Nử tử đi lên trên đỉnh đại điện, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm và nói:"Các ngươi cố tình để ta chạy thoát?"
Vẻ mặt Thanh Phong đầy nghi hoặc, không nói hai lời liền niệm pháp quyết trong tay rồi bổ một chưởng về phía nữ tử.
Nào có thể ngờ được nữ tử ấy lại không hề né tránh, đôi mắt đẹp kiên cường nhìn thẳng vào một chưởng mười phần đạo kình này của Thanh Phong mà không hề chớp mắt.
Một chưởng bổ tới trước người nữ tử nhưng chẳng hiểu vì sao thân hình của Thanh Phong bỗng dưng dừng lại, lãnh đạm nói:"Thật can đảm, ngươi vẫn còn dám quay về Huyền Thiên tông." Thanh Phong dứt lời thì sắc mặt trầm ngâm, thấy ánh mắt kiên cường của nữ tử thì ngây người như có điều suy nghĩ, một lát sau thu hồi pháp quyết.
Tô Thanh Dung cười nhạt, nói:"Chưởng môn chân nhân không cần như thế, ta đã dám đến nơi này thì ta không sợ ngươi."
Lông mày Thanh Phong chau lại, sắc mặt sa sầm xuống, hỏi:"Vệ Trọng chết ở trên tay các ngươi à? Ngươi và cái kẻ tên là Thiệu Cảnh, đến tột cùng là người ở đâu? Vì sao lại trà trộn vào bổn môn."
Khóe miệng Tô Thanh Dung khẽ hé lên một nụ cười nhẹ nhàng vui vẻ, im lặng không nói gì nhưng một lúc sau thì thản nhiên nói:"Vệ Trọng? Thiệu Cảnh? Một vị chưởng môn chân nhân như ngươi sẽ không để ý đến mấy cái này đâu. Ngươi có lẽ còn quan tâm tới mục đích của ta hơn nhiều, phải không. Về phần ta là người như thế nào thì căn bản đó không phải là việc quan trọng."
Da mặt Thanh Phong run rẩy, không thể bác bỏ, quả thật lời nói của nàng đã nói đúng vào tâm tư trong lòng hắn, thằng ngu như Vệ Trọng thì có chết thêm vài người nữa cũng chẳng có gì đáng chết, cũng chẳng gây được chút tổn thất nào cho hắn và Huyền Thiên tông, về phần Thiệu Cảnh, mặc dù người này cũng khá kỳ quặc vì có thể khiến cho người của Bạch gia hứng thú nhưng nói cho cùng thì cùng lắm hắn cũng chỉ là một tiểu nhân vật, trà trộn vào trong Huyền Thiên tông chứ chưa tạo thành được uy hiếp gì cho Huyền Thiên tông, việc hắn làm bây giờ đã bại lộ, giết người rồi bỏ chạy, với người biết suy nghĩ cho đại cục như Thanh Phong thì cũng không cần phải truy tra làm cái gì, nhưng ngược lại con ranh Tô Thanh Dung này trốn rồi lại trở về, quả thực đã khiến hắn cảm thấy rất khó hiểu. Thanh Phong trầm tư một lát rồi thả lỏng hai tay chắp sau lưng, nghiêm nghị nói:"Ngươi có mục đích gì thì nói đi? Đợi ngươi nói xong thì ta sẽ quyết định xem nên xử trí ngươi như thế nào."
Sắc mặt Tô Thanh Dung dần dần lạnh lẽo hơn, lạnh nhạt nói:"Chúng ta làm một cuộc giao dịch."
"Ồ? Giao dịch?" Khóe mắt Thanh Phong giật giật, cảm thấy hứng thú hơn và hỏi:"Ngươi nói ta nghe một chút đi."
"Ngươi giúp ta làm một chuyện, ta giúp ngươi đạt được một kiện tuyệt thế thần binh."
Thanh Phong nghe vậy thì ngạc nhiên một hồi, nghi hoặc một hồi, lông mày từ từ nhăn lại, thì thầm tự hỏi:"Tuyệt thế thần binh?" Trong lòng âm thầm suy nghĩ nhưng vẻ mặt lại hững hờ như không, sắc mặt sa sầm xuống, hỏi:"Cái gì là tuyệt thế thần binh?"
Khóe miệng Tô Thanh Dung hé ra một nụ cười quỷ dị, thản nhiên nói:"Ở trên có thể tru thần ma, ở dưới có thể giết sinh linh, chí bảo trấn môn của cự phái Thanh Vân Môn ngày xưa." Tô Thanh Dung nói đến đây thì giơ tay chỉ về phương hướng của động phủ cổ tu. Ngữ khi trầm hơn, nói chậm từng chữ một:"Tru Tiên cổ kiếm."
Một chỗ trong rừng sâu bên ngoài Huyết Tế Cốc, Phong Nhã ôm ấp Tuyết Diên, sắc mặt tái nhợt, nhìn Thiệu Cảnh chăm chú, chờ đợi câu trả lời của hắn. Thiệu Cảnh nghe xong những lời tối nghĩa của Phong Nhã thì cái hiểu cái không, chỉ cảm thấy cảm xúc đau thương nhàn nhạt trôi trong lòng mà không biết vì sao, sau một lúc lâu rốt cục lại thở dài, nhẹ gật đầu, cũng không biết là hắn đang lừa gạt Phong Nhã hay là thật lòng đồng ý nửa, nói:" Được."
Phong Nhã thở phào một cái rồi nhẹ ho hai tiếng, khóe môi lại tươi cười, sau đó nàng xem xét gã U Hồn đang đứng cách đó không xa rồi lại quay ra nhìn Thiệu Cảnh, cười yếu ớt, nói:"Thiệu Cảnh, cám ơn ngươi."
Thiệu Cảnh nghe vậy thì cười khổ, im lặng không nói thêm gì nữa. Bây giờ mạng nhỏ quan trọng hơn, cái gọi là lời hứa này còn sống mới biết được. Sắc mặt Thiệu Cảnh tái nhợt, kỳ thực đồng ý hay không thì cũng không sao, chỉ là nhìn thấy Phong Nhã đau khổ mà hắn lại u buồn trong lòng, nhớ tới chính mình cũng là người bị vận mệnh trêu cợt, bơ vơ không nơi nương tựa, liều mạng giãy dụa, mặc dù chưa từng vì chuyện gì mà tinh thần bi thương như Phong Nhã, cảm thán thế tục, bi thương cho vận mệnh vô tình của thế gian. Có lẽ hắn cũng như nàng vậy, đồng dạng ở thế gian này, chống lại cái vận mệnh này, khác nhau ở chỗ Thiệu Cảnh chỉ lo tới phía trước của chính mình, chỉ cần có thể sống sót là được, trên người trên lưng chưa từng lo nghĩ cái gì, mà Phong Nhã, nhìn băng lãnh cao quý nhưng trên thực tế lại khiêng trên vai gạn nặng không thể chịu nổi, lại như vùng vẫy tìm kiếm đáp án gì đó mà dù có cố gắng như thế nào cũng tìm không thấy.
Thiệu Cảnh cẩn thận nghĩ lại thì mặc dù cơ khổ, khổ vì hai chữ sinh tồn nhưng Phong Nhã cũng khổ, không khó nhận ra niềm bi thương trong ánh mắt nàng khi nhìn thấy Âm Dương Kính. Nhưng nếu khổ vì hai chữ vận mệnh thì đồng dạng cũng là khổ, chắc hẳn Thiệu Cảnh cũng khổ nhưng không khổ như nữ tử lãnh nhược băng sương ở trước mặt.
Thiệu Cảnh ngẩng đầu thì nhìn thấy Phong Nhã cũng đang liếc mình, cười cười như tự giễu, chợt mặt hững hờ, im lặng không nói thêm gì nữa rồi cúi đầu suy nghĩ.
Phong Nhã ôm Tuyết Diên bị trọng thương trong ngực, quay đầu ngắm nhìn tấm gương trong tay mình mà suy nghĩ thất thần, thỉnh thoảng nàng lại than nhẹ một tiếng.
Không biết đã qua bao lâu mà Không Trần truy đuổi Tạ Vân Long vẫn chưa về, U Hồn đợi lâu mặt trắng dần sa sầm xuống thành màu đen như mực, nghiêm nghị đứng ở cách đó không xa, ánh mắt lạnh nhạt.
Cánh rừng nho nhỏ dưới gầm trời tăm tối này bỗng dưng chìm vào trong im lặng, Thiệu Cảnh và Phong Nhã trong khoảng thời gian này hình như đều rất an phận, không hề có hành động gì nên sự cảnh giác trong nội tâm U Hồn cũng bị giảm đi chút ít. Sau một lúc lâu, Thiệu Cảnh sờ sờ cái mụi một rồi rồi lặng lẽ sờ vào cái túi Lưu Vân nằm ở bên hông.
Ban đêm bầu trời tối đen như mực, làn gió cuối thu ưu sầu nhưng lạnh lùng vô tình không ngừng tràn qua, vi vu thổi bay chiếc lá úa trên cành cây khô rơi lả tả. Đêm tối quá, đưa tay không thấy được năm ngón, bàn tay của Thiệu Cảnh cẩn thận từng li từng tí để sờ vào cái túi Lưu Vân, nhẹ nhàng không để phát ra bất kỳ một tiếng vang nào.
Một vài chiếc lá úa trên cành rụng đi trong gió, nhẹ nhàng rơi xuống, tới khi chiếc lá rơi xuống trước người Thiệu Cảnh thì lập tức bị khô cong rồi bốc cháy, đột ngột có một quả cầu lửa to lớn đánh úp về phía U Hồn.
"Hả?" Lông mày U Hồn cau lại, trong mắt hắn nhìn thấy một quả cầu lửa bùng cháy hừng hực đã bay đến trước người, khí thế không kém, liệt diễm lượn lờ, đúng là nó đã làm cho độ ấm quanh mình cao lên rất nhiều.
Quả cầu lửa sắp lao vào người U Hồn thì trên mặt hắn khẽ hiện lên sự ngạc nhiên và nghi ngờ, lẩm bẩm:"lại là một cái thuật sĩ?" Chỉ là U Hồn nhìn quả cầu lửa bùng cháy liệt diễm này với ánh mắt đầy coi thường, vẩy tay một cái lập tức có một lưỡi đao bằng ánh sáng màu trắng lóe lên từ Lưu Tinh Phiến và hung hăng chém vào quả cầu lửa, lưỡi đao lóe lên ánh sáng chói mắt "vụt" một tiếng đã đụng vào quả cầu lửa, không ngờ quả cầu lửa lại bị lưỡi đao chém thành hai nửa. Ngay sau đó, bàn tay U Hồn khẽ chuyển, lập tức lại có hai lưỡi đao ánh sáng màu trắng xẹt qua, đón đỡ hai nửa quả cầu lửa, quả cầu lửa tan rã trong chớp mắt, hoa lửa văng tung tóe khắp nơi.
Cách đó không xa, tờ phù giấy trong tay Thiệu Cảnh hóa thành bụi mịn màu đen và lập tức bị gió lạnh thổi tan, mà giờ phút này, Thiệu Cảnh đã mượn thế tấn công của quả cầu lửa để kéo dài được một khoảng thời gian, nhún người nhảy lên rồi nhảy vào cánh rừng nằm ở sau lưng, sau đó chạy thục mạng về phía sau ngọn núi.
Phong Nhã nhìn thấy quả cầu lửa thì bất thình lình bừng tỉnh, lông mày khẽ chau một cái, nàng âm thầm cầm chặt Thái Âm Kính trong tay rồi quay đầu nhìn về phương hướng Thiệu Cảnh vừa bỏ chạy.
"Chút tài mọn, bằng bực này thuật pháp mà cũng muốn chạy trốn từ trong tay ta sao? Qua thực là chẳng biết gì." U Hồn cười lành lạnh rồi lao người về phương hướng Thiệu Cảnh chạy thục mạng mà đuổi theo. U Hồn vừa mới nhảy vào rừng rậm thì đột nhiên một tia ánh sáng màu xanh lá mờ mờ khó có thể phát hiện phóng tới từ phía trước. U Hồn trở tay không kịp định xoay người né tránh thì tia sáng màu xanh lá đã xuyên qua ống tay áo của hắn, cắt làm bị thương cánh tay, nhất thời bàn tay lan ra một hồi kịch liệt đau nhức, mơ hồ trong đó còn truyền đến mùi hôi thối nhàn nhạt, lông mày U Hồn nhăn lại, thầm nói:"Độc?"
U Hồn giận dữ vô cùng, hừ lạnh một tiếng, nắm đấm siết chặt rồi tốc độ tăng vọt, đánh về phía Thiệu Cảnh.
Tốc độ của Thiệu Cảnh không nhanh bằng U Hồn, hơn nữa chạy thục mạng một đoạn đã cảm thấy mỏi mệt, ngoài ra dùng lá bùa màu xanh phóng ra Hỏa Cầu thuật đã hao tổn không ít tinh lực, hơn nữa vết thương cũ trên vai chưa lành, vì vậy mặc dù rất muốn chạy đi nhưng lúc này hắn lại cảm thấy mệt mỏi quá.
U Hồn xoay người một cái đã đến sau lưng Thiệu Cảnh, liền thò tay trảo xuống.
Một trảo này lẽ ra sắp đánh vào người Thiệu Cảnh, nào có thể đoán được đúng lúc đó Thiệu Cảnh lại xoay người, hét lớn một tiếng, nhất thời liệt diễm đang nhen nhóm cháy trên Thuần Dương kính bùng lên điên cuồng, liệt diễm lập tức hóa thành một quả cầu lửa. Thiệu Cảnh liền ra sức vung lên, đập quả cầu lửa vào trảo của U Hồn.
Ngọn lửa bùng lên khiến U Hồn kinh hãi, một trảo này của hắn vừa vặn chộp vào quả cầu lửa, U Hồn vội vàng thu hồi lại cánh tay đang trảo tới trong nỗi sợ hãi, định làm ra đề phòng, chỉ là cánh tay vừa mới thu trảo lại thì quả cầu lửa mang theo thanh thế kinh người đã bùng cháy trên ống tay áo. Thân hình U Hồn nhanh như gió, trong nháy mắt đã tung người về phía sau thoát khỏi quả cầu lửa.
Chỉ là quả cầu lửa kia lại không chịu buông tha mà lập tức đánh thẳng về phía U Hồn đang tung người về phía sau, hắn vừa đứng vững gót chân thì quả cầu lửa đã lao đến trước người. U Hồn chau mày vội vàng giơ Lưu Tinh phiến lên chống đỡ, lập tức có một sáng lóe lên bảo vệ trước người.
Tàn lửa văng tung tóe, quả cầu lửa tan thành hư vô chỉ trong giây lát, Thiệu Cảnh há to miệng thở hổn hển mấy hơi rồi mượn thế quay người bỏ chạy.
Lại nhìn U Hồn, hắn chậm rãi thu lại Lưu Tinh phiến đang che ở trước người rồi nhìn về phương hướng Thiệu Cảnh bỏ chạy bằng ánh mắt đầy giận dữ, nếu là nhìn kỹ thì bộ dáng của hắn thật buồn cười, da mặt trắng muốt như tuyết giờ phút này lại đen bẩn như than, ngoại trừ bàn tay cần Lưu Tính phiến thì quần áo trên người không còn chỗ nào hoàn hảo, một thân quần áo bị quả cầu lửa đốt cháy hơn phân nửa, tả tơi khó coi. Mặc dù đạo hạnh cao thâm, không bị thương vì một kích Hỏa Cầu thuật tập kích bất ngờ nhưng lại bị quả cầu lửa đốt hết quần áo trên người, đúng là ngọn lửa đã đốt quần áo và bộ mặt của U Hồn thành một bộ dáng hoàn toàn khác hẳn. Nhìn bộ dáng của hắn bây giờ không khác gì thằng đi bán than, đúng là buồn cười.
Da mặt U Hồn run rẩy, giận không kiềm chế được, ngón tay siết chặt thành nắm đấm kêu răng rắc, trong mắt giận sôi gan.
Lúc trước suýt chút nữa đã mất đi tính mạnh vì coi thường Phong Nhã, bây giờ lại bị cái loại kém cỏi như Thiệu Cảnh lén cho ăn đủ thiệt thòi, mồm ăn đầy bụi đất, quả là đã khiến cho U Hồn không thể không giận sôi gan, hắn xưa nay tâm cao khí ngạo, sĩ diện cao như núi, mặc dù không thích phô trương và đánh nhau tàn nhẫn nhưng hắn nuốt không trôi cục tức và bộ dạng chật vật của đêm nay, nơi đây đủ loại người, nếu lỡ bị kẻ xấu bụng truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị người ta lấy ra làm trò cười, việc này làm sao hắn có thể chịu nổi? Sau này làm sao có thể ngẩng mặt lên với đời?
U Hồn điên cuồng gầm lên một tiếng trong nỗi giận dữ, phẫn nộ quát:"Tiểu tặc, đứng lại cho ta."
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK