Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ra hậu viện, Hàn Nghệ lập tức hỏi: "Tứ Nương dựa vào cái gì nói Tiểu Thiến trộm túi thơm của nàng ấy."

Hương Nhi nói: "Trước đó Tiểu Thiến không cẩn thận va vào nàng ấy một cái. Sau đó, nàng ấy nói không thấy cái túi thơm đâu cả, liền bảo là Tiểu Thiến trộm. Nhưng Tiểu Thiến nói không có lấy trộm. Lưu tỷ vì muốn chứng mình sự trong sạch đã cho người lục soát Tiểu Thiến. Nhưng kết quả là lại tìm thấy trên Tiểu Thiến có một túi thơm."

Chẳng lẽ Tiểu Thiến là đồng nghiệp?

Hàn Nghệ có chút ngạc nhiên, trong óc không khỏi hiện ra bóng dáng nhu mì của Tiểu Thiến, thấy thế nào cũng không giống một tên trộm. Nhưng nàng cũng đã bị bắt quả tang, sẽ rất khó để giải thích.

Thật là phiền toái.

Ra đến bên ngoài, chỉ thấy cách đó không xa có một đám nữ nhân đang túm tụm. Nữ nhân, đúng là chỉ thích xem náo nhiệt. Hàn Nghệ thấy các nàng xúm lại một chỗ, mắt đảo liên, nghĩ ra một kế, liền thì thầm với Hương Nhi.

Hương Nhi đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó gật đầu nói: "Vâng, ta biết rồi."

Trong đám người ấy, có một tiểu thư xinh đẹp dang chỉ mặt một thiếu nữ 15~16 tuổi, nói: "Ngươi thật là vô lễ. Lúc nãy ngươi đụng vào ta, ta không so đo với ngươi. Không nghĩ tới ngươi lại dám trộm túi thơm của ta, thật là nực cười mà."

Cô gái kia khóc sướt mướt nói: "Thưa tiểu thư, ta không trộm túi thơm của cô, ta thật không có lấy trộm đâu."

"Hừ, hiện đã bắt được cả người và tang vật, ngươi còn muốn giảo biện sao. Lưu tỷ, đây là người của cô. Cô nói xem xử lý thế nào đây?"

"Cái này...cái này là lỗi của chúng ta. Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc con bé này."

"Chỉ như vậy mà muốn ta bỏ qua sao?"

"A? Vậy...vậy không biết Tứ nương muốn xử lý thế nào?"

Đang lúc lúc này, chợt nghe bên ngoài có nữ nhân hô: "Mọi người nhường đường, mọi người nhường đường, Hàn Tiểu ca tới."

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một nha hoàn đứng bên ngoài đám người nói. Đột nhiên, trong đám người phát ra tiếng ồn ào. Hàn Nghệ chen chúc trong đám người, ngoài miệng không ngừng nói: "Xin lỗi, xin lỗi!"

Chuyện này vốn không ổn. Giữa một đám nữ nhân đang đứng đây, lại có một nam nhân chen vào bên trong. Nhưng mọi người thấy vẻ mặt lo lắng của Hàn Nghệ nên cũng lý giải.

Tứ Nương nhìn thấy Hàn Nghệ, nói: "Hàn tiểu ca, ngươi tới thật đúng lúc, hạ nhân của ngươi trộm túi thơm của ta."

Tiểu Thiến thấy Hàn Nghệ đến đây như gặp cứu tinh, khóc ròng nói: "Tiểu Nghệ ca, muội không lấy trộm, muội thật sự không có lấy trộm mà. Huynh phải tin muội!"

Hàn Nghệ khoát tay, bảo Tiểu Thiến không cần lên tiếng, sau đó quay sang Tứ Nương: "Vị tiểu thư này, bất kể việc này thế nào, sai là ở chúng ta. Ta trước tiên nói lời xin lỗi với cô. Trong lòng Hàn Nghệ vô cùng áy náy. Thật xin lỗi."

Tứ Nương thấy Hàn Nghệ vừa đến đã xin lỗi nàng ngay, nên cục tức trong lòng liền giảm bớt, giọng điệu cũng hòa hoãn một chút: "Việc này ta đương nhiên tin không có liên quan tới Hàn tiểu ca. Chỉ là hạ nhân của ngươi quá đáng giận."

Hàn Nghệ nói: "Chuyện thế nào ta đã nghe qua, nhưng Phượng Phi Lâu chúng ta áp dụng là chế độ thuê mướn, ta không có quyền trách phạt các nàng ấy. Thế nên tính giao cho quan phủ đi xử lý, không biết ý Tứ Nương thế nào?"

Tứ Nương nói: "Theo lý nên thế."

Tiểu Thiến vừa nghe, liền bịch một cái, ngã quỵ xuống đất mà khóc: "Tiểu Nghệ ca, muội oan uổng mà. Huynh đừng giao muội cho quan phủ. Muội van huynh."

Hàn Nghệ nói: "Nếu muội trong sạch, quan phủ đương nhiên sẽ không xử oan muội. Chỉ có như vậy, mới chứng minh được sự trong sạch của muội."

Nói rồi hắn nháy mặt một cái với Lưu Nga.

Lưu Nga có vẻ vẫn chưa hiểu, nếu đưa đi quan phủ, thì sự việc này thành lớn chuyện. Kể từ đó, thanh danh của Phượng Phi Lâu nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Nàng cảm thấy việc này hẳn là nên một điều nhịn chín điều lành, nhưng Hàn Nghệ nói như vậy, nàng cũng không tiện hỏi thêm điều gì, lập tức gọi người đến, nói: "Đưa Tiểu Thiến đi quan phủ."

"Lưu tỷ, Muội bị oan, muội không trộm cái đó, muội không trộm mà."

Tiểu Thiến lập tức gào khóc, nhưng vô ích, đã bị mấy hạ nhân cưỡng chế đưa đi.

Hàn Nghệ lại nói với Tứ Nương: "Tiểu thư, thật là có lỗi, là ta tin nhầm người, để biểu đạt xin lỗi, ta nguyện ý bồi thường cho cô năm quan tiền. Thật sự vô cùng xin lỗi."

Hàn Nghệ xin lỗi mãi làm cho Tứ Nương tan hết giận giữ. Hơn nữa Hàn Nghệ cho nàng ấn tượng không tồi, cười nói: "Hàn tiểu ca nói quá lời. Ta nói là không trách ngươi mà. Hơn nữa ta cũng rất cảm ơn ngươi, vì ngươi ĐÃ giúp ta và phu quân xoá bỏ hiểu lầm. Tiền này coi như bỏ đi, chuyện này cũng chả có gì lớn."

"Cảm ơn sự rộng lượng của tiểu thư."

Hàn Nghệ nói với những người còn lại: "Các vị, thật là có lỗi, ta thật sự không nghĩ tới lại phát sinh chuyện như vậy. Đã làm ảnh hướng hứng thú của mọi người rồi."

Các cô gái còn lại đều an ủi Hàn Nghệ, bảo Hàn Nghệ không cần phải bận tâm.

"Cảm ơn, cảm ơn!"

Hàn Nghệ liên tục chắp tay, nói: "Các cô cứ tiếp tục chơi cờ nhảy đi."

"Tiểu Nghệ ca, nghe nói cờ nhảy là do ngươi phát minh phải không?"

"Đúng vậy, không biết các cô có thích không?"

"Đương nhiên là thích, cờ nhảy này rất thú vị."

"Hàn Tiểu ca, ta mới thua xong. Cờ nhảy này do ngươi phát minh, ngươi nhất định rất lợi hại, ngươi dạy ta chơi nhé."

"Đúng đấy, ngươi dạy chúng ta chơi đi."

Những nữ nhân này rất nhanh đã quăng chuyện hồi nãy lên chín tầng mây.

Dạy thì dạy, các cô cứ vứt mị nhãn làm gì. Các cô cứ như vậy, ta dám dạy các cô sao. Hàn Nghệ cười nói: "Kỳ thật kỳ nghệ của ta chẳng ra gì, còn không bằng Lưu tỷ."

"Sao có thể, hay là Hàn tiểu ca không muốn dạy chúng ta" Một thiếu nữ nói.

"Tuyệt không phải, cô nương hiểu lầm rồi."

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Người phát minh, không nhất định sẽ chơi hay, tựa như cái váy hoa mà cô nương đang mặc trên người. Ta tin rằng người may chiếc váy này mặc nó nhất định không đẹp bằng cô nương."

Lời này rất êm tai.

Cô nương nói: "Thật sao? Hàn Tiểu ca thấy váy hoa của ta đẹp ư?"

Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên rồi, cô nương đang tuổi thanh xuân tươi trẻ, dung mạo tươi tắn, phối với cái váy hoa này càng thêm động lòng người, khí chất cũng càng xinh đẹp rạng ngời."

Thiếu nữ nghe xong thẹn thùng không thôi.

"Hàn tiểu ca, không ngờ ngươi còn biết phối hợp phục sức nữa đó."

"Nếu mà không biết, thì sao ta có thể không biết xấu hổ, xưng là 'Người bạn của chị em phụ nữ' chứ."

Nói xong, Hàn Nghệ chợt thấy rất nhiều thiếu phụ lộ ra ánh mắt chờ mong, sẽ không phải là muốn ta đánh giá trang phục đó chứ, vội vàng nói: "Tốt lắm, chuyện đã giải quyết xong, ta phải đi trước, xin lỗi không tiếp được."

"Sao đi vội thế?"

"Dù sao hôm nay cũng là 'Ngày phụ nữ'. Ta là một nam nhân, cũng không tiện ra vào nơi này. Với lại, trước đó ta cũng có nói trước. Nếu không làm gương tốt, làm sao mà yêu cầu người khác làm được. Xin lỗi không tiếp được, xin lỗi không tiếp được."

Hàn Nghệ liên tục chắp tay, hắn đương nhiên hi vọng ở lại đây. Vấn đề là, không dám ở lại nữa, lưu lại cũng chả dám làm gì, còn khiến trong lòng ngứa ngáy, đây không phải là tự tìm khổ sao.

Kỳ thật, những nữ nhân này rất thích tán dóc với Hàn Nghệ, quá hài hước. Hơn nữa, Hàn Nghệ đã nói như vậy rồi, họ cũng không tiện giữ lại, thế là tản ra, lại chơi cờ nhảy tiếp.

Còn Hàn Nghệ thì đi tới hậu viện.

Lưu Nga vội vàng đuổi theo, nói: "Hàn tiểu ca, ta thấy việc này không đơn giản. Tiểu Thiến không giống kẻ trộm đâu."

"Ta biết."

Hàn Nghệ nói xong, ánh mắt đột nhiên ngó lại đằng sau, thấy những nữ nhân kia đều đã tản ra, thế là liền xoay người mạnh một cái, nói: "Các cô nương, thật là xin lỗi, muốn nhờ mọi người một chút, chuyện vừa rồi khiến trong lòng ta vẫn còn hơi lo lắng, mọi người hãy kiểm tra lại xem coi mình có mất thứ gì hay không?"

Mọi người vừa nghe, liền cảm thấy có lý, đều sờ vào trong tay áo, trong người mình xem.

"Á, không thấy miếng ngọc bội của ta đâu cả."

"Túi thơm của ta cũng không thấy."

"Tam tỷ, túi tiền của chúng ta cũng không thấy."

Lập tức, thêm 4~5 người phát hiện không thấy đồ của mình.

Lưu Nga nghe vậy lạnh cả người. Chuyện gì xảy ra vậy, cũng nhanh chóng cũng sờ soạng trên người.

Hàn Nghệ kinh hãi không thôi nói: "Thật hay giả vậy? Mọi người kiểm tra kỹ lại coi."

Còn chưa dứt lời, lại nghe thấy một nữ tì nói: "Á? Sao ta lại có một miếng ngọc bội."

"Túi tiền của ai đây?"

"Nhị tỷ, túi thơm này của ai?"

Chỉ thấy vài nữ tì đều rối rít giơ tay lên, trong tay mỗi người cầm các túi thơm, túi tiền.

Lưu Nga đột nhiên ngẩn ra, từ bên hông rút ra một cái khăn lụa tơ tằm, trên mặt thêu hình rất đẹp: "Đây...đây là khăn của ai, sao lại ở chỗ ta?"

"Đó là khăn lụa của ta."

Một thiếu phụ vội vàng đã đi tới, kinh ngạc nói: "Lưu tỷ, khăn lụa của ta làm sao lại chạy đến chỗ ngươi thế?"

Lưu Nga oan uổng nói: "Ta cũng không biết, ta không lấy khăn lụa của ngươi mà."

"Đây chẳng phải là miếng ngọc bội của ta sao?"

"Túi tiền của ta sao lại ở trong túi ngươi?"

"Nhị nương, túi thơm của ta sao lại trong tay Phúc nhi nhỉ?"

"Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Chẳng lẽ Phúc nhi nhà ta lại đi trộm cái túi thơm của ngươi. Thật là buồn cười."

"Ta có nói là trộm đâu. Ta chỉ hỏi vậy thôi, có cần phải nói vậy sao? Chẳng lẽ có tật giật mình à?"

"Ngươi nói ai có tật giật mình, có gan ngươi nói lại lần nữa xem."

"Nói thì nói."

"Khoan đã!"

Hàn Nghệ đột nhiên kêu to một tiếng, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Các cô nương, chớ trúng kế."

"Trúng kế?"

Cả đám nữ nhân nhìn Hàn Nghệ kinh ngạc.

Hàn Nghệ nói: "Việc này dường như có chút không ổn."

Một thiếu phụ nói: "Chẳng lẽ hẻm Bắc này lại có chuyện ma quái sao?"

Vừa nói xong, mọi người chợt cảm thấy từng trận ớn lạnh.

Chỉ éo thông minh chỉ có nhiêu đó à?! Trên đời lại có ma quỷ đẹp trai như vậy sao? Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ta thấy là có người cố ý tới đây quấy rối. Ta từng nghe nói trên đời này có một vài kỳ nhân dị sĩ, có khả năng thần không biết quỷ không hay lấy trộm đồ trên người kẻ khác. Như vậy bọn họ cũng có thể thần không biết quỷ không hay đặt món đồ ấy vào người kẻ khác."

Lưu Nga đảo mắt, hừ nói: "Ta thấy đích thị là nữ nhân kia gây nên."

Tứ Nương nói: "Lưu tỷ, người ngươi nói là ai?"

Lưu Nga đang muốn mở miệng, Hàn Nghệ đột nhiên trừng hai mắt, nói: "Lưu tỷ, hiện giờ tất cả đều là phỏng đoán, cô chớ có nói lung tung."

Lại có một người nói: "Lưu tỷ, cô chỉ chẳng là mấy con yêu phụ ở hẻm Trung à?"

Các nàng đều là người hận mấy cái thanh lâu ở hẻm Trung, hẻm Nam.

Cho nên lời vừa ra, mọi người đều nhao nhao cho rằng do người ở hẻm Trung làm. Dẫu sao ân oán của Phượng Phi Lâu và Hoa Nguyệt Lâu mọi người đều rõ ràng, không khỏi tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói sẽ không tha cho mấy yêu phụ ở hẻm Trung.

Tứ Nương đột nhiên kêu á một tiếng: "Thế vừa rồi chẳng phải ta hiểu lầm Tiểu Thiến rồi sao?"

Hàn Nghệ khẽ nhíu mày, lộ ra thần sắc áy náy.

Tứ Nương nói: "Thật xin lỗi, Hàn tiểu ca, vừa rồi ta quá xúc động. Ngươi nhanh đi bảo thả Tiểu Thiến đi."

Hàn Nghệ gật gật đầu, nháy mắt với Lưu Nga một cái, lại nói với mọi người: "Các vị cũng phải cẩn thận nếu có người lạ ở cạnh. Ta tin rằng đối phương sẽ tiếp tục lợi dụng các cô để hãm hại Phượng Phi Lâu này, nhưng kẻ mà đối phương phái tới nhất định không phải quý tộc. Chỉ cần các cô cẩn thận một chút, như vậy đối phương sẽ không có cơ hội đâu."

Mọi người nghe xong đều nhìn xung quanh.

Khi Hàn Nghệ nói chuyện, mắt đột nhiên lóe lên một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 16:30
Nói chung ngoài mấy chi tiết đó ra thì truyện này nhiều đoạn đọc cũng hay lắm. Cảm ơn bác cvt.^^
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 14:34
Đừng nói phụ nữ giỏi võ vật lộn kém. Xem phụ nữ đánh mma đi, thanh niên hổ báo cậy khoẻ nó đập cho sấp mồm chứ ở đó.
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 14:31
Võ thời này nó diễn tả như vậy là biết dũng có điểm độc đáo. Một mình trần thác chân đánh cả đám người chứ đâu phải 1 vs 2,3. Nếu diễn tả sơ sơ thì không nói, đằng này tác tả TTC mạnh hơn main quá nhiều mà bị nó dìm cho gần chết là vô lý.
mafia777
11 Tháng mười một, 2021 11:46
Đã vật lộn với gái bao giờ chưa pa (nếu đã có vợ), nếu không xài đến võ mà chỉ dùng đến sức, ta tự tin ta còn khỏe hơn mấy đứa đai đen đấy (mặc dù ta ko biết võ), nhất là ở gái ở hạng cân thấp hơn ta. Thằng main này nó cũng 1m75 đấy chứ có bé đâu, xuống nước chỉ còn xài sức vật nhau thì ta thấy đoạn đó tả ok mà, tác cũng đã cố tình kéo tình huống xuống nước, chứ trên bờ thằng main làm gì có cửa thắng.
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 10:34
Cái đoạn main với trần thác chân đánh dưới nước vô lý. Có thể ban đầu tập kích bất ngờ thì main thắng thế hơn trần thác chân, nhưng sau đó là trần thác chân lấy lại thế mà ko dìm đc main, trong khi giỏi võ công với bơi lội cũng tương đương main mà main thể xác này chỉ là thằng yếu ken thôi.
mafia777
11 Tháng mười một, 2021 09:41
Nhiều vợ đấy, nhưng vợ nào thì cũng đội vợ lên đầu, trường sinh bất tử
Le Minh Hoang
11 Tháng mười một, 2021 00:55
Bộ này 1 vợ, hay là nhiều vợ vậy mọi người
mafia777
07 Tháng mười một, 2021 23:22
Ta biết gu mấy lão mà, nên đã để lại kha khá Hán Việt rồi đấy, chứ mà thuần Việt hết có khi đủ chất lượng xuất bản luôn rồi.
Lê Hoàng Hà
07 Tháng mười một, 2021 17:43
Dịch giả làm khá ổn. Còn mình đọc vẫn chưa thấy quen, chắc do đọc cv nhiều quá, kiểu khổ quen rồi sướng không chịu được :))))
vokhongamda
06 Tháng mười một, 2021 11:49
Móa, đã 5 năm rồi mới đọc được một bộ Lịch sử cực phẩm như vậy, hoàn toàn vượt trội các bộ hiện nay.
Thanh Son
02 Tháng mười một, 2021 19:00
Truyện tiềm năng quá, dịch giả làm hay tỉ mỷ, hóng chap nào.
voanhsattku
27 Tháng mười, 2021 17:42
có rãnh cvt bộ Đoạt Đích, lịch sử luôn. tui cảm thấy oke
mafia777
25 Tháng mười, 2021 18:14
đang cố đây bạn ơi, chắc 5 năm nữa full á =))
voanhsattku
25 Tháng mười, 2021 17:25
cố lên bạn có còn hơn 1k8 chap nua full rồi
mafia777
22 Tháng mười, 2021 19:04
Mới dọn nhà qua đây post, mong mọi người ủng hộ
BÌNH LUẬN FACEBOOK