Thiệu Cảnh nghe vậy thì chợt dừng lại rồi quay đầu nhìn ngó xung quanh để nhìn theo bóng dáng ông cụ kia nhưng hắn không tìm thấy gì cả. Một lát sau rốt cục xác định không tìm được thì hắn lại giơ chiếc gương lên để đánh giá một phen, nhưng cho dù hắn có tỉ mỉ xem xét như thế nào thì cũng chẳng tìm ra được manh mối gì cả, liền vất nó vào trong túi Lưu Vân rồi hậm hực trở lại Thiên Phong lầu.
Thiệu Cảnh ngẩng đầu lên nhìn thì sắc trời đã chuyển về trưa, đám đệ tử trong lầu đều đã dừng những công việc bận rộn để tất bật chuẩn bị ngồi ăn cơm trưa. Hắn nhẹ nhàng đi đến trước quầy rồi đá liên tục vào cái thùng đựng hàng, sau khi cái thùng bị đá một hồi thì có đầu heo của Tiểu Trư thò ra, miệng ụt ụt kêu hai tiếng kháng nghị, nhìn qua thì ánh mắt của nó vẫn còn mơ màng ngái ngủ chứ chưa tỉnh ngủ hẳn.
Thiệu Cảnh một tay xách Tiểu trư đặt vào trong ngực rồi nở một nụ cười quỷ dị, hắn thừa dịp mọi người không chú ý liền lặng lẽ chạy ra khỏi Thiên Phong lầu và hướng về phía tửu điếm Thanh Thủy Các. Thiệu Cảnh vừa đi trên phố vừa suy nghĩ xem đám linh thạch còn lại nên xài như thế nào cho ổn, ngoài ra còn suy nghĩ xem cần phải mua bao nhiêu lá bùa để tập khắc phù mấy thuật pháp cấp thấp cho thuần thục.
Thiệu Cảnh còn chưa đi vào tiểu điếm Thanh Thủy Các thì đã thấy có rất nhiều vị khách đang đứng mua sắm, hỏi han đủ thứ ở trước quầy, xem ra sinh ý hôm nay của tiểu điếm Thanh Thủy Các náo nhiệt hơn hẳn thường ngày, sự náo nhiệt này có chút kỳ lạ. Hắn nghiêng đầu nhìn ngó thì thấy có bảy tám vị khách vẫn phải đứng chờ chưa được hỏi đến còn Tạ chưởng quỹ thì đang bận rộn chết đi được, vẻ mặt vui vẻ không ngừng tươi cười mời chào khách hàng. Thiệu Cảnh nhìn thấy sinh ý của tiểu điếm Thanh Thủy Các quá náo nhiệt và chưởng quầy không có thời gian để ý tới mình liền lắc đầu rồi ra ngoài đi dạo tới đám phường thị khác. Ai ngờ sinh ý của các tiểu điếm cửa hàng ở các phường thị khác lại náo nhiệt chẳng kém gì chỗ này, hắn đi một vòng, rơi vào đường cùng rồi lại trở về tiểu điếm Thanh Thủy Các.
Khi Thiệu Cảnh không biết mình đã đứng đợi bao lâu rồi thì rốt cục cũng tìm được cơ hội lại gần quầy hàng, Tạ chưởng quỹ nhìn thấy Thiệu Cảnh sắp tới gần thì chợt nở một nụ cười rồi chạy ra đón chào, cười nói:"Quý khách là ngươi à, mấy ngày rồi không thấy ngươi rẽ vào tiểu điếm này nữa nha, chắc là hôm nay ngươi lại muốn cầm cố vật gì tốt đúng không?"
Thiệu Cảnh nhìn ngó đám khách hàng ở xung quanh rồi nói:"Hôm nay là tới mua ít đồ thôi."
"Không biết hôm nay quý khách muốn mua thứ gì." Tạ chưởng quỹ cười nói.
Thiệu Cảnh nói:"Tờ bùa màu xanh lá."
Tạ chưởng quỹ nhìn Thiệu Cảnh bằng ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc bởi vật này bình thường chẳng mấy khi có người chịu bỏ tiền ra mua, chỉ có một vài thuật sĩ hiếm hoi mới thỉnh thoảng tới mua một ít mà số lượng mua sắm cũng không nhiều . Thiệu Cảnh cùng lắm chỉ là một hài tử chưa đến hai mươi tuổi mà thôi, sao lại muốn mua đồ vật như lá bùa này? Chỉ có điều đã có người mua thì kiểu gì cũng muốn bán được nhiều, Tạ chưởng quỹ cười cười nói:"Người mua vật như lá bùa thường không nhiều, không biết quý khách muốn mua bao nhiêu ?"
Thiệu Cảnh ngẫm nghĩ một lát rồi nói:"Năm viên linh thạch, chưởng quầy có thể bán bao nhiêu?"
"Ồ, mười lá nhé, quả thật là mức giá này rồi." Tạ chưởng quỹ đáp.
"Mười một lá, như thế nào?"
Tạ chưởng quỹ nghe vậy liền cười ha ha và nói:"Quý khách cứ đùa, mặc dù người biết dùng và mua lá bùa không nhiều lắm nhưng tài liệu chế tạo lá bùa màu xanh tuyệt không phải vật tầm thường, chắc hẳn quý khách cũng biết điều này chứ, vì vậy với năm viên linh thạch thì quý khách chỉ có thể mua được mười lá mà thôi."
Thiệu Cảnh vừa ngẫm nghĩ vừa liếc nhìn sắc mặt của chưởng quầy, cười nói:"Ta có thể mua mười lá nhưng chưởng quầy phải đánh giá cho ta một vật, được không?"
Tạ chưởng quỹ suy nghĩ một lát rồi nói:"Được, vậy ngươi đem vật của ngươi cho lão hủ xem một chút đi, có điều nhãn lực của lão hủ chắc chắn không thể bằng mấy vị trưởng lão trong tông môn đâu, ta không thể khẳng định mình có thể nhìn ra được gì hay không được.
Thiệu Cảnh cười nói:"Cái này không phải sự tình đáng ngại như vậy." Hắn dứt lời liền thò tay vào túi Lưu Vân lấy Âm Dương Kính và đưa cho Tạ chưởng quỹ.
Tạ chưởng quỹ tiếp nhận chiếc gương liền nâng lên hạ xuống xem xét tường tậm một lúc lâu thì nhíu mày một cái rồi nói:"Vật này nhất định không phải vật tầm thường, chỉ có điều cả cuộc đời lão hủ chưa được gặp qua loại vật liệu như thế này bao giờ, lại thêm quẻ càn và bức họa Thái Cực đồ thì.... trong đó không có hào nào thuộc quẻ tượng thuần âm, hơn nữa nhìn sơ qua lại có một cảm giác quỷ dị khó nói lên lời. Lão hủ nghĩ nó là đồ tốt, chỉ là lão hủ đã cố gắng nhưng tài đức có hạn nên không thể tìm hiểu được bí mật của nó là như thế nào."
Chưởng quỹ dứt lời liền đưa chiếc gương trả lại cho Thiệu Cảnh, ngập ngừng một thoáng rồi hỏi:"Xin hỏi quý khách, vật này từ đâu mà đến?"
Thiệu Cảnh nhíu mày nói:"Chuyện này..."
Tạ chưởng quỹ nhìn thấy mặt Thiệu Cảnh lộ vẻ khó xử liền ha ha cười nói:"Lão hủ nhiều lời rồi. Đây là mười lá bùa màu xanh mà quý khách cần, quý khách cầm lấy và đếm lại đi." Tạ chưởng quỹ vừa nói vừa lấy ra mười tờ phù màu xanh lá từ một bên quầy và đưa cho Thiệu Cảnh.
Thiệu Cảnh nhận lấy mười lá bùa rồi lấy ra năm viên linh thạch giao cho Tạ chưởng quỹ, sau đó hắn bất chợt quay đầu nhìn qua bốn phía và nói:"Hôm nay sinh ý của Thanh Thủy Các náo nhiệt thật đấy, chắc hẳn chưởng quầy đã kiếm được không ít thứ tốt rồi nhỉ, nói sơ qua đi, nếu có thứ ta cần thì ta sẽ bỏ thêm tiền ra mua.
Tạ chưởng quỹ cười ha ha, nói:"Việc buôn bán mấy ngày nay quả thật không tệ, chỉ là hầu như mấy vị khách này chỉ mua một ít đan dược tài liệu gì đấy chứ không có người nào cầm cố được vật gì tốt cả."
Tạ chưởng quỹ nói xong thì nét vui vẻ trong nụ cười bị nhạt đi rất nhiều, ông thở dài một hơi rồi nói:"Gần đây việc buôn bán của mấy cửa hàng như chúng ta đã tốt hơn trước rất nhiều rồi, chỉ là không biết đây có phải dấu hiệu là điềm chẳng lành không. Than ôi, lão hủ thấy quý khách cũng phải lăn lộn trong Tiểu Hồ thành, còn thường xuyên chiếu cố việc buôn bán của bổn điếm, lão hủ coi như là gương mặt thân quen rồi, vì vậy lão hủ muốn đề tỉnh quý khách một câu này, gần đây tình hình trong Tiểu Hồ thành không còn yên ổn, có lẽ quý khách nên tạm thời rời đi nơi khác một thời gian thì tốt hơn."
Thiệu Cảnh nghe được chuyện đó thì rất lấy làm kỳ liền nghi hoặc hỏi:"Xin chưởng quầy hãy nói rõ hơn?"
Tạ chưởng quỹ nhìn ngó xung quanh rồi hạ giọng nói nhỏ:"Bởi vì gần đây có tin động phủ của cổ tu mới xuất thế ở dưới chân núi của Huyền Thiên tông. Lão hủ cũng không biết vì sao tin tức động phủ của cổ tu mới xuất thế lại bị lan truyền nhanh chóng như vậy, tin tức bị truyền đi cực kỳ nhanh, thậm chí còn bị một số kẻ đồn đại linh tinh, phóng đại trắng trợn và thêu dệt rất nhiều kỳ chuyện, nói rằng vị cổ tu ấy cất giấu rất nhiều trọng bảo quý giá trong động phủ, tin này vừa truyền ra chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã thu hút tới đông đảo thế lực cùng đám tán tu liều mạng. Theo lão hủ phỏng đoán thì giờ phút này bất kể là bảy đại môn phái trên vùng đất Vạn Yêu Cốc hay những thế lực chi nhánh của ma giáo nhất mạch ngày xưa đều đã tụ tập lại ở trong Tiểu Hồ thành. Tất cả bọn chúng đều đã sắp xếp tai mắt chật kín trong Tiểu Hồ thành rồi, quả thực là cảnh ngư long hỗn tạp khuấy động mạch nước ngầm. Sáng hôm nay lão hủ đã thấy một ít tu sĩ đạo hạnh không cao, lại không muốn rước họa vào thân nên đã lục tục kéo nhau đi khỏi Tiểu Hồ thành hết rồi, lão hủ thấy quý khách hay là cũng nên rời khỏi chỗ thị phi này thì hơn."
Chưởng quỹ nói xong lại thở dài:"Những thế lực như bọn hắn tranh đoạt với nhau lẽ ra không hề liên quan tới bọn ta, nhưng biết làm sao được ..., chỉ mong là bọn chúng có tranh đoạt thì cũng tuyệt đối đừng kéo đến đây mà phá hủy mấy cửa hàng nho nhỏ này, ài."
Thiệu Cảnh khẽ giật mình, hắn không thể tưởng tượng được chỉ mấy ngày không xuống núi mà tình hình trong Tiểu Hồ thành xảy ra nhiều chuyện như vậy. Chỉ là tin tức động phủ của cổ tu này rõ ràng đã bị Huyền Thiên tông đặt ra tầng tầng phong tỏa, người bên ngoài cùng lắm thì chỉ biết có động phủ xuất thế chứ làm sao biết được những tình huống hoàn toàn xác thực như vậy. Hôm nay tin tức có thể bị truyền nhanh như vậy chắc chắn có kẻ ở trong bóng tối giở trò. Thiệu Cảnh nghĩ đến đây thì không khỏi cau mày, trong lòng chập chờn cảm giác lo lắng không an, không phải vì lo lắng Huyền Thiên tông gặp phải biến cố gì mà là lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình, dù sao bất cứ việc nào xảy ra mấy ngày gần đây đều uy hiếp đến mạng nhỏ của mình, tình hình trước mắt lại thay đổi như mặt nước ngầm bắt đầu khởi động, làm không tốt thì chính mình sẽ thành vật hi sinh trong cuộc tranh đoạt giữa các thế lục."Xem ra tình thế không tốt lắm, ta phải nắm chắc thời gian rồi nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này."Thiệu Cảnh âm thầm thì thầm.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK