Thời khắc nguy hiểm tới quá bất ngờ, Phong Nhã trở tay không kịp, hoàn toàn không kịp né tránh, nàng đành trơ mắt nhìn Không Trần lao đến ngày càng gần
Phong Nhã nhè nhẹ thở hắt ra, đôi mắt thanh lệ từ từ nhắm lại như dê đợi làm thịt, không hề làm ra bất luận phản kháng nào.
Trong khoảng khắc mơ hồ đó thấp thoáng bỗng có một đạo nhân ảnh đột ngột hiện lên, ngăn cản ở trước người nàng. Chỉ nghe được một tiếng khục rất nhỏ truyền vào trong tai rồi tắt lịm, thân thể Phong Nhã run lên rồi đột ngột mở mắt ra.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng ở trước mắt Phong Nhã đã đứng bần thần tại chỗ, ngây dại nhìn thân ảnh chắn trước người, bối rối không biết làm sao.
"Tuyết Diên, ngươi!"
Sắc mặt Tuyết Diên vẫn thung dung, khóe miệng khốn khổ run rẩy, ngập ngừng nói đứt quãng từng chữ:"Phong... Thần.... đại nhân. Chạy đi!", một dòng máu tươi chầm chậm lăn từ khóe miệng, rơi xuống yếu hầu đang giật giật, hình như nàng muốn nói nữa nhưng thủy chung lại không nói lên lời, rốt cục thân thể chấn động rồi run rẩy kịch liệt, yết hầu ngòn ngọt , kêu "A" một tiếng và phun ra một ngụm máu tươi, ngắm nhìn Phong Nhã lần cuối rồi từ từ ngã xuống đất.
Từng giọt máu tươi mà Tuyết Diên phun ra chậm rãi lăn dài trên gò má Phong Nhã, hai tay nàng ôm chặt lấy thân thể Tuyết Diên đang từ từ ngã xuống đất rồi cẩn thận đặt Tuyết Diên nằm trên mặt đất, đôi mắt nhẹ nhàng ngắm nhìn khuôn mặt Tuyết Diên bây giờ đã không rõ sinh tử, trong mắt nói không hết nỗi bi thương và thê lương.
Một khắc này, thiếu nữ băng lãnh ấy khóc nức nở, thì thầm:"Vì sao?" Hình như nàng đang hỏi thiếu nữ nằm trong ngực, mà hình như cũng tự hỏi chính mình, hoặc là cũng đang hỏi lảo giả cầm kiếm đỏ lửa đứng ở trước người.
Khoảng giữa lông mày Không Trần dựng lên, thản nhiên nói:"Yên tâm đi, nàng không chết được vì lão phu không có ý định giết ngươi, chỉ dùng ba phần lực thôi." Chợt lại nói:"Lão phu còn có chuyện muốn hỏi ngươi, hãy cùng lão phu trở về Thánh Linh Cung, lão phu bảo đảm ngươi sau này tiền đồ vô lượng, ngươi thấy thế nào?"
Phong Nhã phảng phất như không hề nghe thấy những gì Không Trần vừa nói, sau một hồi khóc nức nở và thấp giọng thì thầm với Tuyết Diên thì thân thể khẽ run lên, ngọn lửa tím chậm rãi bốc cháy trong đôi mắt. Nàng ngẩng đầu nhìn Phong Trần, lại cúi đầu ngắm nhìn Tuyết Diên nằm trong ngực, mà bất giác xung quanh nàng lại có ngọn lửa tím bùng lên bao phủ khắp nơi, ngọn lửa tím bất thình lình lấy thân hình Phong Nhã làm trung tâm rồi nhen nhóm và bùng lên như bấc đèn của ánh nến, quanh quẩn trên tay nàng và bốc cháy hừng hực.
Không Trần nhìn thấy trên người Phong Nhã biến hóa quỷ dị như vậy thì đồng tử co rút lại, bất giác cầm thặt chặt chuôi Hỏa Kỳ Lân trong tay hơn, cẩn thận nhìn một lát thì da mặt giần giật, ánh mắt đầy nghi hoặc và sợ hãi, khóe miệng run rẩy, thì thầm:"Chẳng lẽ, không phải ta đoán sai ...."
Lời còn chưa dứt thì trong ngọn lửa tím bốc cháy trên người Phong Nhã đã bay lên một một ngọn lửa đen kỳ dị.
Không Trần nhìn thấy hình dáng của ngọn lửa thì sợ hãi vô cùng nhưng ngay sau đó trong mắt lại lấp lánh sự vui mừng khó có thể che dấu, nhịn không được nói:"Đúng rồi, đúng rồi...." Nói được một nửa thì bật cười ha hả, trong mắt hiện lên một vòng điên cuồng, đứt quãng nói:"Đúng là nàng, Ngọc Nữ?"
Một trận bão gió bỗng nhiên nổi lên, khi thổi qua thân thể Phong Nhã thì bão gió cuốn lại thành hình lốc xoáy và quay ầm ầm xung quanh thân thể của nàng, điên cuồng xoay tròn. Phong Nhã chậm rãi đứng dậy, trong mắt ngọn lửa màu đen giao với ngọn lửa màu tím. Khi Không Trần nhìn thấy biến hóa quỷ dị trên người Phong Nhã thì bỗng nhiên lưỡi kiếm Hỏa Kỳ Lân trong tay hắn đã bắt đầu kịch liệt rung động, ngọn lửa màu đỏ điên cuồng bùng lên, hình như những biến hóa trên người Phong Nhã cũng khiến cho nó vô cùng hưng phấn.
Không Trần vui mừng và bật cười lớn, ngọn lửa màu đỏ cháy trên Hỏa Kỳ Lân lập tức chồm lên, cười nói:"Hỏa Kỳ Lân, lão bằng hữu của ngươi đã ở ngay trước mắt." Nói xong, không thể che dấu hết sắc mặt vui mừng và thì thầm:"Luân hồi, đây chính là luân hồi?" Không Trần nói xong thì cười điên cuồng, giơ Hỏa Kỳ Lân lên rồi mạnh mẽ bổ xuống một kiếm.
Một kiếm này mang theo thanh thế to lớn, so với một kiếm vừa rồi thì chỉ mạnh lên chứ không yếu đi. Ngọn lửa màu đỏ bên trên Hỏa Kỳ Lân điên cuồng chồm tới đánh úp Phong Nhã, nhưng Phong Nhã lại không cần né tránh, lập tức nhảy vọt lên rồi nhấc Thái Âm Kính lên đập mạnh vào Hỏa Kỳ Lân.
Dưới một kích này, lực phản chấn khổng lồ trong va chạm đột ngột bắn ra khắp mọi nơi, lại nhấc lên một hồi trùng kích cực lớn, khiến cây cối quanh mình bị bật rễ rung chuyển, lắc lư không thôi, mà hết thảy mọi thứ ở dưới chân hai người đã lập tức bị tan thành tro bụi, không còn tồn tại.
Một kiếm qua đi, Phong Nhã bị đẩy lui hơn hai trường, thân thể khẽ run run rồi lập tức ổn định thân hình, lửa tím và lửa đen cháy trên thân thể bị yếu đi vài phần, lại nắm chặt Thái Âm Kính, vừa định lao đến đánh Không Trần thì khẽ nhìn kỹ bộ dáng của hắn, ánh mắt vô hồn như không còn tri giác, hình như bị cái gì đó thao túng và đã mất linh hồn vậy.
Không Trần gầm lớn một tiếng, lập tức một con mãnh thú Kỳ Lân chồm ra khỏi thân kiếm Hỏa Kỳ Lân, mang theo liệt diễm đập vào người Phong Nhã, Phong Nhã vẫn không cần tránh né như trước mà đang định phản kích, chỉ là đột nhiên con mãnh thú Kỳ Lân lại nhảy lướt qua bên người nàng.
Không Trần lạnh lùng cười cười, khóe môi hé ra nụ cười quỷ dị. Đúng là nhẹ nhàng cầm lỏng kiếm Hỏa Kỳ Lân ra phía sau chứ không động thủ lần nữa.
Chỉ thấy sau khi con mãnh thú Kỳ Lân nhảy lướt qua người Phong Nhã thì lửa tím và lửa đen đang bùng cháy trên người nàng lập tức bị dập tắt, giống như là bị cái gì đó ăn mất vậy. Ngay giây lát sau đó thì toàn thân Phong Nhã đã trở lại trạng thái bình thường, sắc mặt nàng tái nhợt và đứng ngây ngốc, ánh mắt đầy bối rối, lộ ra là nàng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, lại ngơ ngẩn nhìn Thái Âm Kính nhưng không hiểu được gì cả. Chỉ là nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Không Trần đã bổ xuống một chưởng từ phía trước, bổ xuống bờ vai, Phong Nhã rên lên một tiếng rồi nằm xụi lơ xuống mặt đất, không còn khí lực để giãy dụa.
Không Trần cười ha hả, hắn không thể che dấu hết được niềm hưng phấn ở trong lòng, ngắm nhìn Phong Nhã một lát và thả nhiên nói:"Lần này xem ngươi còn chạy được không." Cuối cùng lại quay ra nhìn U Hồn, nói:"U Hồn, trông chừng nàng, nếu lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì mình ngươi chịu tội." Không Trần nói xong thì nhìn thật sâu trong mắt Phong Nhã, đôi mắt say mê ẩn chứa thê lương, chợt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong miệng khe khẽ thở dài:"Bắc Đẩu, Ngọc Nữ, ta vẫn đi tìm nàng."
U Hồn lên tiếng đồng ý rồi hậm hực đi tới, đôi mắt đầy oán độc nhìn Phong Nhã. Phong Nhã nhìn thấy U Hồn thì hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu qua một bên, ôm Tuyết Diên và không nói thêm gì nữa.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Tạ Vân Long và Thiệu Cảnh đứng nhìn còn chưa kịp hành động gì thì Không Trần đã quay người lại.
Chỉ thấy hắn than thở cái gì đó rồi xoay người, chạy lại gần Tạ Vân Long rồi đứng lại và lãnh đạm nói:"Thanh Long, bây giờ hãy giải quyết chuyện của chúng ta."
"Ta nói rồi, đồ vật đó, ta không thể cho ngươi."
"Vậy thì lão phu phải tự mình đoạt về." Không Trần nói xong liền đánh úp về phía Tạ Vân Long.
Ánh sáng màu xanh lập tức lóe lên trên tay Tạ Vân Long, hắn liền nhảy ngay về phía sau, sau khi hạ xuống thì nói với người ở sau cây đại thụ:"Thiệu huynh đệ, chạy đi, nhớ kỹ lời đệ đã nhận lời ta đấy, phải chăm sóc Tiểu Vũ cho tốt." Tạ Vân Long nói xong liền hét lên một tiếng rồi tiếp một chiêu của Không Trần, sau đó lại lui về phía sau mấy bước.
Không Trần nhướng mày, quát:"U Hồn, người đã ở nơi này thì một kẻ cũng không được đi."
"Vâng." U hồn dứt lời thì thân hình đã biến mất, phóng đến bên cạnh cây đại thụ, tốc độ cực nhanh của hắn khiến cho người khác khó có thể nhận ra. Mặc dù Thiệu Cảnh đã nắm chặt Thuần Dương Kính trong tay nhưng còn chưa kịp xuất thủ thì U Hồn đã đánh úp vào một trảo. Thiệu Cảnh còn chưa kịp né tránh thì vai trái đã nằm trong tay U Hồn, chợt bị hắn nhấc lên như con gà trống rồi ném ra bên ngoài, kêu "A" một tiếng và rơi xuống bên cạnh Phong Nhã.
Sắc mặt Phong Nhã tái nhợt, nàng nghe thấy có tiếng vang bên người thì không nhịn được liền quay đầu lại nhìn thoáng qua. Sắc mặt Thiệu Cảnh u ám, một tay ôm vai trái, người đầy bụi đất, ngẩng đầu lên nhìn về phía Phong Nhã.
Bốn mắt nhìn nhau, Phong Nhã ngây dại, cả kinh nói:"Thiệu Cảnh? Sao lại là ngươi?"
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK