"Tại sao chuyện này lại xảy ra?" Phong Nhã kinh ngạc nhìn vào cái kính ở trong tay, thật lâu vẫn chưa thể trở lại bình thường.
Mắt thấy hai cái gương vừa tương hợp lại đột nhiên tách ra khiến Thiệu Cảnh hoảng hồn kinh hãi, không phải chỉ ngây người bần thần như Phong Nhã mà thân thể khẽ động, lập tức lao về phía Thuần Dương kính đã bị chia lìa, đứng ở bên người Phong nhã, hai hàng lông mày cau lại, nhìn nhìn Phong Nhã.
Biến cố bất thình lình xảy ra đồng thời khiếc cho cả ba người thoáng ngơ ngẩn một lát. U Hồn còn đang ngạc nhiên và nghi ngờ vì trận thế dung hợp pháp bảo vừa rồi lớn như vậy nhất định là không dễ ứng phó, hơn nữa Phong Nhã vốn đã là một thuật sĩ đạo hạnh thâm sâu, coi như là thân thể trọng thương nhưng dựa vào cái trọng bảo quỷ dị kia thì e rằng có muốn chiến thắng cũng phải đấu một trận khổ chiến. Nhưng bây giờ xem ra cái tấm gương kia hình như cũng đâu có ghê gớm như hắn tưởng tượng. U Hồn lập tức cười lạnh, hét lớn một tiếng rồi bắn chùm tia sáng trắng từ trong Lưu Tinh phiến ra.
Một kích lao đến nhưng Phong Nhã lại không hề có chút phản ứng nào, nàng vẫn kinh ngạc nhìn vào tấm gương, có chút thất thần. Sự kinh hãi và tuyệt vọng trong đôi mắt ấy giờ phút này đã hóa thành vô tận mất mác và thẫn thờ.
Thiệu Cảnh kinh hãi, nhìn thấy một kích của U Hồn mà không thể tránh kịp, nhưng Phong Nhã lại không hề có chút phản ứng nào, nếu bây giờ bị chùm tia sáng trắng kia bắn trúng thì hậu quả không cần phải nghĩ nữa.
Thời khắc này hết sức nguy hiểm, Thiệu Cảnh tâm tư vừa động thì chẳng hiểu vì sao hắn lại cảm thấy thương xót và không lỡ bỏ nữ tử này mà đi, hắn không đành lòng nhìn nàng cứ như vậy mà mất mạng vì một kích này. Khẩn trương quá, rồi tự nhiên không biết khí lực ở đâu mà ra, nỗ lực giơ lên Thuần Dương Kính và hét lớn một tiếng, gần như hắn đã rót toàn bộ linh lực ít ỏi còn lại vào trong đó, thúc dục Hỏa Cầu thuật, ngăn trở chùm tia sáng trắng uy thế phô thiên cái địa đang lao đến. Chỉ là uy lực của Hỏa Cầu thuật thực sự không đáng để người ta tin tưởng, rõ ràng không thể chống đỡ lại thế tấn công của U Hồn, chỉ giảm bớt tốc độ của tia sáng trắng đang lao đến mà thôi. Đúng vào lúc này, Thiệu Cảnh vội ôm Phong Nhã đang thất thần như người mất hồn cùng ngã xuống đất, dùng thân thể của mình để bảo vệ cho Phong Nhã trong vô thức, mặc cho chùm tia sáng trắng kia lập tức xẹt sát qua người, cắt rách hai vết máu dài, suýt chút nữa thì mất đi tính mạng.
Trong tình thế nguy hiểm, Thiệu Cảnh xuất thủ cứu giúp làm Phong Nhã bối rối, mắt thấy khuất ở trước người mình là khuôn mặt kiên nghị của nam tử, trong lòng ngực không hiểu mình đang nghĩ gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi:"Ngươi xả thân cứu ta vì cái gì?"
Thiệu Cảnh cau mày, bối rối không biết phải trả lời như thế nào, thời điểm xuất thủ hắn chưa từng nghĩ tới vì sao lại không còn nghĩ tới tính mạng mình mà lại đi cứu Phong Nhã. Có lẽ là bản năng trong thời khắc nguy nan hoặc là hắn không muốn bỏ mặc nữ tử ở trước mắt, cũng có thể đó chỉ là suy nghĩ bồng bột trong nhất thời. Nhưng mặc kệ vì lý do gì thì khoảng khắc ấy hắn đã vì Phong Nhã mà làm một chuyện chưa từng làm cho bất kỳ người nào. Bây giờ Phong Nhã hỏi thì hắn không biết phải đáp làm sao, bởi hắn cũng đâu có hiểu lúc ấy mình nghĩ cái gì cơ chứ. Chỉ là mượn giây phút ngắn ngủi trong một cái chớp mắt, đau khổ lắc đầu nói:"Không biết, ta không muốn ngươi chết mà thôi."
Chỉ thấy sắc mặt U Hồn sa sầm xuống, nhận thấy một kích không có kết quả thì hừ lạnh một tiếng, thân hình lập tức lóe lên rồi chạy tới, đánh thẳng về phía hai người. Vội tấn công như vậy khác nào không chết không thôi. Trong miệng phẫn nộ quát:"Đi chết đi."
Bên trên Lưu Tinh phiến lóng lánh vầng hào quang chói mắt, trầm trọng đập vào sau lưng Thiệu Cảnh đang ngăn cản trước người Phong Nhã, sinh tử chỉ ở trong chớp măt.
Thiệu Cảnh thở hắt ra, bây giờ hai người đã đến bước đường cùng, sức cùng lực kiệt, không còn đủ sức để chống lại U Hồn nữa rồi. Chỉ là mặc dù Thiệu Cảnh sợ chết, cũng không cam lòng nhưng lúc này nhìn xuống nữ tử ở dưới thân thì hình như lại được tiếp thêm sự điềm tĩnh và bình thản, than nhẹ một tiếng, âm thầm nói:"Ta điên rồi sao? Tại sao lại vì nàng mà quên đi tính mạng?" Than thở xong thì hắn từ từ nhắm mắt lại.
Phong Nhã nhìn thấy đôi mắt Thiệu Cảnh từ từ nhắm lại trong thời khắc sinh tử này, lại không hề sợ hãi chút nào thì khóe môi khẽ nở một nụ cười yếu đuối.
Chỉ là không có ai nhận ra, trong lúc Thiệu Cảnh che ở trước người Phong Nhã thì đúng một khắc này, Thái Âm Kính trong tay Phong Nhã và Thuần Dương Kính trong tay Thiệu Cảnh đồng thời đột ngột dấy lên hai ngọn hỏa diễm trắng và đen, chợt hai mặt kính nằm trên hai cực âm dương, đúng là xung quanh hai người đột nhiên xuất hiện Thái Cực đồ, thấp thoáng xuất hiện mười sáu tượng quẻ quay xung quanh hai người. Mà mười sáu tượng quẻ thái cực này lại không giống với tượng quẻ của bát quái thái cực mà người đời vẫn biết.
U Hồn tập kích đến, Lưu Tinh phiến nặng nề nện vào mười sáu tượng quẻ của Thái Cực đồ, nào biết lại lập tức bị bắn ngược về phía sau, không nhấc lên được nửa gợn sóng nào trên thái cực, hơn nữa lực phản chấn lại mạnh kinh hồn làm tay chân hắn run rẩy lẩy bẩy, gót chân loạng choạng chênh vênh.
U Hồn bị mười sáu tượng quẻ của Thái Cực đồ chấn lùi lại mấy bước mà thầm kinh hãi, lực phản chấn này mạnh mẽ quá, mặc dù hắn dùng pháp bảo Lưu Tinh phiến tấn công nhưng lại không thể nhấc lên được nửa gợn sóng nào, lại còn bị run rẩy vì phản chấn. Một kích tàn nhẫn kia của hắn đã vận đủ tám phần công lực vậy mà ở trước mặt Thái Cực đồ, lại không thể chịu được một kích.
Trong lòng U Hồn nổi lên cả biển sóng to gió lớn, sắc mặt u ám, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mười sáu tượng quẻ của Thái Cực đồ, chau mày, tinh tế đánh giá mười sáu cái tượng quẻ, nhướng mày, thấp giọng lẩm bẩm:"Một quẻ càn nghịch hướng, bốn chấn, hai đoái, ba ly, bảy cấn, năm tốn, sáu khảm, mười chỉ, tám khôn, chín hành, mười ba hòa, mười năm khởi, tám quẻ dương, tám quẻ âm?" Lẩm bẩm một lát thì bỗng dưng sợ hãi, toàn thân run rẩy, run run nói:"Đây là...? ..... Thiên cơ mười sáu quẻ."
Sự sợ hãi như vậy không thể bảo là không lớn, trong thiên hạ, gần như không có người biết được thiên cơ mười sáu quẻ là vật như thế nào, nhưng mà U Hồn đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, nhất là ngày xưa được đọc sách cổ, bí điển ở Thanh Vân Môn, đều là vầng sáng kỳ diệu, những điều chứa đựng trong biển thư tịch này túc thế nhân gian tất nhiên là không người biết được. Bởi thân phận của U Hồn ở trong Thánh Linh Cung có chút đặc thù, vì vậy mới có thể được trông thấy những quyển thư sách này.
Mà hắn đã từng đọc qua một đoạn ghi lại trong một quyển sách cổ ở nơi ấy, viết rằng:"Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu... . .Thuở ban đầu của trời đất, thần ma cuồng loạn nhảy múa, trăm nhà khổ công tìm hiểu thiên cơ, cuối cùng sáng lập được thiên cơ mười sáu quẻ, biến hóa kỳ ảo khó lường, đấu pháp với thần ma, tồn tại cùng trời đất." "Thời kỳ thượng cổ, thế nhân dựa vào thiên cơ mười sáu quẻ, dùng nó làm gốc để diễn sinh ra tất cả pháp môn tu luyện của trăm nhà, tìm hiểu thiên cơ. Thánh nhân bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu... . ." "Rồi sau đó thiên cơ mười sáu quẻ bị thánh nhân thời kỳ thượng cổ xóa đi một hào, từ thời kỳ thượng cổ dùng bốn hào, biến ảo mười sáu quẻ đến hôm nay chỉ còn ba hào, biến ảo bát quái, từ nay về sau thiên cơ không còn sót lại chút gì, con đường trường sinh, vạn pháp luân hồi cũng trở thành truyền thuyết trong miệng muôn dân trăm họ, không còn tồn tại nữa."
(thiên cơ là đạo của trời đất / hào (爻) : nét - những nét ngang liền hoặc ngang đứt tạo ra Bát Quái / quẻ là quái, nghĩa là thời kỳ thượng cổ, thiên cơ mười sáu quẻ có thể hiểu là thiên cơ thập lục quái, ngày nay chỉ còn bát quái mà thôi.)
Nếu như những điều ghi lại trong sách cổ là sự thật thì có nghĩ là pháp môn tu luyện của trăm nhà đều là dùng thiên cơ mười sáu quẻ làm gốc để diễn sinh ra phương pháp tu luyện, chỉ là bởi vì phương pháp tìm hiểu thiên cơ khác nhau nên mới bị chia ra mà thôi. Mà sau khi mười sáu quẻ bốn hào bị xóa đi một hào, chỉ còn bát quái ba hào thì thế gian cũng không còn người nào có thể dựa vào nó để nhìn trộm thiên cơ, nhìn thấu luân hồi nữa. Vì vậy từ xưa đến nay, không còn người nào có thể hiểu được thiên cơ mười sáu quẻ.
Những điều chứa đựng bên trong cổ thư bí điển không thể nào nghiên cứu, chứng minh và giải thích được, vì vậy dĩ nhiên là không thể tin tưởng. Lúc ấy U Hồn đọc xong đoạn ghi lại thiên cơ mười sáu quẻ cũng chỉ cho nó là một truyền thuyết mà thôi, nhưng mà hôm nay, điều ghi lại trong sách cổ lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở trước mặt, quả thực đã khiến phải hắn kinh ngạc và hoảng sợ đến tột cùng.
Hai tay U Hồn run rẩy, mồ hôi lạnh ứa ra ướt đẫm, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi nhưng chỉ trong một cái chớp mắt nó đã biến thành điên cuồng và ngập đầy tham lam. Ánh mắt ngây dại nhìn vào Thuần Dương Kính và Thái Âm Kính đến nỗi thất thần, thiên cơ mười sáu quẻ, có thể bí mật của nó đang ngủ trong hai cái kính kia.
Giây lát sau, lưng Thiệu Cảnh mát lạnh, chậm rãi đứng dậy, mà mười sáu tượng quẻ kia cũng dần dần tiêu tán, cuối cùng chỉ còn hắn và Phong Nhã nhìn nhau, đồng thời nhìn về mặt kính trong tay mình.
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Thiệu Cảnh nuốt nước miếng, hỏi.
Phong Nhã kinh hãi nhìn vào đôi mắt của Thiệu Cảnh, lắc đầu, tỏ vẻ nàng cũng không biết rồi sau đó lặng lẽ thì thầm:"Hai kính đã tương hợp rồi lại tách ra, vừa rồi lại tác động qua lại lẫn nhau, đẩy lui kẻ địch, cuối cùng là tương hợp, hay là tương cách?"
(tương hợp - dung hợp / tương cách là có duyên gặp gỡ nhưng vẫn xa rời.)
Mà đúng vào lúc thiên cơ mười sáu quẻ đẩy lui U Hồn một khắc này, trong một tửu lầu của Tiểu Hồ thành, một lão nhân bỗng nhiên mở lớn đôi mắt, khoảng giữa lông mày chau lại, bất giác thì thầm:"Ồ, mười sáu quẻ?" Dứt lời liền thò tay đẩy cửa sổ ra, nhìn lên trời cao vô tận, trong miệng lại nói:"Vạn Yêu Cốc, nhớ lại thì từ sau khi ngã xuống, lâu lắm rồi ta không còn đến nơi này." Lão nhân dứt lời liền quay người đi ra ngoài, trong tay nắm cái phướng gọi hồn "Tiên Nhân Chỉ Lộ".
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK