Vệ Trọng lảo đảo bước ra và máu tươi từ đoạn tay cụt của hắn phun ra đầm đìa nhiều như nước suối. Lúc này bỗng có một thân ảnh đứng lên ở trong bụi cỏ, bên trên chiếc quần tơ mỏng và hai ống tay áo đều đã dính đầy bùn nhão và nước đục dơ bẩn, mái tóc dài xõa xuống lưng rối bù, nét dịu dàng dễ thương trên khuôn mặc tuyệt mĩ đã sớm bị tiêu tán, bây giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng sâu sắc như băng và bước dằn những bước ngập đầy sát ý.
Tiểu Trư mới bị kinh hãi liền há miệng rút răng ra rồi nhảy qua một bên, Vệ Trọng thở hổn hển không dám dừng bước lại, cố nén đau đớn kịch liệt rồi quay người lao về hướng cánh tay mình vừa bị chém đứt đang nằm chảy máu trên mặt đất. Thiệu Cảnh khóe mắt co rụt lại và lớn tiếng gào lớn:"Linh khí, hắn muốn lấy linh khí!"
Tô Thanh Dung nhào tới vung đao chém thẳng vào Vệ Trọng, Vệ Trọng hét lớn một tiếng, phảng phất dốc hết sức liều mạng đỡ chống đỡ, tay phải không có linh khí đành phải nắm thành chưởng để bổ tới. Chưởng đao lập tức đụng vào nhau rồi sau đó Vệ Trọng nên lên một tiếng thảm thiết, mặc dù đạo hạnh của hắn đã tu hành đến Ngưng Nguyên Cảnh nhưng chỉ là cảnh giới đệ nhất trọng thấp nhất thôi, vì vậy lúc này mu bàn tay hắn đã bị lưỡi đao sắc bén nhẹ nhàng lột bỏ cả một miếng thịt ở bên ngoài. Nhưng mà một chưởng vùng vẫy giãy chết này của hắn lực đạo mạnh đến kinh người mà Tô Thanh Dung dù sao đạo hạnh tu hành vẫn còn kém hắn rất nhiều lên thanh đao sắc cầm trong tay đã bị hắn đánh bật ra, nàng hừ lạnh một tiếng đồng thời thân thể khẽ lay động một cái một cái đã nhảy lui ra ngoài, hình như nàng còn bị nội thương nên khóe miệng từ từ chảy ra một dòng máu tươi.
Hai người giao chiến với nhau chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi là Vệ Trọng đã bức lui được Tô Thanh Dung, hắn lại lần nữa ném đau chạy về phía thanh Xích Tâm Bát, mặc dù toàn thân đau đớn kịch liệt vết thương chồng chất nhưng hắn tin tưởng trong lòng, giờ phút này đối mặt với hai kẻ đại địch kia chỉ có cầm linh khí trong tay mới có được một đường sinh cơ, những thứ khác không nói nhưng nếu như vừa rồi giao chiến một kích kia với Tô Thanh Dung mà có Xích Tâm Bát trong tay thì nhất định hắn sẽ không bị thương, hơn nữa tuyệt đối còn có thể làm nữ tử đó phải bị thương nặng.
Chỉ cần có linh khí trong tay thì tuyệt đối hai kẻ tiểu nhân bật Luyện Khí Cảnh này không thể ngăn hắn chạy trốn được.
Thiệu Cảnh xông lên nhưng hắn vốn cách hai người kia khá xa nên giờ phút này không lao vào kịp, khó khăn lắm mới đuổi đến bãi cỏ ở phụ cận thì đã thấy Vệ Trọng chạy đến ngay gần thanh Xích Tâm Bát rồi, đúng lúc hắn đang kinh hãi đột nhiên có một bóng người bay lên, chính là Tô Thanh Dung, mặc dù bị thương sau một kích kia nhưng khả năng chịu đau bền bỉ cùng sự nhẫn tâm trong lòng cô gái xinh đẹp này không phải tầm thường, nàng lại nhào tới một lần nữa như không thèm quan tâm đến tổn thương trong người.
Vệ Trọng làm sao có thể để cho nàng đến nhiễu loạn, hắn lại giơ một chưởng đánh xuống nhưng lần này Tô Thanh Dung lao đi trong mưa gió, cắn răng nhào đến không tránh né, ngược lại còn dồn sức xuống dưới chân để cố gắng nhào lại gần nhanh hơn. Vì vậy một chưởng kích xuống của Vệ Trọng lập tức đánh thật mạnh vào lưng của Tô Thanh Dung, nhất thời đánh cho nàng đau đến thổ huyết mà ngay cả thân thể của nàng cũng bị đánh loạng choạng chúi về phía trước.
Nhưng mà chuyện đó nằm trong chủ ý của Tô Thanh Dung, nàng bị đánh chúi về phía trước dĩ nhiên là muốn mượn lực của một chưởng nặng nề này của hắn để đoạt thanh Xích Tâm Bát nằm trong cánh tay bị chặt đứt rơi dưới đất của Vệ Trọng.
Vệ Trọng cười lớn một tiếng khiến cho khuôn mặt dữ tợn bị vặn vẹo, hắn đi nhanh đến áp sát rồi quát giọng như con ác quỷ:"Con tiện nữ này, ngươi cướp được cũng vô dụng không dùng được đâu, xem lão tử làm thịt ngươi."
Ngay sau khi thoại âm rơi xuống thì cánh tay phải của hắn lập tức đánh thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thanh Dung, hắn dồn hết sức vào một kích này, là muốn một chưởng đánh cho khuôn mặt xinh đẹp vũ mị như hoa như ngọc của nàng đầu óc vỡ tan.
Thiệu Cảnh kiệt lực xông lên nhưng mà tình thế đằng trước nhanh như tiếng sấm nhanh như ánh chớp, nhanh đến mức làm cho người khác hoa mắt, mặc dù hắn đã chạy tới bãi cỏ không xa bóng lưng Vệ Trọng nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Trong bóng tối, trong mưa gió, bàn tay chảy đầy máu tươi đã lao đến sát mặt Tô Thanh Dung, nàng ngẩng đầu trợn to mắt nhìn, gió táp mưa sa sấm chớp sáng đầy trời chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh lùng như băng của nàng. Ánh mắt nàng lạnh lùng như thanh tử đao xuyên qua mưa gió nhìn thẳng vào Vệ Trọng.
Ánh sáng nhạt nhòa chợt nổi lên trên thanh Xích Tâm Bát.
Dường như trời cao đang tiếc thương cho số phận con người trong cảnh âm u vì có một cột sấm sét đột ngột lao xuống từ tầng mây đen tối đang lay động theo chiều gió trên đỉnh trời, bùng lên ánh sáng chiếu rõ thân thể hai người.
Trong nháy mắt đó, Vệ Trọng đột nhiên trợn to đôi mắt, trong đôi mắt ấy tràn đầy sự sợ hãi đau khổ.
"Uỳnh!"
Tiếng sấm rền vang to khủng khiếp cứ như đang nổ ngay trên đỉnh đầu bọn hắn vậy, tiếng sấm rền vang vọng ầm ầm!
Mưa to như thác, mưa lớn đến điên cuồng, trong cơn mưa gió ấy chỉ thấy thân thể Vệ trọng lảo đảo giống như con diều đứt dây, đột nhiên phiêu phiêu lung lay theo chiều gió, toàn bộ ngực của hắn đã bị một kích điên cuồng phá nát, một kích đục thủng một cái động lớn ở giữa ngực, hắn lăn mình quay cuồng trong không trung vài cái trông thật ghê sợ và quỷ dị, sau đó mới gãy gập mình rơi xuống rồi lăn quay cuồng hai cái như bị người ném ra xa, sau đó nằm im bất động.
Tô Thanh Dung nỗ lực chịu đựng nỗi đau, sắc mặt nàng tái nhợt dọa người, không chỉ sắc mặt không còn màu hồng của máu mà ngay cả sắc hồng trên đôi môi bây giờ cùng tái đi, bờ môi tái nhợt trắng như màu tuyết. Một kích đột ngột xuất hiện làm thủng người Vệ Trọng kia hình như đã rút hết tất cả sức lực và máu đỏ trong người nàng đi, nàng cảm thấy khoảnh khắc này cả người mệt mỏi lung lay sắp đổ.
Nàng thậm chí không thể đứng thẳng, chỉ có thể mở lớn miệng thở hào hển rồi nửa ngồi nửa quỳ xuống mặt đất, cố hết sức ngẩng đầu như để nàng có thể nhìn được một điều gì đó, sau đó một đạo bóng đen đột ngột xuất hiện trong tầm mắt nàng, người ấy đúng là không chút do dự mà trực tiếp đánh về phía nàng.
Thân thể Tô Thanh Dung run rẩy lộ ra nét tuyệt vọng không kìm được trong ánh mắt sợ hãi, nàng nỗ lực muốn giơ tay lên cầm thanh Xích Tâm Bát nhưng tay của nàng bây giờ còn run rẩy hơn cả bà lão bảy tám mươi tuổi, đúng là nàng chẳng còn chút sức lực nào cả, yếu đuối mệt mỏi, bất lực ngã bịch xuống đất.
Thân hình của Tô Thanh Dung ngã xuống đất khiến cho dòng nước đục văng tung tóe khắp nơi, nàng há miệng thở hào hển nhưng ánh mắt lạnh như băng, nhìn người nam nhân đang đứng rất gần trên người mình này. Thiệu Cảnh cũng đang nhìn vào nàng, mặc dù người con gái quyến rũ ấy chẳng còn chút sức lực nào nên phải nằm gục dưới chân hắn, quần áo nàng ướt át dính sát vào người gợi cảm vô cùng nhưng hắn không phải là một kẻ háo sắc. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống gần Tô Thanh Dung rồi cầm thanh Xích Tâm Bát trong tay nàng ném ra ngoài, sau đó bàn tay thình lình đè xuống ngực Tô Thanh Dung.
Bầu ngực mềm mại trơn mềm ở dưới lòng bàn tay hắn đang run rẩy, da thịt đẫy đà nhô cao bị hắn ép xuống tới mức vặn vẹo nhưng mà trong mắt Thiệu Cảnh không có chút dục niệm nào, mà Tô Thanh Dung hình như cũng không quan tâm tới điều ấy, nàng chỉ lạnh lùng nằm nhìn hắn.
Trong bàn tay của Thiệu Cảnh đang cầm một tờ phù lục Hỏa Cầu thuật, hắn đè chặt nó vào ngực của Tô Thanh Dung, lá phù lục màu đỏ đang sáng nhạt nhòa, bức họa vẽ quả cầu lửa màu vàng chanh chợt sáng chợt tối, phù vân không sáng lên rõ ràng mà cũng không tắt hẳn, chỉ cần một khi Hỏa Cầu thuật bùng lên thì ngọn lửa nóng bỏng vô cùng sẽ trực tiếp thiêu hủy cơ thể mềm mại của người con gái trẻ tuổi nằm bên dưới.
Trên trời, gió vẫn không ngừng thổi và mưa vẫn chưa ngừng rơi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK