Gió vẫn lạnh như trước, mưa tuyết vẫn rơi như muốn bao phủ cả vùng trời đất này trong tuyết trắng, từng cơn gió rét thấu tâm can lại cuốn tới, Tuyết Diên nắm chặt Bạch Vũ trong tay và ngơ ngẩn nhìn qua sự hoảng sợ trên sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của Phong Thần, từ nhỏ nàng và Phong Thần đã thân như hình với bóng mà chưa bao giờ nàng nhìn thấy ánh mắt như vậy của Phong Thần.
Ngọn lửa màu tím chập chờn ở trong tay Phong Thần, giờ phút này mặt của tấm gương đang hướng về phía Tiểu Trư, còn Tiểu Trư thì giờ phút này không biết sống chết ra sao, chỉ là trước mặt nó lại có nhiều hơn một tầng băng, một tầng băng dày dặc, ở trước tầng băng có một ngọn lửa hừng hực đang bùng cháy, Tiểu Trư nằm trên mặt đất được cả hai bảo vệ nên lông tóc không tổn hao gì, còn đạo mũi tên ánh sáng kia sớm đã biến mất không còn tung tích.
Xa xa, đồng dạng kinh hãi còn có Thiệu Cảnh, trong tay của hắn không biết từ khi nào đã có nhiều hơn một cái gương, có lẽ là dưới tình huống cấp bách đã móc nó ra từ trong túi, mà giờ khắc này trên mặt gương có một ngọn lửa màu đó đang chậm rãi bùng lên lần cuối rồi dần dần bị dập tắt.
Thân thể Phong Thần chấn động, ngây dại ngay tại chỗ, nàng nhìn qua về hường Tiểu Trư, thấy Tiểu Trư không gặp phải chuyện gì mới chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm vào Thiệu Cảnh nhưng ánh mắt của nàng lại không biểu lộ tình cảm gì, một lúc lâu sau, nàng cất lên một thanh âm lạnh buốt như băng, rét thấu xương hòa vào trong cơn gió đêm giá lạnh đang thổi qua:"Ngươi đến tột cùng là kẻ nào?"
Thiệu Cảnh kinh ngạc nhìn qua ngọn lửa màu đỏ đang dần dần tắt trên tấm gương, trong mắt hắn lộ và nghi hoặc và hoảng sợ, khốn khổ quay đầu lại để nhìn về phía nữ tử, chợt toàn thân hắn run rẩy kịch liệt, ánh mắt rơi vào chiếc gương trong tay nàng, hắn cứ ngơ ngác nhìn Phong Thần và chiếc gương trong tay nàng mà không trả lời lại, ngây dại nhìn ngắm như một người mắt điếc tai ngơ.
Tuyết Diên nhìn thấy Thiệu Cảnh không có bất kỳ phản ứng gì với lời nói của Phong Thần mà ngược lại còn nhìn chằm chằm vào bạn nàng không nhúc nhích khiến nàng không khỏi cau mày, Bạch Vũ trong tay sáng ngời rồi hóa thành một thanh trường kiếm, nàng quát lạnh một tiếng rồi đánh về phía Thiệu Cảnh.
"Tuyết Diên, lùi lại." Phong Thần trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào, lãnh đạm nói.
Tuyết Diên ứng tiếng rồi lùi lại, vọt đến bên người Phong Thần, giơ thanh Bạch Vũ lên và chỉ thẳng vào Thiệu Cảnh.
"Tấm gương trong tay ngươi tìm thấy ở đâu vậy?"Phong Thần nói.
Thiệu Cảnh nghe vậy thì rốt cục đã tỉnh lại từ thất thần. Ngọn lửa màu đỏ cháy lập lờ trên mặt gương dần dần sắp tắt hẳn, hắn cau mày nói:"Chẳng có liên quan gì với ngươi cả."
Lông mày Phong Thần khẽ nhăn lại, đột nhiên nắm thật chặt tấm gương trong tay khiến cho ngọn lửa màu tím lạnh giá bùng lên, nàng lạnh nhạt nói:"Ngươi cũng là thuật sĩ nhưng đạo hạnh quá thấp, chưa phải là đối thủ của ta, nếu ngươi không chiu nói thì ta vẫn có biện pháp bắt ngươi phải nói."
Thiệu Cảnh khẽ giật mình vì lập tức có cảm giác nguy hiểm chạy lên não, nhưng càng nhiều hơn là sự nghi hoặc. Vừa rồi hắn đã nhìn thấy Phong Thần ra tay, sử dụng cũng là thuật pháp nhưng nàng vậy mà lại không hề nhờ vào bất luận cái gì phù triện, đây là sự tình hắn mới nghe lần đầu. Vừa rồi tình thế cấp bách, vì cứu Tiểu Trư mà chẳng biết tại sao hắn lại sử dụng Hỏa Cầu thuật, mà cũng không hề nhờ vào bất kỳ sự trợ giúp nào của phù triện. Đây là chuyện gì. Thiệu Cảnh âm thầm ngẫm nghĩ rồi đồng tử lập tức dãn lớn, cúi đầu nhìn thẳng vào mặt Dương Kính đang nằm trên tay.
Thiệu Cảnh khẽ cắn hai hàm răng chặt lại rồi nhìn về phía ngọn lửa màu tím đã lượn lờ bên trên chiếc gương của Phong Thần, làm như đã hiểu được điều gì, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nói:"Vậy tấm gương trong tay ngươi từ đâu mà đến vậy?"
Ánh mắt Phong Thần lạnh lẽo lại, nói:"Cho tới bây giờ chỉ có ta hỏi người khác, không có ta trả lời người khác, ngươi có chịu nói hay là không?"
Da mặt Thiệu Cảnh run rẩy, ngẫm nghĩ một lát và nói:"Nếu ngươi chịu thả ta và Tiểu Trư ra thì ta sẽ nói, nếu ngươi không thả thì ta sẽ hủy cái gương này." Hắn dứt lời liền siết thật chặt chiếc Dương Kính vào trong tay.
Phong Thần lạnh lùng cười cười, cho tới bây giờ vẫn chưa từng có một người nào có thể nói điều kiện với nàng, hoặc là không có ai dám đặt điều kiện với nàng, càng không có người nào dám uy hiếp nàng nhưng hôm nay cái mạng nhỏ của nam tử này đang nằm trong tay mình, trong tình huống này hắn lại dám đặt điều kiện với mình, trong lúc nhất thời lại khiến cho nàng cảm thấy thoải mái khác thường. Lông mày của nàng thoáng giãn ra, thản nhiên nói:"Nếu như cách trả lời của ngươi khiến thỏa mãn thì ta sẽ không làm khó dễ ngươi.
Thiệu Cảnh nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy toàn thân buốt lạnh như băng, nữ tử xinh đẹp như tiên nữ trên trời quả thật không phải là ngọn đèn cạn dầu, nếu nàng đặt câu hỏi khó thì chỉ sợ dữ nhiều lành ít. Phải cực kỳ thận trọng khi trả lời, suy đi nghĩ lại thì mặc dù Thiệu Cảnh cũng đã nghĩ tới đủ các loại phương thức đạt được chiếc gương này nhưng rốt cục lại không nghĩ ra cái gì kiểu như giải thích hợp lí. Hắn liền hít vào một hơi thật dài rồi vẫn là quyết định nói thật.
"Đây là vật mà một ông lão coi tướng số đã tặng cho ta."Câu trả lời này thực sự quá đơn giản khiến cho Thiệu Cảnh không khỏi cảm thấy lo lắng trong lòng, nếu như nữ tử này không hài lòng thì nhất định sẽ giết người đoạt bảo, lúc ấy mình phải làm sao bây giờ. Hắn dứt lời thì càng nắm chặt chiếc gương hơn vài phần.
Phong Thần nghe thấy câu trả lời thì thân thể nàng khẽ run lên, liền vội vàng hỏi:"Vậy ông lão coi tướng số trông như thế nào, hiện đang ở nơi đâu?"
Thiệu Cảnh khẽ giật mình, nhãn châu xoay động làm như đang ngẫm nghĩ cái gì đó rồi chợt nói:"Bộ dáng của ông lão thì ta không nhớ rõ, ta chỉ nhớ lão mang theo cái phướn gọi hồn viết bốn chữ "Tiên Nhân Chỉ Lộ" rồi đi khắp nơi coi tướng số cho mọi người, về phần lão hiện ở nơi nào thì quả thực là ta không biết."
Phong Thần nghe vậy thì mi mày cau lại, ngọn lửa tím chậm rãi lụi tắt vào trong mặt gương trên tay, đã qua nửa ngày thì nàng mới nói một câu:"Ngươi đi đi."
Thiệu Cảnh ngẩn ngơ, bất ngờ không kịp phản ứng, hắn không thể tượng tượng được cô gái này lại khinh địch như vậy mà thả mình, hắn ngây dại một hồi mới thở phải một cái thật dài, không nói hai lời rồi cẩn thận từng li từng lí mà đi qua ôm Tiểu Trư lên, quay người định chạy trốn vào trong bụi cỏ. Nào có thể đoạn được nữ tử ngồi sau lưng lại một lần nửa cất giọng lạnh lùng hô:"Đứng lại."
Thân thể cứng đờ, Thiệu Cảnh không dám có bất kỳ dị động, từng giọt mồ hôi lạnh chầm chậm ứa ra rồi chảy xuống, liền đứng ngây dại nguyên một chỗ.
"Ngươi tên là gì?"Thanh âm lạnh nhạt chẳng chút cảm tình của Phong Thần truyền vào trong tai Thiệu Cảnh.
Thiệu Cảnh chỉ cảm thấy yết hầu phát khô rồi bất giác bị giật giật, đáp:"Thiệu Cảnh."
Phong Thần sững sờ, bất chợt khóe một nàng hé một nụ cười nhẹ nhàng vui vẻ khiến người khác không thể thấu hiểu được, chỉ là nét mặt lạnh như băng và sự nghiêm túc của nàng lại làm nó bị che đi rất nhiều, giọng nói của nàng nhu hòa dần, cười yếu ớt nói:"Thiệu Cảnh? Tốt một cái Thiệu Cảnh."
Nàng ngập ngừng một lát lại nói:"Ta tên Phong Nhã, ngươi phải nhớ kỹ cái tên này, có thể chúng ta còn gặp lại đấy." Nàng dứt lời, dĩ nhiên không đợi Thiệu Cảnh phản ứng đã quay người rời đi.
Tuyết Diên đi sau lưng nàng, vè mặt nghi hoặc, cuối cùng nàng không nhịn được nữa, hỏi:"Phong Thần đại nhân, chẳng lẽ hắn chính là người chúng ta muốn tìm? Vì sao chúng ta lại để hắn rời đi như vậy, Tuyết Diên không hiểu, kính xin Phong Thần đại nhân chỉ rõ."
Phong Thần cười cười nhưng lại không trả lời, sau nửa ngày nàng mới bật cười một tiếng rồi nhìn vào tấm gương nằm trong tay, nàng nhớ tới trước đây thật lâu cũng có một ông lão đã tặng cho nàng tấm gương này và ông lão ấy cũng từng kể với nàng một chuyện.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK