Đêm tối, giữa vách đá dựng đứng trên dãy núi đìu hiu có ba người đang đứng, nam tử quay người nhìn theo nữ tử dựa vào tàng cây, mệt mỏi đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, ánh mắt có chút ngốc trệ, vô lực nhìn gã U Hồn đang đứng ở cách đó không xa. Mặc dù hắn không biết Âm Dương Kính đẩy lui U Hồn như thế nào, cũng không biết vì sao hắn và Phong Nhã có thể thúc dục tấm gương nhưng Thiệu Cảnh lại biết rõ, nếu như giờ phút này U Hồn lại ra tay một lần nữa mà tấm gương không hiện lên bảo hộ thì mạng nhỏ của hắn và Phong Nhã đành phải lưu lại ở nơi đây vậy.
Thật lâu sau, Phong Nhã lau đi vết máu ở khóe môi rồi đứng thẳng dậy, ánh mắt kiên cường nhìn chằm chằm vào U Hồn.
Mà cái gã U Hồn kia chẳng biết vì sao lại chậm chạp không chịu ra tay một lần nữa, hình như hắn đang suy nghĩ cái gì đó.
U hồn vuốt vuốt cái mũi rồi đột ngột thu hồi Lưu Tinh phiến, cười nhạt một lát, nhìn một nam một nữ đang đứng ở vách đá, noi:"Lúc đầu, ta không muốn giết hai người, chỉ là hai người nhiều lần phản kháng, bức ép ta phải ra tay, vì vậy lúc này mới dẫn tới tình trạng này." Con ngươi đi lòng vòng rồi lại nói:"Như vậy đi, ta thấy hai cái kính trong tay hai người cũng không tệ, nếu hai người chịu tặng tấm kính kia cho ta thì ta sẽ thả cho các người một con đường sống, được không?"
U Hồn dứt lời thì đứng nghiêm nghị, không hề cử động, chậm rãi chờ đợi hai hai trả lời.
Phong Nhã mắt sáng như đuốc, lạnh nhạt nói:"Đừng có nằm mơ."
Thiệu Cảnh cau mày và nắm chặt Thuần Dương Kính. Hắn hoàn toàn không biết gì về U Hồn cả. Điều duy nhất hắn biết là gã U Hồn này là người trong ma giáo, vì vậy dù cho gã U Hồn này có tỏ vẻ thành thật như thế nào thì dứt khoát hắn cũng không bao giờ có thể tin tưởng được, những người này quỷ kế đa đoan, từ nhỏ hắn đã được tửu quỷ sư phó dạy rằng không bao giờ được tin lời lũ ma giáo yêu nhân hứa hẹn. Cho dù có giao tấm gương này cho hắn thì e rằng cũng không thoát khỏi cái chết. Thiệu Cảnh không khỏi nhìn U Hồn bằng ánh mắt khinh thường, coi lời U Hồn nói như gió thoảng bên tai, ngồi thở hổn hển và ngậm miệng không nói.
U Hồn bị Phong Nhã cự tuyệt thì da mặt run rẩy, lại nói:"Hai người có biết đằng sau hai người là vực thẳm không? Nó tên là Yêu Ma uyên, là những gì còn lưu lại từ thời kỳ thượng cổ sau trận đại chiến của chính đạo và tiên hiền Thánh môn. Vực sâu không thấy đáy, chí âm chí hàn, yêu vật sinh trưởng, mà phía sau chính là Vạn Yêu Cốc hung danh truyền xa, hai người đã không còn đường lui rồi, bây giờ nếu hai ngươi muốn giữ mạng sống thì chỉ cần đưa tấm gương cho ta thôi. Bằng không, chỉ còn con đường chết." U Hồn dứt lời liền cười lạnh, nhìn về phía hai người.
Ánh mắt Phong Nhã vẫn kiên nghị như trước, lạnh nhạt nói:"Nói chuyện hoang đường viển vông, định đoạt bảo vật trong tay ta thì ngươi tính sai nước cờ rồi." Phong Nhã nói xong thì từ từ lui về phía sau, khi lui đến bên người Thiệu Cảnh thì nàng nhìn thật sâu vào trong mắt Thiệu Cảnh, nói khẽ:"Thiệu Cảnh, ngươi sợ ư?"
Thiệu Cảnh giật mình, nhẹ gật đầu, chợt quay ra nhìn Phong Nhã, thấy nàng ấy đối mặt với sinh tử mà đôi mắt đẹp vẫn còn lạnh lùng như băng sương thì bất giác phải lắc đầu.
Phong Nhã cười nhạt, im lặng không hỏi thêm gì nữa, bước chân nàng dần dần lui đến sát vách đá, lạnh lùng nhìn qua U Hồn, cười lạnh một tiếng và nói:"Sống chết có số, việc đã đến nước này, đến đường cùng nơi vách đá nhưng cho dù phải chết, ta cũng không giao Thái Âm Kính cho lũ ma giáo các người." Sau đó ngữ khí trầm hơn, nói:"Người mất thì kính cũng mất." Phong Nhã dứt lời liền nhìn về vực thẳm phía sau, ánh mắt kiên định.
Thiệu Cảnh nhìn Phong Nhã đã lùi đến vách đá mà hoảng sợ, vội vàng đứng dậy lao đến bên cạnh Phong Nhã, mặt tối sầm định nói gì đó nhưng lời lên đến miệng thì lại nuốt về, rốt cục vẫn không thể nói ra.
Khoảng giữa hai hàng lông mày U Hồn khẽ nhăn lại, hắn không nghĩ tới khí khái của nữ tử này lại kiên cường như vậy, đứng cạnh vách núi, chỉ cần lùi tiếp một bước nữa thôi là rơi xuống vực thẳm rồi. U Hồn cầm chặt Lưu Tinh phiến trong tay mà bối rối, không biết làm sao. Lúc đầu hắn chỉ muốn dùng sinh tử để bức ép hai người tự dâng kính tới tay, nào biết nữ tử này lại không rung động chút nào, còn làm ra việc vượt khỏi dự liệu của mình, bây giờ nàng đã lùi đến vách núi, dụng ý đã rõ ràng. Trong lòng U Hồn khẩn trương vô cùng, nếu nàng bị ép mà nhảy xuống vách núi thì cái tấm gương có thể thúc dục thiên cơ mười sáu quẻ cũng thuận theo mà rơi vào Yêu Ma uyên rồi.
Trong tình thế cấp bách, U Hồn vội hỏi:"Cô nương hãy nghe tại hạ nói một câu." Nhãn châu xoay động, lại nói:"Tại hạ cam đoan không làm hại tính mạng hai người, nếu hai người không muốn tặng tại hạ cái kính thì tại hạ cũng không bắt buộc, cô nương trước tạm rời khỏi vách đá rồi chúng ta từ từ nói chuyện."
Thiệu Cảnh nghe vậy thì càng cau mày chặt hơn, từ sau khi U Hồn bị Âm Dương Kính đẩy lui thì thái độ của hắn quay ngoắt một trăm tám mươi độ, bỗng nhiên hiền lành hẳn. Mưu đồ của hắn rõ rành rành, muốn dùng sinh tử để ép buộc hai người giao kính, lại nói lời tình nghĩa, mềm nắn rắn buông, đơn giản là muốn lừa gạt tấm kính về tay, về phần sau khi tấm kính về tay thì sinh tử của hắn và Phong Nhã chẳng phải là sẽ bị phụ thuộc vào một ý niệm của hắn sao?
Thiệu Cảnh không khỏi nắm chặt Thuần Dương Kính hơn, lạnh nhạt nói:"Ngươi tỉnh lại đi, ngươi nghĩ chúng ta là tiểu hài tử ba tuổi à?"
Phong Nhã cười lành lạnh và không để ý đến lời U Hồn khuyên can, ngược lại nàng lại nhìn Thiệu Cảnh chăm chú, lãnh đạm nói:"Thiệu Cảnh, lúc này đường sống đã tuyệt, ngươi có dám chịu chết cùng ta không?"
Thiệu Cảnh khẽ giật mình, nghiêng đầu nhìn xuống vực thẳm sâu không thấy đáy, Yêu Ma uyên tối như mực ở dưới chân mà có chút chần chờ, yết hầu giật giật, nuốt nước miệng một cái rồi lại nhìn thật sâu vào đôi mắt Phong Nhã lạnh lùng nghiêm nghị. Một lúc lâu sau, rốt cục lại thở dài một cái, bất giác sờ lên túi Lưu Vân và quay đầu nhìn về phương hướng thôn nhỏ, nơi Tiểu vũ ở, trong lòng sinh ra vài phần lưu luyến và áy náy. Trong lòng tự nhủ, Tiểu Vũ, huynh không thể mang muội rời đi nữa rồi, mệnh của huynh giãy dụa đến nước này, đúng là vẫn còn bị buộc vào tuyệt cảnh, hứa hẹn sau này sẽ che chở muội nhưng hôm nay... . .
Thiệu Cảnh thở dài, im lặng nhìn vào đôi mắt Phong Nhã một lát, không nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu.
Đêm đen như mực, không có một chút màu sắc, vẻ mặt U Hồn cũng giống như màu sắc của màn đêm, u ám thê lương. Nếu như hai người này thật sự nhảy xuống Yêu Ma uyên thì hắn đúng là phẫn hận đến phát điên mất, ngẫu nhiên được nhìn thấy thiên cơ mười sáu tượng quẻ trong truyền thuyết thời kỳ thượng cổ, hưng phấn biết bao, vậy mà chưa kịp tìm hiểu huyền bí thì lại phải bất đắc dĩ nhìn nó bị chôn vùi ở trước mắt. Hai người này rõ ràng hắn không thể dễ dàng tha thứ nhưng tình hình hiện tại lại không thuận theo ý hắn, mạnh mẽ cướp đoạt cũng không được, dọa dẫm dụ dỗ cũng không thành, quả thực là vô kế khả thi. Trong lúc khẩn trương, hắn vừa định quát bảo hai người một nam một nữ kia ngưng lại.
Nào có thể đoán được nữ tử kia bỗng khẽ hé môi mỉm cười, nhìn thật sâu vào trong mắt Thiệu Cảnh, mặc cho gió lạnh thổi bay mái tóc đen tuyền rũ xuống bờ vai cùng vết máu loang lổ trên áo tơ trắng váy dài, nàng dịu dàng thì thầm một câu:"Không biết sinh tử, không biết âm dương, vì sao lại gặp nhau, đã có duyên thì sợ gì địa ngục?" Phong Nhã dứt lời đột ngột xoay người, hai tay mở ra, thả người xuống vực sâu vô tận, trong một chớp mắt trước khi nhảy xuống vực sâu, nàng vẫn ngoái đầu nhìn lại mỉm cười, má hồng đỏ thắm cô đơn.
Phảng phất sinh tử trong mắt nàng, là đạm mạc và mờ nhạt như vậy.
Phong Nhã quay người, tóc mây dài chạm qua khuôn mặt Thiệu Cảnh, một mùi thơm dịu dàng kín đáo thoảng vào mũi, Thiệu Cảnh quay đầu, trong khoảng khắc ấy, nàng ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười, lộ ra môi hồng đỏ thắm, ánh thật sâu vào trong óc, lúc này hắn mới chú ý tới, nữ tử Phong Nhã ấy lại xinh đẹp như vậy, hắn cũng chưa nhìn ngây dại qua nữ tử nào, bây giờ hắn mới biết, nữ tử ấy bất giác đã hấp dẫn ánh mắt của hắn, vì nàng liều mạng bước ra, vì nàng ngăn trở chùm tia sáng trắng, thì ra thực không phải cái gì nhận ân rồi báo, mà bởi vì mình không muốn rời xa.
Thiệu Cảnh tự giễu cười cười, thâm tâm thầm niệm lời Phong Nhã nói:"Duyên?" Niệm xong, nắm chặt Thuần Dương Kính, tay áo vung lên, quay người nhảy xuống vực sâu.
Trong bóng tối vô tận, lá rụng rơi tứ tung, từng cơn gió lạnh thổi qua vách đá cheo leo, chỉ còn lại U Hồn vội vã lao tới và oán độc rống lên một tiếng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK