Bầu trời đêm thâm thúy, âm u tĩnh mịch, bảy con huyết long bay lượn phiêu du trên bầu trời lần lượt gầm rú một hồi rồi dây dưa quấn bện vào một chỗ, bay lồng vào nhau, từ trong đó bắn ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, máu từ trên người lũ huyết long tản ra biển máu nhuộm đỏ trời đêm, thanh thế hùng vĩ. Chắc hẳn người ngoài trăm dặm cũng nhìn thấy uy phong của lũ rồng này.
Dưới tế đàn, một đám đệ tử Thiên Âm Môn đứng chỉnh tề ngẩng đầu nhìn lên trời cao, đôi mắt sưng như bị nhồi máu, lộ rõ sự điên cuồng, bầu không khí hung tàn thô bạo tràn ngập trong đám người, giờ phút này một ít đệ tử đạo hạnh thấp kém sớm đã bị tế tự ảnh hưởng, ánh mắt trống rỗng, tràn ngập huyết quang.
Không Trần đi khá lâu rồi mà vẫn chưa về khiến Tam Đài phải lo nghĩ và bất an, tâm niệm vừa động liền vung tay áo qua, trong tay đã xuất hiện thêm một thanh trường kiếm tràn ngập hắc khí, màu đen như mực, thân kiếm vừa dài vừa rộng. Tam Đài ngây dại nhìn vào trường kiếm trong tay, lẩm bẩm:"Điều khiển chim ưng, cảm ứng sinh mệnh của vạn vật, ngoại trừ Ngọc Nữ, thế gian còn ai có thể làm được điều này? Nhưng mà nàng và Bắc Đẩu không phải đã... ..?" Tam Đài cay mày, thở một hơi dài, nói:"Oan nghiệt." Tam Đài than thở xong thì hung hăng cắn răng một cái, lại nói:"Không Trần Hỏa Kỳ Lân, Nam Đẩu Thái Hòa, Tam Đài Tương Tà, Bắc Đẩu Thanh Cương, tứ đại danh kiếm của Thánh Môn, hôm nay không còn Bắc Đẩu Thanh Cương, quả thực là nghiệt... duyên..."
Tam Đài nhìn chằm chằm vào hắc khí bốc lên trên Tương Tà kiếm mà đột nhiên xiết chặt nắm đấm lại, giơ Tương Tà kiếm lên rồi đâm xuống mặt đất, xử kiếm mà đứng, sắc mặt sa sầm xuống rồi ngẩng đầu nhìn về phía bảy con huyết long đang bay lượn trên bầu trời rồi lại quay đầu nhìn về đêm tối ở phía trước, sắc mặt tối sầm như màu đất.
"Tế phẩm" vẫn không ngừng nhảy vào huyết trì, sau khi tế đàn chấn động thêm nhiều lần nữa thì lại có thêm một con huyết long lao thẳng lên trời, tám con huyết long bay vòng vào nhau tạo ra một vòng xoáy trống rỗng ở bên trong. Ở bên trong vòng xoáy chậm rãi hiện ra hình ảnh hư ảo của một chiếc đại đỉnh. Sau khi đại đỉnh xuất hiện thì huyết quang xông thẳng lên trời, sự hung tàn lan tràn trên bầu trời.
Trong lúc việc tế tự được tiến hành đâu vào đấy thì ở phía sau đám người, ánh mắt lạnh thấu xương của một bóng hình xinh đẹp nhìn qua nữ tử kiều mỵ đứng bên người hộ pháp Tam Đài, trong tay cầm thật chặt một vật giống như ngọc mà không phải ngọc, giống như đá mà không phải đá, bàn tay nàng mạnh mẽ bóp vào vật ấy khiến bàn tay bị cắt rách, một dòng máu tươi đỏ thẫm chảy ra từ miệng vết rách trên lòng bàn tay, khi máu tươi chảy tới vật ấy thì thẩm thấu xuống dưới, đồng ý để mặc cho vật ấy hút sạch không thừa một giọt.
Sắc mặt của bóng hình xinh đẹp ấy chợt tái đi, chợt chắp tay trước ngực rồi kẹp vật ấy ở trong đó, mặc kệ cho vật ấy hút máu tươi của mình . Một lát sau, đợi sau khi vật ấy đỏ tươi màu máu thì nữ tử này mới chậm rãi buông hai tay ra. Mà lúc này vật ấy màu đỏ tươi lại có vài phần nóng bỏng như lửa, nữ tử tàn nhẫn nắm chặt nó ở trong tay rồi nhìn thật sâu vào nữ tử yêu mị đứng sau lưng Tam Đài, liền quay người bước ra ngoài cốc.
Nữ tử kiều mỵ đứng sau lưng Tam Đài chợt cảm thấy trong ngực mình nóng như bị phỏng, vươn ngọc thủ tiến vào vuốt ve một vật giống như mảng vỡ của vật gì đó ở trong ngực, tinh tế để ý thì lại giống hệt như vật nằm trong tay bóng hình nữ tử xinh đẹp ở sau đám người kia. Sau khi bàn tay sờ vào vật đó thì cảm thấy nóng hôi hổi như bị lửa nung, nữ tử bất giác giật mình, toàn thân không khỏi run rẩy, cặp môi đỏ mọng run lên, âm thầm cả kinh nói:"Thanh Dung?" Nữ tử này cố gắng ngăn chặn nỗi sợ hãi trong lòng nhưng không được, tay cầm mảnh vỡ trong ngực thật chặt, nhất thời làm ra tư thế đàn bà quyến rũ hơn trước trăm lần, nũng nịu nói với Tam Đài:"Tam Đài hộ pháp, tiểu nữ có chuyện cần đi điều tra, trở về sẽ lại đến quan sát dị tượng Cửu Long Hóa Đỉnh."
"Hử? Ngươi muốn làm cái gì?" Ba Đài nghi hoặc nói.
"Điều này? Quả thực là chuyện thầm kín của nữ tử, tiểu nữ không tiện bẩm báo."
Tam Đài nhướng mày, không còn lời nào để nói liền gật đầu. Nữ tử này bề ngoài đẹp đẽ, kiều diễm đậm đà, mồm miệng lanh lợi lại có phần hiểu thuật mị hoặc người khác, Tam Đài nghĩ có khi mấy việc xuân cung nữ tử này làm cũng không biết mệt, mặc dù hắn không hiểu nhiều lắm về nữ tử cùng thuộc Thánh Môn này nhưng khi đứng ngoài quan sát thì mặc dù nữ tử này xinh đẹp nhưng nói tục không bảo được, liền cũng lười mà mặc kệ nàng.
(xuân cung đồ đó ... xxx )
Nữ tử hành lễ xong liền lắc lắc eo nhỏ và đi về phía trước. Chỉ là sau khi nữ tử này đã đi một đoạn cách xa Tam Đài thì thái độ kiều mỵ bị tan thành sự lạnh lùng và nghiêm nghị, chỉ với sắc mặt lạnh lùng như vậy thì mặc kệ là ai cũng không nghĩ ra nàng có thể giả bộ tư thế quyến rũ đến như vậy. Đợi đến lúc tiến vào rừng rậm thì đột nhiên thân hình của nữ tử lại nhanh như gió, chạy thẳng ra bên ngoài cửa cốc, chỉ trong giây lát đã biến mất ở trong bóng đêm.
Tam Đài đợi sau khi nữ tử đi rồi thì lạnh nhạt nhìn về phía thân ảnh của nàng, hít một hơi rồi khinh thường nói:"Thế hệ Chu Tước Thánh sứ này sao lại trở thành diện mạo như vậy chứ." Tam Đài than thở xong thì ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn vào vòng xoáy nằm chính giữa tám con huyết long, trong lúc mơ hồ hắn gần như đã nhìn thấy toàn bộ cự đỉnh.
Nữ tử ấy ra đến bên ngoài cốc thì ánh mắt càng ngày càng lạnh như băng và cũng vội vàng hơn, trong tay nắm chặt mảnh vỡ nóng hôi hổi và lao vội như sấm sét, nhìn chằm chằm về phía trước, sắc mặt đầy thê lương.
Sắc mặt Tô Thanh Dung tái nhợt, nghĩ đến là bị mảnh vỡ nóng rực trong tay hấp thụ không ít máu tươi,sau khi ra khỏi cốc thì vội vàng chạy về phía một ngọn núi, thỉnh thoảng nàng lại quầy đầu nhìn về phía sau như là đang chờ đợi điều gì đó. Sau một lúc lâu thì nàng đã tới gần ngọn núi, phía trước là vách núi dựng đứng không có đường đi. Tô Thanh Dung dừng lại một lát, sắc mặt sa sầm xuống và nhìn về phía bầu trời đêm, đứng lặng người không hề cử động, cứ như vậy mà im lặng đứng một mình dưới vách đá.
Đêm thu tiêu điều lạnh lẽo, núi sông im ắng đau thương, một chiếc lá lầm lạc rụng rơi, cành cây không giữ lá lại mà cứ vô tình để chiếc lá trôi theo gió, không biết nàng đã đứng bao lâu thì một làn gió mát đêm khuya vô tình bỏ rơi một chiếc lá, bay xuống mái tóc nàng, chỉ là nàng không hề nhận ra, cứ như vậy mà đứng một mình im lặng ở nơi đó. một lát sau bỗng nhiên một ngón tay nhẹ nhàng giúp nàng phủi nhẹ chiếc lá rụng rơi trên mái tóc và có một thanh âm dịu dàng của nữ tử vang lên:"Thanh Dung."
Tô Thanh Dung ngây dại, đột nhiên nắm chặt bàn tay run rẩy, nghe thấy thanh âm thân thương mà lạ lẫm, nàng trầm mặc một lát rồi chợt xoay người, rút ra một thanh đoản đao từ bên hông, đặt vào cổ nữ tử ở sau lưng, lạnh lùng nói:"Vì sao? Vì sao lại phản bội sư phụ?"
Đao chạm vào cổ nhưng nữ tử xinh đẹp ấy không hề phản kháng, nàng chỉ im lặng cúi đầu xuống và không nói thêm gì nữa, một lát sau, khóe mắt ngân ngấn ướt đầy nước mắt, sự hối hận không thể che dấu, mặc cho son phấn rực rỡ, má đỏ môi hồng cũng không thể che hết sự ưu thương thật sâu trong nước mắt.
Gió thu đìu hiu vẫn lặng lẽ thổi qua như cũ, một lần lại một lần lướt nhẹ thổi qua khiến mái tóc và tà áo dài của hai nữ tử có tướng mạo giống hệt như nhau bay lất phất.
Không biết đã qua bao lâu thì nữ tử xinh đẹp ấy mới chầm chậm mở miệng nói:"Có lẽ ta sai rồi." Trong đôi mắt đẹp sóng sánh nỗi thê lương, lại nói:"Phải mang danh Chu Tước trên lưng thực sự quá mệt mỏi, ta chỉ muốn được cùng Minh Nguyệt rời xa những phân tranh ở nơi này, nhưng mà sư phụ nàng .... " Dứt lời, một giọt nước mắt nóng lại lăn dài trên má rồi theo gió mà rơi.
"Im ngay, ngươi phản bội sư môn chỉ vì một kẻ gọi là nam tử chính đạo, còn đem Chu Tước ấn giao cho lũ Thánh Linh Cung để chúng nó mưu hại sư phụ, chẳng lẽ ngươi đã quên công ơn nuôi dưỡng của sư phụ rồi ư?" Dứt lời, biến sắc, cả giận nói:"Hôm nay ta sẽ giết ngươi để thanh lý môn hộ." Dứt lời, đoản đao trong tay Tô Thanh Dung chậm rãi đâm vào cổ nữ tử kia một vết nho nhỏ, một dòng máu tươi nương theo đoản đao chảy xuống, theo gió mà rơi. Chỉ là giờ phút này cánh tay Tô Thanh Dung run rẩy, như thế nào cũng không đành lòng đâm đoản đao sâu hơn nửa tấc.
Nữ tử yêu mị chầm chậm nhắm mắt lại và không hề phản kháng, nàng thở dài rồi hé nụ cười thung dung, nhẹ nhàng nói:"Minh Nguyệt ơi, ta đi trước một bước rồi, chàng hãy cố sống cho tốt."
Tô Thanh Dung ngắm nhìn sắc mặt tỷ tỷ sinh đôi mà ngày xưa mình yêu thương nhất mà không đành lòng ra tay độc ác, đến khi giọt máu tươi rơi theo gió vào má Tô Thanh Dung thì cánh tay run rẩy của nàng rốt cục đã từ từ hạ xuống, đột nhiên xoay người lại rồi vứt bỏ đoản đao xuống mặt đất, đứng giữa bầu trời đêm cao vô tận và vách núi đá dựng đứng sâu không thấy đáy mà thét dài một tiếng tê tâm liệt phế.
Đôi mắt của nữ tử kiều mị sau lưng chầm chậm mở ra, nhìn muội muội của mình mà sinh lòng thương tiếc, không nhịn được mà nhẹ nhàng ôm Tô Thanh Dung vào trong ngực, nói:"Thanh Dung, tỷ tỷ biết là muội không nhẫn tâm hạ thủ, tỷ tỷ thực lòng xin lỗi sư phụ, cũng thực lòng xin lỗi muội, chờ tỷ tỷ cứu sống được Minh Nguyệt thì tỷ tỷ sẽ cho muội một cái công đạo." Đứt lời liền giật mảnh vỡ trong ngực cùng một chất liệu với mảnh vỡ của Tô Thanh Dung rồi đặt vào trong tay Tô Thanh Dung, thản nhiên nói:"Sau này, muội sẽ hòa hợp được Chu Tước và Phượng Hoàng làm một. Bí mật về Tru Tiên, từ nay về sau chỉ còn một mình muội có thể cởi bỏ."
Nữ tử ấy nói xong thì không nói thêm gì nữa, liền quay người bước đi xuống dưới núi, đi được một đoạn thì khẽ dừng lại, lưng quay về phía Tô Thanh Dung, nói khẽ:"Thanh Dung, tha thứ cho tỷ tỷ đã khiến muội phải một mình mang danh Chu Tước trên lưng. Nếu như ngày sau muội yêu một nam nhân thì đừng bao giờ quan tâm cái gì Chu Tước, cái gì Tru Tiên, cái gì chính tà nữa, nếu không muội sẽ đau khổ lắm, muội phải nhớ lấy." Nữ tử ấy nói xong liền thả người chìm vào trong bóng tối.
Tô Thanh Dung nắm chặt hai mảnh vỡ giống như ngọc mà không phải ngọc, giống như đá mà không phải vỡ trong tay, nhìn theo bóng lưng tỷ tỷ đã đi xa mà rốt cục nhịn không giữ được sự lạnh băng, không giữ được ngụy trang, đột nhiên gào lớn:"Thanh Mị, vì sao? Vì sao lại biến thành như vậy? Vì sao các người đều rời bỏ ta mà đi?"
Người nữ tử đã đi xa im lặng không trả lời, chỉ có một dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Tô Thanh Mị đi rồi, ngọn núi này chỉ còn lại một mảnh đìu hiu buồn bã, Tô Thanh Dung nước mắt rưng rưng, oán hận nhìn theo bóng lưng tỷ tỷ mình chìm trong đêm tối, thật lâu vẫn không thể lấy lại được tinh thần. Một lát sau, nàng lau đi nước mắt, sắc mặt đột nhiên băng lãnh hơn, ánh mắt thê lương.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK