáo y Trương Văn Trọng kia! Đều do hắn làm hại!
Trần Khải cũng không phải là một người độ lượng. Ngược lại tính cách của hắn tương đối âm trầm, thích nhất mang thù. Thường ngày, cùng đồng sự có tranh cãi ma sát, hắn còn có thể ghi hận nữa ngày, thì càng đừng nói tới lúc này đây.
Lần này hẳn thật sự hận chết Trương Văn Trọng!
Vào lúc này, Ngô Thủ Chí cười ha hả đi tới, thay hắn giải vây: "Được rồi, Trần phó chủ nhiệm anh cũng không cần giải thích điều gì với tước sĩ Eric, kỳ thực ông ấy cũng không có ý tứ trách móc anh. Thế nhưng nếu như anh còn ở nơi này lãng phí thời gian, không dẫn ông ấy đi gặp Trương Văn Trọng chỉ sợ ông ấy thực sự sẽ trách anh thật đó."
Cuối cùng Trần Khải cũng thở dài một hơi. Bất quá sự ghi hận của hắn đối với Trương Văn Trọng cũng không bởi vậy mà giảm bớt bao nhiêu. Bất quá tuy rằng hắn thích ghi hận, thế nhưng đầu óc cũng không ngu dốt, hắn sẽ không ngây ngô trực tiếp đi tìm Trương Văn Trọng gây phiền phức, lại càng không biểu lộ sự bất mãn ra ngoài. Có một số việc, chỉ cần âm thầm động tay chân, là có thể thu được hiệu quả.
“Tước sĩ Eric, mời đi theo tôi." Trần Khải hít một hơi, cười lấy lòng làm ra một thủ thế như thỉnh, xoay người đi phía trước, dẫn tước sĩ Eric đi tới phòng y tế trường học. Làm hắn kinh ngạc chính là đi theo phía sau hắn không chỉ có tước sĩ Eric, đồng thời còn có cả Ngô Thủ Chí.
“Viện trưởng, sao ông cũng đi?" Trần Khải kinh ngạc hỏi.
Ngô Thủ Chí cười tủm tỉm đáp: “Ác, tôi đột nhiên đối với người tên Trương Văn Trọng này sản sinh hứng thú, hơn nữa hắn còn là trợ giáo của y học viên chúng ta, cho nên nghĩ muôn đi cũng gặp hắn."
Lúc đoàn người đi vào trong phòng y tế, còn chưa đến thời gian tan ca. Bất quá dựa theo lệ ca của phòng y tế, lúc này cũng đã có bác sĩ hộ sĩ chuồn êm.
Lúc này bên trong phòng y tế cũng không còn bệnh nhân, Trương Văn Trọng được thanh nhàn, ngồi trong phòng của mình, vừa thưởng thức trà thơm do Tô Hiểu Hồng mang tới, vừa giảng về một loại bệnh cho nàng nghe.
Trong những ngày làm lão sự thực tập cho Tô Hiểu Hồng, tuy rằng Trương Văn Trọng cũng không truyền thụ cho nàng y thuật cao thâm gì, thế nhưng đối với những trí thức lý luận cơ sở vê phương diện y học, cũng không chút nào keo kiệt. Chỉ cần có cơ hội, sẽ giảng giải cho nàng một phen.
Tô Hiểu Hồng cũng vô cùng quý trọng những cơ hội như vậy. Bởi vì nàng phát hiện, tuy rằng trước đây nàng cũng từng học qua những thứ này, thế nhưng Trương Văn Trọng giảng bài cũng càng sâu sắc hơn những gì nàng đã học được trước kia. Thậm chí mỗi lần nàng nghe bài giảng xong, đều cảm thấy được ích lợi rất nhiều. Đồng thời nàng còn kinh ngạc phát hiện, đối với những tri thức lý luận khô khan, thậm chí có chút huyền diệu khó khăn, Trương Văn Trọng luôn luôn có thể dùng nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, dẫn chứng phong phú, giảng giải cực kỳ sinh động thú vị, làm cho người ta vừa nghe liền có thể hiểu rõ.
Trương Văn Trọng có thể giảng giải tốt như vậy, cũng không có gì kỳ quái.
Đầu tiên, hắn hiểu biết về những trí thức lý luận này, có thể nói không người sánh bằng. Thứ nhì, hơn mấy ngàn năm từ thời cổ đại cho tới nay, vô luận là thời gian hắn tu luyện tại nhân gian, hay sau đó đắc đạo thành tiên rồi ở lại nhân gian du lịch, hắn đều từng thu nhận một ít đệ tử phẩm hạnh đoan chính, ý nghĩ thông tuệ, hướng bọn họ truyền thụ y thuật, đồng thời đều bồi đường bọn họ trở thành danh y một đời.
Ngày tháng lâu dài, năng lực dạy học của Trương Văn Trọng tự nhiên người thường không thể sánh bằng.
Trần Khải vốn muốn dẫn Ngô Thủ Chí và tước sĩ Eric trực tiếp đi vào trong phòng của Trương vãn Trọng. Nhưng khi bọn họ vừa đi đến gần phòng làm việc của hắn, chưa đến trước cửa chợt nghe thấy thanh âm Trương Văn Trọng giảng bài cho Tô Hiểu Hồng.
Trần Khải học Tây y, tuy rằng đối với cơ sở Trung y cũng có đọc lướt qua thế nhưng cũng không có thâm nhập nghiên cứu, cho nên cũng nghe không hiểu những lời Trương Văn Trọng đang giảng giải. Thế nhưng Ngô Thủ Chí là hành gia về phương diện này, vừa nghe thấy Trương Văn Trọng giảng bài, trên mặt nhất thời hiện lên một tia thần tình ngạc nhiên, hắn vội vã kéo lại Trần Khải và tước sĩ Eric, đưa ngón trỏ tay phải lên miệng ra dấu yên lặng, đồng thời ngừng chân đứng ngay bên ngoài hành lang.
Tuy rằng Trần Khải không giải thích được, thế nhưng cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ có thể im lặng đứng bất động. Mà tước sĩ Eric cũng đè thấp thanh âm, dùng tiếng Anh dò hỏi: “Làm sao vậy, Ngô viện trưởng, vì sao chúng ta phải dừng lại ờ chỗ này? Tôi đã nghe thấy được thanh âm của bác sĩ Trương, hắn đang ở ngay bên trong phòng này."
Ngô Thủ Chí cũng đè thấp thanh âm, dùng tiếng Anh hồi đáp: "Bác sĩ Trương đang giảng bài, chúng ta chờ một chút hãy đi vào." Hắn phát âm tiếng Anh cực kỳ tiêu chuẩn, không biết vượt xa vốn tiếng Anh của Trần Khải bao nhiên lần.
“Thì ra là thế, vậy chúng ta chờ thêm một chút đi." Tước sĩ Eric gật đầu đồng ý.
Trần Khải kinh ngạc há to miệng.
Một vị viện trưởng của y học viện đại học Ung Thành đầy quyền uy trong quốc nội, là y học gia tiếng tăm lừng lẫy tại quốc tế. Một người là viện sĩ viện y học hoàng gia Anh, tước sĩ Anh quốc, đồng dạng cũng là y học gia tiếng tăm lừng lẫy trong giới y học quốc tế, hai ngôi sao sáng trong giới y học, hiện tại không ngờ lại nín hơi yên lặng đứng bên ngoài phòng làm việc của một giáo y?
Đây. . .đây con mẹ nó đến tột cũng là chuyện thế nào a?
Ngay khi Ngô Thủ Chí, tước sĩ Eric, Trần Khải cùng với người phiên dịch của tước sĩ Eric đang đứng yên lặng được mười phút trong hành lang, Lâm Tử Mạn cầm lấy ly nước từ trong phòng của nàng đi ra, chuẩn bị đi lấy chút nước uống. Nhưng nàng làm sao cũng không ngờ tới, ở trong hành lang không ngờ lại có bốn người đang đứng im ắng. Sau thoáng hoảng sợ, nàng chợt hồi phục lại tinh thầm kinh ngạc nhìn Ngô Thủ Chí, nói: "Ngô viện trưởng? Sao ông lại ở đây?"
Lâm Tử Mạn nhận ra Ngô Thủ Chí cũng không có gì kỳ quái, ở bên trong đại học Ung Thành, người không nhận ra Ngô Thủ Chí chỉ sợ cũng không được bao nhiêu. Dù không phải người của y học viện, cũng từng nghe qua tên của hắn, nhìn thấy qua ảnh chụp của hắn. Dù sao, đây là một trong những đỉnh cấp y học đại sư có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nghe Lâm Tử Mạn nói, Trương Văn Trọng cũng dừng việc giảng bài, đứng lên.
Ngô Thủ Chí đầu tiên cười tủm tỉm nhìn Lâm Tử Mạn gật đầu, sau đó mới cùng tước sĩ Eric đi vào phòng làm việc của Trương Văn Trọng.
"Bác sĩ Trương chào anh, chúng ta lại gặp mặt." Thấy Trương Văn Trọng tước sĩ Eric phi thường vui vẻ, dáng tươi cười tràn đầy trên mặt.
“Chào ông tước sĩ Eric." Dùng tiếng Anh chào hỏi xong Trương Văn Trọng dừng ánh mắt trên người Ngô Thủ Chí, mỉm cười dùng tiếng Hoa hỏi: “Vị lão tiên sinh này là?"
Trần Khải ở phía sau đi tới, vừa lúc nghe được câu hỏi của Trương Văn Trọng nhất thời kinh ngạc đên há to miệng, nói: "Không phải chứ? Không ngờ anh không nhận ra ông ấy? Ông ấy là viện trưởng y học viện của đại học Ung Thành chúng ta, thu được xưng hào vinh dự "Y học Trung Quốc đại sư", Ngô Thủ Chí Ngô viện trưởng a."
“Tôi chỉ là một ông lão, tiểu Trương không nhận ra tôi cũng là bình thường." Ngô Thủ Chí cũng không hề lưu ý chút nào, cười tủm tỉm nói.
"Ngô lão nói đùa." Trương Văn Trọng hướng hắn chắp tay làm một lễ.
“Ân?” Ngô Thủ chí hơi sửng sốt, bởi vì Trương Văn Trọng làm lễ với hắn, chính là một thời những đại phu mỗi khi gặp mặt thường lưu hành gọi là "Đồng hành lễ", hiện tại đã rất ít nhìn thấy, cũng ít có người lại dùng lễ tiết như vậy. Ngô Thủ Chí dù sao cũng không nghĩ đến, không ngờ trong ngày hôm nay, ở một người trẻ tuổi chỉ có hai mươi tuổi như Trương Văn Trọng lại nhìn thấy được “Đồng hành lễ". Cười cười, hắn
cũng hướng Trương Văn Trọng làm lại một “Đồng hành lễ", trong lòng đối với Trương Văn Trọng càng thêm hiếu kỳ, cũng bởi vậy càng thêm tò mò cường liệt.
Lúc này tước sĩ Eric lại nói: "Bác sĩ Trương tôi đến gặp anh để xin lỗi. Tôi không biết ngày hôm nay anh đang khám bệnh cho bệnh nhân, tùy tiện cho người đến mời anh tham gia buổi thảo luận nghiên cứu. Anh nói rất đúng, bác sĩ hẳn nên vì bệnh nhân trước tiên. Cho nên tôi xin lỗi anh, mong muốn có thể nhận được sự tha thứ của anh."
Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: "Trung Quốc chúng ta có câu ngạn ngữ, là “Người không biết không có tội", huống chi, ông cho mời tôi tham gia học thuật giao lưu nghiên cứu, cũng chỉ vì muốn tốt cho tôi, không cần phải xin lỗi." Khóe mắt của hắn nhìn Trần Khải đang đứng bên cạnh, không hề nghi ngờ, tước sĩ Eric đến xin lỗi, tất nhiên có liên quan tới người kia.
"Xem ra, hắn tăng thêm không ít gia vị trong lời nói của ta." Trương Văn Trọng thầm nghĩ trong lòng.
Tước sĩ Eric tìm đến Trương Văn Trọng ngoại trừ muốn xin lỗi hắn, ý tứ là muốn học tập Trung y, lý giải thêm càng nhiều. Ngày hôm trước sau khi chia tay với Trương Văn Trọng tước sĩ Eric cũng từng đi tìm một ít sách báo Trung y được địch sang tiếng Anh để nhìn xem, nhưng mà xem mãi cũng không hiểu được, xa xa không bằng sự giảng thuật rõ ràng minh bạch của Trương Văn Trọng nói với hắn.
Nghe được tước sĩ Eric đưa ra lời thỉnh cầu, Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười. Hắn cũng không hề cự tuyệt, thật sự dùng tiếng Anh giảng giải lý luận về Trung y cho tước sĩ Eric nghe.
Khi nghe thấy Trương Văn Trọng dùng tiếng Anh giảng giải lý luận Trung y, đồng thời còn có thể giảng giải thật rõ ràng minh bạch, thậm chí là người ngoại quốc như tước sĩ Eric, một người không hiểu biết về Trung y đều có thể nghe hiểu được, sự kinh ngạc và hiếu kỳ trong lòng Ngô Thủ Chí lại càng thêm rừng rực.
Hắn từng đi qua những nước Âu Mỹ tham gia y học giao lưu không ít lần, tự nhiên hiểu rõ hướng một người ngoại quốc giảng giải lý luận Trung y là chuyện khó khăn cỡ nào. Điều khác không nói, muốn cho người ngoại quốc lý giải cái gì là "Khí Huyết Âm Dương", "Tạng Phủ Kinh Lạc", “Thiên Nhân Cảm Ứng", những lý luận như vậy, quả thực so với lên trời còn khó hơn. Thế nhưng hiện tại, những chuyện khó khăn như vậy ở trong tay người giáo y trẻ tuổi này lại chẳng phải là chuyện gì trắc trờ.
Trương Văn Trọng giảng đến nước bọt tung bay, tước sĩ Eric nghe như si như say, thời gian đã lặng lẽ trôi qua.
Điện thoại di động của Ngô Thủ Chí đột nhiên vang lên. Hắn xoay người đi ra khỏi phòng tiếp điện thoại, chỉ chốc lát lại quay vào phòng vừa cười vừa nói: "Bọn họ gọi điện thoại tới thôi thúc chúng ta, muốn chúng ta đi tới Ngọc Kiều tửu lâu, lúc này bọn họ đang chờ chúng ta tới bắt đầu bữa tiệc. Tiểu Trương anh cũng cùng đi với chúng tôi đi."
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: “Như vậy không tốt lắm đâu, tôi không đi."
“Đi, đi, nhất định phải đi, tôi còn muốn lãnh giáo nhiều kiến thức Trung y với anh đó." Tước sĩ Eric vội vã nói, từ lần trước bên trong biệt thự Vưu gia, thấy được y thuật của Trương Văn Trọng khi trị liệu Miệt Phiến Chung cho vưu Thiên Hải, hắn đã mê say Trung y thần bí. Đáng tiếc chính là những sách báo Trung y bằng tiếng Anh, hắn căn bản xem không hiểu, bởi vậy cũng chỉ đành từ chỗ Trương Văn Trọng học hỏi thêm tri thức Trung y. Kỳ thực, tước sĩ Eric cũng đang có ý niệm học tập tiếng Hoa trong đầu, chỉ là hiện tại muốn tìm một người thầy dạy tiếng Anh không khó, thế nhưng muốn tìm một người thầy dạy tiếng Hoa, cũng không dễ dàng.
Trương Văn Trọng buồn cười, vị tước sĩ Eric này tuy tuổi tác đã cao, thế nhưng sự hiếu học lại rất mạnh, không hề thấp hơn thanh niên, thậm chí còn cao hơn nhiều.
“Đã như vậy, vậy được rồi, tôi cung kính không bằng tuân mệnh vậy." Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói.
Tô Hiểu Hồng vốn đang một mực lắng nghe, đột nhiên lúc này mở miệng dò hỏi: “Tôi có thể cùng đi hay không? Bữa trưa của tôi còn chưa được ăn. Nếu như có thể cùng theo để tìm bữa ăn, như vậy có thể tiết kiệm được tiền cơm trưa rồi."
“Ân?" Ngô Thủ Chí từ khi đi vào trong phòng, lực chú ý chỉ đặt trên người Trương Văn Trọng. Thẳng đến lúc này mới phát hiện được sự tồn tại của Tô Hiểu Hồng. Hắn hiển nhiên nhận ra Tô Hiểu Hồng cười ha hả hỏi: “Tiểu muội, sao cháu lại ở đây?"
"Cháu là thực tập sinh của Trương lão sư, tự nhiên là phải ở chỗ này." Tô Hiểu Hồng cười hì hì hồi đáp.
“Lão già trong nhà cháu, không ngờ nguyện ý cho cháu bái dưới cửa của người khác sao?" Trên mặt Ngô Thủ Chí lần thứ hai hiện lên biểu tình kinh ngạc.
"Cháu còn chưa được bái vào môn hạ của Trương lão sư đây." Nói đến đây, Tô Hiểu Hồng có chút mất hứng nàng bậm đôi môi nhỏ nhắn, nói: "Bây giờ cháu còn đang trong thời kì thử nghiệm cho nên chỉ có thể xem là thực tập sinh của Trương lão sư, còn chưa được làm đệ tử nhập môn. Nhưng sớm muộn gì cháu cũng thành nhập môn đệ tử!"
"Ác?" Ngô Thủ Chí càng thêm kinh ngạc. Hắn thế nhưng hiểu rất rõ tình huống gia đình của Tô Hiểu Hồng.
Nhìn Trương Văn Trọng sự tò mò trong lòng Ngô Thủ Chí càng thêm cường liệt. Bất quá hắn cũng không lộ ra, mà cười nói với Tô Hiểu Hồng: “Cháu đã muốn đi, vậy cùng đi thôi. Nếu như lão già kia biết được ta cự tuyệt yêu cầu của cháu, chỉ sợ sẽ nháo loạn với ta, mười ngày nửa tháng không chịu chơi cờ với ta nữa. Ai, lại nói, hình như thực sự đã lâu ta không cùng chơi cờ với hắn. Hôm nào nhất định phải hẹn hắn ra gặp mặt mới được."