Không gian không phải thương nhân.
Không tham không phải thương nhân.
Trên đời vốn không có thương nhân không tham, bởi vì thương nhân mà không tham thì đều nghèo kiệt xác.
Từ khi mở chợ ở hẻm Bắc, dòng người qua lại tại hai chợ đều giảm mạnh. Tuy rằng vào ngày nữ nhân cũng khôi phục lại không ít, thế nhưng thành công của hẻm Bắc, vẫn tạo thành khủng hoảng không nhỏ cho thương nhân tại hai chợ. Trong đó cũng có không ít thương nhân đã động tâm, nghĩ tất cả biện pháp để được đến hẻm Bắc buôn bán. Nhưng dù sao hẻm Bắc thực sự cũng quá nhỏ, căn bản chứa không nổi.
Nếu đã không thể tới, vậy thì chỉ còn cách hủy diệt nó đi mà thôi.
Vốn dĩ thương nhân hai chợ vẫn đặt hi vọng vào triều đình sẽ đóng cửa hẻm Bắc. Thế nhưng lại không ngờ được không chỉ Hộ bộ không phản ứng, mà ngay cả triều đình cũng càng ngày càng coi trọng Hàn Nghệ, đặc biệt là sau khi Lý Trị đích thân tới hẻm Bắc. Động thái này không chỉ ổn định lại quân tâm của đám thương nhân hẻm Bắc, mà đồng thời còn mang tới khủng hoảng rất lớn cho hai chợ. Hơn nữa 'Nét đẹp tự do' xuất hiện, điều này lại càng làm cho thương nhân hai chợ cảm thấy, nếu như cứ để hẻm Bắc tiếp tục phát triển như thế, không sớm thì muộn, bọn họ cũng sẽ phải đối mặt với nguy cơ đóng cửa.
Bởi vậy, lần này bọn họ rất là đồng lòng, nhất định phải giải quyết hẻm Bắc, quyết không thể nhịn tiếp, thế là chạy đi tìm Hộ bộ đàm phán.
Đám quan lại Hộ bộ các ngươi mặc kệ sự chết sống của chúng ta đã đành, không ngờ lại còn nhiều lần hạn chế chúng ta, rồi lại không chịu đi hạn chế hẻm Bắc. Chuyện này quá bất công rồi, đây không phải là muốn bức tử chúng ta sao? Nếu Hộ bộ đã không muốn can thiệp, vậy thì đem quyền lực trả cho chúng ta đi, chí ít cũng phải để chúng ta giống như hẻm Bắc.
Mà đám quan lại Hộ bộ vốn cũng vô cùng khó chịu với Hàn Nghệ, bởi vì Hàn Nghệ dám khiêu khích quyền uy của bọn họ. Chỉ vì Hộ bộ Thượng Thư Cao Lý Hành lựa chọn nhân nhượng cho yên chuyện, không cho bọn họ hỏi đến việc này, vì vậy hẻm Bắc mới bình an vô sự như thế. Hiện tại nếu chính bọn chúng muốn chó cắn chó, vậy tại sao chúng ta không toạ sơn quan cẩu đấu, thế nên liền đáp ứng hai chợ, trao cho Tổng Hành một ít quyền quản lý. Dù sao các ngươi cũng tự mình xem rồi xử lý đi.
Sau khi Tổng Hành đạt được quyền lực này, liền bắt đầu liên hợp tất cả thương nhân chuẩn bị phản công toàn diện hẻm Bắc.
Mà những thương nhân dám đến hẻm Bắc buôn bán, đều là một vài đia chủ lớn, bọn họ đều có cửa hàng tại hai chợ. Do đó Cố Tổng Hành mới dựa vào đó bức bách bọn họ. Nếu như bọn họ đều đi rồi, vậy thì hẻm Bắc cũng xong phim.
Quả là một sách lược đơn giản nhưng vô cùng hữu hiệu.
Thế nhưng mục đích của Cố Tổng Hành cũng không phải muốn đả kích những thương nhân này, mà là hẻm Bắc. Vì vậy vẫn chưa hạ tối hậu thư cho bọn họ, chỉ là ám chỉ một chút. Các ngươi biết điều một chút, đừng để đến lúc đó phải xé rách da mặt, cũng đừng trách ta không niệm tình xưa.
"Thật là buồn cười. Những thương nhân kia cũng quá khốn nạn rồi, không ngờ lại chơi thủ đoạn đê tiện này, uổng cho ngươi còn suy nghĩ cho bọn họ, giúp hai chợ nghĩ kế làm tốt chợ đêm."
Sau khi tiễn bước những thương nhân kia, Trịnh Thiện Hành và Nguyên Mẫu Đơn lập tức đi lên Phượng Phi Lâu. Trịnh Thiện Hành vừa nghe đến việc này xong, lập tức nổi giận không thôi. Gã là người trong cuộc, biết rõ Hàn Nghệ chưa bao giờ xem hai chợ là đối thủ, hơn nữa còn tận tâm tận lực suy nghĩ vì hai chợ. Đối phương làm như thế, chẳng phải là lấy oán trả ơn sao?
Nguyên Mẫu Đơn nhàn nhạt liếc nhìn Trịnh Thiện Hành, có chút thất vọng thở dài, nói: "Thiện Hành, đây là chuyện buôn bán, không phải quân tử chi giao. Mấy chuyện ngươi lừa ta gạt này, từ lâu ta đã nhìn quen rồi. Bất kể nói thế nào, sau khi hẻm Bắc xuất hiện, xác thực đã cướp đi rất nhiều khách nhân từ hai chợ. Nếu như bọn họ vẫn cứ mặc kệ ngồi nhìn, đó mới gọi là kỳ lạ."
Trịnh Thiện Hành nói: "Thành Trường An lớn như vậy, ta cũng không tin không dung được một cái hẻm Bắc nho nhỏ."
Nguyên Mẫu Đơn cười nói: "Thế nhưng đệ không nên quên trước đây chỉ có hai chợ. Hàng năm có thể lời lỗ được bao nhiêu, hầu như đều có thể dự tính được, mọi người cũng đều quen thế rồi. Hiện tại phải phân một chén canh cho hẻm Bắc này, đây chẳng khác nào lấy tiền trong túi bọn họ. Hơn nữa số lượng khách nhân mỗi ngày đến hẻm Bắc cũng không ít, cũng là đả kích không nhỏ đối với hai chợ."
Trịnh Thiện Hành bị Nguyên Mẫu Đơn nói cho á khẩu không trả lời được, chỉ có thể quay sang Hàn Nghệ nói: "Hàn tiểu ca, ngươi yên tâm, cửa hàng quần áo của ta tuyệt đối sẽ không rời hẻm Bắc."
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ngươi đương nhiên không rời đi được, cái tiệm vải ở chợ tây kia của ngươi một năm có thể kiếm lời bao nhiêu chứ?, Tiền kiếm được từ Tự do chi mỹ còn nhiều hơn."
Hàn Nghệ liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, khẽ cười nói: "Mẫu Đơn nương tử nói thế, chỉ sợ là đang kiếm cớ cho mình rút khỏi hẻm Bắc nhỉ?"
Trịnh Thiện Hành khiếp sợ nhìn Nguyên Mẫu Đơn.
Nguyên Mẫu Đơn nở nụ cười, nói: "Đây không phải là lấy cớ, mà là sự thật. Nếu như thật sự cần phải đi, ta sẽ chỉ rút đi tiệm hoa quả và tiệm bán hoa mà thôi, còn Nữ Sĩ các ta sẽ không động vào."
Trịnh Thiện Hành khẽ cau mày nói: "Mẫu Đơn tỷ, xin thứ cho đệ vô lễ, nhưng đây chẳng khác nào là bỏ đá xuống giếng cả."
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Đệ phải hiểu một điều, việc buôn bán của Nguyên gia chúng ta cũng không chỉ có mỗi chỗ này. Phần lớn sản nghiệp của Nguyên gia vẫn nằm ở hai chợ, ta không thể chỉ vì một tiệm bán hoa và một tiệm hoa quả, mà từ bỏ hết thảy buôn bán. Cho dù ta đồng ý, thì chuyện này cũng không phải là ta có thể làm chủ. Hơn nữa, Hàn Nghệ, đừng nói ta không có cảnh tỉnh ngươi. Không chỉ có ta, bọn họ cũng giống như thế. Mấy người như Đậu Nghĩa, Triệu Tứ Giáp đều có một vài sản nghiệp ở hai chợ, bọn họ chỉ là chuyển một số loại hình kinh doanh thích hợp nhất đến hẻm Bắc này thôi. Cho nên trừ phi ngươi có thể ngăn cản Tổng hành hội, bằng không ta thấy bọn họ hơn phân nửa sẽ bị bức phải rời đi."
Hàn Nghệ không nói lời nào, chỉ cười cười nhìn Nguyên Mẫu Đơn.
Nguyên Mẫu Đơn rất chán ghét loại ánh mắt này của hắn, bởi vì điều này khiến nang cảm thấy dường như đang trần truồng trước mặt Hàn Nghệ, liền nói: "Ngươi nhìn cái gì?"
Hàn Nghệ cười ha hả, nói: "Mẫu Đơn nương tử, cô có còn nhớ không? Cái thủ đoạn nhìn mặt đoán lòng kia của ta ấy."
Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt một chút, quăng tới ánh mắt dò hỏi.
Hàn Nghệ thoáng suy tư, nói: "Hiện tại ta đang vô cùng tò mò, bởi vì không hiểu sao từ trong ánh mắt của cô, ta lại cảm thấy có chút ý vị vui sướng khi người khác gặp hoạ."
Nguyên Mẫu Đơn chớp động khoé mắt, khẽ cười một tiếng, lắc lắc đầu nói: "Cũng chưa đến mức vui sướng khi người khác gặp hoạ, thế nhưng ta xác thực cảm thấy có chút vui vẻ."
Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: "Mẫu Đơn tỷ, Hàn Nghệ đã từng cứu mạng của tỷ, sao tỷ có thể như vậy chứ?"
"Đây là hai việc khác nhau." Nguyên Mẫu Đơn rất thẳng thắn nói: "Con người ai cũng có lòng ganh tị. Từ khi Hàn Nghệ tiếp quản Phượng Phi Lâu đến nay, mọi việc đều thuận lợi, ngắn ngủi một năm đã phát triển đến quy mô thế này. Hơn nữa, còn đem chúng ta tính kế rành mạch như thế. Nếu như có thể thấy hắn thất bại một lần, hiển nhiên ta sẽ cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Thế nhưng đây chỉ là cảm xúc cá nhân ta mà thôi, ta sẽ không bỏ đá xuống giếng, nhân lúc cháy nhà hôi của. Nếu không, tình huống của hắn sẽ còn hỏng bét hơn thế này nhiều."
"Ta thấy không phải chỉ là thế đâu."
Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, nói: "Đầu tiên, đây không phải là một hồi thất bại, mà là liên quan đến sự sống còn của hẻm Bắc. Nếu như ta thua, vậy thì hẻm Bắc cũng xong đời, ta cũng chỉ còn lại địa bàn nhỏ Phượng Phi Lâu này. Kế tiếp, nếu như ta đoán không sai, nếu thật sự đến lúc ấy, chỉ sợ Mẫu Đơn nương tử sẽ hoá thân thành Chúa cứu thế, người khoác giáp vàng thánh y, chân đạp tường vân bảy màu, lao tới trước mặt của ta, thâm tình chân thành nói muốn bao dưỡng ta. Cuối cùng, liền đưa ra đề nghị thu mua hết thảy cửa hàng tại hẻm Bắc này. Lấy thực lực của Nguyên gia các ngươi, dư sức khởi động lại toàn bộ hẻm Bắc này. Đến lúc đó, hẻm Bắc có khả năng sẽ trở thành nơi để Nguyên gia các ngươi một nhà độc đại rồi, thậm chí ngay cả ta cũng đành trở thành người của ngươi rồi."
Trịnh Thiện Hành nghe thấy thế đại kinh thất sắc. Gã vạn lần không ngờ tới, dưới dung mạo như thiên tiên của Nguyên Mẫu Đơn, vậy mà lại cất giấu dã tâm lớn như vậy. Đây quả thật không còn là bỏ đá xuống giếng nữa rồi, mà là nhân lúc ngươi bệnh, lấy mạng ngươi luôn.
Điều này chỉ có thể nói rõ Trịnh Thiện Hành không phải là một thương nhân hợp cách, thương nhân chân chính đều là loại ăn thịt người không nhả xương. Tóm lại chuyện này không có chút quan hệ nào đến dung mạo xinh đẹp của Nguyên Mẫu Đơn cả, nàng chỉ là làm chuyện nàng nên làm, đây cung là một tố chất cần có của một thương nhân.
Kỳ thật Nguyên Mẫu Đơn đã ao ước hẻm Bắc cũng không phải ngày một ngày hai. Bởi vì 'Ngày phụ nữ' phù hợp với lợi ích trong lòng nàng, mà thị trường tại hẻm Bắc này lại phù hợp với lợi ích của Nguyên gia. Từ khi hẻm Bắc mở cửa, Nguyên Mẫu Đơn vẫn luôn suy nghĩ, tại sao Nguyên gia lại không có nghĩ tới chỗ này, đây tuyệt đối là một sai lầm to lớn, Nguyên gia lẽ ra nên có một cái thị trường riêng thuộc về mình. Thế nhưng toàn bộ thành Trường An cũng chi co mỗi hẻm Bắc có tính đặc thù như vậy, có thể chuyển biến thành chợ.
Nghĩ là chắc chắn có nghĩ rồi, còn cuối cùng nàng có làm như vậy hay không, vậy thì vẫn chưa biết được, cũng chỉ có chính bản thân nàng mới rõ ràng.
Khuôn mặt của Nguyên Mẫu Đơn không chút gợn sóng, nhàn nhạt nói: "Nếu ngươi nhất định nghĩ vậy, thì ta cũng không có cách nào." Nói xong, đôi mắt nàng chợt bắn ra hai đạo hàn quang bén nhọn, nói: "Còn nữa, ai muốn bao dưỡng ngươi chứ, đúng là không biết xấu hổ."
Hàn Nghệ cười nói: "Có đúng hay không, trong lòng cô tự biết. Bất qua chuyện này cô tính nhầm rồi, kỳ thật kể cả Nguyên gia các ngươi có bỏ đá xuống giếng đi chăng nữa, ta cũng không sợ. Không tin cô có thể thử xem, ta chỉ hi vọng đến lúc đó đừng vì vậy mà ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa chúng ta."
Nguyên Mẫu Đơn nhíu mày lại, nói: "Ngươi vẫn luôn tự cho là đúng như vậy sao?"
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Vì chứng minh ta không phải tự cho là đúng, sao ... sao chúng ta không đánh cược 1000 quan tiền cứu tế đi. Vừa lúc Trịnh công tử đang muốn cứu tế cho dân chúng một ít đệm chăn, trợ giúp bọn họ sống qua mùa đông. Như vậy đi, trước tiên rút từ 'Nét đẹp tự do' ra 1300 trăm quan, trong đó 300 quan coi như là một điểm tâm ý của ba người chúng ta. Còn lại 1000 quan, đều là tiền đặt cược của chúng ta. Nếu như trong vòng ba tháng, ta không thể khiến cho thương nhân hai chợ cúi đầu xưng tiểu đệ, thì coi như là ta thua. Ngược lại là cô thua, thế nào?"
Nguyên Mẫu Đơn gật đầu nói: "Một lời đã định. Chẳng qua ngươi cứ yên tâm, loại chuyện như bỏ đá xuống giếng, Nguyên Mẫu Đơn ta khinh thường làm. Ta chỉ lấy tư cách một khán giả để xem trò hay mà thôi."
Đã nói đến nước này, nếu như nàng còn lùi bước, vậy mặt mũi sẽ mất hết rồi. Hơn nữa bản thân nàng cũng không quá tin tưởng, Hàn Nghệ có thể không cần dựa vào Nguyên gia bọn họ, chỉ bằng sức một người có thể đối kháng được hai chợ. Thế này cũng quá khoa trương rồi.
Hàn Nghệ cười nói: "Chuyện này tất nhiên là ta tin, dù sao giữa chúng ta còn có rất nhiều lợi ích liên quan. Chuyện cô cần làm cũng không phải là nghĩ cách phá ta, mà là làm sao để bao dưỡng ta mới đúng. Có câu nói rất hay, thiên kim dễ kiếm, soái ca khó cầu."
"Cáo từ!"
Nguyên Mẫu Đơn đứng dậy rồi đi luôn.
"Trịnh công tử, nhìn thấy chưa, đây gọi là . . . có tật giật mình đấy."
Hàn Nghệ cười đùa, chợt thấy không có ai đáp, thì quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trịnh Thiện Hành đang đứng trước cửa sổ, vẻ mặt sững sờ, ánh mắt chớp động, tựa hồ còn đang tính toán cái gì, không khỏi hô lên: "Trịnh công tử, Trịnh công tử."
Trịnh Thiện Hành ngẩn ra, vội hỏi: "Chuyện gì?"
Hàn Nghệ tò mò hỏi lại: "Ngươi đang suy nghĩ gì thế?"
"Ta đang nghĩ. . ." Trịnh Thiện Hành muốn nói lại thôi, đột nhiên lại kích động nói: "Ngươi chắc hẳn đã nghĩ ra biện pháp rồi đúng không?"
Thật ra vừa rồi gã chỉ lén cười vui sướng mà thôi. Tự dưng lại có 1000 quan tiển rơi xuống đầu, gã làm việc thiện nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ thấy có người bỏ ra số tiền lớn như vậy làm từ thiện. Hiện giờ 1000 quan là một khoản tiền rất kếch sù nha, phải biết lúc trước Hàn Nghệ suýt chút nữa đã bị một xâu tiền bức cho tan cửa nát nhà đấy. Vương gia cho vay nặng lãi mười mấy năm như vậy, đập nồi bán sắt mới kiếm ra nổi 1000 quan tiền đấy. Dù sao thời này giá hàng quá thấp, dẫn đến tiền rất đáng giá.
Cũng chỉ có loại siêu cấp phú thương như Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn, mới có thể nói ra con số này không chớp mắt. Đương nhiên, Hàn Nghệ thật ra cũng chỉ miễn cưỡng vừa đủ mà thôi, dù sao số tiền này chí ít cũng chiếm 1/5 vốn lưu động của Phượng Phi Lâu. Chỉ là đánh cược cùng người Nguyên gia, tiền đặt cược quá nhỏ, người ta không hẳn sẽ cảm thấy hứng thú.
"Nghĩ ra biện pháp?"
Hàn Nghệ cười khinh thường, chỉ vào mặt mình nói: "Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, ta là vì biện pháp quá nhiều, nên không biết lựa chọn biện pháp nào, nên mới cảm thấy buồn phiền hay sao?"
.
Trịnh Thiện Hành vừa rời đi, Hàn Nghệ lập tức cho người gọi Lưu Nga và Tang Mộc vào phòng.
"Hàn tiểu ca, ta nghe nói hai chợ muốn liên hợp lại đối phó chúng ta, chuyện này là thật hay giả?"
Lưu Nga vừa bước vào trong phòng, liền có chút gấp gáp hỏi.
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Chuyện này là thật, vừa rồi mấy người Tiền Đại Phương đến tìm ta, chính là vì việc này."
Lưu Nga hừ một tiếng, mặt đầy khinh bỉ nói: "Đám thương nhân này chẳng có nửa phần tốt, đúng là quá đáng ghét."
Nói xong liền tỏ vẻ không sao cả.
Hàn Nghệ thấy nàng không có chút lo lắng, chỉ là có hơi tức giận mà thôi, hiếu kỳ nói: "Lưu tỷ, thế này không giống tỷ nha."
Lưu Nga kinh ngạc hỏi: "Có ý gì?"
Hàn Nghệ nói: "Hai ngày trước Phò Mã Gia đến chỗ chúng ta ngồi chơi thôi, vậy mà tỷ cũng khóc tận hai đêm. Bây giờ ra đại sự cỡ này, ta thấy tỷ có vẻ không sốt ruột chút nào nha."
"Đây cũng tính là đại sự sao?"
Lưu Nga một mặt nhẹ như mây gió, khinh thường nói: "Liền đám thương nhân kia, sao có thể so với Phò Mã Gia chứ."
Hàn Nghệ bó tay rồi, lúc nên sợ thì tỷ lại không sợ, lúc không nên sợ thì tỷ lại sợ như đòi mạng, phụ nữ thật khó hiểu nha!
Hàn Nghệ cũng không biết, Lưu Nga hiện tại rèn luyện ra cái tính cách này là vì hắn đấy. Nếu như là trước đây, có lẽ nàng còn cảm thấy có chút sợ hãi. Thế nhưng từ khi Hàn Nghệ vào triều làm quan, những người nàng tiếp xúc đều là vương công quý tộc, đắc tội cũng đều là những người này, thường xuyên dọa nàng sợ chết khiếp. Mấy ngày trước còn khiến nàng sợ đến mức suýt chút nữa muốn bỏ của chạy lấy người. Bây giờ quay đầu nhìn lại, ái chà, chỉ là một đám thương nhân mà thôi, muốn sợ cũng sợ không nổi nữa rồi!
Nhìn quen lão hổ, sao còn có thể sợ một đám mèo nữa chứ?
Tang Mộc biểu hiện ngưng trọng nói: "Lưu tỷ, tỷ chớ khinh thường bọn họ. Nếu như thương nhân hai chợ liên hợp lại, cũng là một cỗ thế lực không nhỏ đâu."
Lưu Nga rất bình tĩnh nói: "Tang Mộc, không phải còn có Hàn Nghệ ở đây sao, thủ đoạn buôn bán của hắn ngươi cũng không phải là chưa từng chứng kiến qua, sợ cái gì."
Về phương diện làm người, nàng quả thật không có chút lòng tin nào với Hàn Nghệ. Thế nhưng nếu nói tới phương diện buôn bán, nàng ngược lại vô cùng tin tưởng Hàn Nghệ. Cũng giống như Nguyên Mẫu Đơn đã từng nói, từ khi Hàn Nghệ tới hẻm Bắc, vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng thất bại lần nào.
Hàn Nghệ nghe vậy chỉ biết cười khổ không thôi, nói: "Lưu tỷ, ta xem như là phục tỷ rồi, lúc cẩn bận tâm, tỷ lại không thèm bận tâm, lúc không cần bận tâm, tỷ lại bận tâm muốn chết. Hiện tại ta cũng nói thật cho tỷ biết, việc này đối với ta mà nói, vẫn là rất khó khăn, bởi vì đối thủ đang đứng ở thế bất bại, bảo ta phải chơi với bọn họ thế nào đây?"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
07 Tháng hai, 2022 23:56
Comeback sau Tết đây!!!!
01 Tháng hai, 2022 17:55
đọc 1 lèo xuyên tết sướng vãi
29 Tháng một, 2022 20:51
Được thấy có Lĩnh Nam gì đó thì phải
27 Tháng một, 2022 21:54
Mấy bạn đọc truyện của mình thấy chỗ nào còn lỗi chính tả thì báo mình nha, lỗi nhỏ cũng dc, dấu sắc nhầm thành dầu huyền cũng được.
27 Tháng một, 2022 15:07
truyện hay vậy sao giờ mình mới thấy nhỉ
23 Tháng một, 2022 12:01
đánh dấu
22 Tháng một, 2022 12:20
Dịch giả đúng chuẩn là hồi sinh cả bộ này luốn ấy, bộ này cũng phải ra 5 năm rồi, cũng có cv full, nhưng chả mấy ai đọc cả. Giờ đọc bản dịch này mới biết truyện hay như vậy
22 Tháng một, 2022 06:40
bộ này convert full r hơn 2k1c
ae nào đói thì đọc tạm bởi cv đọc khá ổn
22 Tháng một, 2022 04:46
Lịch sử ơi.
22 Tháng một, 2022 02:48
đường chuyên là truyện gì thế
22 Tháng một, 2022 02:47
đọc sơ khá hay với 7 chương đầunể nhất là bạn dịch tốt quá... mình vào đọc cũng là nhờ đoạn tóm tắt của bạn.
16 Tháng một, 2022 17:25
tác này viết vừa hài vừa tình cảm, không viết ngôn tình hơi phí
15 Tháng một, 2022 17:03
Tối sẽ có nha
15 Tháng một, 2022 14:53
Sao mãi chưa có chương nhỉ
13 Tháng một, 2022 13:32
đỉnh thật sự, dù chưa biết về sau tác viết thế nào, nhưng đọc tới chương hiện tại đã đủ để gọi nó là siêu phẩm rồi
10 Tháng một, 2022 19:57
nope, m không muốn spoil chứ về sau hạ trí người thời xưa kinh :v
10 Tháng một, 2022 17:14
về sau càng hay
10 Tháng một, 2022 13:02
bộ này đoạn đầu đọc còn được về sau thì...
09 Tháng một, 2022 16:00
Khéo còn hay hơn Đường Chuyên, tiếc là còn ít chương quá
08 Tháng một, 2022 11:54
lên chương lâu vậy đạo hữu ơi
04 Tháng một, 2022 13:44
Lên là lên!
03 Tháng một, 2022 11:11
Cầu chương mới!!!
01 Tháng một, 2022 12:47
đói thuốc sắp chết roài, bạo chương đi thớt
01 Tháng một, 2022 12:25
Happy new year mọi người!
01 Tháng một, 2022 00:06
cổ nhân không ngu nhưng bạn ngu. Ăn trộm đâu ra, người ta là lừa đảo chuyên nghiệp
BÌNH LUẬN FACEBOOK