Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh nắng ban mai ôn nhu chiếu vào giữa mảnh núi rừng quanh vùng ngoại ô phía nam thành Dương Châu, lá cây xanh um tươi tốt liền phản chiếu ra từng mảng màu xanh lục nhẹ nhàng. Sương mù nhàn nhạt vẫn chưa tản đi, từ xa nhìn lại như có như không, tựa như đang có một nàng tiên nữ múa lên dải lụa mỏng.

Tại một khu vực có cây cối rậm rạp, có một cái sơn động nhỏ, cửa động tràn đầy cỏ dại và cây mây. Nếu không đến gần xem, cực kỳ khó phát hiện nơi đây lại có một hang động như vậy.

Lúc này, mơ hồ nghe được bên trong truyền tới một âm thanh sung sướng: "Tiểu Dã, đệ xem, ta trông giống đại gia không?"

...

Đáp lại thanh âm này chính là một hồi trầm mặc.

Bên trong động, Hùng Đệ mặc một cái áo ngắn vải thô rộng thùng thình cùng một cái quần đùi lớn, đứng thẳng trong động, trên cổ mang theo hai chuỗi trân châu, mỗi tay cầm một đĩnh vàng, eo to vặn vẹo, nhếch môi cười ha ha. Gia hỏa này tựa hồ rất yêu thích mấy thứ rực rỡ như trân châu, vàng bạc v...v.

Tiểu Dã ngẩng đầu liếc nhìn, rất qua loa gật gật đầu, rồi lại lập tức cúi đầu thưởng thức một cây dao găm sắc bén trong tay, dao găm này là tìm ra từ trong rương châu báu kia. Tiểu tử này tựa hồ không cảm thấy quá hứng thú với mấy thứ toả sáng lòe lòe, trái lại cảm thấy rất hứng thú với những thứ sắc bén nguy hiểm này.

Mà Hàn Nghệ thì lại tựa ở bên tường, một tay gối đầu, tay kia thì tung tung một đĩnh vàng, dáng vẻ như đang suy tư.

Hùng Đệ thấy bạn tốt qua loa với mình như thế, trong lòng liền tịch mịch khó nhịn, lại đi tới bên cạnh Hàn Nghệ , buồn bực nói: "Hàn đại ca, bây giờ chúng ta đều phát tài. Với số tiền này, chúng ta có ăn mười đời cũng không hết nha, sao trông huynh chẳng có chút nào cao hứng thế?"

Nó cảm thấy hiện tại hẳn là nên ăn mừng, chỉ tốn một đêm đã kiếm được nhiều tiền như vậy, hơn nữa cả cái kế hoạch của bọn họ cũng lấy được thành công viên mãn. Thế này còn không đáng chúc mừng, vậy còn có cái gì đáng chúc mừng, cũng không nên chỉ ngồi ở chỗ này đờ ra như vậy. Thế nhưng mặc kệ là Tiểu Dã, hay là Hàn Nghệ, hoàn toàn không có ý tứ ăn mừng gì cả.

Hàn Nghệ ngẩn ra, liếc nhìn Hùng Đệ, cười nói: "Mười đời? Có thể đủ tiêu mười năm, ta nằm mơ cũng cười tỉnh rồi."

Lời này không giả, tốc độ tiêu tiền của hắn, phải nói là cực nhanh. Chỉ là lúc trước trên người hắn không có tiền, cũng không có thăm dò rõ ràng Đường triều này nên tiêu tiền vào chỗ nào. Dừng một chút, hắn lại nói: "Hơn nữa, đệ cũng cần phải đem chỗ vàng này tiêu ra được, mới có thể tính là tiền nha. Bằng không, chỗ vàng này cũng chỉ có thể để cho đệ cao hứng một hồi thôi."

Hùng Đệ vừa nghe, gật đầu nói: "Nếu như vậy, chỗ vàng này phải làm thế nào đây?"

Đây chính là chỗ đau đầu nhất của Hàn Nghệ, ở đời sau bọn họ có một vài con đường chuyên môn xử lý một ít tang vật không thể lộ ra ngoài sáng như thế này. Thế nhưng hiện tại..., hắn chỉ nhận thức được có mấy người, số vàng này lại không thể hoàn toàn coi là tiền, càng nhiều là giống một loại hàng xa xỉ, dùng hay không dùng đều là vấn đề. Coi như mang ra dùng, ngươi đột nhiên cầm một đĩnh vàng đi mua đồ, thế kia cũng quá khiến người ta chú ý rồi. Những châu báu kia thì càng không cần phải nói, chỉ có ông trời mới biết những châu báu kia là làm ra từ nơi nào, duy nhất có thể dùng chính là số tơ lụa kia, thế nhưng vàng mới là khoản lớn nhất nha.

Vừa nãy hắn vẫn đang tự hỏi cái vấn đề này, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra biện pháp nào hay, then chốt là hắn cũng không rõ ràng giá trị của vàng niên đại bây giờ là lớn bao nhiêu, trong hồi ức cũng không có tin tức phương diện này, dù sao Hàn Nghệ trước đó cũng chưa từng thấy vàng bạc.

Xem ra còn phải ra ngoài hỏi thăm một chút, xem giá thị trường của vàng là bao nhiêu.

Hàn Nghệ khẽ thở dài một cái, hắn còn có rất nhiều chuyện phải cân nhắc nha, lại liếc nhìn thỏi vàng trong tay, trong lòng lại ngẫm nghĩ, kỳ quái? Hiện nay vàng bạc trong dân gian là cực kỳ hiếm thấy, tại sao con lừa trọc kia lại có nhiều vàng như vậy, không thể có chuyện những tín đồ kia lại cầm vàng đến thắp hương chứ. Hơn nữa trọng lượng của mấy thỏi vàng này đều không khác nhau là mấy, hiển nhiên không phải thu từ nhiều nơi tới, mà là từ cùng một chỗ đổi ra. Đúng rồi, nói cách khác nếu như ta tìm ra một con đường có thể hối đoái vàng, ta liền có thể đem số vàng này hối đoái thành tiền đồng.

Nghĩ tới đây, trong lòng của hắn liền vui vẻ, nhưng cùng lúc lại phi thường buồn bực, vì sao con lừa trọc kia lại muốn thu gom vàng nhỏ? Hơn nữa số lượng cũng không ít, lẽ nào chỉ là vì cất giấu? Ừm, ngược lại cũng có thể, dù sao tiền đồng cũng quá cồng kềnh. Thôi đi, thôi đi, tiền tới tay là được, chuyện khác có quan hệ cọng lông gì đến ta, ta cũng quản không được nhiều như vậy. Ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn nhìn thấy Hùng Đệ đang định lục lọi số tơ lụa thượng đẳng kia, vội vàng nói: "Tiểu béo, làm gì đấy?"

Hùng Đệ nói: "Đệ muốn xem số tơ lụa này một chút, khà khà, đệ đã lớn như vậy, vẫn chưa có mặc qua tơ lụa tốt như vậy."

Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: "Mấy thứ đấy đệ đừng đụng vào, miễn cho bị bẩn, hiện tại số vàng cùng châu báu này không thể dùng được, phải dựa vào số tơ lụa này chống đỡ một hồi, nhớ kỹ, không được đụng vào."

"Dạ."

Hùng Đệ đóng rương lại, cầm một đống vàng đứng một bên chơi, cũng không nói gì nữa.

Hàn Nghệ hỏi: "Ta nói hai người các đệ không buồn ngủ một chút nào sao? Các đệ cũng đã một đêm không ngủ rồi."

Hùng Đệ nói: "Ở đây nhiều vàng như vậy, đệ làm sao ngủ nổi."

Tiểu Dã cũng gật đầu cười không ngừng.

"Tùy các đệ thôi, ta ngủ một chút đã."

Hàn Nghệ nói xong liền trực tiếp nằm xuống, lấy đống quần áo của Hùng Đệ lót dưới đầu, rất nhanh đã ngủ.

Ngủ một giấc liền thẳng tới chiều, thời điểm Hàn Nghệ tỉnh lại, Hùng Đệ và Tiểu Dã vẫn còn đang ngủ, Tiểu Dã thì ôm thanh dao găm kia, nằm rúc vào một góc, còn Hùng Đệ thì tương đối khí phách, trực tiếp nằm nhoài trên đống vàng mà ngủ, một con mắt vẫn còn hơi mở ra, nước miếng chảy đầy đất.

Hàn Nghệ dùng sức chà chà mặt, một lát sau, mới đánh thức Hùng Đệ cùng Tiểu Dã: "Ta đi về trước, các đệ tạm thời cứ đợi ở chỗ này, tuy nhiên đừng có chạy lung tung, đặc biệt là nhóc mập đệ."

"À? Trở về sao?"

Hùng Đệ vuốt mắt nói: "Không phải chúng ta muốn đi ăn mừng sao?"

"Đệ cho rằng ta không muốn sao!"

Hàn Nghệ buồn phiền nói: "Thế nhưng để bảo đảm..., vẫn là chờ chuyện này qua đi đã. Yên tâm, tiền đã đến tay rồi, còn sợ không có cơ hội dùng sao, đợi đến lúc đấy, chúng ta liền đến tửu lâu ngon nhất Dương Châu, ăn uống mấy ngày mấy đêm luôn, lại kêu lên mấy mỹ nữ. . .cái này thì các đệ không cần, một mình ta chịu là được. Nói tóm lại, phải cắn răng nhịn một chút, ngày tốt lành sắp tới rồi."

Hùng Đệ chảy nước miếng nói: "Hàn đại ca, đến lúc đó đệ muốn ăn vịt quay của Dương Châu đệ nhất lâu."

"Được, đến lúc đó ta kêu luôn một mâm vịt quay cho đệ ăn thống khoái."

Hàn Nghệ sảng khoái vung tay lên, lại hướng về Tiểu Dã nói: "Tiểu Dã, hiện tại chúng ta có tiền, ta nhất định sẽ tìm lang trung tốt nhất giúp đệ trị hết bệnh, để đệ có thể mở miệng nói chuyện."

Hùng Đệ gật đầu liên tục nói: "Đúng đúng đúng, nếu như Tiểu Dã có thể nói chuyện, vậy thì quá tốt rồi, ta cũng không cần ăn vịt quay, đem tiền đều để cho Tiểu Dã xem bệnh đi."

Nhưng Tiểu Dã chỉ lắc đầu một cái, sau đó cúi đầu không nói.

Hùng Đệ thấy bạn tốt cô đơn, vội vàng đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Tiểu Dã, quan tâm hỏi: "Tiểu Dã, đệ làm sao thế?"

Tiểu Dã vẫn chỉ cúi đầu.

Hàn Nghệ cũng đi tới, hỏi: "Tiểu Dã, có phải là đệ có lời gì khó nói không?"

Tiểu Dã vẫn cứ cúi đầu.

Tên tiểu tử này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy? Hàn Nghệ nhất thời cũng không hiểu, nhưng thấy Tiểu Dã tựa hồ không muốn nhiều lời, liền nói sang chuyện khác: "Nào, trước tiên chúng ta phải đem số vàng cùng châu báu này giấu đi đã."

Hùng Đệ buồn bực nói: "Nhưng Hàn đại ca, ta vẫn còn chưa chơi chán nha."

Hàn Nghệ nói: "Hôm khác ta sẽ cho người làm một sợi dây chuyền vàng đeo trên cổ đệ, để đệ làm một tên nhà giàu mới nổi, thế là được rồi chứ."

"Dây chuyền vàng!"

Hùng Đệ lập tức chuyển buồn thành vui, gật đầu liên tục không ngừng.

Ba người liền ở trong động đào thêm một cái hố, đem hai cái rương gỗ nhỏ thả vào, sau đó trực tiếp đẩy một khối đá lớn từ trong động đè ở phía trên. Còn hai cái rương gỗ lớn kia, Hàn Nghệ trái lại không thèm quan tâm, bởi vì hiện tại lụa chính là tiền, tùy ý có thể thấy được, coi như khiến người ta phát hiện cũng không phải chuyện gì to tát. Thế nhưng vàng bạc châu báu là vô cùng hiếm thấy, nếu để cho người phát hiện, khả năng sẽ đưa tới mầm họa, dù sao số vàng này cũng không ít a.

Giải quyết xong, Hàn Nghệ liền rời đi, lương thực trong động cũng đủ cho bọn họ chống đỡ một đoạn thời gian. Hơn nữa, Tiểu Dã còn có thể đi săn.

Hàn Nghệ tiện đường đem xe lừa trả lại, sau khi thu hồi tiền thế chấp, liền trở về Mai thôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Lang Trảo
29 Tháng một, 2022 20:51
Được thấy có Lĩnh Nam gì đó thì phải
mafia777
27 Tháng một, 2022 21:54
Mấy bạn đọc truyện của mình thấy chỗ nào còn lỗi chính tả thì báo mình nha, lỗi nhỏ cũng dc, dấu sắc nhầm thành dầu huyền cũng được.
AlaskaPA
27 Tháng một, 2022 15:07
truyện hay vậy sao giờ mình mới thấy nhỉ
Hieu Le
23 Tháng một, 2022 12:01
đánh dấu
Mèo Đen
22 Tháng một, 2022 12:20
Dịch giả đúng chuẩn là hồi sinh cả bộ này luốn ấy, bộ này cũng phải ra 5 năm rồi, cũng có cv full, nhưng chả mấy ai đọc cả. Giờ đọc bản dịch này mới biết truyện hay như vậy
Cauopmuoi00
22 Tháng một, 2022 06:40
bộ này convert full r hơn 2k1c ae nào đói thì đọc tạm bởi cv đọc khá ổn
Ốc rạ
22 Tháng một, 2022 04:46
Lịch sử ơi.
Twed
22 Tháng một, 2022 02:48
đường chuyên là truyện gì thế
Twed
22 Tháng một, 2022 02:47
đọc sơ khá hay với 7 chương đầunể nhất là bạn dịch tốt quá... mình vào đọc cũng là nhờ đoạn tóm tắt của bạn.
PizzaHaha
16 Tháng một, 2022 17:25
tác này viết vừa hài vừa tình cảm, không viết ngôn tình hơi phí
mafia777
15 Tháng một, 2022 17:03
Tối sẽ có nha
The Becks
15 Tháng một, 2022 14:53
Sao mãi chưa có chương nhỉ
DragonRush
13 Tháng một, 2022 13:32
đỉnh thật sự, dù chưa biết về sau tác viết thế nào, nhưng đọc tới chương hiện tại đã đủ để gọi nó là siêu phẩm rồi
Nghiant
10 Tháng một, 2022 19:57
nope, m không muốn spoil chứ về sau hạ trí người thời xưa kinh :v
Le Van Phap
10 Tháng một, 2022 17:14
về sau càng hay
Nghiant
10 Tháng một, 2022 13:02
bộ này đoạn đầu đọc còn được về sau thì...
Lôi Linh
09 Tháng một, 2022 16:00
Khéo còn hay hơn Đường Chuyên, tiếc là còn ít chương quá
DoranNational
08 Tháng một, 2022 11:54
lên chương lâu vậy đạo hữu ơi
mafia777
04 Tháng một, 2022 13:44
Lên là lên!
Sara BaBa
03 Tháng một, 2022 11:11
Cầu chương mới!!!
cu te phô mai que
01 Tháng một, 2022 12:47
đói thuốc sắp chết roài, bạo chương đi thớt
mafia777
01 Tháng một, 2022 12:25
Happy new year mọi người!
dubui970
01 Tháng một, 2022 00:06
cổ nhân không ngu nhưng bạn ngu. Ăn trộm đâu ra, người ta là lừa đảo chuyên nghiệp
hoangbott
31 Tháng mười hai, 2021 01:32
Truyện đọc đến giờ khá hay. Bản dịch chất lượng
Đức Trong
30 Tháng mười hai, 2021 14:52
hết chương ròi , thuốc đâu -.-
BÌNH LUẬN FACEBOOK