Trịnh Thiện Hành và Trưởng Tôn Diên đều không phải người thích nói lời vô nghĩa, Trịnh Thiện Hành từ trước đến nay đều nói một là một, sẽ không đi quanh co lòng vòng, mà Trưởng Tôn Diên lại giữ chữ như vàng. Dù sao thì Hàn Nghệ rất ít khi nghe thấy gã truy vấn cái gì, ngươi nói, thì gã nghe, ngươi không nói, gã cũng tuyệt đối không hỏi thêm câu nào.
Có lẽ đúng như những lời của gã, gã không thích nói đến chuyện của người khác, chắc chắn cũng không thích hỏi chuyện của người khác.
Sau khi nói xong chuyện này, Trịnh Thiện Hành cũng chỉ là vô cùng lễ phép hàn huyên vài câu, sau đó liền cùng Trưởng Tôn Diên rời đi, không giống rất nhiều người, nói đến lúc cao hứng, hứng trí lên cao, uống ly rượu tâm sự luyên thuyên gì đó.
Kỳ thật Hàn Nghệ chém gió cũng đủ to rồi, ngươi có hỏi hay không, ý nghĩa cũng không lớn nữa, việc bọn họ có thể làm cũng chỉ là rửa mắt chờ xem.
Hàn Nghệ một mực tiễn bọn họ đến tận cửa, sau khi nhìn bọn họ rời đi, mới trở lại nội viện.
Còn chưa kịp thở ra, thì Lưu Nga đó đã vội vàng đi tới: "Trưởng Tôn công tử và Trịnh công tử đi rồi?"
"Ừm."
"Bọn họ đều là vì chuyện hẻm Bắc mà tới sao?"
"Hiển nhiên, bằng không với thân phận của bọn họ, sẽ đến tìm ta nói chuyện phiếm sao?" Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói.
Lưu Nga vội nói: "Vậy ngươi nói thế nào?"
Hàn Nghệ nói: "Ta nói tình hình thực tế cho Trưởng Tôn công tử, còn Trịnh công tử ngược lại không có nói rõ, nhưng y hẳn là cũng đoán được."
"Ngươi nói toàn bộ cho bọn họ biết rồi?"
Lưu Nga kinh hô.
Hàn Nghệ gật gật đầu.
"Tại sao? Đây chính là chuyện trái pháp luật đó, ngươi làm sao lại dễ dàng nói cho bọn họ biết." Lưu Nga hoang mang nói.
Hàn Nghệ cười lắc lắc đầu nói: "Trên đời này không có lời nói dối vĩnh cửu, đã là nói dối thì nhất định sẽ bị người nhìn ra, cho dù không phải hôm nay, thì cũng sẽ là ngày mai, trừ phi chúng ta không có thu lợi ở mặt này, thì có lẽ còn có thể giấu diếm được bọn họ, nhưng chỉ cần bọn họ biết chúng ta mua xuống cả hẻm bắc này, như vậy bọn họ nhất định sẽ hiểu ra ngay.
Nhưng mà việc này không có chút quan hệ lợi ích nào cùng Trưởng Tôn gia, ta thật sự tìm không ra lý do nào để giấu diếm y, mọi người đều thích người thông minh, chứ không phải một kẻ tự cho mình là người thông minh."
Kỳ thật Hàn Nghệ vẫn luôn băn khoăn đối với thái độ của Trường Tôn gia, tuy rằng ngày ấy Trưởng Tôn Vô Kỵ có đứng ra, nhưng cũng chỉ vậy thôi, chỉ là âm thầm chấn nhiếp một chút Thôi Tập Nhận. Nhưng cũng không có thả ra bất kỳ tín hiệu gì.
Nói cách khác, Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn luôn giữ lại đối với Hàn Nghệ, loại giữ lại chứ không hết mình này có nghĩa là bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ Hàn Nghệ đấy.
Cái này đối với Hàn Nghệ mà nói, thật sự là mang quá nhiều tính không xác định rồi, hắn cần phải đạt được tín nhiệm của Trưởng Tôn Vô Kỵ trước. Chỉ có như vậy, tâm của hắn mới có thể càng thêm kiên định, mà hắn rất minh bạch, một đại nhân vật như Trưởng Tôn Vô Kỵ, tuyệt đối sẽ không hi vọng thủ hạ của mình đều là một đám ngu dốt máy móc, ông ta đương nhiên hi vọng thủ hạ của mình có thể phân ưu vì mình, nhưng so sánh với người ngu dốt, ông ta tuyệt đối sẽ không đặt hi vọng vào kẻ tự cho mình là thông minh.
Bởi vì kẻ tự cho là mình thông minh, thường hay dễ tự chủ trương, đây là thứ người thống trị không thích nhất.
Thông minh và tự cho là thông minh. Hai cái này Hàn Nghệ nhất định phải nắm chắc mức độ, một mặt hắn phải thể hiện ra năng lực của mình, một mặt lại phải thể hiện ra phẩm cách trung thành của mình .
Lưu Nga tuy rằng không ngu, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, nàng vẫn có chút không phóng khoáng, chính là toàn nói điều tốt, chuyện xấu thì không dám nói, cũng không thể lý giải loại tâm tư này của Hàn Nghệ, nhưng Hàn Nghệ đã nói như vậy rồi, nàng đương nhiên không còn lời gì để nói, hỏi: "Vậy Trịnh Công tử thì sao?"
Hàn Nghệ không muốn để Lưu Nga biết loại quan hệ hỗn loạn này, nếu không kiểu gì cũng làm nàng sợ đến mức ngủ không yên, nói: "Trịnh công tử từng gặp ta một hai lần, có chút quan hệ cá nhân. Lần này đến chỉ là xuất phát từ sự quan tâm, hơn nữa y cũng không biết tình hình thực tế."
Dừng một chút, hắn lại nói: "Hiện tại chúng ta không cần nghĩ tới bọn họ, thứ chúng ta muốn đạt được, vẫn còn kém quá xa so với đẳng cấp của bọn họ, hiện giờ việc bọn họ phải làm tốt là chuẩn bị tốt toàn diện thu mua."
Buổi sáng hôm sau.
"Tiểu Nghệ ca. Người ngươi muốn chiêu nạp ta đã gọi tới rồi, nhưng... nhưng mà, thật xin lỗi, ta cũng không chiêu nạp được đủ 50 người."
Trà Ngũ cúi đầu vẻ mặt xấu hổ nói.
Hàn Nghệ nói: "Vậy ngươi chào mời được bao nhiêu người?"
Trà Ngũ nói: "Chỉ có 25 người."
Hàn Nghệ gật gật đầu, cười nói: "Cái này cũng không trách ngươi, hiện giờ thanh danh hẻm bắc đã thúi như vậy, có thể đến nhiều người như vậy là đã vô cùng tốt rồi, hơn nữa ngươi không có tìm cớ, mà dũng cảm gánh lấy cái thất bại này, như vậy đã rất không tồi. Bọn họ ở nơi nào?"
Trà Ngũ nói: "Ở trong lâu."
"Đi thôi, tới gặp bọn họ."
"Vâng."
Hàn Nghệ và Trà Ngũ đi vào trong lâu, chỉ thấy hơn 20 người đứng ở trên sân khấu, có nam có nữ, hơn phân nửa đều là gương mặt non nớt, chỉ có hai khuôn mặt hơi lớn, mỗi người đều là xanh xao vàng vọt, không có cách nào, thời cổ đại khá nghèo, muốn có bộ dạng trắng trẻo mập mạp, vậy nhất định phải có thiên phú của Hùng Đệ.
Trừ những người này ra, còn có đám người Hùng Đệ, Tiểu Dã, Tang Mộc.
Tang Mộc vốn dĩ ở chỗ này sửa chữa một ít ghế dựa, mà Hùng Đệ vừa nghe đến Phượng Phi Lâu của họ vừa có người mới tới, vì thế liền kéo Tiểu Dã chạy tới xem, nó thích làm quen thêm nhiều bằng hữu nữa.
"Vị này là đông chủ Phượng Phi Lâu."
Trà Ngũ quay mặt nhìn hơn 20 người, rồi dẫn Hàn Nghệ tới.
"Chào đông chủ."
Hơn 20 người nơm nớp lo sợ thi lễ một cái.
"Chào mọi người, ta là Hàn Nghệ, từ Dương Châu tới, các ngươi cũng đừng gọi đông chủ nữa, cứ theo bọn họ gọi ta là Tiểu Nghệ ca đi."
Hàn Nghệ tự giới thiệu đơn giản một phen, lại nói: "Các ngươi cũng không cần phải quá câu thúc, cứ thoải mái một chút, làm cho thật tốt, nhiều thì ta không dám nói, nhưng ít nhất cam đoan các ngươi áo cơm không lo."
"Cảm ơn tiểu Nghệ ca."
"Cảm ơn."
Hàn Nghệ cười nói: "Được rồi, được rồi, ta cũng không phải cho không các ngươi, các ngươi vẫn là phải làm việc đấy."
Nói xong hắn liền quay qua Trà Ngũ và Tang Mộc nói: "Trà Ngũ, Tang Mộc, các ngươi mang theo bọn họ đi ăn chút gì đi."
"Hả?"
Trà Ngũ ngẩn ra, y không nghĩ đến Hàn Nghệ nhanh như vậy đã nói xong rồi, bình thường tìm tôi tớ, đều là giáo huấn một phen, nói đủ trên trời dưới đất, giống như là thuần phục ngựa vậy, vừa thấy mặt, phải đem bọn họ thuần phục, để cho bọn họ biết sợ mình.
Hàn Nghệ hỏi: "Còn có việc gì sao?"
"À, không có."
Trà Ngũ giật mình, lại quay qua đám người kia nói: "Các ngươi đi theo ta."
Hơn 20 người này cũng giống như Trà Ngũ, có chút phản ứng không kịp, bọn họ vừa rồi đều vô cùng khẩn trương, bởi vì từ trước tới nay bọn họ đều là những người bị bóc lột, thái độ của Hàn Nghệ tùy ý như vậy, làm bọn họ ngược lại cảm thấy không thích hợp.
Nhưng lại không biết Hàn Nghệ vốn là một người như vậy, hắn ngay cả chính mình còn khó quản được, ngươi muốn hắn đi quản người khác á, vậy hắn thật sự sẽ phát điên mất. Việc này hắn nhất định sẽ giao cho bọn Trà Ngũ, Tang Mộc, hắn chỉ cần ra lệnh mà thôi, hắn thật sự chỉ đến để giới thiệu bản thân, để cho bọn họ nhận thức mình. Chỉ là đơn giản như vậy.
Trà Ngũ trước giờ đều không đoán được tâm tư của Hàn Nghệ, y cũng quen rồi, vì thế liền dẫn hơn 20 người lui xuống, mà Hùng Đệ, Tiểu Dã cũng lặng lẽ đi theo.
"Xem ra con đường mình phải đi, còn rất dài a."
Hàn Nghệ dõi theo những bóng lưng gầy yếu kia. Liền lắc đầu than thở, tuyển người ở hậu thế, đều là muốn hình thức có hình thức, muốn học thức có học thức, đủ loại nhân tài chuyên nghiệp, nhưng hiện tại, nhân tài là phải tự mình bồi dưỡng, bởi vì nhân tài hắn cần, bây giờ không có.
Thật sự là hao tổn tâm trí a!
Khi Hàn Nghệ đang chuẩn bị đi về, Lưu Nga đột nhiên đi tới. Có chút hưng phấn nói: "Hàn tiểu ca, Hồ Lão nhị kia đến rồi."
"Nhanh như vậy?"
Lưu Nga gật gật đầu nói: “Xem ra người quan phủ tới hộm qua đã làm gã sợ hãi.”
Hàn Nghệ cười cười, nói: "Bảo gã qua đây đi, vào trong viện chỉ tổ lãng phí nước trà."
Qua được một lúc, chỉ thấy Lưu Nga dẫn theo một gã trung niên bụng phệ đi tới, mặt vuông, mắt lõm sâu, tóc tương đối thưa thớt, xem ra là tình dục quá độ, dáng người khá béo. Kỳ thật thời này địa chủ rất dễ nhận ra, béo hơn người bình thường hơn phân nửa là địa chủ, gầy hơn bình thường hơn phân nửa là người nghèo.
"Hiếm thấy, thật sự là hiếm thấy nha. Hồ Nhị thúc, đã lâu không gặp rồi."
Hồ lão nhị vừa tới, khuôn mặt Hàn Nghệ đã biến đổi nhanh như gió, vô cùng nhiệt tình.
Hồ lão nhị dường như không nghĩ đến Hàn Nghệ sẽ nhiệt tình như vậy, hơi thoáng sững sốt, mới chắp tay nói: "Mạo muội bái phỏng, đã có chỗ quấy rầy, mong Hàn tiểu ca thứ lỗi cho."
"Hồ Nhị thúc nói quá lời, mời ngồi." Hàn Nghệ lúc nói chuyện, tay chỉ về chiếc ghế bên cạnh.
"Đa tạ, đa tạ."
Ba người ngồi xuống.
Hàn Nghệ cười hỏi: "Không biết Hồ Nhị thúc hôm nay đến đây là có việc gì?"
Hồ lão nhị xoa xoa tay nói: "Là như vầy, mấy ngày trước đây Phượng Phi Lâu các ngươi không phải muốn mua tiểu viện kia của ta sao?"
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Đúng vậy a, nhưng Lưu tỷ nói các ngươi không muốn bán."
Hồ lão nhị thở dài: "Lúc ấy ta chưa có suy xét kỹ càng, hiện tại ta đã nghĩ kỹ, nếu ngươi vẫn còn muốn, ta có thể bán cho ngươi."
"Hiện tại à?"
Hàn Nghệ mỉm cười một tiếng, liền không nói gì nữa.
Hồ lão nhị liếc qua Hàn Nghệ, dò hỏi: "Không biết Hàn tiểu ca có ý đó không?"
Hàn Nghệ nheo mắt nhìn Hồ lão nhị, lại cười một tiếng, nói: "Hồ Nhị thúc, có mấy lời ta muốn nói, người cũng đừng để bụng."
Hồ lão nhị ngượng ngùng nói: "Đương nhiên, đương nhiên, mời Hàn tiểu ca nói."
Hàn Nghệ thở dài một tiếng, nói: "Nói thật, lần này có thể xem là ta bị các ngươi hại thảm rồi, Phượng Phi Lâu chúng ta đang chuẩn bị đại triển quyền cước, liền đụng phải sự vệc này, hiện tại thì tốt rồi, ngay cả cửa cũng không mở được, nếu nói là kịch bản của ta không tốt, vậy ta đây cũng nhận, nhưng vấn đề lại không phải ở trên người chúng ta, đổi lại ngươi là ta, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?"
Hồ lão nhị vừa lau mồ hôi, vừa nói: "Phải phải phải, Hàn tiểu ca nói đúng, việc này đích xác phải trách chúng ta, nhưng ta cũng không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, con mụ đó vô duyên vô cớ liền điên rồi, không nói gạt ngươi, ta hiện tại ta còn không rõ ràng đây là có chuyện gì, kỳ thật phát sinh loại chuyện này, ai cũng không muốn nha!"
Gã nói đến phần sau, cũng cảm thấy rất ủy khuất.
Kỳ thật Hồ lão nhị này là một nhân vật lợi hại, nhưng hiện tại Hàn Nghệ đang thanh thế lên cao, nên vừa thấy mặt, liền tự hạ thấp nửa đầu.
Hàn Nghệ nói: "Việc này tính ra đều có nguyên nhân, nếu bình thường các ngươi đối tốt một chút với đám nữ nhân đó, thì ta thấy chưa chắc đã phát sinh loại sự tình này."
Câu nói này liền đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên trên người bọn họ.
Hồ lão nhị cúi đầu không lên tiếng, hiển nhiên cũng cho là như vậy .
Bọn họ không có khả năng liên tưởng chuyện này đến từ Hàn Nghệ, bởi vì làm thành như vậy, Phượng Phi Lâu mới là người gặp khổ lớn nhất, ai cũng không muốn tự hủy sinh ý của mình, hơn nữa hiện giờ mới là thời điểm Phượng Phi Lâu vừa mới quật khởi, đây chính là thời điểm phi thường mấu chốt, chỉ cần đầu óc không có bị hỏng, thì đều sẽ không làm như vậy, cho dù là quan phủ cũng không có nghĩ đến Phượng Phi Lâu, mà chỉ là phái một người đến hỏi thăm một phen cho có lệ.
Đừng thấy như vậy có vẻ khá nguy hiểm, nhưng trên thực tế lại là an toàn nhất đấy.
Hàn Nghệ thoáng nhìn, nói: "Hiện giờ hẻm Bắc cũng đã như vậy, có thể buôn bán nữa hay không không ai biết, ngươi nói ta còn mua nhà của các người làm gì? Mua xong còn phải giao không ít tiền thuế."
Bình Khang Lý tuy là mảnh đất không ai quản, nhưng thuế thì khẳng định là trốn không thoát, hơn nữa thuế nơi này so với thuế bình thường cao hơn rất nhiều.
Hồ lão nhị vừa nghe, mặt lộ vẻ vẻ thất vọng, gã cũng liệu đến loại tình huống này, đang chuẩn bị mở miệng cáo từ, nhưng Hàn Nghệ đột nhiên đổi giọng: "Bất quá."
Hồ lão nhị vội hỏi: "Bất quá cái gì?"
Hàn Nghệ cười dài nói: "Bất quá ta thật ra lại muốn mua ca kỹ trong tay các người."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
21 Tháng tư, 2023 13:07
Những thằng như chú chắc vừa qua nước ngoài đã đếch biết làm cái gì để sống rồi, chứ đừng nói tự dưng xuyên không vào một thời đại khác.
Coi truyện main bá quá riết quen rồi, nên đòi hỏi cái gì main cũng phải biết, làm cái gì cũng dễ như ăn cám, bước ra đời đấm nhau bương chải đi rồi thấy đời nó đếch như truyện đâu.
12 Tháng tư, 2023 17:20
Tình huống những chương đầu gượng ép thế, N9 có khả năng lừa đảo hàng triệu USD mà ứng biến trước tình huống xa lạ như vô trí vậy! Không đặt vấn đề hiểu rõ tình cảnh của bản thân lên trước mà cứ gào lên, ngay cả kỹ năng đọc biểu cảm của người khác cũng bị vứt! Lừa đảo này có đồng đội mang bay à?!
09 Tháng tư, 2023 16:22
main khá độc đáo đấy chứ, tính hơi dị dị nguyên tắc, nhưng mà cơ bản là khôn vãi lúa, về sau nó còn chơi thương trường và lập ngân hàng nữa kìa, ko phải tác giả nào cũng viết dc về chiến tranh tiền tệ như tác giả này đâu.
07 Tháng tư, 2023 11:27
Mới tu đến 150 chap.
Cơ bản mà nói thì cũng là truyện hay.
Ngoài từ ngoài bày mưu tính kế lừa gạt thì tự ngược hoặc trên con đường tự ngược. Chỗ này khá là hàng trí cho nvc là người bày mưu chuyên nghiệp lừa đảo.
Nếu tác làm nhân vật phụ có đất diễn hơn tí thì oki, chứ nguyên dàn Dương gia thấy hàng trí quá, đọc cứ thấy nvc là hơn hẳn cổ nhân ấy, người thời nào có cách giải quyết thời ấy, cứ áp tiêu chuẩn hiện đại vào thì khá là ...
Thôi thì dù sao truyện kết cấu oki hơn nhiều nhiều cùng thời và ăn liền bay giờ rồi.
Bản dịch hay
04 Tháng tư, 2023 13:23
1 năm rồi quay lại dc thêm 50c, ko đã them tí nào
01 Tháng tư, 2023 19:35
mé main sợ vợ vãi
29 Tháng ba, 2023 11:48
Bố cục truyện khá rộng nhưng không ngợp, dẫn dắt cũng khá hay
29 Tháng ba, 2023 11:45
ông này dịch siêu thật, đọc mướt ghê
19 Tháng ba, 2023 16:49
đó gọi là nhiễm cv đó, hồi trước ta còn phải bỏ cả triệu ra mua full bộ này để đọc, không biết sao dạo này lão chủ thớt tuồn ra ít chương cho ae đọc đó.
18 Tháng ba, 2023 23:24
đọc cv quen giờ đọc dịch thấy ngượng ngượng sao á :))
09 Tháng ba, 2023 13:18
hay hay, có cái để cày mấy ngày tới rồi
09 Tháng ba, 2023 11:46
Lâu lắm rồi mới tìm được một bộ đỉnh vl, có điều ngắn qua chưa bỏ thèm
26 Tháng hai, 2023 10:55
Dịch nhảm vcc
10 Tháng một, 2023 16:49
Hay hay
15 Tháng mười hai, 2022 13:36
Hi
06 Tháng mười hai, 2022 12:24
ngoài sáng trong tối gì cũng toàn phe boss, lý trị, chiêu nghi, vô kỵ, thế này không lên chức nhanh sao được
04 Tháng mười hai, 2022 17:49
truyện ra chậm nhỉ
18 Tháng mười một, 2022 01:14
t cũng thấy đọc cv hay hơn dịch, cv nhiều khi dễ hiểu với sát nghĩa hơn nữa
14 Tháng tám, 2022 20:40
Táo bón giai đoạn cuối, chắc phải thông đít mới thêm chưong đc
13 Tháng tám, 2022 17:03
ok
01 Tháng tám, 2022 12:09
đang hay. cảm ơn các bạn đã dịch.
25 Tháng bảy, 2022 13:13
Truyện hay, hôm bữa đói quá qua convert đọc mà nuốt ko trôi :( Bị thích thể loại yy main chính hơn ng như này, mà sau Cực phẩm gia đinh thì chả thấy có bộ nào mà đọc nữa :(
20 Tháng bảy, 2022 09:50
Chấm câu lung ta lung tung, không biết dùng chấm phẩy với chấm than à!?
06 Tháng bảy, 2022 23:37
Đọc mấy chương thấy cũng được nên e kiếm bản cvt đọc đây, chứ bản dịch nuốt không trôi. Góp ý một chút với dịch giả là nên tham khảo thêm tiểu thuyết truyền thống để xem cách người ta sử dụng ngữ pháp, nhất là mấy bộ dịch từ nước ngoài ý. Không chỉ ngữ pháp mà còn nhiều cái nữa, chứ thế này thì bác để bản dịch nghĩa có khi còn hay hơn dịch.
02 Tháng bảy, 2022 01:00
²⁶⁴ sao mà Như đàn bà thế tự để chui lại cho người ta nắm.nhiều chỗ đọc ức chế quá
BÌNH LUẬN FACEBOOK