Mục lục
[Dịch] Tru Tiên II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhưng mà cảnh tượng hiện ra trước mắt lại không phải là trận đại chiến thảm thiết. Thiệu Cảnh chỉ cảm thấy không khí quanh người càng lúc càng giá lạnh. Ngọn lửa tím bùng cháy từ pháp bảo trong tay Phong thần càng bốc cháy rừng rực thì không khí càng thêm giá rét, cuối cùng đúng là đã kết tinh thành những bông tuyết trắng bay phất phơ trên bầu trời trên vùng đất u tối, bông tuyết lặng lẽ bay và lặng lẽ rơi xuống đất, chẳng biết từ lúc nào bốn bề chung quanh con yêu thú đã xuất hiện vô số tảng băng trùy khổng lồ, chẳng biết từ lúc nào bốn cái chân sắt đã bị kết lại trong tầng tầng băng đá dầy đặc, không thể nhúc nhích.

Vụt vụt vụt...., tiếng băng trùy xé gió điên cuồng nhanh như sấm sét đánh xuống người con yêu thú mà không hề có điềm báo trước. Con yêu thú không thể phản kháng đành phải đứng im chịu đựng rừng băng trùy khổng lồ phô thiên cái địa giáng vào người, một bổ lại một bổ, một đâm lại một đâm.

Trong giây lát, trong trời đất không còn tiếng vang, yên tĩnh như thuở ban đầu, con yêu thú hoàn toàn bị bao phủ ở bên trong rừng băng trùy bén nhọn, sắc như đao như kiếm, sau một lúc lâu thì rốt cục đã không thể cử động được nữa. Tuyết Diên cau mày và chậm rãi thu hồi Bạch Vũ, nàng không lường trước được cảnh tượng này, con yêu thú đã dễ dàng bức lui đợt tấn công của nàng nhưng lại phải chết dưới một kích của Phong thần, mà nó chẳng có lấy một chút cơ hội để phản kháng.

Mưa tuyết vẫn còn rơi lả tả, ngọn lửa tím vẫn còn bùng cháy trên tấm gương trong tay Phong Thần.

Tĩnh lặng, tĩnh lặng đến kỳ lạ, ngay cả Phong Thần cũng cảm thấy lẽ ra bầu không khí không nên tĩnh lặng như vậy, trời đất tĩnh lặng đến mức dù là một tiếng vang nhỏ cũng bị phóng đại đến vô hạn, tiếng một giọt nước mắt rơi xuống đất lặng lẽ vang lên, trong bụi cỏ vang lên một giọng nói khàn khàn:"Tiểu Trư." Phong Thần thuận thế nhìn về phía giọng nói vừa truyền đến.

"Ai?"

Thiệu Cảnh lau đi dòng nước cay cay ngân ngấn ở khóe mắt rồi chậm rãi đi ra khỏi bụi cỏ, sự phẫn nộ và oán độc ngập đầy trong mắt. Chẳng bao lâu sau khi tửu quỷ sư phó mà hắn từng nương tựa qua đời trong lặng lẽ, tay cầm hai bàn tay lạnh như băng thì nam từ này vẫn chưa từng đau lòng như thế, đều chưa từng lưu lại một giọt nước mắt đau buồn. Nhưng mà, hắn nhìn vào con yêu thú không còn cử động được trong đám băng trùy mà rốt cuộc vẫn không thể dấu hết nỗi bi thương.

Phẫn nộ khiến cho đầu óc của hắn bị hôn mê, hắn bước dằn từng bước một ra khỏi bụi cỏ, nhìn thẳng vào hai nữ tử đạo hạnh xa xa phía trên, lạnh lùng nói:"Vì cái gì, vì sao phải giết nó?" Dứt lời, hắn lại bước từng bước lại gần đụn băng chồng chất không biết bao nhiêu tầng.

Phong Thần cất lên thanh âm lạnh lùng hòa vào trong gió và mưa tuyết rét lạnh:"Ngươi là ai?"

Nam tử dùng bước lại, lãnh đạm nói:"Đồng bạn của nó." Nam tử dứt lời liền quay đầu lại, cay đằng nhìn về phía Phong Thần, đôi mắt đỏ tụ máu, hai nắm đấm siết lại thật chặt, móng tay đâm vào trong da thịt, một dòng máu tươi lặng lẽ chảy ra từ giữa những đầu ngón tay. Phong Thần nhìn ánh mắt oán độc của nam tử mà khẽ chau mày.

Nam tử quay đầu, tiếp tục đi về phương hướng của Tiểu trư, trong miệng thì thầm một âm thanh yếu ớt:"Thực xin lỗi, Tiểu trư, ta không biết vì sao ngươi lại biến thành hình dạng này nhưng tất cả là vì ta không bảo vệ được cho ngươi, mới để ... ..."

Lời còn chưa dứt thì Thiệu Cảnh khẽ giật mình, ngây dại đứng nguyên một chỗ mà đôi mắt cứng đờ nhìn chằm chằm về phía trước.

Không hề có dấu hiệu, một luồng khói đen chậm rãi tràn ra men theo khe hở của băng trùy, ở giữa xem lẫn ngọn lửa màu đỏ thẫm, mà dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tầng băng trùy đang bị hòa tan rất nhanh bởi sự ăn mòn của luồng khói đen này, tới cuối cùng, bất thình lình con yêu thú vừa rồi lại xuất hiện lần nữa ở ngay trước mặt ba người, đúng là lông tóc không tổn hao gì, luồng khói đen cũng như ngọn lửa trên người càng lúc càng ngập ngụa, ngọn lửa trong mắt nó còn bùng lên nóng bỏng, mãnh liệt hơn lúc trước.

Ba người cả kinh, còn chưa chờ bọn hắn hồi phục lại tinh thần thì đã nghe thấy con yêu thú rống lên một tiếng điên cuồng, làm ra tư thế chuẩn bị tấn công, ngọn lửa trong đôi mắt lập tức bay vọt lên và nhìn về phía Phong Thần.

Thân thể Phong Thần cứng đờ, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào ngọn lửa bùng cháy trong đôi mắt của nó mà thân thể đột ngột run rẩy, trong mắt bỗng dưng nổi lên vầng sáng màu tím chói lòa, tình hình càng lúc càng thêm nghiêm trong.

Tuyết Diên phát giác được điều gì không đúng vội lướt đến bên người Phong Thần, gào lên:"Phong Thần đại nhân? Người làm sao vậy?"

Phong Thần không hề phản ứng lại tiếng gào lên của nàng, cứ như vậy mà nhìn thẳng vào con yêu thú ở trước mặt, vầng sáng màu tím trong mắt càng lúc càng chói lọi, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, so sánh với Phong thần thì bộ dáng của Tiểu Trư cũng như vậy, một người một thú gắt gao đối mặt, trong mắt ngọn lửa màu tím và hỏa diễm màu đỏ ầm ầm bùng lên.

Thời gian dần qua, phạm vi một trượng xung quanh hai bên đều chầm chậm bị ngọn lửa màu đỏ và hỏa diễm màu tím bao phủ, ngọn lửa bủa vây xung quanh thân thể hai người, điên cuồng bốc cháy, Tuyết Diên và Thiệu Cảnh vội vàng lui lại mấy trượng dưới sự kinh hoảng, trong mắt lộ vẻ sợ hãi không nói lên lời.

Hai bên vẫn đối đầu nhau bằng một loại phương thức khó hiểu như vậy không biết qua bao lâu. Theo thời gian dần trôi qua, sắc mặt Phong Thần tái nhợt như tờ giấy, ngọn lửa màu tím bùng cháy trong đôi mắt và bủa vây xung quanh mình nhỏ đi rồi bị nhạt dần. Tiểu Trư đứng trước mặt nàng cũng bị như vậy, khói đen và ngọn lửa đỏ dần dần bị tiêu tan.

Vị kỷ, bỗng dưng chỉ thấy hai mắt của Phong Thần và Tiểu Trư đồng thời bị nhắm chặt lại và hai bên lại đồng thời ngã xuống. Phong Thần giãy dụa rồi đứng dậy, thời điểm Tiểu Trư ngã xuống mặt đất thì đột nhiên bị thu nhỏ lại, biến thành con heo nhỏ nhu nhược như lúc ban đầu, nó nằm im trên mặt đất mà không biết sinh tử ra sao.

Yết hầu Thiệu Cảnh giật giật, hắn vừa mới tỉnh lại từ trong kinh hãi, tinh thần dần dần phục hồi sau khi nhìn thấy một màn quỷ dị, đang định lại gần ôm lấy Tiểu Trư.

Xa xa, một luồng ánh sáng chói lọi màu trắng hiện lên, chỉ thấy một mũi tên ánh sáng bắn về phía Tiểu Trư nhanh như sét đánh không kịp bưng tai.

Phong Thần, Thiệu Cảnh thoảng qua giây phút thất thần đều giật mình, đồng tử lập tức trợn to, đồng thời hô lớn:"Đừng."


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK