Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đối thủ đứng ở thế bất bại?"

Lưu Nga sững sờ một chút, sau đó phụt một tiếng, cười khanh khách lên.

Woa, lúc này rồi mà tỷ còn cười nổi, hoá ra kẻ bỏ đá xuống giếng là tỷ mới đúng. Hàn Nghệ chỉ cảm thấy khả năng nhìn mặt đoán lòng của mình, khi đụng phải Lưu Nga này, thì chẳng khác nào đánh rắm, chỉ biết kinh ngạc nói: "Ta nói này Lưu tỷ, ta thật sự không biết chuyện này thì có gì đúng để cười như thế."

Lưu Nga vẫn cười khanh khách nói: "Nghe ngươi nói như vậy ta liền yên tâm rồi."

"What?"

Hàn Nghệ bị Lưu Nga làm cho thần trí mơ hồ rồi, ngay cả tiếng Anh cũng bắt đầu sổ ra, bèn nói: "Nghe địch ở thế bất bại, tỷ liền yên tâm, rốt cục là đầu của tỷ bị úng, hay là đầu của ta bị úng thế?"

Lưu Nga nói: "Bây giờ mới vừa bắt đầu mà thôi, hơn nữa hẻm Bắc còn có kịch nói, có 'Ngày phụ nữ'. Tuy là địch nhiều ta ít, nhưng cũng không thể nói bọn họ đứng ở thế bất bại được, ngươi chẳng qua chỉ đang cố doạ cho bọn ta sợ mà thôi. Bởi vậy có thể thấy được, ngươi chắc chắn đã có biện pháp rồi."

Ta doạ tỷ làm cái mẹ gì chứ, vẫn luôn là tỷ doạ ta mới đúng. Hàn Nghệ cả kinh, dở khóc dở cười nói: "Từ lúc nào mà tỷ trở nên thông minh như vậy?"

Lưu Nga hừ lạnh nói: "Trước đây lão nương rất ngu à?"

"Trước đây có ngu hay không, ta cũng không biết, nhưng mà hiện tại . . . ha ha."


Hàn Nghệ đều bị Lưu Nga chọc cho phát cười rồi, nói: "Thế nhưng tỷ chỉ nói đúng một măt, nhưng lại quên mất một vấn đề rất quan trọng."

Lưu Nga hỏi: "Vấn đề gì?"

Hàn Nghệ nói: "Vấn đề chính là, hiện tại ta không chỉ đơn thuần là một thương nhân, mà ta còn là một quan viên."


Lưu Nga nói: "Đây là chuyện tốt mà, nếu như bây giờ ngươi còn chưa làm quan, ta cũng sẽ không thoải mái thế này."

"Ặc."

Hàn Nghệ hoàn toàn bó tay rồi, vừa xoa mặt vừa nghiêm túc nói: "Lưu tỷ, ta thật sự phục tỷ rồi đấy, thế nhưng lúc này ta nghiêm túc đó. Vấn đề hiện tại chính là ta không thể xuống tay tàn nhẫn với họ được, không thể trị bọn họ, mà bọn họ thì lại có thể. Hiện tại ta rất bó tay bó chân, còn bọn họ thì lại trắng trợn không kiêng dè. Tỷ thử nói xem, cuộc chơi này còn vui vẻ gì không?"

Lưu Nga kinh ngạc hỏi: "Ngươi nói thế là có ý gì?"

Hàn Nghệ đảo cặp mắt trắng dã nói: "Lẽ nào tỷ đã quên gần đây ta đang rất bận rộn chuyện chợ đêm sao? Hẻm Bắc của chúng ta được bao lớn chứ, căn bản không mở nổi chợ đêm, cũng chỉ còn cách dựa vào hai chợ mà thôi, kiểu gì cũng phải dựa vào những thương nhân kia. Nếu như ta phế bỏ hết bọn họ, vậy còn ai giúp ta làm chợ đêm nữa? Chợ đêm làm không tốt, hoàng thượng chắc chắn sẽ trách tội, đồng nghĩa với đi tong rồi. Tóm lại, bọn họ vốn đứng ở thế bất bại, còn ta thì lại bị bó chân bó tay khắp nơi, nói thế tỷ đã hiểu chưa?"

Quan thương kết hợp tuy là chuyện tốt, nhưng cũng có khả năng sẽ làm hỏng chuyện nha. Có một câu nói rất hay, trên đời không gì là tuyệt đối.

"Vậy, vậy. . ."


Lưu Nga nhất thời choáng váng.

Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nàng, hỏi: "Hiện tại đã biết sợ chưa?"

Lưu Nga vội vàng gật đầu.

Hàn Nghệ nói: "Vậy thì mau nhanh chóng nghĩ biện pháp đi."


Lưu Nga nói: "Nếu không chúng ta dứt khoát không làm mối buôn bán này nữa, nếu chuyện của hoàng thượng làm không tốt, vậy thì có thể rơi đầu nha."

"Mé." Hàn Nghệ suýt chút nữa thì giơ ngón tay giữa lên. Tỷ nói thế còn không bằng không nói còn hơn.

Tang Mộc đột nhiên nói: "Một khi đã vậy, sao ân công không thử nhờ hoàng thượng xem."

Hàn Nghệ xua tay một cái nói: "Chuyện này càng không thể được, lúc trước hoàng thượng đã thiên vị ta rồi, nhờ vậy hẻm Bắc mới thuận lợi mở cửa như thế. Hộ bộ vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng, nếu như hiện tại ta lại đi tìm hoàng thượng, vậy thì Hộ bộ chắc chắn sẽ lên tiếng phản đối, hơn nữa ta cũng sẽ không làm chuyện mất mặt như vậy, việc này dù sao cũng chỉ có thể dựa vào chính chúng ta mà thôi."


Lưu Nga nói: "Thế nhưng chúng ta còn cần lấy lòng bọn họ, việc này làm sao làm đây, hay là chúng ta cứ thử co mình phòng thủ, không đấu với bọn họ là được. Dù sao bọn họ cũng không thể đuổi chúng ta ra khỏi hẻm Bắc mà."

"Tỷ nghĩ ta muốn đấu với bọn họ chắc. Chuyện này là do bọn họ khởi xướng trước đấy."

Hàn Nghệ tức giận trả lời một câu, đột nhiên lại nhíu nhíu mày, nói: "Nhưng tỷ nói cũng không sai, nếu chúng ta không thể lấy công làm thủ, vậy thì cũng chỉ có lấy thủ làm công mà thôi. Như vậy sẽ không ảnh hưởng tới căn cơ của bọn họ, chỉ cần để bọn họ biết sợ là được."

Nói tới đây, hắn liền nhíu mày trầm ngâm.

Hai người Tang Mộc, Lưu Nga chỉ đứng ở một bên, không dám quấy rầy hắn.

Qua hết nửa ngày, Hàn Nghệ đột nhiên bật cười ha hả, nói: "Suýt chút nữa thì ta quên mất gốc rễ đặt chân của chúng ta rồi."

Lưu Nga thấy hắn bật cười, mặt liền vui vẻ, hỏi: "Ngươi nghĩ ra cách rồi hả?"

Hàn Nghệ gật gật đầu.

Tang Mộc hỏi: "Ân công hẳn là muốn lợi dụng kịch nói đúng không?"


Hàn Nghệ nói: "Không sai biệt lắm."

Lưu Nga nói: "Nhưng vở Bạch sắc sinh tử luyến cũng sắp kết thúc rồi, bộ kịch nói tiếp theo vẫn còn chưa bắt đầu tập luyện mà."

"Tỷ cho rằng ta chỉ biết dùng kịch nói thôi sao, thủ đoạn của tiểu đệ còn vô số nhá." Hàn Nghệ nở nụ cười xấu xa, nói: "Việc này hai người không cần lo nữa, ta sẽ có cách giải quyết. Tóm lại mặc cho gió táp mưa sa, ta vẫn lù lù bất động, chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được, quyết không thể tự loạn trận cước. À, việc này cũng đừng nói cho đám Mộng Nhi biết, miễn cho các nàng lo lắng."

Hai người Lưu Nga, Tang Mộc cùng gật đầu. Trên phương diện buôn bán, bọn họ vẫn rất tin tưởng Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, 'Bạch sắc sinh tử luyến' bao giờ kết thúc?"

Lưu Nga nói: "Bên nam nhân còn hai hồi là đến đại kết cục rồi, còn bên phía nữ nhân chỉ còn lại đại kết cục thôi. Mấy vị nương tử kia còn trách chúng ta, sao hôm nay không diễn đại kết cục luôn đi."

"Hôm nay mà diễn đại kết cục, thì lần tới các nàng sẽ không có gì để mong chờ rồi, đạo lý này tỷ phải hiểu hơn các nàng ấy chứ."


Hàn Nghệ trầm ngâm chốc lát, nói: "Đúng rồi, tin tức Cố Khuynh Thành đến Phượng Phi Lâu chúng ta hình như cũng không gây ra náo động gì đúng không?"

Lưu Nga lập tức nói: "Sao lại không có chứ. Ta thậm chí còn nghe nói, Vào cái đêm Cố Khuynh Thành đến Phượng Phi Lâu chúng ta, đã ngay lập tức có không ít công tử ca chạy đến Hoa Nguyệt Lâu. Chỉ là hẻm Bắc vừa vặn đang diễn ra 'Ngày phụ nữ', mà nữ nhân cũng không quan tâm đến mấy chuyện này, còn nam nhân thì lại không thể bước vào chỗ chúng ta. Hơn nữa triều đình lại còn truyền ra tin tức muốn huỷ bỏ lệnh giới nghiêm ban đêm, vì vậy mới im ắng như thế. Ngươi cứ chờ mà xem, ngày mai mấy vị công tử kia nhất định sẽ tới hỏi việc này đấy."

Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Tốt lắm, ngày mai kịch nói liền dời lại một ngày, chúng ta sẽ tổ chức một buổi tụ hội chiêu đãi long trọng cho Cố Khuynh Thành."

"Tụ hội chiêu đãi?"

Lưu Nga khó hiểu nhìn Hàn Nghệ.


Hàn Nghệ giải thích: "Tụ hội này chính là tương tự một kiểu nghi thức hoan nghênh long trọng. Cho dù chúng ta không chủ động công khai, bọn họ chắc chắn cũng sẽ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi. Một khi đã vậy, sao không làm cho chính thức một chút, ít nhất cũng có thể tranh thủ một chút thời gian cho chúng ta."

Lưu Nga nghe thấy thế liền tỏ ra nghi hoặc, nói: "Tranh thủ một chút thời gian?"


Hàn Nghệ cười nói: "Sau này tỷ sẽ hiểu."

Hôm sau.

"Woa, Tiểu Béo, đệ sinh bệnh rồi phải không?"

"Không có ạ."

"Vậy sao hôm nay đệ không cần chúng ta gọi, mà vẫn có thể tự giác rời giường vậy?"


"Hàn đại ca, huynh không biết đấy thôi, mấy hôm nay Tiểu Béo đều thức dậy từ rất sớm, thậm chí có hôm huynh ấy còn đến gọi đệ dậy nữa đấy."

"Thiệt hay giả đó?"

"Ha ha hình như đúng là có một lần như vậy, Tiểu Dã không nói đệ cũng quên mất. Kỳ thật đệ cũng không biết tại sao đệ có thể dậy nổi nữa. Trước đây đệ vốn rất ghét chạy bộ buổi sáng, thế nhưng mấy hôm nay không thấy Hàn đại ca chạy bộ cùng bọn đệ, không hiểu sao đệ lại vô cùng hoài niệm thời gian ba người chúng ta cùng chạy bộ buổi sáng với nhau. Mỗi ngày trước khi đi ngủ, đều nghĩ tới việc dậy sớm một chút để chạy bộ."


Hùng Đệ lắc lắc cái đầu béo, nói liến thoắng một hồi, quả thật là thao thao bất tuyệt.

Hàn Nghệ nghe vậy đột nhiên ngừng lại.

Hùng Đệ tò mò hỏi: "Hàn đại ca, huynh làm sao vậy?"

Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa cũng kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.


Hàn Nghệ lộ ra nụ cười, đột nhiên vươn tay ra, sờ sờ đầu Hùng Đệ, nói: "Không có gì, tiếp tục chạy đi, thanh xuân tuổi trẻ, đây mới là thời điểm ta vui sướng nhất."

Sau khi chạy xong, cả đám lại đi đến tửu lâu mua chút điểm tâm mang về cho mấy người Lưu Nga.

Trở lại trong viện, Tiểu Béo liền vui vẻ gào lên, gọi cả đoàn đi ra ăn điểm tâm. Rất nhanh, trong viện dần dần nhiều người. Nhưng bởi khí trời cũng đã bằt đầu trở lạnh, mấy nàng Mộng Nhi đều cầm điểm tâm về phòng ăn, mà đám Hàn Nghệ, Tiểu Béo thì vẫn ngồi trong viện ăn. Thật ra bữa sáng là thời điểm thể hiện ra văn hóa của Phượng Phi Lâu nhất, mọi người tuy hai mà một, tụ tập cùng một chỗ ăn uống, vui vẻ hoà thuận. Thứ tình cảm này có thể nói là khả ngộ bất khả cầu.

"Hàn Nghệ, Hàn Nghệ."

Chợt nghe thấy ngoài viện có tiếng người hô.


Hùng Đệ trợn đôi mằt nhỏ, lại chớp chớp, nói: "Hình như là tiếng của Dương công tử thì phải."

Hàn Nghệ đảo cặp mắt trắng dã nói: "Cái gì mà hình như, rõ ràng là vậy chứ gì nữa." Thằng trẻ trâu này sao mới sáng sớm đã đến đây, chẳng lẽ lại đến vay tiền?

Qua một lát liền thấy Dương Mông Hạo hứng trí bừng bừng xông vào. Tiểu tử này bất kể khi nào cũng là một bộ tinh thần sáng láng, thần thái phấn chấn, không có nửa điểm u sầu, thật khiến người khác hâm mộ mà.

Hùng Đệ vội vàng ngoắc tay nói: "Dương công tử, huynh tới thật đúng lúc, đây là điểm tâm đệ vừa mới mua, huynh tới ăn chút đi."


Dương Mông Hạo cười khà khà nói: "Đa tạ, đa tạ, ta đã ăn sáng ở nhà rồi." Nói xong, nó liền nhảy trở về, đặt mông an vị xuống chỗ Đỗ Tổ Hoa vừa nhường ra.

Tiểu tử này thật đúng là không biết khách khí. Mà thật ra Hàn Nghệ cũng không để ý lắm mấy chuyện này, nhường ghế cho khách vốn là lễ nghi, không liên quan gì đến tôn ti cả, chỉ thấy hắn cười ha hả nói: "Thiếu công tử, hôm nay ngươi đến sớm quá nha."


"Nhớ ngươi đấy, nên đặc biệt chạy qua thăm ngươi."

Dương Mông Hạo vừa nói chuyện, đôi mắt trộm nhìn loạn khắp nơi, duy có mỗi Hàn Nghệ là không nhìn.

Hùng Đệ vỗ vỗ bờ vai của Dương Mông Hạo, nói: "Dương công tử, huynh đang nhìn cái gì vậy, Hàn đại ca ở chỗ này mà."


"À!"

Dương Mông Hạo ngẩn ra, bật cười ha hả nói: "Hàn Nghệ, ngươi có nhớ ta không?"

Nói xong, con mắt lại nhìn loạn khắp nơi.

Tiểu tử này hôm nay có vẻ có chút kỳ quái. Hàn Nghệ thuận theo ánh mắt nó, phát hiện hình như nó đang tìm kiếm thứ gì, hơi trầm ngâm, đột nhiên chỉ tay về phía sau, nói: "Cố Khuynh Thành."

"Đâu?"

Dương Mông Hạo vội vàng nhìn xung quanh, phát hiện một bóng nữ nhân cũng không có, lại là một mặt kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ, hỏi: "Cố Khuynh Thành ở đâu?"

Hàn Nghệ lắc đầu thở dài nói: "Thiếu công tử, ngươi cũng thật là dối trá mà. Nói là đến thăm ta, kỳ thực là đến thăm Cố Khuynh Thành phải không?"

Dương Mông Hạo một mặt lúng túng nói: "Ai. . . ai nói thế, ta đến nhà ngươi, ta không nhìn ngươi, nhỉn xung quanh chẳng qua là vì muốn tiện thể nhìn Cố Khuynh Thành một chút mà thôi."

Hùng Đệ tâm địa trong sáng, gần đây cũng đã quen với Cố Khuynh Thành, liền nói: "Dương công tử, nếu huynh muốn tìm Khuynh Thành tỷ tỷ, thì để đệ đi gọi tỷ ấy cho."

Dương Mông Hạo hai mắt sáng ngờ, nói: "Chuyện này được không?"

Đương nhiên là không rồi, tiểu tử ngươi lông còn chưa mọc, đã nghĩ đến chuyện đi tìm hoa khôi rồi, ngươi thật đúng là có đủ tự tin đó. Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Chuyện này thì có gì khó chứ?"


Nói xong, hắn lại quay sang Đỗ Tổ Hoa nói: "Hoa Tử, đệ đi xem Khuynh Thành đã dậy chưa. Nếu dậy rồi, thi gọi nàng ta ra gặp Dương công tử."

Khuynh Khành tỷ đã sớm dậy rồi mà. Đỗ Tổ Hoa đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó lập tức gật đầu nói: "Vâng vâng vâng, đệ đi ngay đây."

Dương Mông Hạo đại hỉ, một chưởng vỗ lên bả vai Hàn Nghệ, nói: "Hàn Nghệ, vẫn là ngươi có nghĩa khí."


Lần trước thằng nhãi nhà ngươi dám lợi dụng ta lừa tiền của Phi Tuyết muội tử, còn muốn ta giảng nghĩa khí với ngươi sao, lăn sang một bên đi. Hàn Nghệ chỉ cười không nói.

Dương Mông Hạo kích động trực tiếp ngồi xổm trên ghế đá, nói: "Hàn Nghệ, ngươi cũng thật là lợi hại, vậy mà mời được Cố Khuynh Thành về. Ta biết ngay lúc trước không có nhìn lầm người mà."

Thằng này cũng thật là không biết xấu hổ, thành công của người khác cũng dám nhận hết về mình.


"Chuyện này có đáng là gì chứ."

Hàn Nghệ nở nụ cười, nói: "Mà hình như ta thấy thiếu công tử rất hứng thú với Cố Khuynh Thành thì phải?"

Dương Mông Hạo nói: "Đây là đương nhiên, Cố Khuynh Thành a. Trường An đệ nhất mỹ nữ đấy."


Hàn Nghệ tức giận nói: "Nói cứ như là ngươi đã gặp nàng ta rồi ấy."

"Ta. . . ta đương nhiên có gặp rồi." Dương Mông Hạo lập tức nói.

Hàn Nghệ hỏi: "Ngươi nhìn thấy khuôn mặt của nàng ta rồi à?"


Dương Mông Hạo lắc đầu nói: "Cái này thì chưa, Trường An có ai đã thấy đâu. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua chuyện của nàng ta sao? Bán diện khuynh thành, nếu như nhìn được cả khuôn mặt, vậy không phải là khuynh quốc rồi sao?"

Nói vậy cũng được à, Hàn Nghệ có chút khó chịu nói: "Ngươi nói cũng quá khoa trương rồi, ta thấy vị Vân Thành quận chúa kia còn đẹp hơn so với nàng ta một chút đấy."

Dương Mông khẽ run cả người, hỏi: "Ngươi nói ai cơ?"

Hàn Nghệ nói: "Vân Thành quận chúa đó."

Dương Mông Hạo cả người run lẩy bẩy, liếc nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Hàn Nghệ, là huynh đệ nên ta mới nhắc nhở ngươi một câu, Vân Thành quận chúa này không phải là người bình thường đâu, mà chính là nữ ma đầu ăn thịt người không nhả xương đấy. Nữ nhân không thể chỉ có mỗi cái mặt đẹp là được, còn phải biết ôn nhu nữa. Theo ta thấy trong thiên hạ cũng không có người nam nhân nào dám tới gần vị Vân Thành quận chúa kia đâu. Ngươi tốt nhất nên bớt nói về cô ta đi, nếu để cho cô ta nghe thấy, đời này của ngươi coi như xong rồi, ngay cả ta cũng cứu không nổi ngươi."

Dám nói xấu lão bà của ta, ngươi muốn chết à? Hàn Nghệ còn chưa kịp há mồm, Hùng Đệ đã không vui nói: "Dương công tử. Đại tỷ tỷ là người tốt mà, nào có ác độc như huynh nói chứ."


Dương Mông Hạo hỏi: "Đại tỷ tỷ là ai?"

Hùng Đệ kiêu ngạo nói: "Vân Thành quận chúa đã nhận đệ làm đệ đệ kết nghĩa rồi."

"Cái gì?"

Dương Mông Hạo kinh ngạc thốt lên một tiếng. Lập tức một mặt ân cần hỏi: "Tiểu Béo, ngươi vẫn khoẻ đó chứ?"


Hùng Đệ nói: "Đệ rất khoẻ mạnh, làm sao thế?"

Dương Mông Hạo kinh hô một tiếng, nói: "Tiểu Béo, không phải ta doạ đệ đâu, nhưng cả đời này của đệ coi như xong rồi."

Tiểu Dã khó chịu nói: "Ngươi bớt ở đây nói hươu nói vượn đi."


Dương Mông Hạo cũng không giận, hừ lạnh nói: "Các ngươi không tin thì thôi, dù sao ta cũng đã nhắc rồi đấy." Nói xong, nó lại nhìn xung quanh, nói: "Ồ, sao giờ này mà Cố Khuynh Thành vẫn chưa đến thế."

Lúc này Đỗ Tổ Hoa đã đi tới nhà sau, chỉ thấy Cố Khuynh Thành đang tán gẫu cùng mấy nàng Mộng Nhi rất vui vẻ.

Từ Du Du thấy Đỗ Tổ Hoa tới, liền hỏi: "Hoa Tử, ngươi đến đây làm gì?"


Đỗ Tổ Hoa lập tức nói: "Là Hàn đại ca bảo ta đến báo cho Khuynh Thành tỷ, vị Dương thiếu công tử kia đến rồi, Khuynh Thành tỷ tuyệt đối đừng đi ra ngoài là được."

Câu này nếu để cho Dương Mông Hạo nghe được, kiểu gì cũng hộc máu tại chỗ.

"Dương thiếu công tử?" Cố Khuynh Thành khẽ nhíu mày, nói: "Dương thiếu công tử nào cơ?"

Đỗ Tổ Hoa nói: "À, chính là thiếu công tử nhà Quan Quốc Công ấy."

Cố Khuynh Thành lắc đầu nói: "Ta cũng không quen gã."

"A!"


Đỗ Tổ Hoa nhất thời sửng sốt.

Cố Khuynh Thành lại nói: "Được rồi, ta không ra ngoài là được."

Đỗ Tổ Hoa đáp ứng một tiếng, liền rời đi, trở về tiền viện.

Dương Mông Hạo lập tức đến gần hỏi: "Cố Khuynh Thành đâu?"


Đỗ Tổ Hoa nói: "Thật có lỗi, Khuynh Thành tỷ vẫn còn đang ngủ."

"Còn đang ngủ?"

Dương Mông Hạo lập tức đầy mặt thất vọng.

Vẫn là Hoa Tử cơ linh nhất. Hàn Nghệ cười ha hả, vỗ vỗ vai Dương Mông Hạo, nói: "Thiếu công tử, lẽ nào ngươi chưa từng nghe qua câu này sao, mỹ nữ đẹp là do ngủ đấy."


Hùng Đệ ngượng đỏ mặt, nói: "Hàn đại ca, huynh thật là hạ lưu."

Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi: "Câu này thì có gì mà hạ lưư?"

Dương Mông Hạo trợn trắng mắt nói: "Câu này còn không hạ lưu sao, cái gì mà gọi là đẹp do ngủ chứ? Khuynh Thành nương tử băng thanh ngọc khiết, thủ thân như ngọc, nếu như không phải là người yêu trong lòng, thì đều chỉ lấy nửa mặt gặp người. Bây giờ chắc chắn vẫn là thân xử nữ, ngươi cũng đừng có nói ngươi ngủ với nàng rồi nhé."

Trên đời này có ca kỹ băng thanh ngọc khiết sao? Lời này nghe thế nào cũng thấy kỳ quái. Hàn Nghệ thật muốn phun nước miếng đầy mặt thằng này, liền nói: "Ta không phải có ý này. Ý ta là nói mỹ nữ đều cần giấc ngủ đầy đủ, ngủ được càng nhiều, da dẻ mới càng tốt, understand?"

Hàn Nghệ gấp đến độ bắt đầu sổ tiếng anh rồi.


Hùng Đệ cái hiểu cái không. Tiểu Dã thì chỉ coi như đang nghe chuyện cười. Còn Đỗ Tổ Hoa nghe thấy thế lại suy tư.

Dương Mông Hạo trừng mắt lên, nói: "Hà, không phải là ngủ cùng nam nhân à?"

Hàn Nghệ hung hăng trừng thằng nhãi này một cái, nói: "Thiếu công tử, ngươi vẫn còn nhỏ, đừng luôn nghĩ đến mấy chuyện như vậy. Mặt khác, Khuynh Thành nhà ta, đúng là băng thanh ngọc khiết, dung mạo như thiên tiên, khuynh quốc khuynh thành. Trong người không có ngàn quan, thì đừng nghĩ tới gặp được cả mặt."

Cái này không thể nghi ngờ là một loại ám chỉ, chính là muốn Dương Mông Hạo về nhà lấy tiền đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
mafia777
07 Tháng hai, 2022 23:56
Comeback sau Tết đây!!!!
lendolendi
01 Tháng hai, 2022 17:55
đọc 1 lèo xuyên tết sướng vãi
Lang Trảo
29 Tháng một, 2022 20:51
Được thấy có Lĩnh Nam gì đó thì phải
mafia777
27 Tháng một, 2022 21:54
Mấy bạn đọc truyện của mình thấy chỗ nào còn lỗi chính tả thì báo mình nha, lỗi nhỏ cũng dc, dấu sắc nhầm thành dầu huyền cũng được.
AlaskaPA
27 Tháng một, 2022 15:07
truyện hay vậy sao giờ mình mới thấy nhỉ
Hieu Le
23 Tháng một, 2022 12:01
đánh dấu
Mèo Đen
22 Tháng một, 2022 12:20
Dịch giả đúng chuẩn là hồi sinh cả bộ này luốn ấy, bộ này cũng phải ra 5 năm rồi, cũng có cv full, nhưng chả mấy ai đọc cả. Giờ đọc bản dịch này mới biết truyện hay như vậy
Cauopmuoi00
22 Tháng một, 2022 06:40
bộ này convert full r hơn 2k1c ae nào đói thì đọc tạm bởi cv đọc khá ổn
Ốc rạ
22 Tháng một, 2022 04:46
Lịch sử ơi.
Twed
22 Tháng một, 2022 02:48
đường chuyên là truyện gì thế
Twed
22 Tháng một, 2022 02:47
đọc sơ khá hay với 7 chương đầunể nhất là bạn dịch tốt quá... mình vào đọc cũng là nhờ đoạn tóm tắt của bạn.
PizzaHaha
16 Tháng một, 2022 17:25
tác này viết vừa hài vừa tình cảm, không viết ngôn tình hơi phí
mafia777
15 Tháng một, 2022 17:03
Tối sẽ có nha
The Becks
15 Tháng một, 2022 14:53
Sao mãi chưa có chương nhỉ
DragonRush
13 Tháng một, 2022 13:32
đỉnh thật sự, dù chưa biết về sau tác viết thế nào, nhưng đọc tới chương hiện tại đã đủ để gọi nó là siêu phẩm rồi
Nghiant
10 Tháng một, 2022 19:57
nope, m không muốn spoil chứ về sau hạ trí người thời xưa kinh :v
Le Van Phap
10 Tháng một, 2022 17:14
về sau càng hay
Nghiant
10 Tháng một, 2022 13:02
bộ này đoạn đầu đọc còn được về sau thì...
Lôi Linh
09 Tháng một, 2022 16:00
Khéo còn hay hơn Đường Chuyên, tiếc là còn ít chương quá
DoranNational
08 Tháng một, 2022 11:54
lên chương lâu vậy đạo hữu ơi
mafia777
04 Tháng một, 2022 13:44
Lên là lên!
Sara BaBa
03 Tháng một, 2022 11:11
Cầu chương mới!!!
cu te phô mai que
01 Tháng một, 2022 12:47
đói thuốc sắp chết roài, bạo chương đi thớt
mafia777
01 Tháng một, 2022 12:25
Happy new year mọi người!
dubui970
01 Tháng một, 2022 00:06
cổ nhân không ngu nhưng bạn ngu. Ăn trộm đâu ra, người ta là lừa đảo chuyên nghiệp
BÌNH LUẬN FACEBOOK