Tô Thanh Dung kinh ngạc ngước nhìn Thiệu Cảnh, khẽ nhíu mày rồi sự lạnh nhạt hiện lên trong đôi mắt nàng, nhưng nàng lại giả vờ mắt điếc tai ngơ với câu hỏi của Thiệu Cảnh. Thiệu Cảnh im lặng không nói một lời, hắn ngồi chờ đợi nữ tử đang nằm dưới mặt đất trả lời câu hỏi của hắn, sự chờ đợi khiến cho giây phút này giữa hai người lập tức tan thành trầm lặng, hai người im lặng khiến cho bốn bề chỉ còn tiếng gió thổi xào xạt bứt lá trên trời và tiếng mưa rơi tí tách xuống mặt đất.
"Ầm ầm", lại một tiếng sấm chớp rền vang trên bầu trời khiến cho lòng người run rẩy, cùng lúc đó Thiệu Cảnh đột nhiên xiết chặt lại lá phù dưới lòng bàn tay khiến cho bức họa đồ đỏ tươi như máu vẽ ngọn lửa màu vàng chanh đang tối nhạt nhòa dần dần tỏa sáng, chỉ là hắn vẫn không định lên tiếng. Tô Thanh Dung cảm giác được lực ép mạnh hơn và lá phù đang biến hóa ở trên ngực, lông mày nàng hơi cau lại, lạnh lùng nói:"Như thế nào, ngươi muốn giết ta rồi sao?"
Nhìn qua cơ thể kiều diễm co dãn tuyệt đỉnh đang nằm dưới lòng bàn tay mà Thiệu Cảnh đột nhiên rất muốn biết vì sao tâm địa của nữ tử nằm dưới đất này lại tàn nhẫn như vậy:"Kỳ thực người không trả lời, ta cũng đoán được ra chuyện này nhất định có quan hệ với Thiên Thư quyển thượng." Dừng một lát, ánh mắt Thiệu Cảnh lại thê lương thêm vài phần như vừa nghĩ đến điều gì đó, hắn lại lạnh lùng hỏi:"Ngươi đến tột cùng là người nào, ngươi tại sao phải lẫn vào Huyền Thiên tông?"
Cơn mưa vẫn rơi rào rào, nước mưa rơi nương dọc theo tóc mai của Thiệu Cảnh chậm rãi nhỏ xuống, từng giọt từng giọt rơi vào giữa lông mi của Tô Thanh Dung, thân thể nàng nao nao, lúc đầu nàng chỉ hơi nhíu lông mày nhưng khi vừa nghe thấy câu hỏi của hắn thì sát cơ thoáng hiện lên đôi mắt rồi lông mày cau hẳn lại, nếu không phải vì tánh mạng của mình bây giờ nằm trong sự quyết định trong tay người nam tử này thì nhất định nàng sẽ lao vào chém giết với hắn. Tất nhiên Thiệu Cảnh đều thấy rõ sự thay đổi trong ánh mắt nàng, hắn không phải là người ngu nên thừa hiểu nhất định thân phận Tô Thanh Dung có vấn đề. Mặc dù nữ tử nằm dưới tay hắn một lần nữa lại lựa chọn ngậm mồm trầm mặc nhưng Thiệu Cảnh không tiếp tục truy vấn tiếp, hắn biết rõ một khi Tô Thanh Dung đã lựa chọn im lặng thì hắn có hỏi tiếp cũng không được kết quả gì, nhưng hắn không hỏi thì cũng biết đáp án từ trước rồi, mà có lẽ hắn càng ít biết về Tô Thanh Dung thì càng tốt.
Từ đầu đến cuối, Thiệu Cảnh đều không có một chút hứng thú với nữ tử nằm dưới tay, vậy thì nói nhiều thêm một câu cũng chỉ là lời dư thừa mà thôi, Thiệu Cảnh nghĩ vậy rồi rốt cục nới lỏng bàn tay đang cầm phù lục. Hắn liếc nhìn thi thể thương tích đầy mình của Vệ Trọng đang nằm cách đó không xa rồi lại quay đầu quan sát hai người Đoan Mộc Hổ đang nằm dưới đất bất tỉnh nhân sự, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào, thế cục chuyển biến quá nhanh, hắn quay đầu hung dữ nhìn Tô Thanh Dung bởi vì tất cả những chuyện này đều vì nàng mà ra, lại không thể trách nàng, mà hắn lại không thể dứt khoát xuống tay độc ác được, mặc dù hắn biết rõ nếu như tình cảnh bây giờ của hai người mà đổi cho nhau một thoáng thôi thì Tô Thanh Dung nhất định sẽ không do dự chút nào mà lấy tính mạng của hắn, nhưng cuối cùng hắn cũng không phải là người có tâm địa lạnh lùng như Tô Thanh Dung.
Sau một lúc lâu, Thiệu Cảnh thở dài cho nhẹ nhõm rồi nói ra một câu:"Chúng ta làm gì bây giờ?" Tô Thanh Dung đột nhiên ngước nhìn hắn chăm chú, thản nhiên nói:"Ngươi không giết ta sao, không phải ngươi vẫn muốn giết ta cho thoải mái sao?"
Thiệu Cảnh cười khổ giống như tự giễu mình, nói:"Ta giết ngươi làm cái gì, chúng ta lại không có thù hận, chỉ là ta không thích nữ nhân như ngươi mà thôi."
Vẫn còn nhớ rõ bao nhiêu thanh niên tài tuấn, nhân tài kiệt xuất của đạo môn quỳ gối xuống trước mặt nàng, nàng thậm chí không cần sử dụng bất luận một cái thủ đoạn gì cả là sẽ có những kẻ có thể hô mưa gọi gió trong Tiểu Hồ thành như Vệ Trọng, Lý Vô Tướng thi nhau đến bày tỏ, bao nhiêu nhân vật tuấn tú tiêu sái say mê nàng như núi đổ, vậy mà không thể tưởng tượng được nam tử hôm nay nắm giữ tánh mạnh của mình, đặt tay lên ngực mình trong tư thế mập mờ lại nói câu nói không thích mình như vậy. Trong lúc nhất thời Tô Thanh Dung nhìn nhìn Thiệu Cảnh như có điều suy nghĩ, sát ý trong mặt bỗng nhiên nhạt nhòa rồi tắt hẳn, sau đó từ từ chuyển thành ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá. Khóe miệng nàng bỗng dưng hé ra một chút như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra, chỉ là trên mặt nàng hiện lên sự vui vẻ khó hiểu. Thiệu Cảnh nhìn thấy nét mặt nữ tử này thay đổi nhanh như vậy trong lòng lại chợt có cảm giác run run, không biết nên làm sao nữa.
"Ngươi đừng có nhìn ta như vậy, ngươi lại muốn làm cái gì thế?" Tô Thanh Dung vẫn im lặng không trả lời, vẫn cứ nhìn hắn như vậy, nụ cười trên mặt từ khé hẽ thành mỉm rồi tươi roi rói. Thiệu Cảnh bị nàng nhìn mà cảm giác toàn thân không được tự nhiên, lại còn có cảm giác sởn hết cả gai ốc nên không ngồi dám nhìn nàng lâu hơn nữa, hắn quay đầu nhìn về phía vùng đất tàn tạ sau cơn mưa rồi lắc đầu, thở dài rồi nói:"Lúc đầu ta thực sự không muốn giết ngươi nhưng hôm nay Vệ Trọng đã chết, Huyền Thiên tông nhất định sẽ đuổi giết chúng ta đến chân trời góc biển, chúng ta vẫn phải cố nghĩ ra cách làm thế nào để thoát khỏi mảnh đất thị phi này à."
Tô Thanh Dung lúc này đã không còn nhìn Thiệu Cảnh bằng ánh mắt nghiền ngẫm và nở nụ cười tươi nữa, nàng đột nhiên nghiêm túc lên rồi lạnh lùng nói:"Ai bảo Huyền Thiên tông sẽ đuổi giết chúng ta, chúng ta đâu có giết Vệ Trọng."
Lời nàng vừa nói ra nhất thời khiến cho Thiệu Cảnh cảm thấy hồ đồ nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngốc, mặc dù không thông minh bằng Tô Thanh Dung nhưng hắn ngồi ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi cũng khẽ gật đầu:" Thế nhưng Vệ Trọng rõ ràng là ngươi và ta đánh chết mà." Thiệu Cảnh khẽ giật mình rồi "À" nhỏ một tiếng, dường như hắn đã hiểu lời Tô Thanh Dung nói:"Ý ngươi là ..."
"Đúng vậy, kể ra ngươi cũng không ngu lắm." Tô Thanh Dung chậm rãi nói:"Thứ nhất, bằng đạo hạnh của ta và ngươi thì cho dù liên thủ đánh lén Vệ Trọng thì kẻ bị giết cũng chỉ có thể là chúng ta. Thứ hai, Vệ Trọng bị thương ở nhiều chỗ trên người, vết phỏng là vì thuật pháp lửa của thuật sĩ tạo thành, cánh tay bị đứt là vì vết chém của tu sĩ tu đao kiếm, ngoài ra còn có vết ăn mòn của độc tố không biết tên, bốn người chúng ta đều là đệ tử của Huyền Thiên tông, công pháp hàng ngày tu luyện chính là Huyền Thiên Quyết, làm sao có thể khiến hắn bị tổn thương như thuật pháp của thuật sĩ được? Thứ ba, Vệ Trọng có linh khí Xích Tâm Bát ở trong tay, thử hỏi ta và ngươi làm sao đủ năng lực để đánh chết hắn ? Người nói ngươi giết Vệ Trọng thì ai sẽ tin tưởng? Thứ tư, vết thương trí mệnh giữa ngực Vệ Trọng là do Xích Tâm Bát tạo thành, chỉ có tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh mới có thể thúc dục linh khí, ngươi có thể sao? Ta có thể sao? Chúng ta đều không thể, vì vậy tên Vệ Trọng này tuyệt đối không phải là chúng ta giết. Còn có thứ năm, thứ sáu nữa, ngươi muốn nghe một chút không?"
Thiệu Cảnh thoáng tưởng tượng thì quả thực đúng như lời của Tô Thanh Dung, có lẽ nhờ mấy lý do này thì hắn thực sự có thể không bị Huyền Thiên tông và Thanh Hà trưởng lão đuổi giết. Thế nhưng còn một chuyện Thiệu Cảnh vẫn cảm thấy không đúng:"Nhưng mà vì sao Vệ Trọng lại chết? Chúng ta giải thích như thế nào."
Tô Thanh Dung quay đầu nhìn thi thể Vệ Trọng nằm cách đó không xa, sắc mặt lập tức lạnh như băng rồi lạnh lùng nói:"Cái này ngươi không cần lo lắng, ta tự có biện pháp. Ngươi chỉ cần làm theo lời ta bảo thì chúng ta đều không có việc gì." Nàng lại quay ra nhìn Đoan Mộc Hổ và Tạ Tiểu Vũ một lát rồi ngẩng đầu nhìn nét mặt chưa quyết định được của Thiệu Cảnh mà bỗng dưng cảm thấy bé trai này xem ra cũng đáng yêu đấy chứ, thật ra nàng đang có ý tứ sâu xa muốn cười nói hắn chậm hiểu nhưng cuối cùng chỉ bật cười. Nàng chậm rãi nói:"Chuyện đêm nay trên thực tế chỉ có ta và ngươi biết được, không phải sao?"
Hai hàng lông mày đang cau lại của Thiệu Cảnh từ từ giãn ra, hắn gật đầu nói:"Ngươi nói đi, chỉ cần chúng ta có thể tránh được kiếp nạn này, quan trọng nhất là không làm liên lụy đến A Hổ và Tiểu Vũ thì ngươi muốn ta làm gì ta sẽ làm y như vậy?"
Tô Thanh Dung nhìn ngắm cái dáng vẻ mặc kệ áp bức của Thiệu Cảnh mà phì cười, đôi mắt nàng tà tà như gian kế đã thực hiện được, sau đó bộ ngực mềm mại bị Thiệu Cảnh đè khẽ run run rồi nàng khẽ nói:"Sau này ta sẽ nói cho ngươi biết, chỉ có điều bây giờ ngươi đang vuốt ngực người ta, người ta ngượng ngùng lâu rồi, ngươi còn không mau thu hồi cái phù triện đáng ghét kia đi."
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK