"Thiệu Cảnh nghi hoặc một hồi, bàn tay nắm chặt Thuần Dương Kính rồi lại nhìn chăm chú vào Thái Âm Kính ở trong tay Phong Nhã, hồ nghi hỏi:"Ghép hai kính lại?" Nếu như bọn chúng ghép ở cùng một chỗ thì sẽ như thế nào? Có khả năng đánh bại gã U Hồn không?"
Phong Nhã cười khổ, tự giễu nói:"Ta cũng không biết." "Ta chỉ biết Thuần Dương và Thái Âm là một đôi trời sinh, nếu như có thể hợp lại thì chính là một kiện tuyệt thế thần binh." Phong Nhã nói xong, vẻ chờ mong sâu kín hiện lên trong đôi mắt đẹp, lại dịu dàng nói:"Kỳ thực, so sánh với việc đánh bại U Hồn thì ta còn hi vọng được nhìn thấy chúng hợp thành một trên tay mình hơn."
Thiệu Cảnh nghe vậy thì cau mày, câu trả lời của Phong Nhã thực sự không phải là một tin tức tốt, nhất là câu cuối cùng khiến cho hắn nhìn không thấu nữ tử này, cũng càng không hiểu gì cả. Trong thời khắc nguy cấp người là dao thớt, ta là thịt cá này mà nàng vẫn còn hi vọng được nhìn xem hai chiếc kính có thể hợp lại thành một trên tay mình hay không thì khó hiểu thật. Nàng không lo cho tính mạng mình mà chỉ lo cho cái kính, so sánh với nàng thì mình khác hẳn, có khi chỉ vì lo cho mạng sống mà còn xuất thủ không từ thủ đoạn, bất chợt hắn cảm thấy mình không thể nhìn thấu được nữ tử băng lãnh như sương tuyết này.
Trước mặt hai người là vách đá dựng đứng và vực sâu không đáy, sau lưng là địch nhân đuổi giết, nhưng nếu không nghĩ được phương pháp tự mình cứu mình thì cũng không thể ngồi im chờ chết thế này được. Thiệu Cảnh suy nghĩ sau nửa ngày thì cảm thấy mình cũng không có lòng dạ nào mà phỏng đoán nữ tử ở trước mặt đến tột cùng là người như thế nào vì bây giờ mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn. Thiệu Cảnh nghĩ đến đây thì khoảng giữa lông mày xiết chặt lại, dứt khoát đưa Thuần Dương Kính về phía Phong Nhã và nghiêm nghị nói:"Ngươi muốn ta làm như thế nào thì ta sẽ làm như vậy."
Môi Phong Nhã khẽ hé cười rồi lập tức lạnh lùng lại, nghiêm nghị nói:"Thực ra rất đơn giản." Nàng dứt lời thì cắt rách lòng bàn tay khiến một giọt máu tươi chảy ra, sau đó nàng cầm tay Thiệu Cảnh lên, cũng rạch một vết rách nhỏ trong lòng bàn tay của hắn, lại nói:"Thuần Dương Kính và Thái Âm Kính đều có linh tính cực cao, nếu như ta và ngươi có duyên thì chúng sễ tự cảm ứng rồi sau đó sẽ hợp lại, nhưng nếu như ta và ngươi không có duyên thì chúng sẽ không phản ứng chút nào." Nàng dứt lời, ngừng một chút lại nói:"Nếu như may mắn hợp lại thì có lẽ chúng ta còn có thể cởi bỏ một bí mật chưa ai biết cũng không biết chừng."
Phong Nhã vừa nói vừa chắp lòng bàn tay rách máu của hai người ở trước ngực, hòa lẫn máu tươi của hai người cùng một chỗ. Làm xong những việc này thì Phong Nhã thở hắt ra, nghiêm mặt nói:"Chúng ta bắt đầu đi." Nàng dứt lời liền chậm rãi đưa Thái Âm Kính lại gần Thuần Dương Kính trong tay Thiệu Cảnh, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại.
Thiệu Cảnh thấy nàng như vậy thì hiểu ý làm theo nàng, cũng chậm rãi nhắm mắt lại.
Chỉ nghe Phong Nhã chậm rãi nói:"Thiệu Cảnh, bài trừ tạp niệm, tình tĩnh như nước, tâm lạnh như băng."
Thiệu Cảnh nhẹ gật đầu rồi thở ra một hơi thật dài rồi làm theo lời của Phong Nhã, suy nghĩ chìm vào trong tăm tối. Bất tri bât giác lại âm thầm vận khởi Minh Tư thuật ghi lại trong Thiên Thư.
Một lát sau thì sự hô hấp của hai người dần dần ổn định, hơi thở nhẹ nhàng tĩnh lặng không ra tiếng và cũng không hề cứ động. Mà ở chỗ hai người chắp tay lên ngực có một ngọn lửa màu đỏ và một ngọn lửa màu tím chậm rãi cháy lên, cháy quyện vào nhau rồi màu sắc cũng từ từ thay đổi, cuối cùng bùng lên một vầng hào quang màu trắng, một ít ánh sáng màu trắng nhạt nhòa chậm rãi tản ra quanh tay hai người, thật là quỷ dị. Lại nhận thấy chỗ Thái Âm Kính và Thuần Dương Kính đụng vào nhau thì tình huống cũng quỷ dị y hệt như chỗ hai người chắp tay trước ngực, chỉ là chung quanh hai tấm gương lại bùng lên vầng hào quang màu đen.
Đúng vào lúc này thì U Hồn đã đi đến vách đá, nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị xung quanh hai người thì thân hình lập tức dừng lại, sau đó kinh ngạc nhìn qua vách đá, sắc mặt tối sầm rồi nghi hoặc nói:"Hả? Đây là cái gì?" Trong lúc hắn còn đang nghi hoặc thì cách đó không xa, hai vầng hào quang một đen một trắng quanh người một nam một nữ loáng thoáng hiện lên vật gì đó. Trên đỉnh đầu và dưới chân của hai người đồng thời xuất hiện hai đồ án thái cực như ẩn như hiện rồi bao phủ hai người bên trong, mà cái đồ án kia càng ngày càng hiển hiện rõ ràng.
U Hồn khẽ giật mình, nhìn thấy tình cảnh như thế thì cảm giác hình như bọn hắn đang thi triển pháp trận gì đó nhưng vẫn còn chưa hoàn thành, cẩn thận nhìn kỹ, nếu như trận pháp ngưng tụ thành công thì chắc hẳn có uy lực không tầm thường. U Hồn chần chờ một hồi lại không dám tùy tiện ra tay, nán lại nhìn đồ án Thái Cực càng ngày càng hiển hiện rõ ràng, khí tràng xung quanh hai người càng lúc càng to lớn khiến hắn không kiềm được sợ hãi.
U Hồn lại chần chờ thêm một lát, ngẫm nghĩ một chút rồi cầm thật chặt Lưu Tinh phiến ở trong tay, hai hàng lông mày cau có rồi hừ lạnh một tiếng, nói:"Con rết trăm chân còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại ta, nhìn ta ngăn cản trận pháp của các ngươi đây." U Hồn vừa dứt lời thì Lưu Tinh phiến lập tức lóe sáng, đang định cầm quạt đánh tới phía trước.
Chỉ là hắn còn chưa kịp ra tay thì hai vầng hào quang ở xung quanh hai người đột ngột lao thẳng lên trời. Chỗ Âm Dương Kính hợp lại với chỗ bàn tay hai người chắp lại trước ngực lập tức bùng lên hào quang mãnh liệt, mà thân thể của hai người một nam một nữ cũng đột ngột bị run rẩy kịch liệt.
U Hồn cả kinh, trơ mắt ngắm nhìn vần sáng chói mắt lao lên bầu trời mà cảm thấy hơi do dự, không dám ra tay, chỉ là vẫn nhìn chằm chằm vào cảnh tưởng quỷ dị này, sắc mặt âm trầm.
Sau khi thân thể hai người run rẩy thì hai vầng hào quang lại chậm rãi gặm nhấm và tan vào nhau, tốc độ quay chung quanh thân thể hai người càng lúc càng nhanh. Cuối cùng chậm rãi dung hợp lại cùng một chỗ, mà Thái Cực Đồ trên đỉnh đầu và dưới chân hai người cũng chậm rãi hòa vào nhau, đợi tới khi hai người chắp tay trước ngực và hai tấm gương tương hợp hoàn toàn thì đột nhiên Thái Cực Đồ và nhị kính tuôn ra hai luồng ánh sáng dữ dội, điên cuồng va chạm vào nhau.
Ánh sáng va chạm mãnh liệt mà đột ngột như sấm sét rồi bắn ra bốn phương trời, sau khi phân tán đi khắp nơi thì lại mau chóng co rút trở về, ầm ầm một tiếng, đúng là đều tụ tập trên Thuần Dương Kính và Thái Âm Kính, nhất thời phía trên hai kính loáng thoáng xuất hiện một vầng hào quang chói lòa bao phủ quanh Thái Cực Đồ, mà vầng sáng này thực sự giống như một dạng tồn tại của vật chất, chưa hề tán đi chút nào.
Đúng vào lúc này, Thiệu Cảnh và Phong Nhã đồng thời mở mắt trợn trừng, sau đó thì hai vầng hào quang chói lòa ở bên người đã lập tức tiêu tán, chỉ là nơi hai tấm gương tương hợp với nhau vẫn còn tồn tại một vật chân thật như Thái Cực Đồ. Hai người kinh ngạc nhìn qua đối phương, Trong mắt Phong Nhã tràn đầy sự sợ hãi không thể tưởng tượng nổi, khóe miệng run run, thì thầm:"Âm Dương Kín, vậy mà, vậy mà tương hợp rồi hả?" Mắt to trợn trừng nhìn Thiệu Cảnh, lẩm bẩm:"Ta và ngươi chẳng lẽ thực sự là người có duyên?"
Thân thể Thiệu Cảnh run rẩy lẩy bẩy, đôi mắt ngây dại nhìn vào Âm Dương Kính trong tay đang nằm ở giữa Thái Cực Đồ, hình như cũng không nghe thấy lời Phong Nhã nói chuyện, một lát sau, lại ngắm nhìn Phong Nhã, vẻ mặt mờ mịt, sau nửa ngày mới thốt ra một câu:"Thời khắc hai kính tương hợp, ngươi có thấy chỗ kia không?"
Phong Nhã ngẫm nghĩ một lát, gật đầu nói:"Huyễn Nguyệt động phủ?"
Thiệu Cảnh nhẹ gật đầu, cau mày, thấp giọng thì thầm:"Thanh Vân Sơn?" Huyễn Nguyệt động phụ?" Lẩm bẩm xong thì chợt sinh lòng cảnh giác, nhìn về phía U Hồn cách đó không xa.
Phong Nhã nhìn theo ánh mắt Thiệu Cản, nghiêng đầu nhìn lại thì lông mày dựng lên, ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt cái thêm tái nhợt, dù là như vậy nhưng nàng vẫn cố nén thống khổ vì tổn thương nặng, lạnh nhạt nói:"Đạo hạnh của ngươi quá yếu, để ta đi."
Thiệu Cảnh cau mày, ngắm nhìn Âm Dương Kính mà hay người cùng cầm chặt trong tay, sau nửa ngày suy nghĩ thì rốt cục cũng nhẹ gật đầu.
Phong Nhã cười nhạt, liền buông ra bàn tay đang chắp trước ngực với Thiệu Cảnh, tay kia cầm Âm Dương Kính. Thiệu Cảnh chậm rãi buông hai tay ra và giao tấm kính cho nữ tử ở trước mặt.
U Hồn nhìn thấy trong tay Phong Nhã có tấm kính cho hai mặt hợp lại thì cảm thấy vài phần kiêng kị không nói lên lời. Trong lòng hắn cũng biết vật kia là bảo vật không tầm thường, chỉ là lấy kiến thức lịch duyệt của hắn lại không nhìn ra một chút đầu mối nào. Không khỏi cau mày chặt hơn, vầng sáng trên Lưu Tinh phiến lập từng bùng lên chói lòa.
Phong Nhã hít một hơi khí lạnh thật dài rồi cầm thật chặt Âm Dương Kính và rót linh lực vào trong đó, nàng muốn đảm nhận vị trí quan trọng và khó khăn nhất là tấn công U Hồn.
Trời đất âm u lạnh lẽo, cảnh đêm im ắng như tờ, ngoại trừ tiếng gió thì không còn tiếng vang nào khác, trong tai chỉ nghe thấy tiếng nữ tử thét lên một hồi phá vỡ yên tĩnh, ngay sau đó, một biển ánh sáng chói lòa vang lên, lại thêm một thanh âm thanh thúy vang vọng tới chân trời, giống như là vật gì vừa bỗng nhiên bị vỡ tan và văng tung tóe.
Thiệu Cảnh nghe được tiếng vang như thật thì thân thể run lên bần bật, nhìn về phía Phong Nhã. Thân thể mềm mại của Phong Nhã giật giật, đứng ngẩn người ở chỗ cũ, đôi mắt đẹp kiên quyết mà lạnh như băng đột nhiên bị kinh hãi và tuyệt vọng tràn ngập.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK