Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thỏ Khuê Mật! Thỏ Khuê Mật!"

"Ha ha! Thật sự là thỏ Khuê Mật a!"

"Ta trúng! Ta trúng rồi!"

"Chúc mừng vị công tử này đã trúng một thỏ Khuê Mật."

"Oa! Thỏ Khuê Mật này thật là đáng yêu nha, ca ca, đệ dùng máy dệt vải trúng được lúc nãy đổi với huynh được không?"

"Máy dệt vải á? Ta cần máy dệt vải thì sẽ đi mua! Ngươi đừng hòng có ý đồ với thỏ Khuê Mật của ta."

Vòng quay vẫn đang tiếp tục lăn bánh, trong đó phần thưởng được mọi người yêu thích nhất không gì khác ngoài thỏ Khuê Mật. Bởi vì thỏ Khuê Mật đã ra mắt khá lâu rồi, càng truyền càng thần kỳ, mọi người đều rất muốn có một con thỏ Khuê Mật. Bao gồm cả đám nam nhân, nhưng đáng tiếc là vẫn chưa bán ra, vì vậy đối với con cháu quý tộc mà nói, thứ này rất có sức hấp dẫn.

Hàn Nghệ đi một vòng, tới gần vòng quay này, thấy vòng quay này chưa từng dừng lại, thầm thở dài một tiếng. Cứ tiếp tục như vậy, sợ là 100 quan cũng không đủ dùng a! Tăng tiền thuê, nhất định phải tăng tiền thuê.

"Hàn Nghệ, Hàn Nghệ, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi."

Bỗng nghe thấy một tiếng kêu kích động.

Hàn Nghệ đảo mắt nhìn, chỉ thấy một người đầu rối bù, hai mắt đỏ ngầu, ấn đường đen sì, mây đen phủ kín mặt, đang chạy về phía hắn, là ai tạm thời không nói, nhưng nhìn từ chi tiết khuôn mặt, nhất định là một con bạc thua cháy túi. Thế là Hàn Nghệ đảo con mắt một cái, lộ ra vẻ mặt càng thêm kích động, nói: "Ai ui, thiếu công tử, ta cũng đang muốn đi tìm ngươi."

Người tới chính là Dương Mông Hạo!

Dương Mông Hạo thấy Hàn Nghệ còn kích động hơn nó một chút, bất giác hỏi: "Ngươi tìm ta làm gì?"

Sắc mặt Hàn Nghệ ra vẻ đắn đo, ôm chầm lấy Dương Mông Hạo, thâm tình nói: "Thiếu công tử, ngươi nói xem, chúng ta là huynh đệ phải không?"

Dương Mông Hạo thấp thỏm bất an hỏi: "Đấy... đấy là đương nhiên!"

Hàn Nghệ buồn bực nói: "Hiện giờ ta gặp khó khăn, ngươi có thể giúp ta chứ?"

"Hả? Ngươi có khó khăn? Khó khăn gì?"

Dương Mông Hạo nghi hoặc nhìn Hàn Nghệ.

"Có thể cho ta vay ít tiền quay vòng không?"

"Vay tiền?"

Dương Mông Hạo cả kinh, nói: "Ngươi... ngươi nói đùa à, mấy hôm trước ngươi còn kiếm được nhiều tiền như vậy, giờ lại còn muốn vay tiền ta."

"Thiếu công tử à! Ngươi chỉ biết một mà không biết hai nha!" Hàn Nghệ thở dài nói: "Ngươi có nhìn thấy vòng quay này hay không? Phần thưởng trong đó đều là do Phượng Phi Lâu ta bỏ tiền ra đấy, nhưng người kiếm được tiền đều là những cửa hàng kia. Cứ tiếp tục rút thưởng như vậy, không đến mấy ngày là ta lỗ hết sạch rồi."

Dương Mông Hạo ngẩn người, nói: "Cũng phải ha, thế sao ngươi phải làm vậy?"

"Cho nên ta mới nói, ngươi chẳng biết gì cả."

Hàn Nghệ thở dài thườn thượt, nói: "Ta đây không phải là mắc bẫy của mấy lão hồ ly đó sao. Thật ra tiền thuê cửa hàng chẳng qua là giá ta định ra ban đầu, làm ăn ấy mà, lúc đàm phán, thông thường đều là đưa ra một cái giá cao trước. Nhưng không ngờ, bọn họ lại chấp nhận ngay lập tức, hơn nữa còn đề ra một yêu cầu, chính là cái vòng quay này. Ngươi nhìn ta xem, chưa đến 20, nào phải đối thủ của bọn họ, nhất thời vui sướng nên chấp nhận luôn. Nhưng đâu biết là mọi người lại hứng thú với vòng quay này như vậy. Từ sáng đến giờ vẫn chưa dừng lại, ngươi nói nếu tiếp tục tặng như vậy, ta có thể không lỗ chết sao. Thiếu công tử à, ở Trường An ta không quen biết nhiều người lắm, huynh đệ lại càng chỉ có một mình ngươi, nếu ngươi không giúp ta, vậy ta chết chắc rồi."

Dương Mông Hạo mới bao lớn, đâu hiểu chuyện làm ăn buôn bán, Vốn dĩ nó còn cho rằng Hàn Nghệ trẻ như vậy đã kiếm được nhiều tiền như thế, rất là bất hợp lý. Bây giờ vừa nghe thấy chuyện này, nó cũng lập tức tin ngay, thầm nghĩ, đã nói rồi mà, Hàn Nghệ làm sao chơi được với mấy lão hồ ly kia chứ, thì ra là bị lừa.

Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nó, sao lại không biết tiểu tử này đang nghĩ gì, nói: "Thiếu công tử, ngươi chịu giúp ta chứ."

Dương Mông Hạo lập tức vỗ ngực, nói: "Ngươi đây không phải phí lời sao, chúng ta là huynh đệ, ta có thể không giúp ngươi sao, ngươi yên tâm, ta sẽ đi nói với phụ mẫu ta, ngươi ở đây đợi tin tốt của ta là được."

Nói xong nó liền xoay người rời đi.

Hàn Nghệ vội gọi nó lại, nói: "Thiếu công tử, ngươi đi nhầm đường rồi."

"Hả? À, ngươi xem ta sốt sắng cho ngươi biết bao nhiêu, đến đường cũng đi nhầm rồi."

Sắc mặt Dương Mông Hạo cứng đờ, vội vàng quay người đi về phía đầu hẻm.

Hàn Nghệ nhìn bóng lưng chạy đi của Dương Mông Hạo, khẽ mỉm cười, nói: "Nhóc con! Ta cho ngươi mượn tiền, đó là do ta vui, nếu ta không muốn cho ngươi mượn tiền, thì một văn tiền ngươi cũng không mượn được."

Hắn quá hiểu Dương Mông Hạo rồi, lúc nãy tiểu tử này tới tám chín phàn mười là muốn mượn tiền hắn, đơn giản là muốn đi quay thưởng thêm thôi. Đây là một cái động không đáy nha, hơn nữa tiền cũng không phải là tiêu ở cửa tiệm của hắn. Nếu mà cho mượn, vậy thì Dương Mông Hạo chắc chắn là sẽ độc chiếm vòng quay này, như vậy thì khách hàng khác làm sao rút thưởng, đây không phải là cắt đứt tài lộ của chính mình sao.

Nhưng có một cách hay để từ chối cho người khác mượn tiền, đó là hỏi mượn tiền người khác trước.

Sau khi lừa được Dương Mông Hạo, Hàn Nghệ lại đi đến một tửu lầu ở phía đối diện.

Nói đến tửu lầu này, Hàn Nghệ lại ôm một bụng oán khí với tên Thẩm Tiếu kia. Cả con đường hắn đã chiếm hết rồi, vậy mà tên khốn kia vẫn chưa đến Trường An. Không cần nghĩ cũng biết, tên khốn đó chắc chắn chưa tự cung, nếu không thì đã luyện thành Quỳ Hoa Bảo Điển rồi.

Nhưng một con phố cũng không thể không có tửu lầu, thế nên Hàn Nghệ vẫn cho ba tửu lầu gia nhập. Tửu lầu này chính là tửu lầu ở chợ Tây của Trịnh Thiện Hành, nhưng trước đó hắn đã thượng lượng xong với Trịnh Thiện Hành, tạm thời do Hàn Nghệ góp vốn, đợi tới khi Thẩm Tiếu đến thì trực tiếp treo bảng hiệu Đệ Nhất Lâu, vì vậy tửu lầu này hiện giờ vẫn chưa có bảng hiệu.

Bởi vậy có thể thấy, Hàn Nghệ rất coi trọng tình bằng hữu với Thẩm Tiếu.

Hàn Nghệ vừa vào đến trong lâu, lập tức hấp dẫn đến sự chú ý của mọi người, xì xào bán tán. Hiện giờ Hàn Nghệ chính là nhân vật phong vân nha, nhưng lời họ nói chắc chắn cũng không phải lời hay ho gì.

Hàn Nghệ cũng không để ý, kiếm được tiền rồi, còn không cho người ta đố kỵ, vậy thì không khỏi quá bá đạo rồi, thế là lại đi lên lầu hai, chỉ thấy trên đó cũng ngồi đầy người, hơn nữa đều là một đám công tử ca.

"Hàn tiểu ca đến rồi."

Một nam nhân mặc đồ chưởng quỹ đi tới, duy chỉ có trên mặt người này là lộ ra nụ cười thân thiết.

Người này tên là Thi Can, cũng là tâm phúc của Trịnh Thiện Hành.

Hàn Nghệ cười nói: "Thi chưởng quỹ, ông buôn bán quả thật không tồi nha!"

Thi Can vui vẻ cười nói: "Đây đều là nhờ phúc của Hàn tiểu ca đó!"

"Là nhờ phúc của Trịnh công tử các ông."

Hàn Nghệ thấp giọng nói một câu, lại nói: "Được rồi, nếu đã không có chỗ, vậy ta đến chỗ khác ngồi."

Đúng lúc Hàn Nghệ chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên mấy công tử ca gọi hắn lại, kéo hắn vào.

"Hàn Nghệ, thỏ Khuê Mật của ngươi sao chỉ dùng để rút thưởng mà không bán vậy."

"Bán, bán chứ, tới 'Ngày phụ nữ' thì sẽ chính thức bán ra."

"Ngươi thế này là không công bằng rồi, dựa vào cái gì mà phải đợi đến 'Ngày phụ nữ' mới bán?!"

"Thỏ Khuê Mật này mang danh là người bạn trung thành nhất của chị em phụ nữ, cho nên phải bán ra trong 'Ngày phụ nữ'."

"Chúng ta cũng thích mà!"

"Các vị cứ yên tâm, sau khi bán ra vào 'Ngày phụ nữ', thỏ Khuê Mật này sẽ trở thành thương phẩm bán cho tất cả mọi người."

"Đúng rồi, hôm đó ta nghe Trà Ngũ của Phượng Phi Lâu các ngươi nói, ngươi dự tính thay đổi kết cục của 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》, chuyện này có thật không?"

"Có ý định này, chỉ là vẫn còn đang cân nhắc."

"Còn cân nhắc cái gì, nhất định phải sửa!"

"Ha ha, Vu công tử à, chuyện này ta có cái khó riêng, ta phải xem tình hình rồi mới nói."

"Nói đến vở kịch này, ta cũng muốn hỏi ngươi, vé xem kịch này là thế nào, ngươi in mặt mình trên đó làm gì, ngươi cũng không khỏi quá tự tin rồi đấy."

"Các vị hiểu lầm rồi, ta làm như vậy, căn bản không phải là muốn tuyên truyền vẻ ngoài anh tuấn này của mình, mà là để đề phòng người khác làm giả vé."

"Cái mặt như ngươi rất phổ biến, làm giả cũng đơn giản."

"Tuy ta không đồng ý với lời của ngươi, nhưng điều ta muốn nói là, mặt của ta bản thân ta rất rõ, trên đời này không có ai có thể rõ hơn ta. Bất luận người khác làm giả giống đến đâu, chỉ cần cầm đến cho ta xem là biết ngay thật giả. Nếu các vị không tin, cứ việc lấy ra một cái để ta phân biệt thật giả."

"Các ngươi cũng thật là, ta đã nói Hàn Nghệ làm như vậy là có thâm ý khác mà. Hàn Nghệ cũng là một người có thể diện, sao có thể vô duyên vô cớ đem cái mặt mình lên đó để người ta chê cười, Hàn tiểu ca, ta ủng hộ ngươi."

"Hả? Đa tạ."

"Hàn tiểu ca, 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 này đã sắp kết thúc rồi, đến lúc đó có kịch mới xem không?"

"Đương nhiên, việc này là chắc chắn, kịch mới đã cấu tứ xong rồi, sau khi 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 kết thúc thì sẽ ra mắt mọi người."

Vốn dĩ Hàn Nghệ chỉ định qua xem thử, thuận tiện ăn chút gì đó, nào biết bị đám cầm thú này vây chặt, buổi thị sát đang yên ổn đã miễn cưỡng biến thành buổi họp báo chiêu đãi ký giả.

Việc này cũng khó trách, gần đây Hàn Nghệ quá ít lộ diện. Từ sau khi Hàn Nghệ đi Vạn Niên cung, bọn họ vẫn chưa gặp Hàn Nghệ lần nào, mà hẻm Bắc lại có biến hóa long trời lở đất, bao gồm cả chính Hàn Nghệ. Hiện giờ tin tức Hàn Nghệ làm quan đã lan truyền khắp Trường An rồi.

Mọi người đều có quá nhiều câu hỏi muốn hỏi hắn.

Hàn Nghệ không thể đi được, chỉ có thể mệt mỏi ứng phó, mãi đến khi 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 sắp bắt đầu diễn, đám công tử này mới tản đi, bọn họ đều là những thanh niên có mua vé nha.

Để không xung đột với việc buôn bán, 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 được sắp xếp diễn vào thời gian nghỉ trưa, nhân viên trong cửa hàng cũng phải nghỉ ngơi một chút mà.

Cửa Phượng Phi Lâu vừa mở ra, dòng người trên phố lập tức ít đi không ít.

Hàn Nghệ chạy nhanh kiếm chút đồ ăn, ngồi trước cửa sổ, thấy công đoạn soát vé bên ngoài Phượng Phi Lâu tiến hành khá tốt, lúc này mới yên tâm, chợt thấy một bóng người lén lút đang bước nhanh về phía Phượng Phi Lâu, không khỏi bật cười ha hả, nói: "Biết ngay là ngươi khoác lác mà."

Bóng người lén lút này chính là Dương Mông Hạo.

Sau khi ăn xong, Hàn Nghệ cũng chuẩn bị đi ngủ trưa, nhưng vừa đứng dậy, thì bỗng thấy có một người đang ngồi trong góc, thân khoác áo choàng trắng, tuy che đậy hết sức kín đáo, nhưng cũng không khó nhận ra gã là ai, hơn nữa tất cả bàn xung quanh người này đều trống không.

Tên này cũng thật là đáng thương, đến ăn cơm cũng phải mang áo choàng bịt kín mít, Hàn Nghệ hơi do dự một chút, thầm nghĩ, thôi vậy, nể ngươi là biểu đệ của Vô Y, ta sẽ cố gắng giúp ngươi vậy, thế là bước qua, chắp tay nói: "Chào Độc Cô công tử."

Người này chính là Độc Cô Vô Nguyệt.

Độc Cô Vô Nguyệt khẽ ngẩng đầu, nói: "Hàn Nghệ Phượng Phi Lâu?"

"Đúng vậy, đúng vậy?"

Hàn Nghệ cười nói: "Không ngờ Độc Cô công tử vẫn nhớ tại hạ."

Độc Cô Vô Nguyệt hỏi: "Không biết ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Hàn Nghệ cười nói: "Tại hạ có thể ngồi xuống nói không."

Độc Cô Vô Nguyệt có vẻ hơi do dự.

Hàn Nghệ nói: "Yên tâm, ta chỉ là có một vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi, nói xong ta sẽ đi ngay."

Độc Cô Vô Nguyệt đưa tay nói: "Mời ngồi."

"Đa tạ."

Hàn Nghệ ngồi xuống, vừa hay nhìn thấy khuôn mặt của Độc Cô Vô Nguyệt, trong lòng thầm than, đúng là một khuôn mặt khiến người ta động lòng nha! Ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Độc cô công tử, có phải là tửu lầu này có chỗ nào tiếp đãi không chu toàn không?"

Độc Cô Vô Nguyệt kinh ngạc hỏi: "Sao lại nói như vậy?"

Hàn Nghệ 'À' một tiếng: "Là thế này, ta thấy Độc Cô công tử vẫn mang áo choàng uống rượu, sợ là tiếp đãi không chu toàn, vì vậy muốn đến hỏi thăm một chút. Thật không giấu, kỳ thật tiệm này là ta và Trịnh công tử cùng mở."

Độc Cô Vô Nguyệt hơi nhíu mày, nói: "Mọi người đều nói ngươi thông minh, không thể nào ngươi không biết nguyên nhân trong đó, rõ ràng là biết mà còn cố hỏi, ngươi muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, ta không thích quanh co lòng vòng."

"Cái này ta quả thật không biết."

Vẻ mặt Hàn Nghệ oan uổng nói: "Hôm đó ở vườn trái cây Nguyên gia, ta thấy Độc Cô công tử cũng không ăn vận như thế này. Hiện tại ta thấy đến đây ăn cơm mà còn phải che kín mặt, cho nên ta nghĩ chắc là có liên quan đến tiểu điếm."

Độc Cô Vô Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Hàn Nghệ.

Kỹ năng diễn xuất của Hàn Nghệ cũng không tệ, nói: "Có phải ta nói lời nào không đúng hay không?"

Độc Cô Vô Nguyệt lắc đầu, nói: "Không có. Ở vườn trái cây Nguyên gia đều là người quen, tất nhiên không cần phải thế này, nhưng ở đây đều là người lạ, ta không thích bị nam nhân khác nhìn tới nhìn lui, càng không muốn gây thêm thị phi trong tiệm của Trịnh huynh."

"Hóa ra là như vậy!"

Hàn Nghệ gật gật đầu, tò mò hỏi: "Vậy tại sao bọn Trịnh công tử không giống những người khác, nhìn tới nhìn lui ngươi?"

Độc Cô Vô Nguyệt hơi nhíu mày, có vẻ hơi khó chịu, nói: "Chúng ta đã quen biết từ nhỏ, tất nhiên sẽ không như thế."

Hàn Nghệ hơi chút suy tư, đột nhiên cười nói: "Hình như đúng là vậy thật, nhớ lần đầu tiên khi ta nhìn thấy ngươi, cũng cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng gặp mấy lần rồi thì cũng quen, đây có lẽ chính là thị giác mệt mỏi."

Độc Cô Vô Nguyệt nói: "Thị giác mệt mỏi là cái gì?"

Hàn Nghệ lại 'À' một tiếng: "Thị giác mệt mỏi này là một hiện tượng tâm lý chán mắt. Nói cách khác, bất cứ chuyện gì nếu nhìn mãi nhiều lần sẽ gây chán mắt. Một sự vật vô cùng đẹp, nhưng nếu nhìn một tháng, thậm chí một năm, thì sẽ không còn cảm giác thấy đẹp nữa. Điều này cũng khiến ta nhớ đến một người, không biết ngươi đã nghe nói đến Cố Khuynh Thành của Hoa Nguyệt Lâu chưa?"

Độc Cô Vô Nguyệt gật gật đầu.

Hàn Nghệ nói: "Kỳ thật chiếc mạng che mặt của Cố Khuynh Thành chẳng qua chỉ là một thủ đoạn đóng gói mà thôi, trên đời sự vật đẹp đến đâu cũng không thể đấu lại được sự thần bí. Sở dĩ Cố Khuynh Thành có thể danh chấn kinh thành, không phải bởi vì cô ta trông đẹp đến mức nào, mà là do không có ai từng nhìn thấy hoàn toàn dung mạo của cô ta. Cô ta càng che mặt, mọi người sẽ càng cảm thấy cô ta đẹp, sự tưởng tượng trong lòng sẽ đạt đến vô hạn, thế là lại càng muốn nhìn thấy khuôn mặt thật của cô ta, như vậy danh tiếng của cô ta tự nhiên sẽ càng ngày càng lớn. Kỳ thật, cho dù cô ta đẹp đến đâu, chỉ cần bỏ mạng che mặt xuống, thì không quá một năm, danh tiếng của cô ta chắc chắn sẽ không còn như hiện tại. Bởi vì nhìn nhiều rồi sẽ khiến người ta cảm thấy bình thường, đây chính là thị giác mệt mỏi."

Độc Cô Vô Nguyệt trầm tư hồi lâu, bỗng nhiên liếc nhìn Hàn Nghệ, cau mày nói: "Tại sao ngươi muốn nói những điều này với ta?"

Nếu không phải là vì Vô Y, ta cũng chẳng thèm nói mấy lời này. Hàn Nghệ cười nói: "Ta cần phải cố gắng hết sức để giữ từng người khách ở lại hẻm Bắc, tranh thủ thêm nhiều khách hàng, mà Độc Cô công tử không thường xuyên ra ngoài, e rằng cũng khó gặp lại. Nếu như Độc Cô công tử có thể thường xuyên tới đây, cũng đồng nghĩa với việc hẻm Bắc chúng ta sẽ có thể sẽ có thêm một người khách hào phóng."

"Chỉ vậy thôi à?"

"Ta chẳng qua nói nhiều mấy câu mà thôi, nhân viên của mấy cửa hàng bên ngoài kia để có thể bán được hàng, còn phải nói nhiều hơn ta nhiều."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Lang Trảo
29 Tháng một, 2022 20:51
Được thấy có Lĩnh Nam gì đó thì phải
mafia777
27 Tháng một, 2022 21:54
Mấy bạn đọc truyện của mình thấy chỗ nào còn lỗi chính tả thì báo mình nha, lỗi nhỏ cũng dc, dấu sắc nhầm thành dầu huyền cũng được.
AlaskaPA
27 Tháng một, 2022 15:07
truyện hay vậy sao giờ mình mới thấy nhỉ
Hieu Le
23 Tháng một, 2022 12:01
đánh dấu
Mèo Đen
22 Tháng một, 2022 12:20
Dịch giả đúng chuẩn là hồi sinh cả bộ này luốn ấy, bộ này cũng phải ra 5 năm rồi, cũng có cv full, nhưng chả mấy ai đọc cả. Giờ đọc bản dịch này mới biết truyện hay như vậy
Cauopmuoi00
22 Tháng một, 2022 06:40
bộ này convert full r hơn 2k1c ae nào đói thì đọc tạm bởi cv đọc khá ổn
Ốc rạ
22 Tháng một, 2022 04:46
Lịch sử ơi.
Twed
22 Tháng một, 2022 02:48
đường chuyên là truyện gì thế
Twed
22 Tháng một, 2022 02:47
đọc sơ khá hay với 7 chương đầunể nhất là bạn dịch tốt quá... mình vào đọc cũng là nhờ đoạn tóm tắt của bạn.
PizzaHaha
16 Tháng một, 2022 17:25
tác này viết vừa hài vừa tình cảm, không viết ngôn tình hơi phí
mafia777
15 Tháng một, 2022 17:03
Tối sẽ có nha
The Becks
15 Tháng một, 2022 14:53
Sao mãi chưa có chương nhỉ
DragonRush
13 Tháng một, 2022 13:32
đỉnh thật sự, dù chưa biết về sau tác viết thế nào, nhưng đọc tới chương hiện tại đã đủ để gọi nó là siêu phẩm rồi
Nghiant
10 Tháng một, 2022 19:57
nope, m không muốn spoil chứ về sau hạ trí người thời xưa kinh :v
Le Van Phap
10 Tháng một, 2022 17:14
về sau càng hay
Nghiant
10 Tháng một, 2022 13:02
bộ này đoạn đầu đọc còn được về sau thì...
Lôi Linh
09 Tháng một, 2022 16:00
Khéo còn hay hơn Đường Chuyên, tiếc là còn ít chương quá
DoranNational
08 Tháng một, 2022 11:54
lên chương lâu vậy đạo hữu ơi
mafia777
04 Tháng một, 2022 13:44
Lên là lên!
Sara BaBa
03 Tháng một, 2022 11:11
Cầu chương mới!!!
cu te phô mai que
01 Tháng một, 2022 12:47
đói thuốc sắp chết roài, bạo chương đi thớt
mafia777
01 Tháng một, 2022 12:25
Happy new year mọi người!
dubui970
01 Tháng một, 2022 00:06
cổ nhân không ngu nhưng bạn ngu. Ăn trộm đâu ra, người ta là lừa đảo chuyên nghiệp
hoangbott
31 Tháng mười hai, 2021 01:32
Truyện đọc đến giờ khá hay. Bản dịch chất lượng
Đức Trong
30 Tháng mười hai, 2021 14:52
hết chương ròi , thuốc đâu -.-
BÌNH LUẬN FACEBOOK