Mục lục
[Dịch] Tiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù trong lòng bất mãn với Nhạc Tử Mẫn và Trương Văn Trọng, nhưng Trần Kiến cũng không dám chậm trễ chuyện cấp cứu bệnh nhân, hắn lập tức gọi nhân viên cứu hộ tới đem hai người này cẩn thận đặt lên cáng, sau đó đưa lên xe cấp cứu.

Chờ nhân viên cứu hộ mang hai người bị thương lên xe rồi, Trương Văn Trọng cùng Nhạc Tử Mẫn cũng đồng thời lên chiếc xe cứu thương này. Trần Kiến suy nghĩ một chút, lại chọn một chiếc cứu thương khác mà ngồi.

Tại hiện trường người bị thương quá nhiều, ba chiếc xe cứu thương không đủ để đem toàn bộ người bị thương chở đi, chỉ có thể đưa một phần những người bị trọng thương đi trước. May mắn là có những xe cứu thương khác đang chạy tới, chắc là cũng đủ. Đồng thời xe cảnh sát tại hiện trường cũng đảm nhiệm vận chuyển người bị thương, tranh thủ đem những người bị trọng thương này đến bệnh viện, để mau chóng được chữa trị.

Trương Văn Trọng cùng Nhạc Tử Mẫn ngồi trên xe cứu thương nổi còi hụ inh ỏi mà đi, Trần Kiến ngồi ở xe cứu thương ngay phía sau. Nhìn chiếc xe đằng trước, sắc mặt Trần Kiến vô cùng âm trầm. (DG : Lão tử ghét nhất mấy thằng cha này, bố láo bố toét).

Trần Kiến thầm nghĩ trong lòng:”Nhạc phó viện trưởng đi theo cái tên Trung y lừa gạt không rõ lai lịch này, ta cũng không thể mặc kệ ngồi nhìn được. Chuyện này không chỉ liên quan đến thanh danh của hắn, mà còn liên quan đến danh tiếng của bệnh viện nữa. Không được, ta phải đem chuyện này cấp báo cho Triệu viện trưởng!”

Trần Kiến lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Triệu viện trưởng, đem mọi chuyện ở đây thêm mắm thêm muối vào hồi báo.

Ba chiếc cứu thương lao đi rất nhanh trong tiếng còi hụ inh ỏi.

Lúc này đúng là giờ cao điểm, mọi người đi làm, nhưng may mắn là không có xuất hiện kẹt xe. Trên đường, mọi người đều nhanh chóng nhường đường, ba chiếc cứu thương sau gần mười lăm phút đã đến bệnh viện Ung Thành. Tại trước cửa khoa cấp cứu của bệnh viện, các bác sĩ và y tá của khoa cấp cứu đã sớm chuẩn bị tốt, thấy xe cấp cứu chạy đến, bọn họ lập tức mang cáng xông tới.

Cửa xe cấp cứu vừa mở ra, Trương Văn Trọng liền bước xuống, quay đầu lại nói với Nhạc Tử Mẫn:”Nhạc lão, bảo người của ngươi chuẩn bị một phòng giải phẫu có thể đồng thời đặt hai bàn giải phẫu, ta muốn đồng thời giải phẫu cho hai người này.”

“Người đồng thời phẫu thuật cho hai người? Ngươi chỉ là một tên bác sĩ Trung y, ngươi biết cầm dao mổ sao?” Trần Kiến từ xe cứu thương phía sau bước xuống, trùng hợp nghe được lời Trương Văn Trọng nói, lập tức cười lạnh nói.

Trần Kiến cũng không để ý đến Trương Văn Trọng mà bước nhanh tới bên người Nhạc Tử Mẫn nói tiếp:”Nhạc phó viện trưởng, trên đường về đây, ta đã gọi điện thoại hồi báo chuyện này cho Triệu viện trưởng. Triệu viện trưởng đang dự tiệc ở cục vệ sinh, hiện tại đang trên đường nhanh chóng về bệnh viện. Nếu có thể, ta nghĩ, chúng ta trước tiên áp dụng biện pháp sơ cứu chờ Triệu viện trưởng trở về an bài chuyện này đi.”

Nhạc Tử Mẫn cự tuyệt đề nghị của Trần Kiến, hắn nói:”Tất cả những người bị thương đều phải được xử lý ngay lập tức, nhất là hai người bị trọng thương nguy hiểm tính mạng này. Cho nên chúng ta phải mau chóng cho họ tiến hành phẫu thuật mới được. Nếu như đợi Triệu viện trưởng về tới, chỉ sợ là chậm trễ thời gian tốt nhất cứu chữa cho bọn họ.”

Trần Kiến đang định nói, thì Trương Văn Trọng ở phía sau đã nói trước:”Lúc nãy ta xem các nàng đã tới gần lúc đèn cạn dầu rồi. Mặc dù ta thi triển Cố bổn bồi nguyên châm pháp giúp hai người họ kéo dài tính mạng, nhưng cũng chỉ có một canh giờ thôi. Mà vừa rồi trên đường tới đây đã lãng phí mười lăm phút, bây giờ lưu lại cho chúng ta chỉ còn có gần bốn mươi lắm phút đồng hồ. Nếu chúng ta không thể trong khoảng thời gian bốn mươi lăm phút này hoàn thành phẫu thuật cho hai nàng, như vậy các nàng nhất định phải chết. Hiện tại mỗi một giây, một phút đối với các nàng đều cực kỳ quý giá!”

Trần Kiến dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn Trương Văn Trọng, rồi nói với Nhạc Tử Mẫn:”Nhạc phó viện trưởng, ngươi sẽ không thật sự tin tưởng cái cái tên giang hồ lang băm này chứ? Đây chính là hai mạng người a! Nếu như chữa trị có sự cố gì, hắn liền có thể vỗ mông rời đi, thì chúng ta có thể làm gì? Bệnh viện chúng ta sẽ bị đả kích bao nhiêu đây? Nhạc phó viện trưởng, người nên nghĩ lại đi!”

Trương Văn Trọng nhíu mày, nếu như tiếp tục để Trần Kiến dây dưa như vậy, không biết hắn sẽ làm chậm trễ thêm bao nhiêu thời gian nữa? Hiện tại mỗi một giây, một phút đều là thời gian cực kỳ quý giá để cứu mạng. Không thể lãng phí được.

“Ngươi câm miệng cho ta đi.” Trương Văn Trọng lạnh giọng quát một tiếng, tay vỗ lên lưng của Trần Kiến một cái.

Trần Kiến tưởng rằng Trương Văn Trọng thẹn quá hóa giận định đánh hắn, nên hắn vội lui về sau một bước, nhưng cũng không thể tránh khỏi bàn tay đánh tới của Trương Văn Trọng. Nhưng may mắn là Trần Kiến chỉ thấy trên lưng tê rần một chút, ngoài ra không có cảm giác gì khác.

Trần Kiến không ngờ, cái tên miệng đầy chuyện ma quỷ giang hồ này lại dám đánh hắn. Hắn há mồm định kêu bảo an tới bắt Trương Văn Trọng. Chính là lúc hắn định kêu to thì hoảng sợ phát hiện lưỡi của mình đã cứng ngắt, không thể uốn lại được. Lúc này cho dù hắn cố gắng như thế nào cũng không thể nói ra thành lời được, chỉ có thể phát ra những âm thanh ấp úng, người khác nghe không hiểu là âm thanh gì.

“Ngươi làm cái gì hắn thế?” Nhạc Tử Mẫn nhìn Trần Kiến, rồi lại nhìn Trương Văn Trọng, kinh ngạc há to miệng hỏi.

Trương Văn Trọng đưa tay phải lên lộ ra ngón trỏ và ngón giữ đang kẹp một cây kim châm chỉa thẳng ra, đạm nhiên nói:”Không có gì, chỉ dùng một chút thủ đoạn nhỏ khiến cái tên gia hỏa ồn ào này im lặng một lúc thôi.”

Lúc nãy, Trương Văn Trọng lấy cây kim châm này dùng thủ pháp châm cứu kích thích lên Ách Môn huyệt (hay Ách Kỳ Môn) của Trần Kiến, khiến hắn biến thành “có miệng mà khó nói”.

Ách môn huyệt nằm ở chỗ ót, cách mép tóc năm phân. Nó chủ yếu dùng trong trị liệu cổ tê cứng và đau sống lưng. Nhưng nếu dùng thủ pháp châm cứu đặc thù cùng lực kích thích phù hợp thì có thể khống chế cho đầu lưỡi cứng lại. Trương Văn Trọng dùng cái thủ pháp này khiến cho cái tên Trần Kiến ăn nói lỗ mãng làm phiền người khác này im miệng.

Đã rõ ràng phương pháp Trương Văn Trọng khiến Trần Kiến im miệng, Nhạc Tử Mẫn cảm khái nói:”Thật không ngờ, Ách môn huyệt lại còn có tác dụng như vậy. Trương tiên sinh, có thể cho ta biết, ngươi rốt cuộc là làm như thế nào được không?”

Trương Văn Trọng trả lời:”Sau này có cơ hội ta nói cho ngươi nghe cũng không trễ. Nhưng hiện tại chúng ta phải nắm chặt thời gian, tiến hành phẫu thuật cho hai người bọn họ. Nhạc lão, làm phiền người nhanh đi an bài nhân thủ, chuẩn bị một phòng giải phẫu đi.”

Mặc dù đã kiến thức qua tài nghệ trung y thuật phi phàm của Trương Văn Trọng, nhưng bởi vì hai người bị thương này tình trạng thật sự rất khó giải quyết, cho nên Nhạc Tử Mẫn có chút chần chờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK