Mọi người cùng nhìn về phía Thanh Hà trưởng lão khiến cho cả đại điện nhất thời tĩnh lặng như ve sầu ngủ đông, chưởng môn cau mày, chậm rãi nói:"Đúng là Thiên Âm môn."
"Thiên Âm môn?" Thanh Dương trưởng lão giọng tỏ vẻ nghi ngờ, không hiểu nói:"Huyền Thiên tông chúng ta và loại tà môn ma đạo như chúng đâu có thù hận gì, sao lần này lại gây chuyện lớn như vậy được?"
Thanh Hà trưởng lão lạnh lùng nói:"Không vì gì khác, chắc chắn là vì thanh linh khí Xích Tâm Bát của con trai ta. Bọn chúng nhìn thấy bảo vật nổi lòng tham nên hành hung con trai ta rồi giết nó, chỉ là trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn nên bọn chúng bị bại lộ hành tung."
Thanh Dương trưởng lão nhướng mày, chậm rãi nói:"Theo ta được biết, Thiên Âm môn chính là tàn dư của bè lũ ma giáo nhất mạch ngày xưa, tu tập đều là công pháp âm độc và tà đạo mà lại còn có am hiểu rất cách sử dụng độc thuật kỳ lạ nhưng môn phái này chỉ là một phái tầm thường, không phải là một thế lực lợi hại trong vùng đất Vạn Yêu Cốc này. Chỉ là Thiên Âm môn khá thần bí thường chỉ ở nơi hang sâu núi hiểm nào đó và chúng ta không thể tìm được tung tích của bọn chúng, vì vậy chúng mới có thể kéo dài hương khói ở vùng đất này. Thế nhưng mấy năm gần đây cũng không nghe nói chúng tạo được thanh thế gì, thậm chí còn không nghe thấy người của bọn chúng xuất hiện ở đây, ta cứ tưởng bọn chúng biết điều chịu sống yên phận rồi, thật không thể tưởng tượng chúng lại dám chủ động tấn công đệ tử của Huyền Thiên tông ta để giết người đoạt bảo ."
Thanh Hà trưởng lão vừa nghe đến đây, nhất là sau khi bốn chữ giết người đoạt bảo vừa kết thúc thì ánh mắt của ông bừng lên sát ý rõ rệt, ánh mắt ấy thê lương đau khổ vô cùng.
Mọi người nghe chưởng môn chân nhân nói xong đều kinh ngạc và rất tức giận, Thanh Hà trưởng lão nhìn thấy sắc mặt của mọi người liền đột ngột đứng dậy, lạnh lùng nói:"Yêu ma dám phạm người của phái ta khác nào coi thường Huyền Thiên tông kém cỏi không người, đệ khẩn cầu chưởng môn sư huynh nhanh chóng quyết đoán, toàn lực tru diệt Thiên Âm môn."
"Thanh Hà sư huynh nói có lý, tà ma ngoại đạo dĩ nhiên lại dám khi dễ người của Huyền Thiên tông, chúng ta không thể để yên chuyện này được được, phải tru diệt chúng đến người cuối cùng mới an ủi được vong linh người đã khuất." Chúng trưởng lão phụ họa nói.
Thanh Phong chân nhân nhíu mày, bàn tay khẽ mở ra áp lên hai thành ghế, chậm rãi nói:"Chư vị an tâm một lát đừng vội, hãy nghe ta nói một lời. Bây giờ vô danh động phủ của cổ tu vừa xuất hiện, chúng thế lực tông môn xung quanh sớm đã quan sát môn phái chúng ta từ lâu, chắc hẳn Thiên Âm môn cũng đang ngấp nghé nhìn trộm ở trong nhóm này. Hơn nữa chư vị xuống nhìn xem, mấy ngày gần đây đã có rất nhiều thế lực tập trung ở Tiểu Hồ thành nằm dưới chân dãy núi của chúng ta, những thế lực này từ ba đại thế gia trong Bạch Hổ thành cho đến thế hệ lũ gà đất chó con đều nhìn vô danh động phủ của Huyền Thiên Tông chúng ta mà thèm nhỏ dãi, chúng ta không thể tập trung nhân lực khỏi một tấc vuông đất của Huyền Thiên tông được, vì như vậy sẽ tạo thời cơ cho đám thế lực chực chờ ở bên dưới tiến vào làm loạn. Hôm nay chúng ta cần lấy đại cục làm trọng, cẩn thận xuy sét mọi việc mới là kế sách tốt nhất. Về phần Vệ sư điệt đã khuất, chúng ta cần bàn bạc kĩ hơn."
Thanh Hà trưởng lão nghe vậy thì máu nóng chạy lên não, hắn không thể nghĩ tới Thanh Phong chưởng môn lại có thái độ như vậy với chuyện của con hắn:"Chưởng môn sư huynh, đây là ý gì? Chẳng lẽ thù giết con trai Vệ Trọng của ta lại phải nhịn như vậy?" Thanh Hà trưởng lão cả giận gầm lên, ngữ khí của ông nặng nề lộ rõ ý tứ bất mãn với quyết định của chưởng môn Thanh Phong, chuyện đó diễn ra ngay trước mắt mọi người nên không thể nghi ngờ là đã vạch trần da vặt của chưởng môn Thanh Phong chân nhân, biết vậy nên lập tức không có người nào dám nói nữa.
Thanh Phong chưởng môn nghe thấy Thanh Hà trưởng lão gầm lên thì tức giận hiện rõ trên mặt, khóe mắt ông run rẩy nhẹ nhưng rồi lại hé miệng nở một nụ cười quỷ dị, sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh hàng ngày rồi thản nhiên nói:"Chúng ta tự nhiên là phải trả thù cho Vệ sư điệt nhưng không phải là lúc này, bởi việc của Vệ sư điệt không quan trọng bằng cổ tu động phủ, việc này sau này chậm rãi nghị sự lại cũng không muộn. Đợi sau khi Huyền Thiên tông hoàn toàn khống chế được cổ tu động phủ thì chúng ta từ từ tru diệt Thiên Âm môn cũng không muộn."
Thanh Phong chưởng môn nhìn về mọi người, ông chậm rãi nói:"Việc có thể làm ngày hôm nay là chúng ta nên sai phái thám tử trong tông môn đi truy lùng khắp nơi, âm thầm điều tra những sự vật và tu sĩ có liên quan với Thiên Âm tông, sau khi điều tra được một thời gian, đợi đến khi có những tin tức đáng tin cậy truyền về thì lúc đó chúng ta sẽ động thủ một lần hoàn toàn quét sạch bè lũ đám tà môn ma đạo, lúc ấy tru diệt mới có hiệu quả thực sự."
Thanh Phong chưởng môn dừng một lát, ông lướt mắt nhìn mọi người rồi mạnh mẽ vung cây phất trần lên và tiếp tục nói:"Trước mắt chúng ta phải đồng tâm hiệp lực ổn định đại cục, để cho đám thế lực đang nhìn trộm ở dưới chân núi biết Huyền Thiên tông chúng ta không phải là kẻ dễ bắt nạt, như vậy bọn họ sẽ phải biết khó mà lùi, tự động tản đi, không công mà tự phá, đến lúc đó chỉ đợi thời cơ chín muồi, chúng ta sẽ đi tru diệt Thiên Âm môn báo thù cho Vệ sư diệt! Chư vị nghĩ thế nào?"
Mọi người quay mặt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ không thể tưởng tượng được vì việc Vệ Trọng bị người sát hại lại bị Thanh Phong chưởng môn lờ đi như vậy, việc ấy chìm xuồng như viên đá chìm xuống đáy biển sâu không còn nhấc được chút sóng gió nào trong đôi mắt sâu sắc của chưởng môn. Hình như trong mắt chưởng môn thì việc Vệ Trọng bị sát hại chỉ là chuyện bình thường, không quan trọng bằng cổ tu động phủ nên ông chỉ nói một câu đại cục làm trọng qua loa rồi gác việc này lại phía sau.
Giờ phút này Thanh Hà trưởng lão mặt sa sầm xuống như màu đất, đen sầm lại như bị hút hết màu máu, dĩ nhiên trong nội tâm của ông giờ này giận dữ và đau khổ không thể kiềm chế được lên bực mình vỗ xuống ghế, cười lạnh nói:"Cái gì mà đại cục làm trọng, rõ ràng là ngươi nói lời qua loa tắc trách."
Thanh Hà trưởng lão dứt lời phẩy tay áo bỏ đi, âm thầm nói trong lòng:"Sư huynh tốt của ta, tâm cơ lòng dạ của người càng ngày càng cay sâu như thế, bây giờ ngươi nắm được quyền hành trong tay lại không quan tâm tới tử thù của lão phu, ngay cả con trai ta chết mà ngươi cũng không chịu phái lấy một người, thật không nghĩ ngươi lại nghi kị ta như vậy, được rồi, vậy thì ngươi cũng đừng trách ta dùng thủ đoạn tàn nhẫn."
Đoạn Thiên Lý đi sát theo sau trưởng lão mà mồ hôi lạnh ứa ra không ngừng, sắc mặt âm thầm không nói lên lời. Hắn nghĩ tới buổi nói chuyện với Thanh Hà trưởng lão trong trà thất bên trên Thiên Phong lầu mà run hết cả hàm răng và chau mày lại, bởi vì hắn biết rõ chuyện gì sắp xảy ra, cái chết của Vệ Trọng đã khiến việc này bị đẩy xa đi quá nhiều.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK