Mục lục
[Dịch] Tru Tiên II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhưng mặc kệ nó là cái gì thì sau này nó cũng là thú cưng ta.

Trong lúc hai nàng đang nói chuyện thì có một luồng khói đen đang chậm rãi bay lên từ trên người Tiểu Trư, ánh sáng màu tím trong đôi mắt nó dần bị nhạt nhòa còn ánh sáng màu đỏ bùng lên lấp lánh, rồi nó từ từ đứng dậy.

Phong Thần vừa dứt lời thì chợt cảm thấy một cơn gió lạnh buốt thổi qua, một tia quỷ dị khó có thể phát giác lặng yên nổi lên trong lòng. Hình như Tuyết Diên cũng cảm thấy điều gì đó, hai người đồng thời nhìn về phía Tiểu Trư, nào có thể đoán được vừa liếc nhìn thì hàng mi thanh tú của hai nàng liền chau lại, âm thầm cầm chặt pháp quyết.

Vầng trăng tàn ở chân trời khuyết như lưỡi câu, nhẹ nhàng che phủ cỏ cây trên cánh đồng hơi có vẻ u ám thì bất chợt có một mảng mây đen thổi qua, cả vùng đất cũng chầm chậm chìm theo vào trong u tối.

"Động thủ." Phong thần quát nhẹ một tiếng. Trong tay nàng chẳng biết từ lúc nào dĩ nhiên lại có nhiều hơn một vật giống như mặt trước của tấm gương, từ bên trên nó phát ra ánh sáng màu tím chói mắt, rồi có một ngọn lửa màu tím chậm rãi bay lên, đằng đằng sát khí rồi lại xinh đẹp lạnh lùng như băng tuyết.

Ánh mắt của Thiệu Cảnh cứng lại, toàn thân cứng ngắc, hắn nhìn chằm chằm vào đồ vật trong tay nàng vì hắn có cảm giác hình như đã từng nghe qua hay đọc được ở đâu đó, chỉ là trong tình thế nguy cấp như thế này lại không thế nhớ ra là vật gì, cả kinh rồi âm thầm thì thào trong miệng:"Pháp bảo." Thiệu Cảnh đè lại nội tâm kinh hãi trong lòng mà yết hầu khô khốc, hắn khổn khổ quay đầu nhìn về phía Tiểu Trư, thì thào:"Đây là vật gì? Tại sao lại như vậy? Tiểu Trư?"

Tuyết Diên không chần chờ chút nào đã lên tiếng rồi lao tới đánh trước, vũ khí trong tay nàng giống cung mà không phải cung, tự kiếm mà không phải kiến, nó tỏa ra hào quang lung linh và nhanh chóng bị kéo thành hình dáng cong như dây dung, quan sát tỉ mỉ thì nhìn thấy phía trong dây cung này đang tụ tập ánh sáng thành một ngọn mũi tên, không có một phần cảm tình, không có một tia nghi hoặc, lạnh như băng đã hướng phía trước vọt tới.

Thiệu Cảnh kinh hãi, đang muốn lao ra khỏi bụi cỏ, chỉ là một tia lý trí còn sót lại trong nội tâm lại nói cho hắn biết, nếu như lúc này lao ra thì chính là không đánh mà tự khai chỗ ở của mình, cái mạng nhỏ chắc chắn không giữ được. Hắn bất đắc dĩ, lại nắm bàn tay thành hai nắm đấm thật chặt, cuối cùng lại không thể nhúc nhích.

Mũi tên ánh sáng đã rời khỏi cánh cung nhưng phương hướng dứt khoải không phải con heo nhỏ nhìn rất yếu đuối kia mà lại bắn về một đám khí đen lan tràn và đầy ngập ngụa, trong đó có một đôi mắt đỏ hừng hực như ngọn lửa đang bùng cháy, trên lưng có bộ lông cứng như cương châm chĩa ngược lên trời, trong miệng lòi ra hai cái răng nanh sắc nhọn như lưỡi đao, đúng là một con yêu thú. Từ xa nhìn lại quả thật đó là một con yêu thú to lớn đã trưởng thành.

Mũi tên ánh sáng lao đến nhưng con yêu thú đó không thèm né tránh, nó gầm lớn một tiếng rồi mạnh mẽ giơ hai bàn chân sắt lên rồi trầm trọng đạp xuống mặt đất, sau cú đập mạnh trầm trọng này có một trận bão táp cường hãn hình sóng lập tức tản ra, bão táp lập tức chạm vào mũi tên ánh sáng đang lao tới từ phía trước, mũi tên chìm vào trong bão táp giống như cục đá rơi vào trong biển rộng, không tạo được chút hiệu quả nào và hào quang dần dần tiêu tán.

Phong Thần nhìn qua về phía xa xa mà không dấu được sự kinh ngạc trên nét mặt, vẻ mặt của nàng không biết biểu lộ điều gì, là kinh sợ, hay là vui mừng. Nàng thầm nghĩ:"Mũi tên từ linh khí Bạch Vũ có uy lực không hề tầm thường, tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh bình thường tránh còn không kịp vậy mà lại không tạo được chút hiệu quả nào với con yêu thú này. Nó rất mạnh!"

Tuyết Diên một kích không thành liền biến đổi Bạch Vũ trong chớp nhoáng, thanh linh khí từ cong như dây cung đã hóa thành một thanh trường kiếm, nàng nhún người nhảy lên rồi nghiêng người chém xuống một kiếm đầy sát khí, bóng kiếm phát sáng tỏa ra như một cột sáng chói lọi màu trắng.

"Gừgào" Con quái vật gầm lớn một tiếng và không thèm lui về phía sau, đơn giản chỉ quay đầu hất lên, cái răng nanh sắc dài như trường đao đập ầm ầm vào cột sáng của thanh linh khí Bạch Vũ.

"Boang..." Một tiếng vang thanh thúy chói tai vang vọng sau cú va đập mạnh khiến Tuyết Diên bị chấn động phụt ra một ngụm máu đỏ, nàng mượn lực phản chấn cùng thân thủ bất phàm để nhanh chóng nhảy thoát khỏi mấy trượng. Chỉ một lần đối đầu mà tay cầm Bạch Vũ của nàng đã run lên bần bật, cánh tay rách ra tung tóe rồi từ từ chảy ra một dòng máu tươi trong lặng lẽ. Hoảng sợ trong lòng nàng khó nói lên lời, cuối cùng cũng không dám tùy tiện tiếp tục tấn công.

Đám mây đen dày đặc che mặt trăng bị làn gió cuối thu thổi tới chân trời, một lần nữa vầng trăng tàn lại tản ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu rọi vào ánh mắt hừng hực hỏa diễm của con yêu thú, càng khiến nó lộ ra vẻ hung lệ quỷ dị khác thường, giờ phút này cặp mắt tà ác khác thường ấy đang nhìn chằm chằm vào Phong Thần như muốn thị uy mục tiêu tiếp theo chính là Phong Thần.

Lúc ánh trăng tàn nhạt nhòa chiếu rọi con yêu thú cũng là lúc nó chầm chậm rơi vào người Phong Thần, làm cho nữ tử xinh đẹp không gì sánh được càng thêm mị hoặc, càng làm cho ngọn lửa màu tím đang chậm rãi đung đưa trong tay nàng lộ ra sự cao quý và mỹ lệ.

Thiệu Cảnh chăm chú nhìn bọn họ nhưng bất giác ánh mắt chợt sững lại trên người nữ tử này, không biết vì sao, đối với cả hai sắp bộc phát kịch chiến thì hắn lại dấy lên cảm giác sầu lo khó hiểu, cứ như là lo lắng cho con yêu thú vậy, mà cũng giống như là hắn lo lắng cho người nữ tử thanh lệ. Một cảm xúc thần kỳ thoáng qua khiến Thiệu Cảnh nhận ra mình đã ngây dại si ngốc ngắm nữ tử ấy rất lâu rồi, cảm giác này huyền diệu ấy sâu sa không giải thích được, hắn chưa từng có cảm xúc này khi nhìn bất kì cô gái nào khác.

Một cơn gió lạnh thổi qua làm mái tóc mây dài của Phong Thần bay lên phất phơ trong gió, gió nhẹ qua đi, tóc dài chậm rãi bay xuống.

Chính trong khoảng khắc này có một luồng ánh sáng màu tím chói mắt sáng lên, pháp bảo tấm gương trong tay Phong Thần bùng lên ngọn lửa tím điên cuồng, lập tức làm cho độ ấm quanh mình giảm xuống đột ngột, khí lạnh bức người.

Thiệu Cảnh không khỏi rùng mình một cái trong bụi cỏ, lại nhìn một người một thú, đúng là không có ai phát động tấn công, chỉ có một đôi mắt đẹp và một đôi mắt đỏ lửa đang nhìn nhau chăm chú.

Sau nửa ngày, Phong Thần nhẹ nhàng nâng bàn tay như ngọc trắng lên, đồng thời mặt pháp bảo tấm gương trong tay nàng nhắm thẳng con yêu thú. Cùng lúc, lông cứng trên lưng con yêu thú cũng dựng thẳng lên, gầm ghè mãnh liệt.

Không có một tiếng vang, cũng không có bất kỳ một cử động, chỉ có từng cơn gió lạnh thổi qua, Thiệu Cảnh căng thẳng, hắn biết rõ trận chiến sắp xảy ra chính là một trận chiến thảm thiết nhất mà hắn từng nhìn thấy từ lúc chào đời tới giờ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK