Hàn Nghệ thiệt tình không có nghĩ tới cha vợ tương lai của mình lại là một Phật tử, nhưng lại không biết rằng Lan Lăng Tiêu thị vẫn luôn tôn sùng Phật pháp, tổ tiên thậm chí còn có không ít người xuất gia, việc này đã thành truyền thống rồi.
Chẳng qua việc này đối với Hàn Nghệ là một tin tức vô cùng tốt, bởi vì Phật tử chú trọng chúng sinh bình đẳng, vậy thì dĩ nhiên sẽ không chú trọng khái niệm dòng dõi. Chứ nếu mà giống Thôi gia kia, thì nếu hắn muốn chính thức cưới Tiêu Vô Y về nhà, thì thể nào cũng phải bỏ lại không ít máu.
Không chỉ có vậy, Hàn Nghệ cũng có hiểu biết đôi chút về Phật giáo, bởi vì tôn giáo là môn học bắt buộc của Thiên Môn. Tuy rằng hắn không chút hứng thú nào, nhưng hắn có thể vờ như vô cùng hứng thú, một kế hoạch công lược cha vợ đã từ từ hình thành trong đầu hắn.
Đội ngũ đi đi ngừng ngừng, qua hết mấy ngày, rốt cuộc đã vào trong cảnh nội Trường An.
"Hàn đại ca, huynh nhìn kìa, những nông phu kia mặc y phục trông rất kỳ lạ nha."
Hùng Đệ đi bên cạnh xe lừa, nhìn về phía đồng ruộng nơi xa nói.
Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có hai ba nông phu mặc quần bảy tấc, áo ngắn cúi người làm việc trên ruộng, hai mắt mở to, đúng nha. Suýt chút quên béng chuyện tiêu thụ áo ngắn tay rồi. Gã họ Trịnh kia cũng thật đúng là làm việc không đàng hoàng, đã đến Vạn Niên Cung rồi mà còn không biết nói cho ta biết chuyện kinh doanh sao rồi? À không, ta hiểu rồi, gã không nói chứng tỏ là kinh doanh vô cùng tốt, bằng không thì với tính cách của thằng đó, không có khả năng không gấp gáp đến tìm ta.
Nghĩ đến đây, hắn ngược lại cũng yên tâm, dù sao hắn cũng biết, Trịnh Thiện Hành vẫn sẽ đến tìm hắn.
Lúc đi đến đoạn cách thành Trường An hơn mười dặm, Hàn Nghệ nói một tiếng với quản sự, sau đó đi về phía cổng bắc. Bởi vì khi Hoàng đế vào thành, chắc chắn không tránh khỏi một phen nghi thức, dù sao thì hắn cũng không có tư cách xem, nên dứt khoát rời đi trước.
"Hàn tiểu ca, xin dừng bước."
Bọn Hàn Nghệ vừa đến trước cổng thành Bắc, thì thấy hai con khoái mã đang phóng nhanh lại đây, chính là Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo.
Biết ngay ngươi sẽ đến tìm ta mà! Hàn Nghệ nhảy khỏi xe lừa.
Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo đến trước mặt Hàn Nghệ, cũng lần lượt nhảy xuống ngựa.
"Nhị vị công tử, đã lâu không gặp."
Hàn Nghệ chắp tay.
Bọn Hùng Đệ cũng lần lượt hành lễ với hai người.
Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo cũng chắp tay, đánh tiếng chào hỏi.
Trịnh Thiện Hành có phần đắc ý, nói: "Hàn tiểu ca, vừa rồi ngươi có nhìn thấy không?"
"Đương nhiên nhìn thấy."
Hàn Nghệ mỉm cười nói: "Xem ra việc kinh doanh của chúng ta đang tiến triển rất tốt nha."
Trịnh Thiện Hành ha ha nói: "Toàn bộ đều nhờ Hàn tiểu ca sắp xếp ổn thỏa. Lúc trước ngươi nói tặng một bộ y phục cho mỗi phụ nữ ở xưởng y phục, bọn họ cầm về quả nhiên đều bảo trượng phu của mình mặc vào. Kết quả vừa mặc vào xong thì đều nhao nhao bảo tốt, rồi chỉ thoáng chốc đã truyền ra ngoài, đến khi chúng ta chính thức lấy ra bán thì gần như là bị cướp sạch."
Hàn Nghệ cười nói: "Đương nhiên, giá rẻ như vậy, gần bằng tiền bán miếng vải, không mua mới là đồ ngốc!"
Trịnh Thiện Hành gật đầu nói: "Ngươi nói không sai, nhưng cứ tiếp tục như vậy, chúng ta bán được bao nhiêu đều phải bù lỗ bấy nhiêu."
Hàn Nghệ thản nhiên nói: "Đây chỉ là số tiền nhỏ mà thôi, đợi khi thỏ Khuê Mật bán ra, ta không tin là lợi nhuận không tăng mấy lần. Mùa thu này chính là lúc chúng ta đại triển quyền cước. Đúng rồi, xưởng y phục của ngươi hẳn là đã chuẩn bị đầy đủ rồi chứ."
Trịnh Thiện Hành nói: "Gần đây ta lại tuyển thêm 100 người, ngươi phải nhanh lên nha, bằng không thì ta nuôi không nổi nhiều người như vậy."
Thằng này học được cách bức người rồi, Hàn Nghệ gật đầu nói: "Nhất định, nhất định mà."
Vương Huyền Đạo lại không có hứng thú với những thứ này, khẽ cười nói: "Hàn tiểu ca, chuyến này ngươi thật sự thu hoạch rất nhiều, nghe nói ngươi còn được làm Giám Sát Ngự Sử, thật là đáng mừng nha!"
"Ài! Vương công tử, ngươi đừng có cười nhạo ta nữa."
Hàn Nghệ cười một tiếng, nói: "Ngày đó ta cũng đã thấy Bê hạ thành tâm thành ý mời các ngươi vào triều làm quan, chỉ cần các ngươi gật đầu một cái, thì kiểu gì cũng sẽ hơn một chức Giám Sát Ngự Sử này."
Vương Huyền Đạo và Trịnh Thiện Hành nhìn nhau, đều trầm mặc không nói.
Hàn Nghệ nghiêng mắt nhìn, ra vẻ hiếu kỳ hỏi: "Thật ra ta cũng có chút không rõ, tại sao các ngươi lại không chịu làm quan?"
Trịnh Thiện Hành dường như không muốn nói nhiều, cười khổ nói: "Chúng ta cũng có nỗi khổ."
Hàn Nghệ cười nhạt một tiếng, tuy rằng không nói gì, nhưng nhìn vẫn có vẻ mang ý khinh thường.
Vương Huyền Đạo hỏi: "Vì sao Hàn tiểu ca lại cười?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Không có gì."
Trịnh Thiện Hành cười ha ha nói: "Hàn tiểu ca có gì cứ nói đừng ngại, đối phó với những kẻ ngốc như chúng ta, không cần dùng tới những kế sách này."
Tuy rằng gã sảng khoái, nhưng cũng rất thông minh, liếc mắt đã nhìn ra tâm tư của Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ đương nhiên là muốn để bọn họ nhìn ra, nói: "Nếu Trịnh công tử đã nói như vậy, ta cũng xin nói thẳng." Ngừng một lát, hắn nói: "Theo ta thấy, các ngươi từ chối làm quan, chẳng qua chỉ là hành vi của kẻ nhu nhược."
Trịnh Thiện Hành thở dài nói: "Ngươi nói cũng không sai."
Có cần phải thành thật như vậy không, ngươi phải tranh cãi với ta nha, ngươi không cãi với ta, thì ta làm sao thuyết phục ngươi chứ! Hàn Nghệ buồn bực. Trịnh Thiện Hành thẳng thắn như vậy, làm hắn không biết nên nói thế nào cho tốt, thầm nghĩ, xem ra chỉ có thể thay đổi sách lược, nói: "Lẽ nào Trịnh công tử cam tâm làm kẻ nhu nhược?"
Trịnh Thiện Hành hỏi ngược lại: "Hàn tiểu ca, chẳng lẽ ngươi muốn khuyên chúng ta làm quan?"
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Trịnh công tử thích làm việc thiện, nhưng chỉ dựa vào phương thức cứu trợ như muối bỏ biển này, thì có thể cứu được bao nhiêu người chứ. Tuy rằng bây giờ Đại Đường ta quốc thái dân an, nhưng thật ra còn có rất nhiều dân chúng đang trải qua cuộc sống đói khổ lạnh lẽo. Các ngươi từng nghe chuyện Trần Thạc Chân tạo phản rồi chứ?"
Hai người đều gật đầu, nhưng trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Hàn Nghệ nói: "Hồi trước khi ở Dương Châu, ta phá hoại kế hoạch của Trần Thạc Chân, làm cho cô ta thất bại toàn diện, cô ta căm hận ta đến tận xương tủy, không tiếc mạo hiểm trà trộn vào phủ Thứ Sử để ám sát ta, đáng tiếc là không thành công. Nhưng đã đến nước đó rồi, ta và cô ta đã đến mức không phải cô ta chết thì là ta chết. Vì thế ta cho cô ta một cơ hội, cũng là cho bản thân mình một cơ hội giết cô ta. Đêm đó chúng ta cùng rơi xuống sông, lại liều mạng với nhau dưới sông, cuối cùng liều đến mức sức cùng lực kiệt, chẳng ai có thể giết được ai. Khi đó ta hỏi cô ta, vì sao ngươi muốn tạo phản, ngươi có biết có rất nhiều dân chúng đã vì thế mà mất mạng không. Nhưng cô ta đã nói cho ta nghe một lý do không thể không cầm đao lên.
Dân chúng huyện Thanh Khê là lâm vào tuyệt vọng nên mới cầm đao, thanh đao này không dại diện cho chính nghĩa hay tà ác, nó đại diện cho khát vọng sống. Thật ra trước đó, dân chúng huyện Thanh Khê cũng cơm no áo ấm, nhưng chỉ vì một cơn lũ, đã khiến bọn họ lập tức rơi vào tuyệt vọng. Đất nước chúng ta cũng thế, tuy bề ngoài hùng mạnh, nhưng thật ra còn rất nhiều khuyết điểm, cải thiện những khuyết điểm này không phải là trách nhiệm của một người, mà là trách nhiệm của mỗi một con dân Đại Đường chúng ta.
Ta biết các ngươi có chỗ khó xử, nhưng bất kỳ sự khó xử nào cũng không phải là lý do để trốn tránh trách nhiệm. Việc này cũng giống như việc các ngươi không thể vì cha mẹ mình xấu mà ghét bỏ bọn họ được, bọn họ chính là là cha mẹ của các ngươi, đây là sự thật không thể nào thay đổi được. Chúng ta nên hiếu kính với họ, đây cũng là trách nhiệm mà chúng ta phải tận lực. Trước khi xảy ra chuyện kia, ta từng cho rằng một người có đáng để người ta sùng bái hay không, là nằm ở chỗ người đó có phải là quý tộc hay không, có quyền lực và sự giàu có hay không. Nhưng sau chuyện kia, ta cho rằng giá trị của một người, không phải ở chỗ người đó có gì, mà là ở chỗ người đó đã cống hiến được gì. Cái các ngươi làm không phải là thanh cao, mà là ích kỷ."
Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo nghe vậy đều trầm mặc không nói.
Hàn Nghệ nói nhiều một hơi, xong khẽ thở dài, nói: "Xin lỗi, hình như ta nói quá nhiều rồi. Nếu trong lời nói có chỗ nào không ổn, cũng mong hai vị lượng thứ. Ta chỉ là cảm thấy đáng tiếc cho hai vị công tử. Hàn Nghệ ta tuy là một thảo dân, nhưng cũng hi vọng có thể làm được chút chuyện cho bá tánh, còn hai vị có được ưu thế trời cao ưu ái, nhưng lại luôn lãng phí tài hoa của mình, điều này khiến ta rất hâm mộ, cũng khiến ta rất tức giận. Dù sao thì làm quan vốn chính là đi giải quyết phiền phức, nếu quốc gia đã hùng mạnh đến mức không cần người quản lý, thì có làm quan hay không cũng không sao. Các ngươi không thể lấy lý do là trốn phiền phức, mà né tránh việc làm quan này. Có câu thế này, thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Ta xin cáo từ."
Hắn nói xong thì chắp tay, sau đó xoay người rời đi.
Những gì nên nói hắn đã nói, loại chuyện này nếu không cam tâm tình nguyện, thì tốt hơn là không làm quan. Mặt khác, nếu bọn họ thật sự muốn làm chút chuyện cho quốc gia và dân chúng, thì bọn họ chắc chắn sẽ bước đi lên con đường này.
Trịnh Thiện Hành trầm mặc nửa ngày, đột nhiên ngửa mặt thở dài, nói: "Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách, uổng cho ta đọc sách hơn chục năm, lại không đọc được câu này, thật khiến người ta cảm thấy xấu hổ."
Vương Huyền Đạo rũ hai hàng mày nói: "Hàn Nghệ nói rất đúng, chúng ta luôn hi vọng có thể báo đáp cho đất nước, tạo phúc cho dân chúng, thi triển khát vọng. Bây giờ chúng ta lại vì quốc gia có khó khăn mà không đi làm quan, đây tựa hồ là đang tự mâu thuẫn với nhau."
Kỳ thật gã cũng không biết, Hàn Nghệ đã nghe lén bọn họ nói chuyện, nên mới nghĩ ra những câu này để khuyên bọn họ, mà Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo chính là cửa khẩu đột phá tốt nhất. Trịnh Thiện Hành tâm địa thiện lương, trong lòng không có quá nhiều ý nghĩ đấu đá tranh giành, còn Vương Huyền Đạo thì từ việc gã muốn phá vỡ số mệnh của mình, thì không khó nhìn ra gã thật ra rất muốn làm quan.
Trịnh Thiện Hành gật đầu nói: "Huyền Đạo, ngươi có còn nhớ bài thơ mà Hàn Nghệ làm trên đại điện kia không."
Vương Huyền Đạo gật đầu.
Trịnh Thiện Hành nói: "Trong đó có một câu thế này,
'Phụ mẫu soi gương rầu tóc bạc,
Sáng tựa tơ xanh, chiều thành tuyết?
Nhân sinh đắc ý, hãy tận hứng,
Chớ để chén vàng trơ bóng nguyệt.'
Thật ra chúng ta đã không còn nhiều thời gian để tiếp tục chờ đợi nữa."
Nói đến đây, gã đột nhiên liếc mắt nhìn Vương Huyền Đạo, nói: "Đáng tiếc, mệnh của Huyền Đạo ngươi tương khắc với quan trường, bằng không thì..."
Vương Huyền Đạo cười nói: "Vận mệnh của ta sớm đã thay đổi rồi, không còn chịu bất kỳ trói buộc nào nữa."
Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nhìn Vương Huyền Đạo.
Đi vào cổng bắc, lại đi thêm khoảng hai dặm thì về đến hẻm Bắc. Bởi vì mọi người đều tới xem Hoàng đế, cho nên bốn phía đều yên tĩnh.
"Lưu tỷ, Tang Mộc ca, Mộng Dao tỷ tỷ, chúng ta về rồi."
Hùng Đệ vừa về đến hẻm bắc, thì cất bước chân vụng về chạy về phía hậu viện, miệng thì lớn tiếng hô lên, rõ ràng là vô cùng kích động.
Thấp thoáng nghe thấy tiếng người nói: "Hình như là tiếng của Tiểu Béo."
"Là Tiểu Béo đã về."
"Tiểu Béo!"
"Mộng Dao tỷ tỷ."
Chỉ thấy một đám người đi ra từ hậu viện.
"Tiểu Béo, đúng là đệ rồi, các ngươi cuối cùng đã về rồi, thật là tốt quá. Ủa? Tiểu Nghệ ca đâu?"
"Bọn Hàn đại ca ở phía sau."
Hùng Đệ thấy bọn Mộng Dao không chút nhiệt tình nào khi gặp mình, căn bản không hề nhìn nó, chỉ đưa mắt nhìn xung quanh, hình như là đang tìm Hàn Nghệ, thế là lập tức cảm thấy mười phần tổn thương, vô cùng cô đơn nói.
Sau khi bọn Mộng Dao nghe xong thì lập tức đi ra ngoài.
"Tiểu Nghệ ca, Tiểu Nghệ ca."
Một đám người chạy tới trước lâu.
Hàn Nghệ thấy bọn họ đều đi ra, liền woa một tiếng: "Các cô trở nên kính trọng ta như vậy từ khi nào thế, còn chạy ra tận đây nghênh đón ta."
Mộng Dao vội vàng nói: "Tiểu Nghệ ca, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi."
Hàn Nghệ sửng sốt nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Mộng Dao nói: "Lưu tỷ và Tang Mộc đại ca bị người của quan phủ dẫn đi rồi."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
11 Tháng mười một, 2021 16:30
Nói chung ngoài mấy chi tiết đó ra thì truyện này nhiều đoạn đọc cũng hay lắm. Cảm ơn bác cvt.^^
11 Tháng mười một, 2021 14:34
Đừng nói phụ nữ giỏi võ vật lộn kém. Xem phụ nữ đánh mma đi, thanh niên hổ báo cậy khoẻ nó đập cho sấp mồm chứ ở đó.
11 Tháng mười một, 2021 14:31
Võ thời này nó diễn tả như vậy là biết dũng có điểm độc đáo. Một mình trần thác chân đánh cả đám người chứ đâu phải 1 vs 2,3. Nếu diễn tả sơ sơ thì không nói, đằng này tác tả TTC mạnh hơn main quá nhiều mà bị nó dìm cho gần chết là vô lý.
11 Tháng mười một, 2021 11:46
Đã vật lộn với gái bao giờ chưa pa (nếu đã có vợ), nếu không xài đến võ mà chỉ dùng đến sức, ta tự tin ta còn khỏe hơn mấy đứa đai đen đấy (mặc dù ta ko biết võ), nhất là ở gái ở hạng cân thấp hơn ta.
Thằng main này nó cũng 1m75 đấy chứ có bé đâu, xuống nước chỉ còn xài sức vật nhau thì ta thấy đoạn đó tả ok mà, tác cũng đã cố tình kéo tình huống xuống nước, chứ trên bờ thằng main làm gì có cửa thắng.
11 Tháng mười một, 2021 10:34
Cái đoạn main với trần thác chân đánh dưới nước vô lý. Có thể ban đầu tập kích bất ngờ thì main thắng thế hơn trần thác chân, nhưng sau đó là trần thác chân lấy lại thế mà ko dìm đc main, trong khi giỏi võ công với bơi lội cũng tương đương main mà main thể xác này chỉ là thằng yếu ken thôi.
11 Tháng mười một, 2021 09:41
Nhiều vợ đấy, nhưng vợ nào thì cũng đội vợ lên đầu, trường sinh bất tử
11 Tháng mười một, 2021 00:55
Bộ này 1 vợ, hay là nhiều vợ vậy mọi người
07 Tháng mười một, 2021 23:22
Ta biết gu mấy lão mà, nên đã để lại kha khá Hán Việt rồi đấy, chứ mà thuần Việt hết có khi đủ chất lượng xuất bản luôn rồi.
07 Tháng mười một, 2021 17:43
Dịch giả làm khá ổn. Còn mình đọc vẫn chưa thấy quen, chắc do đọc cv nhiều quá, kiểu khổ quen rồi sướng không chịu được :))))
06 Tháng mười một, 2021 11:49
Móa, đã 5 năm rồi mới đọc được một bộ Lịch sử cực phẩm như vậy, hoàn toàn vượt trội các bộ hiện nay.
02 Tháng mười một, 2021 19:00
Truyện tiềm năng quá, dịch giả làm hay tỉ mỷ, hóng chap nào.
27 Tháng mười, 2021 17:42
có rãnh cvt bộ Đoạt Đích, lịch sử luôn. tui cảm thấy oke
25 Tháng mười, 2021 18:14
đang cố đây bạn ơi, chắc 5 năm nữa full á =))
25 Tháng mười, 2021 17:25
cố lên bạn có còn hơn 1k8 chap nua full rồi
22 Tháng mười, 2021 19:04
Mới dọn nhà qua đây post, mong mọi người ủng hộ
BÌNH LUẬN FACEBOOK