Thiệu Cảnh không dứt khoát thu lá phù lục lại mà chỉ cúi đầu nhìn gương mặt của nữ tử xinh xắn này, hình như hắn vẫn còn đang suy nghĩ cái gì đấy, vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng, có lẽ vì từ trước đến giờ hắn không tin tưởng nữ tử này thế nhưng trong tình huống này hắn không còn lựa chọn nào khác, hoặc là kết liễu Tô Thanh Dung rồi tự mình nghĩ biện pháp lừa gạt Huyền Thiên tông, thế nhưng bảo hắn xuống tay hạ sát Tô Thanh Dung thì hắn dứt khoát không làm được, mặc dù hắn biết sau khi hắn thu hồi phù triện thì có thể nữ tử đang nằm dưới tay hắn sẽ giết hắn diệt khẩu cũng chưa biết chừng, dù sao hắn nhiều lần nhìn thấy nữ tử này ra tay tàn nhẫn rồi.
Vướng mắc sau nửa ngày mà Thiệu Cảnh vẫn không thể dứt khoát được, đôi mắt dễ thương của Tô Thanh Dung liếc nhìn hắn với vẻ khinh thường và thản nhiên nó:"Ngươi sợ khi ta hồi phục sẽ giết ngươi diệt khẩu đúng không?" Nàng cười nhạt một tiếng rồi lại nói:"Ngươi yên tâm, ta cần ngươi giúp ta trả lời, vì vậy ngươi phải được sống, bây giờ ta và ngươi đều ở trên một cái thuyền, ta làm sao có thể giết ngươi, chỉ có điều lại nói tiếp thì đây là bí mật thứ hai của chúng ta, mà ngươi cũng sẽ không đem bí mật của chúng ta nói cho người ngoài nghe, đúng không?"
Lại một tiếng sấm sét vang lên phảng phất trời cao muốn thúc dục điều gì đó, Thiệu Cảnh giữ thêm một lúc rồi rốt cục cũng chậm rãi buông tay đè trên bầu ngực Tô Thanh Dung ra, hắn chậm rãi đứng dậy, chỉ là vẫn một mực nắm chặt tờ phù lục trong tay chứ không hề buông lỏng, hắn xoay người đưa lưng về phía Tô Thanh Dung rồi chậm rãi đi về phía Đoan Mộc Hổ đang ngã trên mặt đất. Chỉ là hắn chưa từng nhận ra trong lúc hắn vô tình không để ý thì nữ tử kiều diễm ở sau lưng dĩ nhiên đã đứng dậy và âm thầm niệm pháp quyết trong tay, ánh mắt nàng lạnh như băng và đang định đánh úp từ phía sau hắn.
Thiệu Cảnh hình như vẫn chưa biết nữ tử ở sau lưng vừa rồi còn tươi cười trò chuyện với hắn bây giờ đã thay đổi hoàn toàn, hắn lại bước lên hai bước rồi khẽ dừng một chút, đưa lưng về phía Tô Thanh Dung thản nhiên nói:" Ngươi sửa sang quần áo của mình một chút đi, mặc dù ta không thích ngươi nhưng thực sự cũng không muốn nhìn ngươi vì loại cẩu tạp chủng như Vệ Trọng mà trở thành bộ dáng tàn tạ như vậy." Nói xong, hắn lại bước nhanh hơn.
Tiếng gió và tiếng mưa rơi xen lẫn với giọng nói quan tâm nhẹ nhàng của Thiệu Cảnh, một lời nói lặng lẽ vang lên truyền theo giọt nước mưa rồi chậm rãi truyền vào tai nàng, nữ tử nao nao rồi lặng lẽ giảm đi vài phần pháp quyết trong tay, chỉ là nhất thời hai tay của nàng lại nắm chặt hơn, càng nắm càng chặt như có điều gì đó đang giãy dụa trong tim, mãi đến lúc Thiệu Cảnh đi cách nàng xa hơn hai trượng thì nắm tay của nàng mới chậm rãi buông ra, khóe miệng từ từ nở một nụ cười yếu ớt rồi lại một lần nữa nắm pháp quyết trong tay, chỉ là nàng không muốn đánh về phía nam tử đang đi xa kia.
Đột nhiên bờ môi tái nhợt của Tô Thanh Dung khẽ hé một chút rồi nhẹ giọng hô:"Thiệu Cảnh." Cùng lúc đó pháp quyết trong bàn tay nhỏ bé của nàng tỏa ra vầng sáng rồi không khí xung quanh cơ thể của nàng bỗng nhiên phát ra tiếng "Xẹt xẹt" rất nhỏ, hình như không khí đang hùa theo pháp quyết mà nàng thi triển.
Thiệu Cảnh cũng cảm giác được bầu không khí xung quanh không bình thường, mặc dù hắn chưa từng tận mắt nhìn thấy tình huống này của Tô Thanh Dung nhưng hắn vẫn biết rõ chuyện gì sắp xảy ra, phù triện đỏ tươi trên lá phù lục trong tay hắn lâp tức sáng lên lấp lóe, lặng lẽ thì thầm:"Ở hoảng cách này nàng dùng pháp quyết của tu sĩ đối đầu với thuật pháp của ta thì nàng không thể chiếm được tiện nghi gì được, hơn nữa nàng mới cưỡng ép linh lực để thúc dục Xích Tâm Bát thì không thể hồi phục nhanh như vậy được, vậy thì vì cái gì mà nàng lại muốn đánh ở thời điểm này, khoảng cách này .....?" Không chờ Thiệu Cảnh hỏi thì nữ tử đứng sau lưng đã lập tức thi triển pháp quyết.
Thiệu Cảnh dùng tốc độ nhanh nhất để xoay người lại, vầng hào quang của phù triện trong lá bùa càng lúc càng sáng, quả cầu lửa trên tay đã thành hình hơn nửa, vì vậy bất kì lúc nào hắn cũng có thể thi triển công kích với nữ tử đứng không xa đó.
"Uỳnh Uỳnh!" Tiếng sấm, lại một lần nữa tiếng sấm rền vang như muốn đâm thủng tai của cả hai người, tất cả phát sinh cũng nhanh như ánh sấm vậy, Thiệu Cảnh ngây ngốc đứng nguyên một chỗ, phảng phất tất cả đều phát sinh bằng một loại tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được rồi sau đó lại vội vàng chậm dứt
Quả cầu lửa bùng cháy trong tay chậm rãi tiêu tán, hắn đột nhiên ngây người đứng nguyên tại chỗ và dùng ánh mắt kỳ quái đến không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Tô Thanh Dung. Xa xa, cô gái xinh đẹp bây giờ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy và đang đứng phun một ngụm máu tươi từ trong miệng, bàn tay cầm chặt pháp quyết của nàng đã đâm vào trong lồng ngực của mình, nữ tử từ từ ngã xuống nhưng khóe miệng lại lộ ra một nụ cười yếu ớt. Thiệu Cảnh hồi phục tinh thần rồi vội và lao về phía nàng, trước khi nàng ngã xuống vẫn kịp ôm lấy hắn, hắn dùng ánh mắt khó có thể lý giải mà nhìn nàng, hai người lặng lẽ nhìn nhau. Thiệu Cảnh cau mày, cuối cùng không nhìn được nữa mà hỏi:"Vì sao?"
Tô Thanh Dung cố nén đau đớn kịch liệt mà nhẹ nhàng cười khổ tự giễu, nói:"Không vì sao cả, chỉ là ta không muốn giết ngươi mà thôi." Nàng ho nhẹ một tiếng rồi lại nói:"Yên tâm, ta không chết được vì lực đạo của ta đo vô cùng chuẩn, thương thế của ta nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ, chúng ta muốn giảng hòa chẳng lẽ không cần trả một cái giá lớn như vậy sao?". " Còn nữa, chẳng lẽ ngươi không nghĩ rằng đây là Vệ Trọng vì chế ngự ta nên đã hạ thủ sao?"
Thiệu Cảnh giật mình nhưng trong lòng thì ngũ vị tạp trần, không biết làm sao. Trong lúc hắn tự giận mình thì nữ tử nằm trong ngực hắn ho nhẹ hai lần, nàng nói:"Thiệu Cảnh."
(ngũ vị tạp trần là trong lòng có đủ cay, đắng, chua sót, mặn, ngọt ngào.)
"Sao?"
"Thực ra ta vẫn muốn hỏi ngươi một điều."
"Điều gì?"
"Đây cũng là điều ngươi muốn hỏi ta, đến tột cùng ngươi là ai? Ngươi biết những gì về Thiên Thư và động phủ vô danh?"
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK