Thiệu Cảnh cất kỹ gương và lá bùa vào trong túi rồi ra khỏi tiểu điếm Thanh Thủy Các và trở lại Thiên Phong lầu. Buổi chiều việc buôn bán trong lầu vẫn tấp nập đông đúc y như buổi sáng nên hắn vừa về là lại cặm cụi làm việc chứ chẳng có mấy thời gian ngồi nhàn rỗi. Đám khách mua hàng đợi đến khi mặt trời sắp lặn ở chân trời thì mới lục tục kéo nhau ra về, một lát sau Thiệu Cảnh mới thu thập xong mọi thứ và chào chúng đệ tử một lượt, sau đó dẫn Tiểu Trư đi ra cửa.
Chỉ là Thiệu Cảnh vừa đi ra ngoài cửa thì chợt nghe thấy rất nhiều tiếng động vang ở trên lầu làm hắn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn ngó, không bao lâu sau thì có một người đi từ trên lầu xuống. Đám đệ tử Huyền Thiên tông chưa rời đi cũng vậy, họ đều không hẹn mà cùng nhìn về phía người này, đợi khi người này đến gần thì trong lúc mơ hồ mọi người đều cảm giác trên người này tỏa ra một luồng uy áp như có như không, khó nói lên lời.
Có người khẽ nói:"Ngưng Nguyên Cảnh." Từ uy áp như có như không xem ra tu vi của người này mặc dù không thấp nhưng cũng không cao thâm gì, người có đạo hạnh như vậy trong Tiểu Hồ thành mặc dù không nhiều lắm nhưng thực sự thì số lượng cũng không ít; nhưng một tu sĩ tầm thường như vậy lẽ ra không được đặt chân lên lầu hai mới phải, điều này nhất thời khiến chúng đệ tử nhìn về người tu sĩ đang đi xuống bằng ánh mắt kỳ quái.
Thiệu Cảnh ngước hai mắt nhìn vị tu sĩ rồi âm thầm nói:"Tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh à." Sau khi hắn đi qua được một lát thì Thiệu Cảnh lại cảm giác hình như có cái gì đó không đúng vừa xảy ra, hắn liền quay mặt lại tinh tế đánh giá người này. Chỉ thấy gương mặt của hắn gầy mà dữ tợn, mặc trên người bộ quần áo màu đen có thêu hoa văn màu vàng. Thiệu Cảnh lại nhìn thêm một lát thì mới chợt nhận ra, không phải kẻ này chính là tu sĩ của Bách Độc giáo mới gặp ở cửa tiểu điếm Thanh Thủy Các mấy hôm trước sao? Chẳng biết tại sao vừa nghĩ đến tu sĩ của Bách Độc giáo thì hắn đã cảm thấy lo sợ, không nhịn được rùng mình một cái.
Vị tu sĩ Bách Độc giáo không đợi mọi người kịp phản ứng thì đã đi tới cửa, bất chợt hắn liếc xéo Thiệu Cảnh một cái rồi đi về phía góc đường.
Vị tu sĩ Bách Độc giáo chưa đi được bao lâu thì lại có hai người đi xuống từ trên lầu, khi chúng đệ tử nhìn thấy hai người này thì đều cung kính đi đến chào hỏi lễ phép. Hai người đi thẳng tới cửa và đều không nói gì, chỉ là nhìn qua thì thấy sắc mặt của họ tái nhợt, trông khá khó coi. Chẳng hiểu sao khi hai người đi đến cửa ra vào thì cũng quay ra liếc xéo Thiệu Cảnh y như vị tu sĩ Bạch Độc giáo vừa rồi khiến Thiệu Cảnh sợ không dám hé mồm nói câu nào, chỉ dám cúi đầu xuống chào hai người giống như chúng đệ tử khác của Huyền Thiên tông đang cúi đầu thể hiện sự tôn kính với bậc trưởng bối của mình.
Mắt thấy sắc trời dần dần đen tối, mặt trời chiều ở chân trời hình như sớm đã chán ghét cái ngày mùa thu lạnh lùng và đám người lạnh nhạt ở nơi này liền vội vàng chạy xuống chân núi, để lại một bầu trời vắng lặng đìu hiu bao phủ cả Tiểu Hồ thành. Thiệu Cảnh chẳng biết tại sao lại ngầm cảm thấy không ổn khi bị nhìn bằng ánh mắt liếc xéo của hai người này, làm cho trong lòng hắn nổi lên một tia tí ti hàn ý. Thiệu Cảnh nhìn thấy hai người sắp ra khỏi Thiên Phong lầu thì cũng hướng về phía cửa mà bước đi, chỉ là hai người đó chưa đi được bao xa thì đã đứng lại ở trên bậc cửa ra vào của Thiên Phong lầu, đợi đến khi Thiệu Cảnh đi ra Thiên Phong lầu thì bọn họ gọi hắn lại.
Một người trong đó lạnh lùng nói:"Ngươi tên là Thiệu Cảnh?"
Thiệu Cảnh khẽ giật mình, chẳng biết tại sao mà tay chân hắn bỗng cảm thấy lạnh buốt, chắp tay nói:"Dạ thưa Thanh Hà trưởng lão, đúng rồi ạ."
Thanh Hà trưởng lão nắm hai bàn tay lại thành nắm đấm, bàn tay lão run run phát ra tiếng xương vang răng rắc nhưng lão lại im lặng thật lâu, không nói câu nào. Thiệu Cảnh không dám nói câu nào và một mực bảo trì tư thái bình thường, chỉ là trong lòng không ngừng nhấc lên cảm giác lo lắng sợ hãi nên bất chợt mồ hôi lạnh đã ứa ra. Lại qua một hồi lâu thì hắn rõ ràng đã cảm nhận được trên người Thanh Hà trưởng lão đang tỏa ra sát khí giết chóc, chỉ là luồng sát khí này rất khó có thể nhận ra rồi lại biến mất một cách khó hiểu trong lặng lẽ.
Ba người không có một ai mở miệng nói chuyện, cứ như vậy mà căng thẳng với nhau trong im lặng. Bầu không khí nặng nề thật lâu, thâm trầm không nói lên lời. Thiệu Cảnh không dám ngẩng đầu nhìn Thanh Hà trưởng lão mà chỉ dám liếc trộm gã Đoạn Thiên Lý đang đứng bên cạnh. Hắn thấy Đoạn Thiên Lý chay mày, sắc mặt âm trầm mà da mặt lại run rẩy, đang cẩn thận từng li từng tí nói:"Sư phó, chúng ta nên trở về núi thôi."
Thanh Hà trưởng lão hình như không nghe thấy câu nói của Đoạn Thiên Lý nên vẫn đứng im lặng, một hồi lâu sau đó lão mới hé nụ cười lạnh lẽo và nói hai tiếng:"Tốt, tốt." Lão dứt lời liền quay người rời đi khiến tà áo bào đang rủ im lìm bị lay động trong gió, còn gã Đoạn Thiên Lý thì sát phía sau, không lâu sau đó thì bóng áo hai người biến mất ở cuối con đường.
Màn đêm buông xuống và từng cơn gió thu lạnh lẽo thổi vù vù tốc mát thóc người bay qua người Thiệu Cảnh, khiến cho Thiệu Cảnh vốn đã bị lạnh buốt hai tay hai chân càng cảm thấy không khỏe. Hắn hít phải một hơi lạnh trong cơn gió rét rồi nhìn về nơi Thanh Hà trưởng lão và Đoạn Thiên Lý vừa biến mất mà sắc mặt tái đi trắng bệch. Sợ hãi trong lòng trào dâng như con sóng cả tràn vỡ bờ đê, cau mày một lúc lâu rồi thầm lẩm bẩm mấy chữ trong miệng:"Hắn định giết ta?"
Thiệu Cảnh bất giác ực lớn một cái trong cổ rồi nhẹ nhãng khẽ vuốt vuốt Tiểu Trư nằm trong ngực, nét mặt hững hỡ nhìn về phương xa, ánh mắt thâm thúy mà rét lạnh như băng.
Thiệu Cảnh nhổ một bãi nước miếng xuống đất rồi khốn khổ xê dịch đôi chân, chạy ngược lên núi về nhà của mình. Mặc kệ tất cả những phù hoa ồn ào náo động, gió thổi cỏ lay, hình như lúc này tất cả đều không còn bất kỳ ảnh hưởng gì với hắn.
Hắn đi được nửa đường thì sắc trời đã tối, trên đầu có vầng trăng tàn lấp lánh chậm rãi bay lên bầu trời thâm trầm đen như mực, chiếu rọi ánh sáng lờ mờ mà mông lung xuống con đường nhỏ nối lên núi, Thiệu Cảnh tất nhiên là không có tâm tư ngắm trăng nên cứ cắm đầu cắm cổ đi lên trên núi, chỉ là chẳng biết tại sao hình như hắn cảm giác đêm nay không giống ngày thường, hình như nó thiếu đi cái gì đó.
Thiệu Cảnh trong lòng không vui nên không để ý đến những thay đổi quanh mình, ngược lại Tiểu Trư trong ngực hình như bị bất an vô cùng, nó kêu ụt ụt không ngừng làm hắn giật mình, tỉnh lại từ trong suy nghĩ.
Thiệu Cảnh vừa rồi phải trải qua sát khí lộ rõ ràng ra ngoài của Thanh Hà trưởng lão và Đoạn Thiên Lý nên giờ phút này hắn hoảng sợ cứ như không thể chịu nổi một ngày, lại bị tiếng kêu của Tiểu Trư nhiễu loạn từ trong suy nghĩ nên tự nhiên là giận không kềm được, giận dữ gầm lên:"Con lợn chết tiệt, kêu la cái gì."
Mặc dù Tiểu Trư bị Thiệu Cảnh gầm lên giận dữ nhưng càng lúc nó càng kêu to lên, càng lúc càng khó chịu, nó càng thay đổi tệ hại hơn mà hống lên như hò hét, tiếng kêu và phản ứng càng lúc càng dữ dội, cuối cùng đúng là lộ ra thần sắc giãy dụa thống khổ rồi không ngừng lăn mình trong ngực của Thiệu Cảnh.
Thiệu Cảnh ngây dại bởi vì hắn không biết tại sao Tiểu Trư lại có cử động như vậy. Hắn vội vàng gạt đi suy nghĩ trong lòng và vỗ về trấn an Tiểu Trư nhưng Tiểu Trư hiển nhiên lại bất vi sở động với sự trấn an của Thiệu Cảnh, xu thế giãy dụa của nó ngày càng nghiêm trọng. Sau đó Tiểu Trư đá vào hai tay của Thiệu Cảnh rồi nhảy xuống mặt đất, kêu lên hai tiếng rồi vội vàng chạy vào trong bụi cỏ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK