Tô Thanh Dung ngẩng đầu lên nhìn đám huyết long đang bay lượn trên bầu trời xa xôi, khẽ cau mày, âm thầm cất kỹ hai mảnh vỡ và cười nhạt một tiếng, oán hận thì thầm:"Thánh Linh Cung, Thiên Âm Môn, nợ máu của sư phụ, sớm muộn các người cũng phải trả."
Lúc này đã tới giờ sửu, đột nhiên một con cự long đột ngột lao từ dưới huyết trì bay lên bầu trời, gầm thét một hồi rồi gia nhập vào bầy tám con huyết long đang bay quấn bện vào nhau. Sau khi con huyết long thứ chín gia nhập vào bầy rồng thì nhất thời huyết quang bùng lên chói lọi, rốt cục hình dáng hư ảo như có như không của một chiếc đại đỉnh ở giữa chín con rồng cũng hiển hiện rõ ràng từng chi tiết.
"Cửu Long Hóa Đỉnh" Hai tay Tam Đài run rẩy, hắn khó có thể ngăn chặn sự hưng phấn trong lòng, kích động nói.
Cửu Long Hóa Đỉnh đã thành, đám đệ tử Thiên Âm Môn ánh mắt tràn ngập hung tàn đang đứng dưới tế đàn lập tức chỉnh tề khom người xuống, quỳ sát bên dưới tế đàn.
Vị kỷ, đại đỉnh càng hiển hiện rõ ràng thì chín con huyết long quấn bện càng mờ hơn và dần dần biến mất, rốt cục không còn nhìn thấy chút bóng dáng nào, chỉ còn chiếc đại đỉnh phiêu phù ở trong không trung, tràn ra biển máu nhuộm đỏ bầu trời đêm.
Mà thời điểm chín con huyết long biến mất trên bầu trời thì bốn vị trưởng lão của Thiên Âm Môn đang đứng trên tế đàn bỗng dưng đồng loạt thu hồi thủ ấn, sắc mặt tái nhợt, không kịp thở đã ngã bịch xuống đất, đúng là bị thoát lực mà ngất đi. Mà Bạch Hổ ấn cắm vào tế đàn lúc trước đã sớm bị nứt toác khi đại hỉnh hiển hiện trên bầu trời, cuối cùng hóa thành mạt bụi, tan vào hư vô.
Đôi mắt Tần Lãng nhìn chằm chằm vào đại đỉnh mà kích động không thôi, nhảy lên tế đàn, trong mắt ngập đầy máu đỏ, không khỏi cười ha hả, nói:"Bạch Hổ ấn đã bị cởi bỏ, rốt cục cũng đã cởi bỏ được ba ấn trong bốn ấn, Phục Long Đỉnh cuối cùng cũng sắp nằm ở trong tay Thiên Âm Môn ta rồi."
Sau khi việc tế tự hoàn tất không lâu thì luôn luôn hiện ra biến hóa rõ ràng. Dãy núi Thiên Thanh Sơn thuộc địa bàn của Huyền Thiên tông lập tức bị rung động uỳnh uỳnh rồi mới trở lại bình thường. Mà lập tức cũng có vầng sáng lóe ở trên bầu trời, một cái đồ vật hư ảo màu đỏ như máu tươi đó bay trên bầu trời đêm, như ẩn như hiện như ảo ảnh, nhìn kỹ hình dáng của nó thì đúng là một cái đại đỉnh, mà ở chung quanh cái đại đỉnh lại có chín con rồng khổng lồ bay vờn quanh, thanh thế kinh người. Đám đệ tử đứng ở trên trạm canh gác buổi đêm nhìn thấy đều cả kinh:"Đây không phải là dị tượng mới xuất hiện vài ngày trước ư, sao đêm nay lại xuất hiện."
Sau một hồi chấn động thì cảnh tượng hư ảo chín con huyết long bay vờn quanh đại đỉnh trên bầu trời đêm dần dần biết mất, chỉ trong chốc lát đã tan biến như bông phù dung sớm nở tối tàn, tan mất không còn nhìn thấy gì nữa. Chỉ là không có người chú ý tới, nơi dị tượng xuất hiện chính là bên trên bầu trời của tòa động phủ cổ tu mới xuất thế không lâu trước đây.
Xa xa, Thanh Phong đang mặc áo đạo bào đứng trên đỉnh một tòa đại điện, đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn qua bầu trời đêm xa xa, không khỏi cau mày, âm thầm nói:"Không hiểu cái dị tượng này đến tột cùng có bí mật gì."
Lúc này, một đạo nhân ảnh xuất hiện sao lưng hắn, khi đi đến sau lưng Thanh Long thì cung kính nói:"Sư phụ." "Đệ tử... ..."
Thanh Phong khoát tay chặn lại, cắt ngang lời Nhậm Hào rồi thở dài một cái, nói:"Nhậm Hào, ngươi nghĩ vì sao cái dị tượng này lại xuất hiện hai lần ở trên bầu trời của Huyền Thiên tông?"
Nhậm Hào im lặng một lát, ngẫm nghĩ rồi chắp tay nói:"Dị tượng xảy ra liên tục tất có họa phúc, chỉ là việc họa phúc này chỉ xảy ra ở trong sớm tối, đệ tử suy nghĩ không thấu đáo, không dám nói bừa."
Thanh Phong cau mày, xoay người lại nói:"Cổ tu động phủ xuất thế, trong đó tất có trọng bảo, hôm nay tất cả các thế lực ở nơi này đều đã biết chuyện và theo gió mà đến, nhìn chằm chằm vào Huyền Thiên tông, thực đúng là khó mà liệu được họa phúc." Thanh Phong dừng một lát, lại nói:"Ngươi có hiểu vì sao đám thế lực ngư long hỗn tạp chờ ở dưới núi lâu rồi mà vẫn không dám làm ra chút dị động nào không?"
Nhậm Hào lắc đầu, đáp:"Đệ tử không biết, xin sư phụ chỉ rõ."
Sắc mặt Thanh Phong sa sầm xuống, nghiêm nghị nói:"Bọn chúng đang đợi."
"Đợi?" Nhậm Hào nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy, bọn chúng chờ đợi tới lúc có người động thủ trước thì mới thừa dịp ùa lên."
Nhậm Hào cả kinh, cau mày, hỏi:" Chúng ta phải làm như thế nào bây giờ?"
Thanh Phong cười nhạt, nói:"Một chữ, nhẫn, ung dung bình thản, im lặng theo dõi kỳ biến, cố thủ sơn môn, ngoảnh mặt làm ngơ với đám thế lực đang tụ tập ở dưới núi, không quan tâm dù bọn chúng có làm trò khỉ gió gì để khiêu khích, cũng không được phát sinh xung đột với bất kỳ một thế lực nào. Chỉ cần không có người động thủ trước thì Huyền Thiên tông sẽ vững như bàn thạch, ổn như Thái Sơn, chỉ cần nhẫn được qua khoảng thời gian này thì bọn chúng sẽ phải tán đi. Mà đến lúc đó, Huyền Thiên tông chúng ta có thể có được cổ tu động phủ, hoàn toàn độc hưởng.
Nhậm Hào nhãn châu xoay động, nhẹ gật đầu cười nói:Sư phụ anh mình, đệ tử biết phải làm sao rồi." Nhậm Hào ngẫm nghĩ một chút, sắc mặt âm thầm hẳn, lại nói:"Vậy đám người đột nhiên biến mất trong tông là huynh muội Tạ Vân Long, Tô Thanh Dung, còn có tên Thiệu Cảnh chặn giết hai vị sư đệ Lục Thường, Diêu Tín thì cần phải truy cứu như thế nào, chẳng lẽ cũng nhẫn rồi bỏ qua sao?"
Da mặt Thanh Phong giật giật, lãnh đạm nói:"Việc này thật là kỳ lạ, mấy người đó đều có quan hệ với cái chết của Vệ Trọng, nếu ta đoán không sai thì lý do bọn chúng bỏ trốn bảy tám phần mười là để chạy tội, tránh né sự truy tra của Thanh Hà. Chỉ là hình như tên Thiệu Cảnh này có chút bí mật ở bên trong, suy đoán không ra, không biết hắn ẩn náu ở Huyền Thiên tông để làm gì, mà quan trọng hơn là, người của Bạch gia đang tìm kiếm hắn, chắc chắn hắn không phải là kẻ tầm thường." Thanh Phong dứt lời, mắt quét ngang, lại nói:"Những sự tình này để sau hãy tính, so sánh với đại cục thì những sự tình này chỉ là việc nhỏ. Đợi nhẫn qua thời khắc nguy cơ tứ phía, mạch nước ngầm bắt đầu khỏi động thì chúng ta lại toàn lục truy tra những người này, bắt về tính sổ."
Nhận Hào nhẹ gật đầu, đáp:"Vâng."
Thanh Phong xoay người nhìn lên bầu trời sâu thăm thẳm như có điều suy nghĩ, một lát sau lại nói:"Mặt khác, chủ động đem sự tình mấy người bỏ trốn này báo cho Thanh Hà biết, cũng nói cho hắn biết chúng ta án binh bất động. Hắn cực kỳ bênh vực thằng con của mình, ta quả thật là rất muốn nhìn xem sau khi nghe được tin mấy người này trốn tội thì hắn sẽ có phản ứng gì."
"Vâng." Nhậm Hào lại đáp lời.
Thanh Phong khoát khoát tay, không nói thêm gì nữa. Nhậm Hào hiểu ý cũng không nói nhiều liền lui về phía sau.
Trên đỉnh đại điện, lông mày Thanh Phong chậm rãi giãn ra, hắn đứng hồi lâu như đang suy tư điều gì đó.
Không biết đã qua bao lâu thì phía sau lại vang lên một hồi tiếng bước chân rất nhỏ, đồng thời thân ảnh sau lưng càng ngày càng lại gần, một mùi hương thơm dịu nhàn nhạt mà chỉ có trên người con gái mới có nhẹ nhàng trôi vào mũi.
"Chưởng môn chân nhân."
Nghe được cái thanh âm lạnh lùng như băng này thì khoảng giữa lông mày Thanh Phong khẽ cau, xoay người lại, nhìn thấy dung mạo nữ tử thì lạnh lùng nói:"Là ngươi?"
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK