Mùa thu, một cơn gió cô đơn thổi trong đêm đen tĩnh mịch, lướt qua người Thiệu Cảnh, hắn một mặt mượn ánh trăng tàn yếu ớt để đuổi theo Tiểu Trư, một mặt để ý tới những thay đổi khác thường ở xung quanh mình. Hắn đuổi theo được một đoạn thì phát hiện có rất nhiều loài đang chạy trốn tán loạn ở trong bụi cỏ phía trước, không chỉ mình Tiểu Trư mà còn có rất nhiều động vật bình thường ít thấy như rắn rết, ong bướm, côn trùng, chuột, kiến, chim trời cá nước, đủ lọai động vật đều đang chạy theo hướng Tiểu Trư.
Thiệu Cảnh càng đuổi theo thì càng xa ngọn núi, gió rét không ngừng thổi khiến hắn không khỏi thấy lạnh giá, lòng chùng xuống khi nhìn thấy tất cả các loài động vật từ bốn phương tám hướng đang không ngừng tập trung lại một chỗ và chạy vể một phương hướng như điên. Chúng chạy như điên cuồng không hề quan tâm tới sự vật chung quanh, rất nhiều động vật còn chẳng thèm để ý tới có người đang một mực chạy theo và quan sát bọn nó, hình như trong mắt chúng bây giờ chỉ có con đường phía trước và sự giận dữ điên cuồng, phảng phất ở phía trước có cái gì đó khiến cho đám động vật này bị nổi điên nổi giận hết cả, cho dù muốn ngừng cũng không được.
Thiệu Cảnh đuổi theo một đường không biết bao lâu nhưng hắn sớm đã bị mất tung tích của Tiểu Trư. Thiệu Cảnh chạy dọc theo con đường này đúng là đuổi không kịp cái con tử trư như con heo ngốc ấy, rơi vào đường cùng, rốt cục hắn lại phải chạy theo đám động vật.
Thiệu Cảnh đuổi tới gần một bãi đất trống rồi dừng lại thở hào hển, bởi vì xung quanh chẳng còn có tiếng đám động vật chạy tán loạn nào nên hắn đành phải chui vào trong bụi cỏ dại um tùm để ẩn nấp. Hắn chợt cảm thấy nghi hoặc đầy bụng nên nhẹ nhàng đẩy bụi cỏ ra để nhìn về bãi đất trống ở trước mặt. Đúng là không nhìn thì không biết, vừa nhìn thì Thiệu Cảnh đúng là đã bị cảnh tượng trước mắt dọa lảo đảo.
Chỉ thấy trên bãi đất trống dĩ nhiên đã đứng đầy các loài động vật nhìn như phô thiên cái địa, nhưng một màn này còn không là kỳ, kỳ lạ nhất là đám động vật này lại phân công bày trận, nghiêm chỉnh huấn luyện giống như binh sĩ con người. Các loài phi cầm, tẩu thú, rắn rết, độc trùng, chuột, kiến đều tự mình phân thành một đội ngũ chỉnh tề. Thiệu Cảnh tinh tế quan sát thì phát hiện ngay cả khoảng cách ở giữa các đội ngũ này cũng đều vô cùng hợp lý, không sai chút nào.
Yết hầu của Thiệu Cảnh giật giật rồi nuốt xuống một ngụm nước miếng lớn. Sau khi nhìn thấy một màn quỷ dị này hắn cảm thấy hơi bối rối vì không biết phải làm sao, rốt cục lại ngồi im xem tiếp, không dám nhúc nhích một chút nào, chỉ là nhãn châu vẫn di chuyển trái phải không ngừng như đang tìm kiếm một điều gì đó.
Thiệu Cảnh cứ tìm như vậy không biết đã qua bao lâu thì hai hàng lông mày chợt chau lại, ánh mắt hắn rơi vào bụi cỏ nằm xa xa trước mặt. Chỉ thấy bụi cỏ khẽ lay động một hồi thì có hai bóng người bước ra từ trong đó, mặc dù màn đêm vẫn phủ bóng tối xuống khắp nơi nhưng Thiệu Cảnh rõ ràng có thể nhìn ra hai người này đều là nữ tử, mà tuổi cũng không lớn, chỉ là khoảng cách quá xa nên hắn không thể nhìn thấy dung mạo của hai người mà thôi, nhưng từ hình dáng của hai người thì tất nhiên cũng là những nữ tử ấy đều xinh đẹp hơn người.
Thiệu Cảnh ngừng thở, hắn nhìn qua một màn quỷ dị ở dưới mặt đất rồi lại nhìn về hướng hai nữ tử, đúng là ngồi im mà không dám nhúc nhích chút nào.
Hôm nay Thiệu Cảnh đạo hạnh thấp kém, hắn không cần nghĩ cũng biết người có thể điều khiển động vật làm theo ý mình chắc chắn không thể là nhân vật đơn giản. Nếu để cho hai người này phát hiện hắn, có lẽ cho dù hắn có bỏ chạy như thế nào thì cũng không làm nên chuyện gì. Cái gọi là "họa là từ ở miệng mà ra", thật tình hắn không muốn nhìn trộm người ta, việc này càng có thể đưa tới họa sát thân. Thiệu Cảnh nghĩ lại những lời Tạ chưởng quỹ nhắc nhở mà không khỏi cảm thấy yết hầu giá lạnh.
Hai nữ tử chậm rãi đi ra khỏi bụi cỏ rồi dừng ở trước mặt đám động vật, sau đó có một nữ tử bước thêm một bước và liếc mắt nhìn đám động vật này. Nàng từ từ nhắm mắt lại, cùng lúc đó bàn tay rất nhanh đã nhấp nhoáng những thủ ấn phức tạp, đợi đến thủ ấn cuối cùng thì đột nhiên nàng trợn trừng hai mắt, thủ ấn cứng lại và lập tức ánh sáng màu tím bừng lên trong đôi mắt.
Tựa như hùa theo ánh sáng màu tím trong mắt nữ tử nên gần như trong mắt tất cả các loài động vật đều hiện lên một luồng ánh sáng tím, rồi chúng lập tức đứng yên bất động mà không tạo một tiếng vang nào.
Thiệu Cảnh sững người, ngây dại nhìn về phía nữ tử này mà thầm hoảng sợ trong lòng, bực này kinh hãi không phải chuyện đùa khiến hắn không tự giác mà trợn trừng hai mắt lên nhìn. Mặc dù thời gian hắn hành tẩu giang hồ không dài nhưng kiến thức của hắn cũng không phải loại người khác có thể so sánh, đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, hơn nữa phần lớn đều là những quyển cổ thư ghi lại kỳ vật, chuyện lạ trong thiên hạ nhưng đây là lần đầu tiên hắn chính mắt nhìn thấy cảnh tượng kì lạ này, hơn nữa còn là dị tượng mới nghe lần đầu, càng nhìn càng khó tin, trong lúc nhất thời hoảng sợ trong lòng đúng là dũng mãnh như con sóng to gió lớn tràn vào trong óc, không biết vì sao.
Ánh sáng màu tím trong đôi mắt nữ tử càng lúc càng lớn và bỗng dưng thủ ấn trong tay biến đổi, mà theo sự biến hóa của thủ ấn thì rất nhiều loài động vật đang đứng nghiêm thành hàng chỉnh tề phảng phất như nghe được một mệnh lệnh nào đó, chúng gầm nhẹ một tiếng rồi nhanh chóng chạy vào bụi cỏ rồi tản ra khắp nơi. Cứ như vậy một lúc nữa thì rất nhiều động vật đang đứng trên bãi đất trống đã đi theo đội ngũ rồi chạy hết về bốn phía.
Vị kỷ, mặc dù muôn loài động vật đều đã tản đi nhưng vẫn còn một bé heo nho nhỏ vẫn còn lưu lại, chưa hề rời đi. Chỉ là con heo nhỏ này đang nằm không nhúc nhích trên mặt đất giống như bị tổn thương ở chỗ nào đó, chỉ là trong mắt của nó có hai tia chớp, một hồng một tím biến hóa thất thường.
Đôi mắt của Thiệu Cảnh nhìn chằm chằm vào Tiểu Trư nằm im như không động đậy được nữa trên mặt đất, lập tức lông mày bị nhăn lại, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, cảm giác bất lực không diễn tả được bay lên từ đáy lòng khiến hai hàm răng cắn chặt lại, hai tay dĩ nhiên đã nắm thành hai nắm đấm thật chặt, móng tay chậm rãi xuyên vào thịt ở bên trong như đang giãy dụa trong lòng. Hắn khốn khổ mà thầm niệm một câu:"Tiểu Trư, ngươi làm sao vậy, ngươi gặp phải chuyện gì sao?"
So với Thiệu Cảnh thì hình như phản ứng của hai cô gái này còn nhiều hơn, bởi họ không rõ ràng cho lắm khi nhìn thấy Tiểu Trư vẫn còn đang nằm trên mặt đất. Một nữ tử trong đó thoáng cau mày rồi nói:"Phong Thần đại nhân, là chuyện gì xảy ra, con heo nhỏ này, hình như nó có thể chống cự sự điều khiển của ngài?"
Phong Thần cũng cau mày, nét mặt lộ vẻ uể oải rồi thản nhiên nói:"Ta cũng không biết, đây là lần đầu tiên ta gặp tình huống như vậy, loài động vật nhỏ như heo con vậy mà có thể chống cự lại ta, Tuyết Diên, ngươi ôm nó qua đây cho ta nhìn xem."
"Vâng."
Đôi mắt Phong Thần lộ vẻ nghi ngờ, nàng cau mày ngẫm nghĩ rồi lập tức lộ vẻ kinh hãi, đồng tử mở lớn, lạnh lùng nói:"Chậm đã, con heo nhỏ này không phải loại tầm thường, nó có thể chống cự lại ta, chỉ có hai loại khả năng! Trừ phi nó là ..."
Tuyết Diên dừng lại, nàng nghi hoặc hỏi:"Trừ phi điều gì?"
"Trừ phi nó là thượng cổ thần thú hoặc là..." Nói ra câu này thì Phong thần liền giật mình, lại nói:"Không có khả năng đấy, tuyệt đối không thể có khả năng đấy được."
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK