Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Nghệ không biết bọn họ làm thế nào để vào Ngự Sử Đài, cũng không biết trong đó xảy ra chuyện gì, nhưng điều này không quan trọng. Tấm lệnh bài này đã đủ để chứng minh tất cả, đó chính là bọn Trịnh Thiện Hành đã đứng về phe Lý Trị.

Trong tiểu viện phía sau tiệm thuốc của Lư Sư Quái, Lư Sư Quái và Vương Huyền Đạo đang ngồi đối diện nhau, ở giữa có một bàn cờ, hai màu đen trắng rõ rệt.

Vương Huyền Đạo một tay vuốt ve con rùa nhỏ trong thay. Hai mắt tràn đầy tự tin.

Còn Lư Sư Quái thì cau mày, quân cờ đen trong tay ngập ngừng chưa đi. Bỗng nhiên, gã ném quân cờ đen vào bính sứ bên cạnh, thở dài nói: "Ta lại thua rồi, 6 năm trước ta và ngươi cách nhau chỉ 10 quân cờ, nhưng sau 6 năm ta đã kém ngươi tới 30 quân."

Vương Huyền Đạo nở nụ cười bủn xỉn chiêu bài: "Lư huynh không cần khiêm tốn, tâm tư của huynh đều đặt vào việc cứu độ thế nhân, còn một tục nhân như ta chỉ có thể cả ngày ở nhà chơi cờ một mình. Nếu như Lư huynh cũng có thể như ta, vậy ta nghĩ kỳ nghệ của Lư huynh chắc chắn sẽ cao hơn ta."

Lư Sư Quái lắc đầu nói: "Ngươi đừng có nịnh ta, nếu ngày ngày ta đều tập luyện, có lẽ sẽ thua không tới 30 quân, nhưng tuyệt đối không thắng được ngươi. Từ nhỏ ngươi đã có thiên phú chơi cờ, điểm này ta xấu hổ không bằng."

"Ha ha!"

Đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng cười sang sảng, chỉ thấy Trịnh Thiện Hành đi vào, nói: "Lư huynh, huynh lại tự chuốc lấy nhục rồi."

Lư Sư Quái nói: "Ủa? Ngươi về rồi à?"

Trịnh Thiện Hành tức giận nói: "Huynh còn không biết xấu hổ mà nói, đã nói là chúng ta cùng tiến cùng lui, kết quả là ngày đầu tiên nhậm chức, đã để ta đi một mình. Đúng là không nghĩa khí."

Lư Sư Quái xin lỗi nói: "Ngươi biết ta phiền nhất là mấy cái đạo lý đối nhân xử thế dối trá trong quan trường mà, không cần đi ta cũng biết cảnh tượng ở đó sẽ như thế nào."

Trịnh Thiện Hành nói: "Chẳng lẽ ta lại thích đi sao?"

Vương Huyền Đạo khẽ mỉm cười, nói: "Trịnh huynh, ngươi dù sao cũng xem là một nửa thương nhân, chung quy cũng cũng học được vài phần dối trá, ngươi đi là quá thích hợp rồi."

Trịnh Thiện Hành hừ một tiếng nói: "Các người đừng có đắc ý, quan nha đó sớm muộn gì các người cũng phải đi, các người cho rằng có thể trốn được sao?"

Lư Sư Quái thở dài nói: "Trốn được lúc nào thì hay lúc ấy, thật ra ngươi có thể không đi mà, là do ngươi lo lắng cho Hàn tiểu ca nên mới không nhịn được mà đi."

Vương Huyền Đạo tò mò hỏi: "Đám Ngự sử đó có ức hiếp Hàn tiểu ca không?"

Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói: "Lúc ta tới, hắn đang ngồi trong góc xem danh sách quan viên, các người nói thử xem?"

Lư Sư Quái cười nhạt một tiếng: "Biết ngay là vậy mà, đúng là hết thuốc chữa."

Vương Huyền Đạo hỏi: "Chẳng lẽ Hàn tiểu ca lại chịu khuất phục bọn họ, ta nhớ là Hàn tiểu ca ngay cả Chử Toại Lương cũng dám xung đột."

Trịnh Thiện Hành cười nói: "Lúc trước ta cũng nghĩ vậy, sợ ngày đầu tiên Hàn tiểu ca nhậm chức đã đại náo Ngự Sử Đài, vì thế mới đi qua xem. Đi rồi mới biết, ta đã lo thừa rồi. Tổ tiên của Lư huynh có câu nói rất hay. Không phải chí của ta, thì không ai ép ta được."

Vương Huyền Đạo gật gật đầu nói: "Thì ra là thế."

Lư Sư Quái đột nhiên hỏi: "Chẳng lẽ Hàn tiểu ca vẫn ở quan nha xem danh sách quan viên?"

"Hắn ấy à, đang nấp sau cửa nghe lén chúng ta nói chuyện đó." Trịnh Thiện Hành chỉ tay ra phía sau.

"Biết ngay là ngươi không đáng tin mà."

Lời còn chưa dứt, thì đã thấy Hàn Nghệ bước từ sau cửa ra, vẻ mặt ngượng ngùng, chắp tay với Vương Huyền Đạo và Lư Sư Quái nói: "Lư công tử, Vương công tử, đã lâu không gặp."

Lư Sư Quái cười ha hả nói: "Hàn tiểu ca, hành động này là không quân tử nha."

Hàn Nghệ cười ha hả, nói: "Làm quan ở Ngự Sử Đài ai có thể quân tử chứ, ta còn không dám tin chính mình nữa là." Hắn bước tới, cảm khái nói: "Vẫn là các ngươi tiêu sái a, không tới nhậm chức cũng không có ai nói nửa câu, ngược lại còn được gửi lời hỏi thăm. Còn ta thì đi từ sớm, sợ bọn họ nắm được nhược điểm, nhưng kết quả lại là bị bọn họ chuẩn bị cùng nhau buộc tội. Nếu ta mà không đi, thì có lẽ sẽ bị bọn họ buộc tội đến chết mất."

Vương Huyền Đạo khẽ cười nói: "Hàn tiểu ca quá khiêm tốn rồi, đến Hộ bộ Thị lang còn không làm gì được ngươi, huống hồ là đám Ngự sử kia. Nếu thực sự mà buộc tội thì không biết là ai sẽ bị buộc tội đến chết đâu."

Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói: "Huyền Đạo, ngươi không hổ là tinh thông huyền học. Những lời này quả thực đánh trúng chỗ yếu hại nha."

Thằng này nói chuyện toàn là gợi đòn như vậy. Hàn Nghệ cười ngượng ngùng, vội vàng chuyển chủ đề nói: "Ài, trong các người ai có kỳ nghệ cao nhất?"

Lư Sư Quái nói: "Huyền Đạo được gọi là thiên hạ đệ nhất bạch y đó. Năm xưa Sầm Văn Bản đại học sĩ là người chuyên cầm cờ đen, chuyên đánh phủ đầu, chưa bao giờ thua, không có đối thủ trong triều. Còn Huyền Đạo chuyên cầm quân trắng, thích hậu phát chế nhân, cũng chưa từng thua. Chỉ tiếc là Huyền Đạo và Sầm đại học sĩ chưa từng tỉ thí, không cách nào biết được trắng đen ai mạnh hơn. Quả thật là làm người ta tiếc nuối."

"Vậy cũng không hẳn." Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói: "Lư huynh, không lẽ huynh quên rồi, hồi đó nữ ma đầu từng thắng Huyền Đạo tới 28 quân."

Woa, thê tử ta có kỳ nghệ cao như vậy sao, sao chưa từng nghe nàng nói. Thật là kỳ lạ. Hàn Nghệ nghe vậy thì cả kinh

Lư Sư Quái nói: "Đó là do nữ ma đầu giở thủ đoạn sau lưng."

Hóa ra là vậy. Hàn Nghệ khẽ gật gù, như thế nghe mới phù hợp với tính cách của Tiêu Vô Y.

Vương Huyền Đạo thản nhiên nói: "Chuyện cũ đã lâu rồi, nhị vị huynh trưởng nhắc lại làm gì."

Trịnh Thiện Hành và Lư Sư Quái liếc mắt nhìn nhau, đều cười mà không nói.

Hàn Nghệ thấy vậy tò mò, thầm nghĩ, rốt cuộc tiên nữ đó lại giở tiên pháp gì ra vậy. Xem ra hôm nào đó ta phải đi dò la xem sao, cười ha hả, nói: "Ba vị công tử đúng là không thành thật. Chuyện lớn như vậy mà lại giấu ta."

Lư Sư Quái đầu tiên là liếc nhìn Trịnh Thiện Hành một cái, ngay sau đó khẽ mỉm cười, nói: "Ta cho rằng trước khi ngươi nói ra những lời này, thì cũng đã dự liệu được chuyện hôm nay."

Hàn Nghệ lắc đầu, nói: "Ta cũng không dự liệu được. Ta chỉ cố gắng thử mà thôi. Vương công tử có câu nói rất hay, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên."

Lư Sư Quái nhìn Hàn Nghệ nói: "Vậy thứ cho ta mạo muội hỏi một câu. Ngươi mưu cầu cái gì?"

Hàn Nghệ ngẩn người, cười nói: "Người xuất thân như ta, mưu cầu con đường làm quan, đơn giản chỉ có hai khả năng. Hoặc là từng bước leo lên hàng ngũ quý tộc, trả thù đời, trả thù những kẻ từng coi khinh mình. Hoặc là hi vọng ai cũng có thể bình đẳng như mình. Ngươi cho rằng ta mưu cầu cái gì?"

Lư Sư Quái cười gật gật đầu, nói: "Nhưng bọn ta đều xuất thuân sĩ tộc, còn ngươi xuất thân hàn môn, ngươi thật sự cho rằng chúng ta có thể hợp tác sao?"

Hàn Nghệ cười nói: "Nếu nói không thể, vậy vì sao các người lại muốn vào Ngự Sử Đài."

Lư Sư Quái nói: "Ngươi tin tưởng bọn ta như vậy?"

Hàn Nghệ cười nói: "Bởi vì đây là lợi thế duy nhất của ta để đổi lại tín nhiệm của các người."

Lư Sư Quái nói: "Nhưng ngươi có biết hay không, bọn ta đều là loại người làm việc theo cảm tính? Cho tới nay bọn ta vẫn không muốn làm quan, một nguyên nhân trong đó chính là sợ liên lụy tới bạn bè và người thân. Hợp tác với bọn ta tuyệt đối không phải là hành động sáng suốt."

Hàn Nghệ cười khổ nói: "Ta cũng không thấy ta có bao nhiêu sáng suốt. Bằng không ta cũng không mặc bộ quan phục này vào, càng không ngu tới mức đắc tội Hộ bộ Thị lang. Nhưng ta cho rằng, nếu như một người mất đi giấc mơ hằng theo đuổi, vậy người đó sẽ rất khó thành công. Mà trong quá trình theo đuổi giấc mơ, cảm tính và nhiệt huyết là không thể thiếu. Người quá thông minh sẽ dễ mất đi hai thứ này, cho nên bọn họ sẽ cảm thấy sợ hãi. Hơn nữa, nếu ta đã lựa chọn con đường này, thì đã mua sẵn quan tài rồi."

Vương Huyền Đạo khẽ cười nói: "Ta thật sự không biết ngươi đã chuẩn bị quan tài hay chưa. Nhưng ta cũng đã chuẩn bị rồi đấy. Bởi vì đối thủ của chúng ta quá mạnh."

Lư Sư Quái gật gật đầu, trầm tư một lát, mới nói: "Nhưng bất hạnh là, muốn đánh bại cường địch này. Chúng ta trước tiên phải đối diện với đương triều đệ nhất nhân - Trưởng Tôn Vô Kỵ."

Hàn Nghệ nghe vậy hiểu ý cười, nhìn Lư Sư Quái bày tỏ sự cảm kích.

Trịnh Thiện Hành đứng dưới ánh mặt trời, cũng hiểu ý cười, lập tức nói: "Hiện giờ Trưởng Tôn Vô Kỵ quyền khuynh triều dã, rốt cuộc thế lực của ông ta lớn đến cỡ nào, chỉ sợ chúng ta còn không biết được hết. Mà mấy người chúng ta chỉ mới là tiểu quan vừa nhập sĩ, thật sự có thể chiến thắng ông ta sao?"

"Thế cũng chưa chắc."

Hàn Nghệ và Vương Huyền Đạo cùng nói.

Vương Huyền Đạo kinh ngạc liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Hàn tiểu ca, chẳng lẽ ngươi cũng nhìn ra điểm này?"

Hàn Nghệ nghi hoặc nói: "Ta không biết ý ngươi có phải là giống như suy nghĩ trong lòng ta?"

Trịnh Thiện Hành hiếu kỳ nói: "Các người đang nói về cái gì vậy?"

"Thái Tông Thánh Thượng."

Vương Huyền Đạo và Hàn Nghệ lại cùng đồng thanh nói.

Lư Sư Quái ngẩn ra, nói. "Không lẽ ý các người là. . ."

Vương Huyền Đạo nói: "Nhớ năm đó Hán Cao Tổ Lưu Bang xuất phát từ một Bái công nho nhỏ, về sau lại đánh thắng Hạng Vũ, khai sáng ra Đại Hán thịnh thế, đây là lợi hại tới cỡ nào. Nhưng sau khi ông ta thống nhất giang sơn, cũng không thể tránh khỏi việc phải giết các đại tướng trác tuyệt như Hàn Tín, Anh Bố. Mà Thái Tông Thánh Thượng cũng là dùng vũ lực để thống nhất thiên hạ. Nhưng trong 24 công thần Lăng Yên Các, ngoại trừ Hầu Quân Tập tạo phản bị giết ra, thì còn lại đều được chết già. Bởi vậy có thể thấy được, nghệ thuật chế ngự người khác của Thái Tông Thánh Thượng là hơn xa Hán Cao Tổ."

"Ta hiểu rồi."

Trịnh Thiện Hành nói: "Cuối thời Trinh Quán, kỳ thật Trưởng Tôn Vô Kỵ đã nắm quyền quá độ. Mà Trưởng Tôn Vô Kỵ và Thái Tông Thánh Thượng lại là bạn thuở hàn vi, người hiểu rõ Trưởng Tôn Vô Kỵ nhất, không ai qua được Thái Tông Thánh Thượng. Vấn đề chính là nằm ở vị cố mệnh đại thần này."

Mấy tên này, lúc bình thường chỉ toàn nói những chuyện không đâu, không phải xem bói thì là y thuật và hành thiện, mãi đến lúc này mới đem bản lĩnh thật sự ra, đúng là giấu đủ kỹ nha! May mà ta cũng không kém, Hàn Nghệ thấy đã nói không sai biệt lắm, biết bọn họ cũng đã chịu lộ một chút bản lĩnh ra rồi, nói: "Không sai, vấn đề chính là ở trên người vị cố mệnh đại thần này. Ta nghe nói Thái Tông Thánh Thượng trước khi lâm chung, đã tự tay gửi gắm đương kim bệ hạ cho Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương. Nhưng căn cứ vào tâm tư của bậc Đế Vương, thông thường đều sẽ thích thú khi trong triều có đấu đá. Nhưng mà, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương vốn là cá mè một lứa. Không lẽ Thái Tông Thánh Thượng lại đem quyền lực giao hết cho bọn họ? Chẳng lẽ không tính tới việc bọn họ sẽ uy hiếp hoàng quyền sao?"

Những thứ này rất khó nghe ngóng ra được, đều là do Tiêu Vô Y nói cho hắn. Nhưng thiên phú của hắn chính là có thể tìm ra những thứ bất thường từ trong những chuyện nhìn như bình thường. Bởi vì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể phải đóng vai những người xa lạ, cho nên bắt chước đặc trưng của những người xa lạ, chính là bản lĩnh sinh tồn của hắn.

Trịnh Thiện Hành cau mày nói: "Điều này thật ra ta cũng đã từng suy xét, nhưng các người chớ quên, trước khi đương kim hoàng thượng đăng cơ, các vương tử bởi vì tranh giành Đông cung, đã có người chết, người lưu đày. Trong đám quần thần có người ủng hộ phế Thái tử, có người ủng hộ Ngụy vương, còn có một số lại ủng hộ Ngô vương. Nếu như Thái Tông Thánh Thượng không làm như vậy, thì khó mà ổn định triều cương. Ai dám cam đoan bọn họ sẽ không ngóc đầu trở lại, khi đó chỉ có Trưởng Tôn Vô Kỵ mới đủ khả năng ngăn chặn những thứ này phát sinh."

Lư Sư Quái nói: "Hơn nữa Thái Tông Thánh Thượng và Trưởng Tôn Vô Kỵ là bạn thuở hàn vi. Tình cảm quân thần có thể nói là tốt chưa từng có. Không chỉ có vậy, Trưởng Tôn Vô Kỵ còn là cậu ruột của đương kim bệ hạ. Thái Tông Thánh Thượng tin tưởng ông ta cũng là chuyện bình thường."

Vương Huyền Đạo nói: "Ngươi nói tuy không phải là không có lý. Nhưng đế vương chung quy vẫn là đế vương. Ta vẫn luôn cảm thấy Thái Tông Thánh Thượng chắc chắn còn lưu lại hậu chiêu. Bằng không, với tình hình trước mắt, căn bản là không có cách nào chiến thắng Trưởng Tôn Vô Kỵ, dù sao ông ta cũng đã làm tể tướng 30 năm. Hiện giờ phần lớn trọng thần trong triều đều là người của ông ta."

Lư Sư Quái nói: "Nói như vậy, nếu như chúng ta có thể tìm ta di sách Thái Tông Thánh Thượng lưu lại, thì chúng ta sẽ có thể đánh bại Trưởng Tôn Vô Kỵ sao?"

Trịnh Thiện Hành gật gật đầu, lại nhìn về phía Hàn Nghệ, nói: "Hàn tiểu ca, ngươi nghĩ thế nào?"

Hàn Nghệ nói: "Ta đồng ý với lời của Vương công tử. Tuy giao tình giữa Thái Tông Thánh Thượng và Trưởng Tôn Vô Kỵ là không phải bàn cãi. Nhưng ta nghe nói năm đó các vương tử tranh giành hoàng vị vô cùng kịch liệt, hơn nữa các ngươi cũng đừng quên, Thái Tông Thánh Thượng cũng là thông qua chính biến Huyền Vũ môn mới lên được ngôi vị hoàng đế. Dựa theo nhân tính, Thái Tông Thánh Thượng không thể nào không đề phòng điểm này. Vì sao Lưu Bang lại giết Hàn Tín, rất đơn giản, chính là vì ông ta dựa vào Hàn Tín mới có được thiên hạ. Trước đó các người nói rất đúng, Thái Tông Thánh Thượng gửi gắm đương kim bệ hạ cho Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương, đó là để phòng ngừa tàn dư thế lực trong triều của các vương tử. Nếu điều ấy ông ta cũng đã nghĩ tới rồi, vậy thì cũng nên nghĩ tới chuyện đề phòng Trưởng Tôn Vô Kỵ."

Nói tới đây, hắn đột nhiên nhíu mày, nói: "Còn một điểm cũng có thể chứng minh điều này, đó chính là vụ án Phòng Di Ái mưu phản."

Vương huyền gật đầu nói: "Không sai, mặc kệ vụ án nhị lang Phòng gia mưu phản là thật hay giả. Nhưng sự thật là Trưởng Tôn Vô Kỵ đã mượn việc này để diệt trừ sạch những đại thần gây bất lợi cho ông ta trong triều. Vì sao ông ta lại làm như vậy? Ta đoán là ông ta cũng đã đoán ra điểm này, chỉ là ông ta cũng không biết người được Thái Tông Thánh Thượng an bài rốt cuộc là ai. Thế nên chỉ có thể đại khai sát giới. Mà điều ta lo lắng nhất, chính là cái hậu chiêu này đã bị Trưởng Tôn Vô Kỵ tiêu diệt mất rồi."

Lư Sư Quái nói: "Ngươi muốn nói tới ai?"

Vương Huyền Đạo hơi híp mắt, nói: "Giang Hạ vương Lý Đạo Tông."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 16:30
Nói chung ngoài mấy chi tiết đó ra thì truyện này nhiều đoạn đọc cũng hay lắm. Cảm ơn bác cvt.^^
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 14:34
Đừng nói phụ nữ giỏi võ vật lộn kém. Xem phụ nữ đánh mma đi, thanh niên hổ báo cậy khoẻ nó đập cho sấp mồm chứ ở đó.
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 14:31
Võ thời này nó diễn tả như vậy là biết dũng có điểm độc đáo. Một mình trần thác chân đánh cả đám người chứ đâu phải 1 vs 2,3. Nếu diễn tả sơ sơ thì không nói, đằng này tác tả TTC mạnh hơn main quá nhiều mà bị nó dìm cho gần chết là vô lý.
mafia777
11 Tháng mười một, 2021 11:46
Đã vật lộn với gái bao giờ chưa pa (nếu đã có vợ), nếu không xài đến võ mà chỉ dùng đến sức, ta tự tin ta còn khỏe hơn mấy đứa đai đen đấy (mặc dù ta ko biết võ), nhất là ở gái ở hạng cân thấp hơn ta. Thằng main này nó cũng 1m75 đấy chứ có bé đâu, xuống nước chỉ còn xài sức vật nhau thì ta thấy đoạn đó tả ok mà, tác cũng đã cố tình kéo tình huống xuống nước, chứ trên bờ thằng main làm gì có cửa thắng.
thieulong1
11 Tháng mười một, 2021 10:34
Cái đoạn main với trần thác chân đánh dưới nước vô lý. Có thể ban đầu tập kích bất ngờ thì main thắng thế hơn trần thác chân, nhưng sau đó là trần thác chân lấy lại thế mà ko dìm đc main, trong khi giỏi võ công với bơi lội cũng tương đương main mà main thể xác này chỉ là thằng yếu ken thôi.
mafia777
11 Tháng mười một, 2021 09:41
Nhiều vợ đấy, nhưng vợ nào thì cũng đội vợ lên đầu, trường sinh bất tử
Le Minh Hoang
11 Tháng mười một, 2021 00:55
Bộ này 1 vợ, hay là nhiều vợ vậy mọi người
mafia777
07 Tháng mười một, 2021 23:22
Ta biết gu mấy lão mà, nên đã để lại kha khá Hán Việt rồi đấy, chứ mà thuần Việt hết có khi đủ chất lượng xuất bản luôn rồi.
Lê Hoàng Hà
07 Tháng mười một, 2021 17:43
Dịch giả làm khá ổn. Còn mình đọc vẫn chưa thấy quen, chắc do đọc cv nhiều quá, kiểu khổ quen rồi sướng không chịu được :))))
vokhongamda
06 Tháng mười một, 2021 11:49
Móa, đã 5 năm rồi mới đọc được một bộ Lịch sử cực phẩm như vậy, hoàn toàn vượt trội các bộ hiện nay.
Thanh Son
02 Tháng mười một, 2021 19:00
Truyện tiềm năng quá, dịch giả làm hay tỉ mỷ, hóng chap nào.
voanhsattku
27 Tháng mười, 2021 17:42
có rãnh cvt bộ Đoạt Đích, lịch sử luôn. tui cảm thấy oke
mafia777
25 Tháng mười, 2021 18:14
đang cố đây bạn ơi, chắc 5 năm nữa full á =))
voanhsattku
25 Tháng mười, 2021 17:25
cố lên bạn có còn hơn 1k8 chap nua full rồi
mafia777
22 Tháng mười, 2021 19:04
Mới dọn nhà qua đây post, mong mọi người ủng hộ
BÌNH LUẬN FACEBOOK