Mục lục
[Dịch] Tru Tiên II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mọi người nhìn theo bóng Thanh Hà trưởng lão đã rời đi xa xa mà không ai nói một lời, thật lâu về sau bỗng dưng chưởng môn Thanh Phong thản nhiên nói:"Thanh Hà sư đệ mấy ngày gần đây ưu thương quá độ nên lỡ lời nói ngôn từ quá kích, chúng ta chớ nên so đo với đệ ấy, buổi nghị sự ngày hôm nay của chúng ta tạm dừng một thời gian, đoạn thời gian này đệ tử của chúng ta sẽ tiến hành điều tra chuyện của Thiên Âm môn. Được rồi, bây giờ các vị về nghỉ ngơi đi." Mọi người gật đầu đồng ý rồi lục tục rời khỏi phòng nghị sự. Thanh Phong chưởng môn đợi mọi người rời đi hết thì ung dung đi vào đại điện rồi bỗng dưng lấy ra hai vật không biết từ chỗ nào rồi bắt đầu vuốt ve yêu quý lắm. Ánh mắt của gã Nhậm Hào đi sau người hắn nhìn chằm chằm vào hai vật kia, trong mắt lộ rõ vẻ thèm thuồng không giấu diếm.

Thật lâu sau, Thanh Phong chưởng môn thở dài, nói:"Cái động phủ của cổ tu này nhất định còn có trọng bảo."

Ngày mười bảy tháng tám, vòm trời trong xanh cao vời vợi, vạn dặm không mây.

Lúc này trời đã vào thu, màu xanh tươi của cánh rừng bạt ngàn trải dài khắp những dãy núi xung quanh đã dần nhạt đi, thay vào đó là màu nâu và đen bạc của những cành gỗ rụng lá trơ trọi đìu hiu, cũng không biết vì ông trời trên cao chiếu cố hay vì đám hoa cỏ cây cối mọc trên ngọn núi Thiên Thanh vẫn còn lưu luyến nơi này mà vẫn còn diện những bộ đồ tươi xanh của mùa hạ chẳng muốn rời đi. Khắp ngọn núi nơi nơi là cỏ mọc hoa nở, thi thoảng mới có cảnh hoa rụng lá tàn rơi, cảnh vật trong rừng vẫn như trước, nơi nơi oanh gáy dế kêu, chim hót hoa nở, một mảnh sinh cơ đẹp như tranh vẽ, như mộng mị. Sáng sớm, trong lúc đám đệ tử của Huyền Thiên Tông bắt đầu một ngày mới bận rộn thì trước cửa phòng không có gì thu hút của một đệ tử nhập môn chợt vang lên từng tiếng đập cửa thanh thúy.

"Ụt ụt ụt!" Tiểu Trư kêu ụt ụt rồi tỉnh lại ở trên ngực Thiệu Cảnh, nó nhú nhú cái chân nhỏ vào đầu chủ nhân của nó, thấy chủ nhân vẫn ngủ không phản ứng thì nó lại nhú rồi lại nhú.

Không bao lâu sau thì Thiệu Cảnh rốt cục cũng tỉnh, hắn không nhịn được Tiểu Trư quấy, nhẹ nhàng dụi dụi đôi mắt rồi đột nhiên giờ tay cầm Tiểu Trư đặt sang một bên, vừa mắng vừa ngái ngủ nên giọng vẫn còn mơ màng:"Tử trư, quấy phá nhốn nháo cái gì, trời còn sớm lắm, ta không dậy đâu, ngươi cứ nhao nhao lên làm cái gì." Hắn lại hùng hổ oán trách vài câu thì chợt nghe thấy ngoài cửa có người hô:"Thiệu sư đệ, ngươi chưa rời giường ư?"

Thiệu Cảnh giật mình, sắc mặt khó coi và âm thầm nói:"Chẳng lẽ lại muốn đặt câu hỏi sao, hai ngày này bọn hắn suốt ngày đến nơi này cũng phải gần mười lần để đặt câu hỏi rồi, sao hôm nay còn tới sớm như vậy chứ ?"

Hắn đè xuống bất an trong lòng rồi ra ngoài mở cửa, nhưng người gõ cửa lại không phải là kẻ đến đặt câu hỏi mà là Tạ Vân Long ca ca của nàng Tạ Tiểu Vũ , Thiệu Cảnh chấn động kinh ngạc còn chưa kịp nói thì Tạ Vân Long đã hàn huyên, hắn cảm khái nói:"Tại hạ tùy tiện tới chơi, mong rằng Thiệu sư đệ đừng để bụng trách tại hạ nhé."

Thiệu Cảnh cảm thấy không biết phải làm sao, nhìn nhìn Tạ Vân Long rồi đưa tay sờ lên cái ót, nói:"Là Tạ sư huynh à, ta cứ tưởng là đám sư huynh đến để đặt câu hỏi điều tra đây này." Rồi hắn nhìn thấy Tạ Vân Long còn mang bao lớn bao nhỏ vài thứ gì đấy, khó hiểu nói:"Ủa, Tạ sư huynh đây là ?"

Tạ Vân Long cười nói:"Nhờ có Thiệu sư đệ lên núi báo tin nên Tiểu Vũ mới có thể thoát khỏi độc thủ của kẻ ác, lại nói tiếp thì Thiệu sư đệ còn có ân cứu mạng với tại hạ, hôm nay lại cứu thêm Tiểu Vũ, tại hạ không biết làm sao để cảm tạ." Rồi hắn liếc nhìn bao khỏa trong tay và cười nói:"Chỉ là lễ vật nho nhỏ, mong rằng sư đệ sẽ nhận lấy, đây là lòng biết ơn chân thành của người làm sư huynh này, sư đệ đừng chối từ nhé."

"Sư huynh đừng đa lễ như vậy, đệ chỉ là tiện tay mà thôi, tiện tay mà thôi... Xin Tạ sư huynh ngàn vạn lần đừng làm như vậy." Thiệu Cảnh vừa chối từ vừa âm thầm ngẫm nghĩ:"Cấm chế trong phòng đã được giải trừ, hẳn là ...."

Đôi mắt hắn sáng lên như đã hiểu rõ được cái gì rồi nhẹ nhàng cười thoải mái, nói:" Tạ sư huynh khách khí rồi, kỳ thực ta không giúp được gì trong việc của Tiểu Vũ, lúc ấy ta chỉ trùng hợp đi ngang qua mà thôi, ta không thể nhận là mình có ân cứu mạng Tiểu Vũ được. À mà Tiểu Vũ bây giờ thế nào rồi?"

Tạ Vân Long cười ha hả và nói:"Tiểu Vũ đã hồi phục rồi, không có gì đáng ngại ngoại trừ bị tinh thần bị hoảng hốt và kinh hãi một chút mà thôi, ta tin tưởng một thời gian nữa thì sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ có điều Tiểu Vũ nói nàng muốn gặp mặt cảm ơn ngươi, lần này tới một là cảm tả Thiệu sư đệ, hai là muốn mời Thiệu sư đệ cùng đi thăm Tiểu Vũ với ta, nếu không phải vì em gái ta lúc này cử động vẫn còn khó khăn thì hai người huynh muội chúng ta đều cùng nhau tới nhà ngươi chơi rồi."

Thiệu Cảnh thấy vẻ mặt thành khẩn của Tạ Vân Long nên không lỡ từ chối, liền gật đầu tán thưởng. Hắn vừa muốn đi ra thì Tạ VÂn Long đã đi vào trong trước và đặt bao khỏa đang cầm trong tay lên bàn, sau đó khoác một tay lên vai Thiệu Cảnh và nói:" Đi thôi, sư đệ đừng để Tiểu Vũ phải sốt ruột đợi chờ."

Hắn nói xong, không đợt Thiệu Cảnh trả lời đã đóng cửa phòng lại, mặc kệ Thiệu Cảnh nhìn về hướng của phòng của mình rồi thoải mái đi ra khỏi ngoại viện trên lầu.

"Cọt kẹtzz!" Bỗng dưng cánh cửa đang đóng của gian phòng bên cạnh từ từ khẽ mở rồi có một bóng hình xinh đẹp bước ra, Thiệu Cảnh vô tình nhìn qua và ánh mắt lập tức sáng rực rỡ (như kiểu đèn pin ấy), hắn quay đầu nhìn về người ấy và bóng hình xinh đẹp ấy cũng đang nhìn hắn, và ... ánh mắt của hai người chạm vào nhau. Khuôn mặt người nữ tử xinh đẹp ấy mặc dù tiều tụy nhưng không ảnh hưởng tới dung nhan xinh đẹp của nàng chút nào, áo tơ trắng và chiếc váy lụa dài nàng mặc đón cơn gió núi nhẹ nhàng bay lên phấp phới, lộ ra cảm giác mị hoặc đáng yêu, thanh thoát quyến rũ đẹp mê người, cơn gió nhẹ thổi qua cuốn theo mùi hương thơm ngát của nàng bay đến, Thiệu Cảnh nhẹ nhàng hít vào nhưng lại không nói một câu biểu lộ gì cả.

Thiệu Cảnh cứ nhìn nàng như vậy và nàng cũng nhìn hắn như thế, sau một lát thì khóe miệng Thiệu Cảnh giật giật như muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng không thể nói được lời nào cả.

Tạ Vân Long quan sát bọn hắn, cách hai người nhìn nhau có vẻ hơi kỳ lạ khiến cho hắn cảm thấy có một luồng hàn ý nhàn nhạt chợt dâng nhẹ trong lòng. Hắn vốn định đi qua chào hỏi nhưng chẳng biết tại sao lại không muốn quấy rầy giây phút đối mặt nhìn nhau này của hai người, sau đó trực tiếp rời khỏi sân nhỏ.

Nửa ngày sau Thiệu Cảnh mới rùng mình một cái, có lẽ vì cơn gió núi buổi sáng sớm đang thổi qua này mang theo hơi sương rét lạnh của đêm qua nên hắn chợt cảm thấy không khỏe, mà cũng có lẽ là vì cô gái này làm hắn sinh rét lạnh trong lòng. Ánh mắt của nàng khác hẳn ánh mắt nàng nhìn hắn ngày đó trong tư thế mập mờ, ngược lại là giống hệt như ánh mắt nàng vẫn nhìn hắn trong dĩ vãng, lạnh lùng băng giá, một lát sau Thiệu Cảnh rốt cục lại giật giật khóe miệng một lần nữa, mở miệng nói:"Ngươi khỏe chưa?

Nét mặt nữ tử ấy vẫn không thay đổi chút nào, nàng thản nhiên nói:"Khá tốt."

"Có thể nói cho ta biết không, ngươi đã để cho kẻ nào phải gánh tội việc này vậy ?"

Sự lạnh lùng lập tức hiện lên trong đôi mắt đẹp của Tô Thanh Dung, nàng lạnh lùng nói:"Thiên Âm môn."

Thiệu Cảnh cau mày và âm thầm kinh hãi, ngày đó hắn vì né tránh Thiên Âm môn mới phải vất vả trốn tới Huyền Thiên tông đấy, hôm nay sao nàng lại gây chuyện sóng gió với Thiên Âm tông? Thiệu Cảnh đè nén kinh hãi trong lòng lại rồi hờ hững hỏi:"Bọn hắn có thù oán gì với ngươi à?" Hắn ngẫm nghĩ rồi lại nói:"Hẳn là bởi vì gã Lý Vô Tướng phải không?"

Tô Thanh Dung không hề trả lời, nàng quay người đưa lưng về phía Thiệu Cảnh rồi đi hai bước, sau đó dừng lại và lạnh lùng nói:"Ngươi biết càng ít thì càng tốt."
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK