Đoạn Thiên Lí dáng người bình thường, thông minh giỏi giang, ngày bình thường xử sự cùng khá là công bằng, mấy năm nay chưa từng phạm một sai lầm lại quản lí Thiên Phong lầu ngày càng phát triển nên chiếm được sự tín nhiệm không nhỏ của Thanh Hà trưởng lão, điều đó cũng khiến cho đám nhập môn đệ tử phải tôn kính.
Thiệu Cảnh đi lên lầu, sau khi lễ phép chào hỏi thì trình bày ý đồ bằng lời lẽ đơn giản, Đoạn Thiên Lí bảo hắn cứ dựa theo quy củ mà làm, chỉ hỏi hắn vài câu nhẹ nhàng và cũng không gây trở ngại gì đã đồng ý rồi xua Thiệu Cảnh đi xuống.
Khi hắn đang bước xuống lầu trở lại quầy hàng thì nhìn thấy lão Hầu đang dùng ánh mắt tràn ngập kỳ vọng nhìn hắn, Thiệu Cảnh cười cười rồi lấy một bình Bảo Nguyên Đan từ dưới quầy đưa cho hắn. Lão Hầu vui mừng quá đỗi, lần mua này được giảm giá năm khỏa linh thạch thực sự là một thu hoạch không nhỏ, liên tục nói lời cảm tạ Thiệu Cảnh.
Thiệu Cảnh khoát tay áo và nhìn lão Hầu thu bình Bảo Nguyên Đan vào trong ngực, chỉ là lão Hầu đã mất đi một cánh tay, xem ra cơ thể chưa thích ứng được nên trong quá trình suýt nữa thì bị trước tay, cái bình Bảo Nguyên Đan trong lòng bàn tay lão suýt nữa bị rơi xuống đất, may mà lão Hầu phản ứng khá nhanh, trở tay một trảo đã bắt lại được cái bình đang rơi xuống đất, chỉ có điều đúng vào lúc đó thì có một đồ vật đen sì roi khỏi lồng ngực hắn, rớt xuống mặt quầy.
Thiệu Cảnh cầm lấy đồ vật nhỏ màu đen xì và nhìn thoáng qua, nó chỉ là một hòn đá lửa có màu đen, đen nhánh và sáng bóng, trên bề mặt có điêu khắc hình ảnh của Phật Di Lặc có tai to mặt lớn đang nở nụ cười chân thành, cầm trong tay một dây tràng hạt, mở ngực lộ bụng, đúng là thứ mà mọi người thường mang trong mình để cầu may mắn.
Nhìn thấy Thiệu Cảnh nhìn chăm chú vào hòn đá, lão Hầu liền cười nói:"Vật đó là ta tự tay khắc đấy."
Thiệu Cảnh thật sự không nghĩ tới lão Hầu lại còn có nghề này, miệng lắp bắp mắt kinh ngạc, cười nói:"Tay nghề chạm khắc của ngươi cũng không tệ đâu."
Trên mặt lão Hầu lộ ra vài phần tự giễu, nhìn vào cánh tay trái và nói:"Ta có một đứa con gái nhỏ, từ bé đã yêu thích những món đồ chơi do ta tự tay khắc, mấy hôm trước ta ngẫu nhiên nhặt được viên "Hắc Vân thạch" trời sinh mềm mại này, liền khắc thành hình đức phật, đang định cầm về làm quà cho nó. Như thế nào, huynh đệ ngươi thích không, nếu ngươi thích thì ta thật lòng tặng cho ngươi đấy.
Thiệu Cảnh tất nhiên không phải kẻ tham của, với lại Hắc Vân thạch cũng không phải là vật liệu đá hay khoáng vật gì quý hiếm, tội tình gì lại đoạt thứ người khác yêu thích, chỉ có điều giờ phút này hắn hình như lại suy nghĩ cái gì đó và nhìn thoáng qua cái tay áo rỗng tuếch của lão hầu, than nhẹ một tiếng rồi nói:"Đan dược chỉ là chuyên nhỏ, nhưng nếu ngươi còn muốn đi Vạn Yêu Cốc thì phải hãy chuẩn bị kĩ hơn một ít."
Lão Hầu nhẹ gật đầu, nói: "Huynh đệ yên tâm, ta lần này vận khí không tệ, lại tìm được một vị cao thủ lợi hại đồng ý mang ta đi rồi."
Thiệu Cảnh tức cười, lập tức nhìn lão Hầu bằng ánh mắt cổ quái, thầm nghĩ lần trước đứng ở ngã tư đường nói chuyện phiếm với lão Hầu, hắn cũng nói y như vậy.
Lão Hầu nhìn thấy ánh mắt kỳ dị của Thiệu Cảnh, má hơi ửng đỏ, hình như cũng đang nghĩ tới lời mà mình từng nói trước kia, bỗng cảm thấy có chút xấu hổ rồi nói tiếp:"Lần này còn đỡ hơn lần trước một ít, là một vị cao thủ Ngưng Nguyên Cảnh đệ tam trọng .., với lại cũng chỉ có hai người bọn ta thôi.
Thiệu Cảnh cau mày lại, nét mặt hiện lên sự nghi ngờ không giấu diếm. Thời gian hắn lăn lộn ở Vạn Yêu Cốc không hề ngắn, đã hiểu đời hơn nhiều, tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh đệ tam trọng cho dù là tán tu hay đệ tử của các môn phái tu chân thì cũng là một người có thân phận cực kì cao, xa xôi không nói nhưng ngay tại Thiên Phong lầu mà hắn vẫn làm việc thì Đoạn Thiên Lý chỉ mới có đạo hạnh Ngưng Nguyên Cảnh đệ tam trọng đã được chủ trì sự vụ của cả lầu rồi.
Đồng dạng, những cao thủ có đạo hạnh như vậy muốn đối phó đám yêu thú tầm thường trên cơ bản đều là chuyền dễ dàng như ăn cơm uống nước vậy, hơn nữa.... Những tu sĩ như vậy đều ưa thích việc tiến vào Vạn Yêu Cốc mạo hiểm săn yêu thú một mình, chỉ cần để tâm không chọc vào những con yêu thú cấp cao ở sâu trong Vạn Yêu Cốc thì chắn chắn không thể gặp chuyện không may được.
Nhìn ngang nhìn dọc thì Thiệu Cảnh vẫn chưa nhìn ra lão Hầu có chỗ nào đáng giá một vị tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh đệ tam trọng hạ mình kết bạn rồi cùng mạo hiểm, lão Hầu bị hắn nhìn chằm chằm, do dự một chút rồi dứt khoát nói:"Huynh đệ, ngươi đã giúp ta không ít, ta ta cũng không gạt ngươi đâu. Lầm này là cơ duyên trùng hợp, hôm qua sau khi ngươi đi không lâu thì có một vị cao nhân đi tới những quầy hàng ven bờ hồ gần nơi ta đứng, vốn ta cũng không có nghĩ nhiều nhưng không hiểu vì sao tự dưng ta lại nghĩ ra một biện pháp có thể khiến cho vị tu sĩ ấy phải mang ta đi cùng vào Vạn Yêu Cốc."
"Ồ, là biện pháp lợi hại gì vậy?" Thiệu Cảnh lập tức cảm thấy hứng thú, dùng trí tuệ của bản thân thì hắn chắc chắn không thể nhờ một vị tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh đệ tam trọng giúp mình được, không thể tưởng tượng lão Hầu lại có thể.
Lão Hầu nhìn xung quanh rồi đi thêm vài bước về phía trước, lại gần Thiệu Cảnh rồi thấp giọng nói:"Ta nói với vị tu sĩ kia, ta cùng mấy người bạn đã từng đi qua Vạn Yêu Cốc, đáng tiếc họ đều chết ở bên trong rồi, mà trong đó còn có một tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh đệ nhị trọng."
Thiệu Cảnh cau mày, vẫn cảm thấy khó hiểu rồi lại nhìn lão Hầu, những lời này hiển nhiên đều là sự thật nhưng sao lại có thể khiến vị tu sĩ cao nhân kia cảm thấy hứng thú được, ngược lại, hắn phải rút lui vì địa phương có thể hại chết tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh đệ nhị trọng tất nhiên phải có yêu thú cường đại, vô cùng nguy hiểm mới đúng.
Lão Hầu nhìn bộ dáng nghi hoặc của Thiệu Cảnh rồi nở nụ cười khoái trá, thấp giọng nói:"Ta nói cho hắn biết, trên người tu sĩ đã chết có một kiện linh khí."
Thiệu Cảnh khẽ giật mình, lập tức "Híz-khà-zzz" một tiếng rồi tỉnh ngộ, tu sĩ kia đã chết thì kiện linh khí sẽ thành vật vô chủ, mà yêu thú tự nhiên sẽ không có hứng thú với linh khí, cho nên chỉ cần đi tới khu vực đã xảy ra trận chiến thì chắc chắn có thể chiếm được một kiện linh khí mà lại không mất nhiều sức lực.
Giá trị to lớn của linh khí cũng đủ để khiến một vị tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh đệ tam trọng phải mạo hiểm rồi.
Chỉ là sau khi Thiệu Cảnh suy nghĩ thông suốt thì nét mặt lại càng khó coi, sau một lát trầm mặc thì nghiêm nghị nói:"Lão Hầu, việc này rất nguy hiểm."
Lão Hầu lắc đầu, nói:"Không sao, ta đã thương lượng xong với vị tu sĩ kia rồi, ta chỉ cần chỉ đường cho hắn còn những nguy hiểm trên đường tự nhiên là sẽ do hắn dọn dẹp, chờ đến khi đến được địa phương kia, ta không cần linh khí, chỉ cần được nhặt nhạnh một nửa số đồ vật trên người mấy người đi săn đã chết, sau đó lại thêm vị cao nhân kia cho ta một trăm khỏa linh thạch là được rồi.
Một trăm khỏa linh thạch cùng một ít đồ vật chưa chắc đã có giá trị đổi lấy một kiện linh khí mà các tu chân sĩ đều tha thiết ước mơ, vụ giao dịch này xem ra dễ dàng ăn mà lại còn kiếm được nhiều ích lợi, khó trách vị tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh đệ tam trọng lại đồng ý với điều kiện của lão Hầu, lại còn dẫn lão vào Vạn Yêu Cốc một chuyến.
Thiệu Cảnh nhất thời im lặng, sau một lát trầm ngâm lại nói:"Con quái vật lúc trước giết chết tu sĩ cầm linh khí e rằng là một con yêu thú rất lợi hại, vị tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh đệ tam trọng mặc dù lời hại nhưng chưa chắc đã là đối thủ của con yêu thú ấy."
Lão Hầu gật đầu nói:"Ta cũng biết điều đó, có điều ta đã nghĩ xong hết rồi, việc này không khó lắm bởi vì con yêu thú chúng ta gặp ngày đó chính là "Bích Nhãn Kim Điêu."
(con chim điêu màu vàng mắt xanh hoặc là con chim điêu có lông cứng như kim loại, mắt xanh)
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK